Thanh Hoành giật mình khiếp hãi trước cơn thịnh nộ của ông Thẩm. Nhưng vì cô là người ngoài, nên không tiện can ngăn.
Thẩm Dật vội chạy lại, dâng trà cho ông ngoại bớt giận:
– Ông ơi, bệnh tim của ông không ổn định, ông đừng nổi nóng.
Người cậu của Thẩm Dật bị chết trên đảo hoang cũng mắc bệnh tim, xem ra đâylà căn bệnh gia truyền của nhà anh ta. Thanh Hoành ghi nhớ lời dặn dòcủa Cửu Thiều, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
– Cứ nhìn thấy bà ta là ta không kìm được cơn giận!
Ông Thẩm thở gấp, tiếp đó là cơn ho ập đến. Ông nói với bà Lâm:
– Bà gọi mấy đứa nhỏ đến đây ăn tối. Thẩm Dật, cháu mời cả mấy người bạn đến ăn cơm cho vui.
Thẩm Dật đứng dậy, mím môi cười buồn:
– Dạ thôi, chúng cháu có kế hoạch rồi ông ạ… Ông ơi, không còn việc gì nữa, cháu xin phép về.
Thẩm Dật không nói không rằng suốt đường về, vừa vào nhà anh ta lập tức giam mình trong phòng với lý do phải hoàn thành bức vẽ. Tần Tấn lấy làm ngạc nhiên, hỏi:
– Tay này thường ngày vui vẻ, tinh nghịch lắm mà, hôm nay sao thế?
Hình Mẫn thản nhiên đáp:
– Tôi đã điều tra bối cảnh gia đình anh ta. Theo tôi được biết, gia đìnhnày tương đối phức tạp, sống trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn nuôi dưỡngđược tính cách như anh ta bây giờ là quý lắm rồi.
Hình Mẫn đi rồi, Tần Tấn mới cười khì khì:
– Mấy ngày nay chưa có lúc nào rảnh rỗi mà tám chuyện với cô. Nói đi, côlàm cách nào theo đuổi thành công mỹ nam của Sở chúng ta thế?
Thanh Hoành cảm thấy tâm trạng tốt hơn khi nhìn điệu bộ của anh ta:
– Có bí quyết.
– Bí quyết gì?
– Đầu tiên hãy đấm vào mặt anh ấy, sau đó nói với anh ấy ba lần: Anh là đồ quái thai. Anh ấy sẽ lập tức đổ gục trước anh.
Tần Tấn phì cười:
– Tôi đảm bảo với cô, nếu tôi làm thế, chắc chắn sẽ bị đánh cho biếndạng, nát hình hài. Nếu cô bằng lòng thị phạm trước mặt tôi, tôi xin gọi cô hai tiếng “bà trẻ”!
– Đang yên đang lành bị anh gọi bằng “bà” có gì tốt đẹp đâu! Cửu Thiều còn bảo sau này sẽ nấu cơm cho tôi ăn nữa đấy!
Tần Tấn như người vừa bị sét đánh trúng:
– Đi làm về còn phải vào bếp nấu cơm phục vụ cô… Sau vụ tàu Đông Thái Bình Dương mà cậu ấy không đòi chia tay cô ư?
– Không hề. Anh ấy chỉ bảo sẽ không có lần thứ hai.
Tần Tấn lắc đầu:
– … Cậu ấy thắng rồi.
– Ý anh là gì?
– Trước đây tôi từng nghĩ, cho dù tất cả đám đàn ông trong Sở đều mê côthì cũng không bao gồm Cửu Thiều. Hay nói cách khác, hai người như đôiđũa lệch. – Tần Tấn ngước mặt nhìn trời. – Thôi thôi, cứ nói thẳng thếnày cho dễ hiểu nhé. Sự khác biệt giữa hai người là một trời một vực. Cô vừa mới chân ướt chân ráo vào đại học thì cậu ấy đã lấy bằng thạc sĩ.Cô không cảm thấy khoảng cách giữa hai người rất xa vời sao?
Thanh Hoành không nhiều lời, lập tức thưởng cho anh ta một cú đạp.
Tần Tấn kêu lên, né tránh:
– Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi. Cô thử nghĩ mà xem, làm sao côbiết trong đầu cậu ấy nghĩ gì, trong khi cậu ấy chỉ nhìn thoáng qua làbiết cô đang nghĩ gì. Khoảng cách giữa hai người quả là biển rộng trờicao!
Thanh Hoành cúi xuống nhặt hòn đá, ném về phía anh ta.
Tần Tấn vừa né đòn vừa gào lên:
– Cứu tôi với, có kẻ giết người…
– … Hai người thân thiết quá nhỉ! Đùa vui gớm!
Cửu Thiều đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn họ, ánh mắt của anh sắc lạnh hơn cả dao.
Thanh Hoành và Tần Tấn âm thầm chạm mắt, cả hai đều ngầm hiểu “thôi xong rồi”. Tần Tấn là đồ hèn hạ, anh ta lập tức đầu hàng:
– Sếp Tiêu, thực ra từ lâu tôi đã hết tình ý với cô ấy, cậu xem, với tính cách bạo ngược của cô ấy, chúng tôi chỉ có thể là huynh đệ của nhau màthôi.
Thanh Hoành bật lại:
– Huynh đệ? Tôi giống đàn ông thế sao? Làm chị em còn nghe được.
Vừa dứt lời cô lập tức hối hận. Cớ gì cô phải ăn miếng trả miếng với TầnTấn, lúc này lại nhắc chuyện “chị em” trước mặt anh, chắc chắn sẽ khiếnanh nhớ lại chuyện cô giả ngây giả ngô lúc trước để dò đoán ý anh.
– Em có vẻ thích làm chị em với người khác nhỉ.
Tần Tấn vội vàng lủi mất.
Thanh Hoành vội chữa:
– Chị em có thể có nhiều nhưng bạn trai chính thức thì chỉ có một. – Côôm eo anh, xoa dịu: – Đừng giận nữa, đừng giận nữa mà… ơ …
Anh hôn cô, khiến cô giật mình tròn xoe mắt. Cô mơ màng nói:
– Thì ra anh không hề giận…
– Anh không giận em tiếc lắm hả? – Cửu Thiều mỉm cười, đưa tay lên vuốttóc cô. – Em và Tần Tấn chỉ trêu đùa với nhau thôi, anh đây mới là”chính cung”, việc gì anh phải tức giận.
Thanh Hoành chẳng buồnbắt bẻ hai chữ “chính cung” của anh. Không biết nên khen ngợi tinh thầntự giác của anh, hay anh không hề biết đến ý nghĩa thực sự của hai chữnày.
– Khoan đã, hình như có điều gì không ổn ở đây.
– Điều gì?
Cô cố vắt óc suy nghĩ mà không ra:
– Em cũng không rõ. Chỉ là trong tích tắc em chợt nghĩ ra điều gì, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng biến mất.
– … Em cứ từ từ mà nghĩ.
– Không ổn, hình như em nghĩ không ra.
Thanh Hoành chau mày, vẻ khổ sở.
– Có lẽ vậy… có lẽ là một việc gì đó không mấy quan trọng.
Đột nhiên cửa sổ phòng Thẩm Dật ở tầng trên mở tung, một thùng màu bị quăng ra ngoài. Thanh Hoành chuyển sự chú ý về phía đó.
– Từ lúc về đến bây giờ anh ta cứ lầm lầm lì lì như thế, thực ra cũng khó trách, nếu đổi lại là em, em cũng không chịu được.
Cô vừa dứt lời đã thấy một bức tranh bị ném xuống.
Thanh Hoành liều mình chạy tới nhặt bức tranh lên, đó là một bức phác thảotranh gia đình theo phong cách biếm họa, diện mạo của các nhân vật trong tranh mờ ảo, dáng vẻ kỳ quái, dị thường, cộng với phông nền u ám, cựckỳ giống tranh quảng cáo của các bộ phim kinh dị.
Cửu Thiều chỉnhìn thoáng đã nhận ra hình ảnh tươi sáng, ấm áp duy nhất trong bức vẽ,có lẽ đó chính là Thanh Hoành, nhưng anh quyết không nói cho cô biếtđiều này.
Chiều muộn hôm đó, cô chị Thẩm Am của Thẩm Dật lại tớitìm anh ta. Lần này, thái độ của cô ta không hung hăng, hống hách nhưlần trước, cô ta mệt mỏi đảo mắt một vòng, rồi nói nhỏ:
– Hôm nay, ông cụ đã gọi cho luật sư hỏi tư vấn về thủ tục lập di chúc mới. Cậu nghĩ sao về chuyện này?
Thẩm Dật thờ ơ đáp:
– Tài sản là của ông ngoại, ông muốn quyết định thế nào là quyền của ông, phận làm con cháu không được phép xen vào.
Thẩm Am bật cười, hai tay chống nạnh:
– Thanh cao gớm, cậu có dám khẳng định chưa bao giờ tơ tưởng đến tài sản của ông không?
Vẫn biết lúc này không nên để ý đến chuyện riêng của nhà họ, nhưng ThanhHoành không ngăn nổi sự tò mò. Thực ra bộ dạng của Thẩm Am lúc này rấtgiống Thẩm Dật thường ngày, vênh vang, ngạo mạn, tự tin có thừa.
Thẩm Dật đứng lên, lưng vươn thẳng, cao hơn Thẩm Am nửa cái đầu:
– Sao tôi không dám nói? Tôi chưa bao giờ tơ tưởng đến khối tài sản củaông ngoại. – Khóe môi anh ta mang theo vẻ cười khinh miệt: – Chính chịlà người thèm khát tài sản, nhưng chị không dám nói, nên mới lôi tôi rachịu tội thay. Nếu chị tài ba, giỏi giang thì đi mà ngăn ông ngoại…Nhưng mà, chị có dám không?
Thẩm Am giận run người:
– Cậu cho rằng tôi không dám? Cậu nghĩ tôi không dám à? Cứ chờ mà xem!
Cô ta ra khỏi nhà và đóng cửa đánh “rầm” một tiếng.
Thẩm Dật lùi lại, cuộn tròn người trên sofa Một lúc sau, Hình Mẫn bước đến, vỗ vai anh ta:
– Lúc nãy anh không nên nói những lời như vậy.
– Vì sao?
– Anh nói thế sẽ kích động cô ấy làm ra những chuyện nguy hiểm. – HìnhMẫn chậm rãi phân tích: – Khi bị kích động, người ta thường làm ra những việc không tưởng tượng nổi.
Thẩm Dật ngẫm nghĩ một lát, thở dài:
– Tôi hiểu rồi, sáng mai tôi sẽ sang xin lỗi chị ấy.
– Không, anh không hiểu ý tôi. – Hình Mẫn làm dấu tay. – Lúc nãy anh nói”Nếu chị tài ba, giỏi giang thì đi mà ngăn ông ngoại”, câu này rất cóthể sẽ kích động cô ấy thực hiện những hành vi nguy hiểm.
Hình Mẫn chăm chú quan sát biểu cảm trên gưomg mặt Thẩm Dật.
– Ví như, mưu sát chẳng hạn. Vì khối tài sản khổng lồ, người ta hoàn toàn có thể gây ra những chuyện không ai ngờ tới.
Thẩm Dật chừng như có chút dao động:
– Tôi… không biết, tôi không nghĩ chị ấy có gan làm chuyện đó. Tôinghĩ, đến lúc chị ấy đủ dũng khí để làm việc đó, thì tôi đã ra tay trước chị ấy rồi.
Thanh Hoành lắc đầu khi nghe những lời Thẩm Dật vừanói. Anh ta dám nói những lời như vậy trước mặt Hình Mẫn, anh ta chánsống rồi chắc. Có lẽ anh ta vẫn chưa biết, anh ta bây giờ giống như mộtcọng rơm. Nếu có thể chứng minh Thẩm Dật chính là Ám Hoa thì mọi việcdiễn ra tiếp theo sẽ hoàn toàn hợp tình hợp lý. Nhưng nếu Thẩm Dật đượcloại khỏi danh sách nghi phạm, thì Hình Mẫn và Cửu Thiều sẽ gặp rắc rốito.
Một đêm nữa trôi qua trong yên bình.
Những lời củaHình Mẫn khiến Thẩm Dật không yên tâm, sau bữa tối, anh ta gọi điện vềnhà ông bà ngoại. Bà Thẩm là người nghe điện, trong điện thoại vang lêntiếng quát tháo oang oang của ông Thẩm.
– … Không có gì, cháu thấy lo cho bà thôi.
– Có gì đâu mà phảilo lắng. – Giọng bà Thẩm hoàn toàn bình tĩnh. – Cháu là đứa hiểu chuyệnnhất trong ba đứa cháu của bà, từ lâu bà đã nhận thấy điều này.
Thẩm Dật bật cười:
– Bà có bao giờ nhận ra đâu… Hồi bố mẹ cháu qua đời, cháu không muốn đi học nhưng bà bắt cháu phải đi, bà còn mắng cháu thiếu hiểu biết. Lúcđó, bà và cậu đều nói dối cháu rằng bố mẹ cháu đi du lịch ở nước ngoài,nhưng cháu không tin.
– Nhưng cuối cùng cháu vẫn phải nghe lời bà mà đi học đại học đấy thôi.
– Không, không phải cháu bị bà ép, mà là cháu tự nguyện. Cháu muốn chịu trách nhiệm với mọi người, nhất là với bản thân cháu.
– Lúc đó cháu mới mười mấy tuổi đầu… Đúng rồi, vừa mừng sinh nhật thứ mười sáu.
– Vâng, lúc đó cháu đã nghĩ, không ai có thể ép buộc cháu làm những việcmà cháu không thích, nhưng cháu cần phải chịu trách nhiệm về mọi việclàm của mình.
Bà Thẩm bị anh ta chọc cho phì cười:
– Được rồi, được rồi, nghỉ sớm đi, đừng nghĩ ngợi lung tung như chị họ cháu, không có chuyện gì đâu.
Thẩm Dật gác máy, quay ra nói với Hình Mẫn:
– Tôi nghĩ rồi, sáng mai tôi vẫn nên qua đó xem sao. Tôi sợ chị tôi sẽ vì câu nói của tôi mà gây ra chuyện gì điên rồ.
Nhưng, khi anh ta chạy đến nhà ông bà ngoại thì đã thấy cảnh sát căng dây bảovệ hiện trường, đèn báo hiệu xanh đỏ nhấp nháy không ngừng trên nócchiếc xe cảnh sát đỗ bên ngoài khu nhà. Hình Mẫn rảo bước lên trước,xuất trình thẻ ngành:
– Đã xảy ra chuyện gì?
Cảnh sát bảo vệ hiện trường kiểm tra giấy tờ của ông xong, đứng thẳng, đáp:
– Thưa anh, chúng tôi nhận được điện thoại của chủ hộ, thông báo cửaphòng ngủ bị khóa trái, kết quả là đã xảy ra án mạng. Chúng tôi đangtiến hành điều tra tại hiện trường.
Thanh Hoành vội đưa mắt nhìnThẩm Dật, anh ta bị cảnh sát chặn bên ngoài không cho vào, sắc mặt táinhợt, hai tay bóp chặt thành nắm đấm, cắn chặt răng không nói câu nào.Cô và Cửu Thiều âm thầm chạm mắt, cô hiểu sự việc đã diễn biến theohướng xấu đi. Bất kể câu nói tối hôm qua của Thẩm Dật là vô tình hay hữu ý thì sự lo lắng của anh ta đã biến thành hiện thực.
Và tất cả mọi người điều biết rằng, nơi nào có sự xuất hiện của Ám Hoa, nơi đó sẽ xảy ra án mạng.
Nếu Thẩm Dật là Ám Hoa, chắc chắn anh ta sẽ không chịu ngồi yên một chỗ màkhông ra tay hại người. Nhưng giờ đây, án mạng đã xảy ra mà Thẩm Dật lại không xuất hiện tại hiện trường, tức là anh ta không thể gây án.
Khả năng anh ta là Ám Hoa đang ngày càng giảm đi, điều này đồng nghĩa vớiviệc, khả năng Hình Mẫn hoặc Cửu Thiều là Ám Hoa ngày càng tăng lên.
Hình Mẫn hỏi:
– Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Viên cảnh sát báo cáo tình hình:
– Khoảng nửa giờ trước, sau khi nhận được điện báo, chúng tôi lập tức tới đây. Ông Thẩm, tức chủ nhân của ngôi biệt thự này đã ngã và chết trongphòng ngủ, cửa phòng khóa trái. Đồng nghiệp của chúng tôi đang tiến hành thẩm vấn những người trong nhà.
Cửa phòng khóa trái?
Hình Mẫn ngẩng nhìn cánh cửa sổ mở rộng trên tường. Rất có thể tội phạm ravào bằng lối cửa sổ kia, nhưng giàn dây leo bên ngoài có vẻ không chắcchắn lắm, khó mà chống đỡ trọng lượng cơ thể của một người đàn ôngtrưởng thành.
Và ông biết chắc, tối qua Thẩm Dật không hề rờikhỏi phòng mình, bởi vì phòng của ông ở bên cạnh phòng anh ta, nếu bênngoài có động tĩnh, chắc chắn ông phải nghe thấy, trừ phi Thẩm Dật nhảyqua cửa sổ. Khoảng năm phút sau, một cảnh sát đi vòng ra sau nhà, đếnchỗ giàn dây leo, thử trèo lên, nhưng mới được hai bước, giàn dây leo đã kêu răng rắc và đổ sụp. Viên cảnh sát đó cao khoảng lm75, thân hình gầy guộc. Anh ta còn không leo lên được thì Thẩm Dật lại càng không thể.
Cửu Thiều bước lên vài bước, hỏi:
– Sếp Hoàng là người phụ trách ở đây hôm nay, đúng không? Anh ấy từnggiảng dạy tôi một thời gian, nhờ anh nhắn giúp với anh ấy, vụ án này rất có thể liên quan đến vụ án mà chúng tôi đang điều tra.
Viên cảnh sát nhìn anh một hồi, khá lưỡng lự, nhưng sau đó cũng miễn cưỡng gật đầu, đồng thời căn dặn:
– Các anh chờ ở đây, tôi vào trong báo cáo cấp trên.
Một lúc sau có người chạy xuống, người đó nhìn thấy Cửu Thiều thì niềm nở vỗ vai anh:
– Cậu Tiêu, lâu rồi không gặp, nghe nói cậu mới thăng chức?
– Làm gì có, thời gian trước tôi phạm quy, sau chuyến công tác này có khi còn phải viết kiểm điểm ấy chứ. – Cửu Thiều tươi cười đáp lại. – ThầyHoàng, lần này phải nhờ anh phá lệ, giúp đỡ chúng tôi.
– Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?
Cảnh sát Hoàng nhìn anh đầy băn khoăn, sau đó quay sang chào Hình Mẫn.
– Anh Hình, thời gian trước, lúc cậu Tiêu còn là cán bộ pháp y, cậu ấyđược điều động đến hỗ trợ chúng tôi, nhờ có cậu ấy, chúng tôi mới giảiquyết được vụ án giết người hàng loạt.
Thanh Hoành từng nghe nóivề vụ án đó, biệt hiệu “Tay mổ 3000 dao” của anh ra đời chính từ vụ đó.Vụ án không quá phức tạp, nhưng tên hung thủ vô cùng tàn bạo, gần nhưmất hết tính người. Ngay cả các bác sĩ pháp y đã có thâm niên công táccũng khó mà chịu đựng được khi chứng kiến hiện trường gây án.
Nghe nói Cửu Thiều đã phải một mình nhặt các mảnh thân thể rời rạc của người bị hại và ghép lại. Sau đó vì mệt mỏi rã rời, anh thiếp đi ngay trênbàn giải phẫu. Sáng hôm sau, khi cô lao công vào phòng dọn dẹp, nhìnthấy anh chui ra từ đống chăn đẫm máu, đã rú lên kinh hoàng và sợ quángất đi.
Vụ đó quá nổi tiếng nên cô vừa vào khoa bệnh lý đã đượcnghe kể lại. Câu chuyện được gắn kết với gương mặt điển trai, hấp dẫnchết người của Cửu Thiều nên lại càng mang màu sắc kỳ thú.
Hình Mẫn nói:
– Nếu không phiền, tôi muốn nhờ anh cho chúng tôi tham gia vào vụ án này.
Ông bước lại gần, nói nhỏ câu gì đó khiến cảnh sát Hoàng đột nhiên biến sắc mặt, sau đó trịnh trọng gật đầu.
Thanh Hoành chỉ có thể phỏng đoán qua khẩu hình, ông đã nhắc đến hai chữ “ÁmHoa”. Cái tên Ám Hoa đặc biệt nổi tiếng trong ngành cảnh sát, bởi vì hầu hết các vụ trọng án đều có sự xuất hiện của hắn, và mỗi lần hắn xuấthiện, như một sự mỉa mai đối với năng lực của cán bộ ngành cảnh sát vậy.
Cảnh sát Hoàng lệnh cho cấp dưới mang đến mấy đôi ủng.
– Vào thôi.
Thẩm Dật cũng muốn vào theo nhưng lập tức bị chặn lại. Cảnh sát Hoàng ra hiệu cho cấp dưới:
– Anh ta cũng là thân nhân của người bị hại, đưa anh ta đi trình báo.
Thanh Hoành chỉ kịp liếc nhìn Thẩm Dật một cái rồi theo họ thay giày, vàonhà. Công việc của cô khác với những người trong đội điều tra, cô khôngcần phải đến hiện trường, chỉ cần phối hợp tác nghiệp trong phòng mổ làđược. Nhưng dạo gần đây, cô đã liên tục có mặt tại hiện trường các vụán, không biết đây là điềm tốt hay gở.
Cảnh sát Hoàng hạ thấp giọng, nói với Hình Mẫn:
– Ý anh là, chàng trai trẻ khi nãy có liên quan đến vụ án của Ám Hoa? Thậm chí, rất có thể anh ta chính là Ám Hoa?
Hình Mẫn nghiêm mặt:
– Tôi e là vậy.
– Thật không thể tin nổi.
Cảnh sát Hoàng lắc đầu.
– Nếu anh ta là Ám Hoa, vậy ra hắn còn chưa đến ba mươi tuổi? Và, khi mới ngoài hai mươi tuổi hắn đã gây ra vụ án đầu tiên? Mà trong vụ án đó,hắn không để lại bất cứ dấu vết nào?
– Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, trên đời này không ít người được trời phú cho những khả năngthiên bẩm. Tiêu Cửu Thiều học thạc sĩ năm hai mươi tuổi, và còn có cácdự án thí nghiệm của riêng mình.
Cảnh sát Hoàng cười bốỉ rối:
– So sánh của anh có vẻ không hợp lý cho lắm…
Thanh Hoành liếc Cửu Thiều, anh vẫn thản nhiên như không, chẳng buồn cũngchẳng vui. Cô có cảm giác bầu không khí giữa Hình Mẫn và Cửu Thiều ngàycàng kỳ quặc, và dường như ngày càng trở nên nghiêm trọng từ sau vụ áncủa Tô Quỳ. Lúc đi lên cầu thang, cô thì thào:
– Anh và đội trưởng ngả bài với nhau rồi à? Em cảm thấy dạo gần đây ông ấy rất khó tính, giống hệt phụ nữ ở độ tuổi mãn kinh.
Cửu Thiều vẫn nhìn thẳng, chỉ hạ thấp giọng nói:
– Những lúc cần não bộ hoạt động thì em để mặc nó ngơi nghỉ, còn lúc cần yên lặng thì não bộ của em lại hoạt động không mệt mỏi.
– … Cảm ơn đã khen ngợi, phương pháp tư duy của em xưa nay vẫn độc đáo như vậy, anh quả là tinh tường!
Khóe môi Cửu Thiều khẽ nhấc lên:
– Không cần cảm ơn.
Họ lên đến phòng ngủ của ông Thẩm. Cảnh sát Hoàng giơ bàn tay đeo găng lên chỉ vào cánh cửa gỗ bị phá hỏng:
– Đây là điểm đầu tiên phát hiện ra thi thể nạn nhân. Lúc đó tình hìnhcấp bách, những người đến hiện trường trước nhất đã phải phá cửa xôngvào, và phát hiện nạn nhân nằm trên giường. Hiện thi thể đã được đưa vềSở cảnh sát thành phố tiến hành khám nghiệm, phân tích tìm ra nguyênnhân cái chết, phán đoán sơ bộ là nạn nhân bị trúng độc.
Hình Mẫn đi đi lại lại ở khu vực cửa sổ:
– Ngoài một bên cửa sổ hé mở, tất cả các cửa khác đều khóa trái? Vậy đây là một mật thất?
– Mật thất? Tôi cứ nghĩ chỉ trong tiểu thuyết mới có mật thất – Cảnh sátHoàng nhún vai – Cửa sổ chỉ mở một bên, mi cửa không có dấu chân, tay.Khi nãy tôi cũng đã cử nhân viên thử trèo lên giàn dây leo, nhưng khảnăng này là không thể. Phụ nữ thì không đủ sức leo lên, còn trọng lượngcơ thể nam giới thì giàn dây leo dưới kia vốn không thể chống đỡ.
Chỉ bằng một cái liếc mắt, Thanh Hoành đã nhận ra dấu vết trên chiếc tủ thấp kê sát đầu giường:
– Trên tủ này có phải từng để cốc nước hay bát nước gì đó, đúng không?
– Có một cốc nước đã uống cạn và một cái bát, chúng tôi đã đưa đi giám định.
Cảnh sát Hoàng nhìn cô bằng ánh mắt khen ngợi:
– Trước lúc chết, nạn nhân đã ăn và uống không ít đồ. Cô nhìn xem, tủrượu này cũng lưu lại nhiều dấu vết, trong có một chai vang CabernetSauvignon, chúng tôi cũng đã đưa đi giám định.
Cảnh sát Hoàng mở sổ ghi chép cho họ xem:
– Tôi đã thẩm vấn từng người trong nhà và liệt kê những thứ nạn nhân đã ăn trước khi ngủ.
Hình Mẫn cầm cuốn sổ, đọc to nội dung:
– Bánh ngọt vị mật ong trộn phô mai; nửa bát cháo trắng; một ly rượu và một cốc nước.
Ông gấp sổ lại:
– Đã có kết luận gì chưa?
– Cả bốn thứ này đều khả nghi, nhưng tất nhiên, có thể vẫn sót manh mối nào đó.
Thanh Hoành quen mặt hầu hết những người đang bị thẩm vấn trong phòng khách.Biểu cảm trên gương mặt mỗi người mỗi khác, phản ứng của họ trước biếncố trọng đại này cũng không giống nhau. Bà Lâm ngồi cạnh con trai, bà có vẻ bị chấn động mạnh, nên câu trả lời của bà lộn xộn, rối bời. Con trai bà tỏ ra bức xúc, anh ta lớn tiếng với viên cảnh sát lấy lời khai:
– Anh cảnh sát, rõ ràng chúng tôi chẳng có lý do gì đế hại chết bác Thẩm. Tối hôm qua bác ấy bảo sẽ lập lại di chúc, điều đó có nghĩa bác ấy sẽchia tài sản cho mẹ tôi. Nếu bây giờ chúng tôi giết bác ấy thì chúng tôi chẳng được lợi lộc gì cả!