Hứa Từ hơi giật mình, nghĩ lại xem có chuyện như vậy hay không.
Quá khứ bọn họ chỉ làm một lần ở rạp chiếu phim tư nhân.
Tống Lê luôn trêu chọc anh, anh nhịn rất khá, không dao động, chỉ có lần đó cô nói: “Anh không làm với em, em cũng chỉ tự mình xem phim.”
Sau đó anh thật sự nhìn thấy cô tìm tài nguyên, nói là cùng xem với Minh Dư, nhưng lúc ấy cô đã đi rồi.
Hứa Từ không nhịn được, làm một đêm ở nơi đó.
Trình độ hung tàn hôm đó so với tối hôm qua mà nói chỉ có hơn chứ không kém, thể lực của cô còn kém, sau khi làm xong được hai ngày mới có thể xuống giường đi đường.
Từ sau đó, anh dường như không đụng vào cô thêm nữa.
Bởi vì cô sợ đau, anh sợ chính mình không khống chế được muốn chơi hỏng cô, khi đó tuổi còn nhỏ, anh cũng không muốn túng dục sớm như vậy.
Liên tưởng lời nói hôm nay của cô cùng những chuyện đã qua đi, Hứa Từ cuối cùng cũng hiểu câu nói kia của Minh Dư.
“Hứa Tư, cậu vĩnh viễn không biết Lê Lê lúc ấy lấy dũng khí lớn bao nhiêu để đưa ra thỉnh cầu với cậu. Bởi vì trước khi gặp được cậu, cô ấy vẫn luôn cảm thấy loại việc này thật ghê tởm.”
Nhưng nếu người kia là anh, cô vui vẻ chịu đựng.
Tống Lê bây giờ cũng đã sớm không thèm để ý, cô vân đạm phong khinh mà cười, nói đã đói bụng: “Em nói rất nhiều rồi, không còn sức lực nữa.”
“Em nằm thêm trong chốc lát, làm cơm xong anh sẽ gọi em.” Hứa Từ đứng dậy, đi đến cửa lại quay trở lại, cúi người hôn lấy cánh môi của cô: “Tống Lê, anh vẫn luôn rất nhớ em, anh yêu em.”
Trong lòng Tống Lê run mạnh, cô biết anh là đang nói cho cô, anh cũng không phải không muốn làm với cô.
Trong vô số buổi đêm ở trên cái giường này, Hứa Từ mơ thấy hình ảnh của cô đều là cô dùng chân cuốn lấy vòng eo anh.
Hỏi anh từng chút một: “Hứa Từ, anh yêu em không?”
Anh không khắc chế giống như ngày thường, làn da thanh lãnh cấm dục dưới sự dụ hoặc của cô căn bản không chịu nổi một kích.
Mỗi một lần anh đều động tình mà đáp lại: “Yêu, vô cùng yêu.”
Mồ hôi của anh rơi như mưa, môi mềm mại dán ở chỗ tim cô đập nhanh nhất: “Tống Lê, anh yêu em, chỉ yêu em…”
Ngực Tống Lê căng cứng, trong ánh mắt cũng có nước mắt nhưng cô không khóc.
Hung tợn lưu một dấu răng trên xương quai xanh của anh: “Yêu bao nhiêu?”
Ánh mắt Hứa Từ hơi tối, phía dưới hơi hơi nhô lên, liếm cánh môi và khóe môi đỏ bừng của anh: “So với lực độ đâm em tối qua còn yêu hơn.”
Tống Lê đỏ mặt, phải biết rằng người trước kia luôn đỏ mặt đều là anh. Hứa Từ vừa lòng mỉm cười, duỗi tay trấn an đầu cô, giọng nói khàn khàn: “Anh chờ em nghỉ ngơi tốt.”
Mông của cô ở trong chăn đã lâu mới chấp nhận sự thật này, bông hoa lạnh nhạt cuối cùng sẽ đi xuống thần đàn, nói những lời âu yếm mặt đỏ tim đập ở bên tai cô. Lúc ăn cơm tâm tình Tống Lê cũng rất tốt, ăn non nửa chén cháo còn muốn ăn thêm hai chiếc bánh quẩy.
Bánh quẩy mua ở dưới tầng, Hứa Từ thường xuyên nghĩ chờ ngày nào đó cô trở về có thể mua cho cô ăn. Hương vị món này rất tốt, cô ăn nhất định sẽ không nôn, cân nặng cũng sẽ chậm rãi khôi phục.
“Gần đây có công việc không?” Hứa Từ hỏi cô.
Trước đó cô ở trong đoàn nghệ thuật, sau khi trở về còn chưa định công việc, điều kiện ngoại hình không kém, diện mạo rất có độ công nhận, trên cơ bản đã gặp qua là không quên được.
Tống Lê vừa trở về không bao lâu cũng đã có kịch bản tìm cô đến diễn nhưng trước mắt cô càng cảm thấy hứng thú với chụp tạp chí hơn.
Những dấu vết trên người không thể tiêu tán trong một chốc một lát, bôi thuốc cũng phải chờ mấy ngày, Tống Lê không định nhận thông cáo.
Vừa rồi cô nghe thấy anh gọi điện thoại, vì vậy lơ đãng hỏi: “Anh có người quen ở văn phòng không?”
Một cuộc điện thoại cuối cùng của anh chính là gọi cho văn phòng.
Hứa Từ nói: “Trương Mặc, bạn học cấp ba, chắc em vẫn còn nhớ cậu ta.”
Lớp bên cạnh, thành tích trước đó cũng không tồi, cùng tham gia cuộc đua hạng nhất của khóa với Hứa Từ, tuy rằng mỗi lần đều thảm bại chỉ có một lần hai người song song.
Lần thi tháng đó Tống Lê ăn hư bụng, Hứa Từ từng dặn dò cô mùa đông đừng ăn nhiều kem như vậy, nhưng cô không nghe. Vài đề lớn ở cuối cùng cũng chưa làm, anh bỏ thi đưa cô đến phòng y tế của trường.
“Là cậu ta à.” Tống Lê nghĩ: “Anh có thể hỏi giúp em hỏi một chút, vụ án tranh tài sản cậu ta có nhận hay không?”
Nguyên nhân cô về nước có một nửa là bởi vì việc Tống Lập Quốc qua đời.
Lúc còn sống có bốn người vợ cũ, tám đứa con, lúc chết chỉ có một tình nhân, không có vợ.
Cá sấu thương nghiệp khổng lồ, giá trị con người không chỉ có chục tỷ, mẹ của Tống Lê là vợ thứ hai, năm Tống Lê 14 tuổi bọn họ đã ly hôn, cô nhận được không ít tài sản.
Bây giờ Tống Lập Quốc đã chết, Tống Lê lại được nhận không ít. Nhưng mà cụ thể có bao nhiêu cổ phần bao nhiêu di sản, còn phải xem vụ kiện này giải quyết như thế nào.
Hứa Từ từng nghe nói đến chuyện này, nghe nói là một vụ án đáng giá nhất của thành phố Du năm nay.
Trương Mặc là luật sư có tiếng ở phương diện này, Tống Lê muốn tìm anh ta cũng thích hợp.
Vì vậy Hứa Từ gật đầu: “Được, anh hỏi giúp em một chút.”
Sau khi Tống Lê trở về thì dọn ra khỏi phòng sinh hoạt nho nhỏ kia, Trần Vũ Phồn kinh ngạc cảm thán tốc độ này của cô.
Dấu vết trên cổ người phụ nữ còn chưa mất, có thể nhìn ra được tình hình chiến đấu kịch liệt bao nhiêu, Trần Vũ Phồn hỏi cô: “Cứ gấp gáp dọn đi như vậy?”
“Đều đã ở đây một tháng, có phòng lớn để ở vì sao lại không đi?” Tống Lê ái muội chớp chớp mắt với cô ấy: “Còn có người làm ấm giường.”
Trần Vũ Phồn nhìn thấy Hứa Từ chờ ở dưới tầng, người đàn ông mặc tây trang thanh nhã tự phụ, không quá giống với kiểm phục giỏi giang ngay ngắn.
Cô cười cười: “Để kiểm sát trưởng làm ấm giường cho cậu, cậu chơi thật sự rất hoang dã nhé.”
Tống Lê không thể phủ nhận, cô vừa trở về, nơi này không có bao nhiêu đồ có thể để cô mang đi, Tống Lê chỉ lấy túi xách. Quần áo trong tủ quần áo kia cô cũng chưa lấy, nói để lại cho Trần Vũ Phồn.
“Giúp mình trông coi cửa hàng thật tốt, bây giờ mình rất nghèo, cũng không có công việc, chỉ trông cậy vào cửa hàng này kiếm ít tiền.” Lúc đi Tống Lê nói như vậy với cô ấy.
Trần Vũ Phồn bất đắc dĩ mỉm cười, mở hiệu sách ở bên cạnh tiệm may, có thể kiếm tiền mới là lạ.
Sau khi lên xe Hứa Từ thắt chặt đai an toàn cho cô.
Khi ra cửa Tống Lê đã nói không cần anh hỗ trợ, bây giờ nhìn thấy cô thật sự chỉ lấy một cái túi xách, Hứa Từ không nhịn được hỏi: “Ít như vậy?”
Tống Lê ngửa đầu cắn cằm anh, cánh tay câu lấy cổ không cho anh đi: “Em có anh không phải đủ rồi sao?”
Hầu kết của Hứa Từ lăn lộn, hôn lại cô.
Khi về đến nhà cánh môi đã bị sưng lên, đặc biệt đau, chỉ chạm nhẹ một cái cô đã hít hà một hơi nhưng Hứa Từ không chịu ảnh hưởng chút nào, vừa cởi quần áo của cô, vừa hôn cổ, xương quai xanh và nhũ thịt của cô, thành thạo.
Cuối cùng anh bóp cô ôm người lên trên tủ giày, đẩy hai đùi ra chọc vào, quần lót đã ướt đẫm, anh kéo xuống, đầu lưỡi đẩy tiểu huyệt non mềm ra.
Tiểu huyệt của Tống Lê phì nộn sạch sẽ, lúc rất gầy nơi này cũng mềm trắng giống như màn thầu.
Không có long, anh liếm rất sạch sẽ, môi nhỏ của âm hộ hồng hồng, dính đầy mật hoa ngọt thanh, đầu lưỡi câu lộng liếm vào trong miệng, cô thoải mái mà ngẩng cổ thiên nga, hai đùi bị anh đặt lên trên vai.
Hứa Từ dọc theo khe thịt hoạt động chọc vào, đầy lưỡi cạy khe thịt ra, tìm được viên thịt bên trong mới mút vào, âm đế vốn dĩ đã sung huyết nháy mắt càng trở nên cứng đờ.
Tống Lê cất cao âm thanh, phần bên trong đùi cọ vào lỗ tai đỏ bừng của anh, dưới sự liếm láp nháy mắt kẹp chặt đầu anh, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở: “Hứa Từ…”
Anh mút thịt viên vào, cửa huyệt tiết ra dâm thủy dính ướt cằm, sau đó anh trằn trọc đi xuống, đầu lưỡi dùng sức đâm vào, bắt chước động tác thọc vào rút ra. liếm láp, lắc lư trái phải, tần suất nhanh đến mức giống như cá đang vẫy đuôi. Tống Lê sướng đến tiết thân, Hứa Từ bế cô lên, đè trên sô pha hôn môi: “Có đói bụng không?”
Chân vừa thon vừa trắng quấn lên eo anh, Tống Lê câu lấy anh không cho đi, khuôn mặt ửng hồ cùng với đôi mắt hồ ly ý loạn tình mê, Hứa Từ ước gì đều móc tim ra cho cô.
Tống Lê dán lên gương mặt của anh. thổi khí ở bên tai anh: “Muốn ăn anh.”