Pháp Tắc Sinh Tồn Của Nam Hạng Ưu

Chương 10: Tiểu vương gia (2)



Nhìn người nào đó đầu cũng không quay liền rời đi, Thác Bạt Trì hung hăng nhíu nhíu mày, than thở một câu: “Lăn cũng tốt, khỏi để ngươi ở trước mắt làm chướng mắt bổn vương.”Sau khi xác định cái bóng dáng kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của chính mình , trong mắt hiện lên một chút mất mát không dễ sát thấy, Thác Bạt Trì mới chậm rãi xoay người trở về vương phủ.

Nhìn hành động kỳ quái của Thác Bạt Trì, lão quản gia lắc lắc đầu đi theo phía sau, tâm tư của tiểu vương gia nhà mình thật là càng ngày càng khó đoán.

“Con của ta a!” Vừa mới vào cửa, Trạch Hâm đã bị một cái vật thể không rõ đánh gục, sau lại thoáng thoáng lui ra phía sau vài bước mới dừng lại.

Nhìn người vừa khóc vừa cọ một phen nước mũi, nước mắt ở lên người chính mình , Trạch Hâm ngơ ngác đứng nơi đó không biết phản ứng như thế nào, cho tới bây giờ đều chưa từng thân cận cùng nữ nhân nào như thế . Xúc cảm mềm nhũn kia.

Đại khái là khóc trong chốc lát, không thấy Trạch Hâm có phản ứng gì, nữ nhân ngẩng đầu nhìn nhìn cậu, “Con a, ngươi còn trách ta sao?”

“Không có, chỉ là gần đây không có ngủ đủ, đại khái không kịp phản ứng lại.” Trạch Hâm khô cằn trả lời. Cho tới bây giờ mới nhìn rõ bộ dạng thập phần xinh đẹp của nữ tử trong lòng chính mình , sau khi khóc lóc lại chọc người trìu mến.

Nữ tử nhìn bộ dáng lạnh lùng của Trạch Hâm ( sương mù ), xem ra chuẩn bị tiếp tục bổ nhào vào trong lòng cậu mà khóc, không đợi kịp nhào lại đây đã bị người lôi đi.

Nam nhân ôm nữ tử lạnh lùng quét vài lần trên người Trạch Hâm, nhàn nhạt nói một câu: “Nghịch tử, xem ngươi lần sau còn dám gây chuyện thị phi không.” Tiếp theo thập phần ghét bỏ kêu cậu về phòng thu thập chính mình. Dưới sự lưu luyến không rời của nữ nhân cùng ánh mắt như hổ rình mồi nam nhân, Trạch Hâm còn muốn dừng lại liền một chút cũng không quay đầu đi hướng tới phòng chính mình.

Đợi cho thu thập xong chính mình, ăn xong một bữa tối dài dòng, dưới tình huống quần áo bị lại bị  ướt, Trạch Hâm yên lặng trở về phòng.

Nằm ở trên giường, Trạch Hâm mới thở ra một hơi thật dài. Loại sinh vật gọi là mẫu thân cưng chiều hài tử này, quả thực chính là tồn tại vô địch, đáng sợ!

“Hệ thống quân, ở sao?” Vẫn là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đi. Nói xong, thân thủ sờ sờ chất vải quần á trên ngườio, quả nhiên thập phần mềm mại.

【 ở. 】

“Nhiệm vụ ra sao?”

【 nhiệm vụ được phát ra ta sẽ tự mình báo cho ngươi biết, người chơi không cần lo lắng. 】

“Có thời gian đại khái sao?” Cũng không thể vẫn chờ như vậy.

【 một vòng trong vòng.

“Được rồi.”

Câu hỏi chấm dứt, chung quanh lại im lặng lại. Nhìn một mảnh tối như mực, Trạch Hâm mông mông lung lông ngủ.

Bên kia, tiểu vương gia nằm ở trên giường trong vương phủ, không biết vì cái gì trong đầu vẫn luôn hiện ra hình ảnh ngày đó nhìn thấy. Phiền lòng ngồi dậy, rống lên một câu với bên ngoài: “Người tới!” Chính mình không ngủ được, người khác cũng đừng mong ngủ!

Đối với vương phủ bận rộn, Trạch Hâm đang ôm chăn thơm ngủ ngon hoàn toàn không biết, còn lơ đãng chép chép miệng.

Sau khi ứng phó xong mẫu thân mỗi ngày sẽ đến cưng chiều hài tử một lần, Trạch Hâm nằm trên ghế nhàn nhã ăn hoa quả, này ngày trôi qua thật là thích ý. \\(≧▽≦)/

“Thiếu gia, hoa quả còn đủ sao?” Tiểu Đậu tử ở một bên cẩn thận hầu hạ. Từ sau khi trở về, Trạch Hâm cảm thấy chính mình quả thực chính là hưởng thụ sinh hoạt bình thường hạnh phúc. o(╯□╰)o

“Ân.” Gật gật đầu, nhìn Tiểu Đậu tử, Trạch Hâm nói: “Ngươi cũng ngồi, cùng nhau ăn đi, đừng đứng ở nơi đó.”

“Không, thiếu gia ta đứng là được.” Tiểu Đậu tử liên tục xua tay, nhìn vẻ mặt hắn giống như là Trạch Hâm muốn bức bách phụ nam nhà lành làm chuyện xấu.

Trạch Hâm nhìn chằm chằm Tiểu Đậu tử, tự hỏi một cái vấn đề có ngồi hay không, như thế nào sẽ dẫn phát khủng hoảng lớn như vậy đâu?

Cảm nhận được tầm mắt của Trạch Hâm, Tiểu Đậu tử quả thực muốn khóc được không, này gọi là chuyện gì a! Thiếu gia, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, bị phu nhân đã biết ta sẽ rất thảm.

“Được rồi.” Dưới tình huống nhìn thấy Tiểu Đậu tử thập phần không muốn, đầu Trạch Hâm quay lại đây.

【 đinh —— có nhiệm vụ mới. Thỉnh đi phố Trường An giúp Thác Bạt Trì kính thoát khỏi tiểu thương dây dưa. 】

ở thời điểm nghe được nhiệm vụ này Trạch Hâm vốn đang buồn ngủ nên đã bị vây trong một cái trạng thái mơ mơ màng màng, vì thế liền trực tiếp xem nhẹ nhiệm vụ ~

Kết quả chính là, đợi cho thời điểm Trạch Hâm thở hồng hộc chạy đến địa điểm chỉ định, tiểu vương gia anh minh thần vũ đã đem sạp của người khác dỡ xuống!

“Đợi đã, dừng tay.” Nhìn bộ dáng Thác Bạt Trì càng đánh càng hăng, Trạch Hâm vọt qua giữ chặt tay hắn.

Nhìn thấy có người lôi kéo chính mình, phản ứng thứ nhất của Thác Bạt Trì chính là đẩy người ra, kết quả sau khi nhìn thấy là ai, thoáng ngừng lại, chỉ là hung tợn nói với cậu: “Ngươi lôi kéo ta làm cái gì?”

“Ngươi không cần đả thương người.”

Nghe Trạch Hâm nói, Thác Bạt Trì quả thực muốn bùng nổ, con mắt nào của cậu nhìn thấy chính mình đả thương người, cư nhiên đi lên liền không phân tốt xấu trách cứ mình. Rõ ràng chính là cái tiểu thương kia muốn nhân cơ hội lừa gạt hắn, hắn mới có thể muốn ra tay giáo huấn một chút.

“Ta! Không! Có!” Nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nhưng ngươi xem, chung quanh đều thành cái bộ dáng gì.” Không nhìn cơn giận củaThác Bạt Trì, Trạch Hâm ngơ ngác nói.

Nghe Trạch Hâm nói, Thác Bạt Trì nhìn chung quanh một vòng, tiểu thương lạnh run trốn ở góc, người qua đường vòng quanh, đầy mặt sợ hãi. Không biết vì cái gì, nhìn thấy cảnh này ó, Thác Bạt Trì sinh ra một tia chột dạ.

Nhìn Thác Bạt Trì đứng ở nơi đó chân tay luống cuống, nhưng vẫn làm bộ như thập phần cường ngạnh, Trạch Hâm yên lặng thở dài một hơi. Lấy từ túi áo ra một nén bạc, giao cho tiểu thương.”Đây là đưa bồi thường cho ngươi .”

Nhìn thấy động tác của Trạch Hâm, Thác Bạt Trì đầu tiên là giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu, hung tợn nói: “Ai cần ngươi xen vào việc của người khác!”

“Là ta muốn làm như vậy a.” Bằng không như thế nào hoàn thành nhiệm vụ.

Nghe Trạch Hâm nói những lời này, Thác Bạt Trì không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt nhiễm lên màu đỏ nhè nhẹ.

Trạch Hâm không có chú ý tới, chỉ lôi kéo Thác Bạt Trì chuẩn bị rời đi.

“Đằng đằng.” Ngay tại thời điểm hai người chuẩn bị rời đi, phía sau truyền đến một tiếng a mềm nhẹ.

“Ngươi có chuyện gì?” Vốn Thác Bạt Trì bị Trạch Hâm nắm đi nhưng vừa nghe thế câu này trong nháy mắt đã bị buông ra, trong lòng không biết vì cái gì trở nên thập phần khó chịu.

“Ngươi làm hỏng những thứ kia  vẫn chưa nhận lỗi liền rời đi sao?” Là cái nữ hài bộ dạng thập phần xinh đẹp, đứng ở nơi đó chống thắt lưng thập phần mãnh liệt nói.

“XIn lỗi hay không là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi.” Thác Bạt Trì nhìn nữ hài khẩu khí thập phần không tốt nói.

Trạch Hâm nhìn nữ hài trước mắt, cảm thấy chính mình giống như quên cái gì, rốt cuộc là cái gì đâu?

【 tích —— mục tiêu nữ chủ xuất hiện. 】

Nháy mắt, Trạch Hâm bừng tỉnh đại ngộ, nhìn thoáng qua nữ hài trước mắt , tuy rằng bộ dạng thập phần nhỏ gầy, nhưng là mặt mày đó vẫn có thể thấy được là một mỹ nhân bại hoại, nói ngắn gọn là nếu có thêm điều kiện trưởng thành liền chắc chắn là một mỹ nữ.

“Ngươi như vậy là không đúng!” Nữ hài đầy mặt chính nghĩa nói.

“Ngươi biết ta là ai sao?” Nhìn nữ hài nghĩa chính ngôn từ(lời nói chính nghĩa) trước mắt này, Thác Bạt Trì cười nhạo một tiếng, lôi kéo Trạch Hâm rời đi.

“Ngươi ——” nhìn hai người không nhìn chính mình, nữ hài muốn đuổi kịp tiếp tục giảng đạo, nhưng Thác Bạt Trì vừa quay đầu liếc mắt nhìn một cái liền làm cho nàng sợ ngây người, ngay cả cước bộ muốn đuổi kịp đều quên hoạt động. Đợi cho sau khi người đi xa, mới thầm hận nhíu nhíu mày, rõ ràng trước kia không phải như thế. Nghĩ như vậy, xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý đến tiểu sạp bị tàn phá phía sau.

Đợi cho đi được một khoảng cách, Trạch Hâm mới ý thức được giống như nơi đó có không đúng. Thiếu niên, ngươi để nữ sinh mình thích trong tương lai ở lại nơi đó thật sự thích hợp sao?

“Làm sao vậy?” Cảm nhận được Trạch Hâm kỳ quái, Thác Bạt Trì quay đầu hỏi một câu.

“Cái nữ hài kia , ngươi liền để nàng ở lại nơi đó  sao?” Trạch Hâm thử thăm dò hỏi một câu, bằng trực giác cậu cảm thụ tâm tình Thác Bạt Trì không tốt.

“Bằng không thì sao?”

“Ngạch.” Bị vấn đề  của Thác Bạt Trì làm cương một chút, đúng vậy, bằng không thì sao. Chẳng lẽ nói cho hắn đây là ngươi hắn thích trong tương lai, hiện tại mau đuổi theo?

“Nếu không có, vậy đi thôi.” Nói xong, cũng không có buông tay Trạch Hâm ra, ngược lại rất tự nhiên nắm cậu rời đi, mà Trạch Hâm lúc này đang tự hỏi cốt truyện không phải như thế nên hoàn toàn không có chú ý tới hai người nắm tay.

“Vương gia!” Ngay khi hai người đi không xa, liền nhìn thấy một đại đội nhân mã chậm rãi vọt qua, nhìn thấy Thác Bạt Trì lại cao giọng kêu một tiếng vọt lại đây.

Đợi cho đến phụ cận, như không có nhận thấy được không ổn giữa hai người, thẳng tắp quỳ xuống.”Đều là thuộc hạ đến chậm!”

Thấy một màn như vậy, Trạch Hâm chỉ có một loại cảm giác đầu gối đau. Mẹ nó, đều chấn động một chút đi.

“Ân.” Thác Bạt Trì đầy mặt không kiên nhẫn nói, “Ta lại không có chuyện gì, các ngươi đến nhiều người như vậy làm gì?”

“Thuộc hạ là phụ trách an toàn của Vương gia, điểm ấy tuyệt đối không thể qua loa.” Người đi đầu kia quỳ nơi đó, chắp thủ nói.

Thác Bạt Trì phất phất tay, “Nếu là như thế này, vậy các ngươi trở về đi, ở trong này không có người dám động đến của ta.” Nhìn thấy người kia chậm chạp không chịu rời đi, nhíu nhíu mày, như là nghĩ tới cái gì, “ Đem tiền trên người ngươi lưu lại.”

“Vương gia!” Nhìn tiểu vương gia quyết tâm để cho bọn họ trở về, trong giọng nói người kia mang theo khẩn cầu.

Thác Bạt Trì không chút để ý nhìn hắn một cái, chỉ là trong ánh mắt kia mang theo điểm hàn quang.

Người kia nhìn thấy, trong lòng cả kinh, vội vàng lấy ra tiền túi của bản thân giao cho Thác Bạt Trì, mang theo thuộc hạ liền chạy mất nhanh như chớp.

Σ( ° △ °|||)︴ Trạch Hâm đầy mặt khiếp sợ nhìn nhóm người chạy đi thập phần nhanh chóng, nhìn nhìn lại người bên cạnh chính mình này, rốt cuộc là vì cái gì chạy nhanh như vậy?

“Đi thôi, ta mang ngươi đi chơi!” Nhìn nhìn tiền bên trong tiền túi, Thác Bạt Trì đầy mặt ý cười nhìn Trạch Hâm nói.

“Đi chỗ đó?” Trạch Hâm còn không có tỉnh ngộ từ sự cấp tốc vừa rồi, nhìn Thác Bạt Trì ngơ ngác hỏi.

Nhìn biểu tình của Trạch Hâm, Thác Bạt Trì thân thủ nhéo nhéo mặt cậu, lông mày vừa chọn, giọng điệu đương nhiên nói: “Đương nhiên là mang ngươi đi địa phương ta cảm thấy thích chơi, bằng không đi địa phương ngươi cảm thấy chơi vui?”

Một giờ sau, làm Trạch Hâm ngồi ở khán đài nhìn con hát đối diện hát y y nha nha , trước khi ngủ nghĩ, “Yêu thích của tiểu vương gia thật đúng là đặc biệt a! Bất quá đặc biệt trợ giúp giấc ngủ.”

Tác giả có chuyện muốn nói: trước càng một chương, 4 hào sau ngày càng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.