Bị tiếng gọi thu hút, An Thiên Húc nghiêng đầu theo hướng phát ra âm thanh. Cố Minh bước chân lại gần tươi cười thân thiện, hắn muốn ra dáng trưởng bối tiếp đón hậu bối làm quen.
An Thiên Húc phản ứng nhanh đi lên nhưng không dừng đáp lại Cố Minh, cậu lạnh lùng lướt ngang qua hắn vẻ mặt không quen biết.
Nụ cười Cố Minh cứng đờ, thu không được mà cười tiếp cũng chẳng xong, công cuộc kéo gần quan hệ huyết thống máu mủ thất bại hoàn toàn.
An Thiên Húc si mê ngắm nhìn Cố Diệp, một tháng không gặp anh vẫn diễm lệ động lòng người như vậy, thật muốn ôm vào lòng cho thỏa nỗi nhớ nhung.
Thấy An Thiên Húc bước đến ngày một gần Cố Diệp vô thức lui mấy bước chân, An Thiên Húc tức đến bật cười:
– Nhìn thấy em không vui sao?
– Không… không có, do anh quá ngạc nhiên thôi!
Nhìn đôi môi hồng hồng cứ mấp máy, An Thiên Húc dang tay ôm chặt Cố Diệp vào lòng hôn xuống.
Nụ hôn bất ngờ làm Cố Diệp không kịp tránh né, xúc cảm tê tê lại xuất hiện, hình ảnh cuồng hoan trước đêm bỏ trốn như thước phim quay chậm được mở ra.
An Thiên Húc hơi thở nóng rực phảng phất quanh chóp mũi, khi tách đôi môi còn vương theo một sợi chỉ bạc kéo dài, cậu rất hài lòng với sự đáp trả quen thuộc của Cố Diệp, không uổng hôm đó cậu kiên nhẫn dẫn dắt anh.
Tâm hồn hủ nữ của Cố Minh kích động cực mạnh, nếu có khăn tay hắn sẵn sàng chấm chấm lau nước mắt. Thân là ba ba được nhìn hai nhân vật chính âu yếm show ân ái thế này thì còn gì bằng, hai cực soái gặp nhau, trời ơi thật đẹp đôi!
An Thiên Húc hai tay áp má Cố Diệp, cậu đặt trán kề trán nỉ non:
– Diệp! Em yêu anh! Hãy về với em nhé! Đừng trốn nữa.
Cố Diệp hoàn hồn, liếc phía sau lưng An Thiên Húc là Cố Minh đứng xem trò vui, anh tức giận dùng hạ sách kéo hắn xuống nước. Lảng tránh không đáp lại An Thiên Húc, Cố Diệp chạy đến gần Cố Minh rất ra dáng anh em tình thâm, anh cầm tay hắn giật giật:
– Anh Cố Minh, em trai anh vô lễ quá! Em sợ!
Giọng nói mềm mại như bông nhưng bàn tay cầm Cố Minh thì siết chặt đau điếng, hắn còn loáng thoáng nghe được vài câu nghiến ra từ kẽ răng rất khẽ “xem đủ rồi thì nghĩ cách đi, tôi chết thì anh cũng đừng hòng sống tốt!”
An Thiên Húc trấn kinh, lần đầu tiên bắt gặp Cố Diệp bày ra vẻ mặt làm nũng đáng yêu đến vậy, nhưng đáng hận là không phải với cậu mà với người đàn ông khác. Cậu di chuyển tầm mắt đánh giá Cố Minh, ánh mắt ghen ghét rõ ràng, hắn ta dựa vào cái gì được ở bên Cố Diệp từ nhỏ, được anh ỷ nại làm nũng, chẳng lẽ chính hắn là người giúp anh trốn tới ốc đảo này? Nếu cậu không đến liệu có phải cả đời này hai người họ sẽ cứ ở mãi đây không?
Không khí xung quanh từ nắng ấm chuyển thấp tới âm độ, Cố Minh cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh như đao đâm về phía mình. Hắn hoảng hốt nhận ra bản thân vừa làm một việc rất ngu xuẩn, lẽ ra phải đứng về phe Cố Diệp chứ không bốc đồng lao ra lộ diện như bây giờ.
An Thiên Húc chợt lên tiếng:
– Sao anh lại ở đây cùng anh ấy, hai người gặp nhau khi nào?
Giật mình, Cố Minh giả ngốc nở nụ cười vô hại:
– Anh đi du lịch vô tình gặp lại em ấy, Thiên Húc cũng tới du lịch hả? Người một nhà với nhau công nhận thiệt có duyên nha! Chúng ta vào nhà Cố Diệp trước, có gì từ từ nói!
Cố Diệp trợn mắt nhìn Cố Minh, anh ghé sát tai hắn rít khẽ “anh bị điên hả? Tôi bảo anh tìm cách không bảo anh dẫn sói vào nhà!”
Cố Minh cũng ghé lại sát tai Cố Diệp oan ức nhỏ giọng “biết rồi, nhưng còn chưa nghĩ ra, trấn an cậu ta trước đã!”
An Thiên Húc đi phía sau thấy hai bóng lưng thì thầm to nhỏ dựa sát vào nhau khiến cậu càng thêm nổi nóng. Khi đến đây cậu đã phải cố kìm nén tà ác trong lòng mà đem ôn nhu dỗ dành Cố Diệp trở về, ai ngờ ngay trước mặt cậu, hai người này cũng không thèm kiêng nể lấy một chút.
An Thiên Húc đi nhanh cố ý chen giữa tách Cố Minh ra, ôm lấy vai Cố Diệp đi trước.
Trong căn nhà nhỏ trên bộ bàn ghế sofa tiếp khách, An Thiên Húc ngồi cạnh Cố Diệp, đối diện là Cố Minh. An Thiên Húc lên giọng truy vấn:
– Giờ nói đi, hai người có quan hệ gì? Sao thời gian An gia đưa anh trở về anh lại trốn đi còn dẫn theo anh ấy đến nơi này?
Cố Minh ngơ ngác, hình như hắn vừa bị gán thêm cho một tội danh mới, thật oan quá mà, hắn nào có gan dẫn lão công cậu ta đi. Cố Minh nháy mắt Cố Diệp ra hiệu cầu cứu đồng thời cố nặn ra nụ cười đáp:
– Thiên Húc, em đừng hiểu lầm, bọn anh vô tình gặp nhau thôi, anh cũng không biết Cố Diệp đến ốc đảo.
Cố Diệp cũng vội phụ họa:
– Đúng vậy, gặp nhau ở đây chỉ là trùng hợp thôi!
An Thiên Húc quay sang nhìn Cố Diệp, cậu cũng tạm tin anh, cậu đã dặn lòng phải kiềm chế lại, không được dọa anh sợ lại chạy mất lần nữa.
Nghĩ vừa thoát được một kiếp thì chuông cửa vang lên, Cố Diệp và Cố Minh nhìn nhau. Cố Minh nuốt nước miếng, Cố Diệp cũng lén nhìn qua sắc mặt của An Thiên Húc, cả hai đều bất an vì đoán được người đến là ai?
Tiếng chuông vẫn “ding dong” nhức óc, An Thiên Húc không kiên nhẫn:
– Sao không ai ra mở cửa?
Cố Diệp hít sâu một hơi lấy dũng khí đứng lên, đi lướt qua Cố Minh liền bị hắn giữ lại góc áo, anh đành trấn an hắn bằng một cái vỗ nhẹ lên mu bàn tay. Hành động này thu vào mắt An Thiên Húc chướng mắt vô cùng.
Cánh cửa vừa được Cố Diệp mở ra, đúng như dự đoán Tuyết Đình Lan tươi cười bước vào, vừa đi cô vừa dí dỏm nói chuyện với anh:
– Sao lâu vậy anh mới ra mở cửa? Em mua chút trái cây chia cho anh phần ngon nhất này, thịt cá và rau em để tủ lạnh vị trí như cũ nhé!
Cố Diệp bóp trán, thiệt tình cô nàng tới không đúng lúc, anh cũng dặn không cần phải như vậy mà cứ cách hôm cô lại chạy qua mang đồ cho anh, giờ mà An Thiên Húc hiểu lầm thì xong đời thật rồi!
Hệt như suy đoán, An Thiên Húc bật người đứng dậy:
– Sao cô lại ở đây?
Nhìn mấy túi đồ trong tay Tuyết Đình Lan, An Thiên Húc nổi giận:
– Hai người sống chung với nhau?
Cố Diệp rất muốn phản bác ngay lập tức nhưng Tuyết Đình Lan còn nhanh miệng hơn, gặp mặt kẻ cô căm hận nhất cô sẵn sàng trả đũa, có Cố Minh là chỗ dựa, cô không còn sợ An Thiên Húc như trước.
– Đúng vậy đó, anh quản được chúng tôi sao?
Cố Diệp điếng người khi nghe Tuyết Đình Lan trả lời trái sự thật, anh vội vàng lên tiếng:
– Tuyết Lan, đừng có quậy kiểu đó… Thiên Húc, cô ấy ở nhà kế bên, không ở cùng anh, bọn anh vô tình gặp nhau thôi.
Tuyết Đình Lan cáu kỉnh:
– Anh Diệp! Sao anh phải sợ cậu ta như vậy? Cần gì phải giải thích dư thừa với người như cậu ta.
An Thiên Húc nheo lại ánh mắt nguy hiểm nhìn Tuyết Đình Lan, phun ra ba chữ như hoài nghi lại như trào phúng:
– Vô tình gặp?
Cố Diệp nhận ra hai người này đang thù địch khiêu khích nhau, sợ mọi chuyện đi quá xa, anh vội ra đá chân Cố Minh.
– Anh mau thu quả boom kia lại đi, nó mà nổ là cùng chết đó!
Cố Minh ủy khuất bất đắc dĩ lên tiếng:
– Bà xã… đừng gây chuyện nữa, giữ hình tượng một chút!
Tuyết Đình Lan lườm xéo An Thiên Húc hất hàm:
– Chị đây không thèm chấp với đứa em chồng vô lễ như cậu… khuyên cậu một câu, dù không có tôi anh Diệp cũng sẽ không bao giờ chọn cậu.
Nói rồi Tuyết Đình Lan ngông nghênh vào ngồi cạnh Cố Minh, cô cực kì hài lòng thân phận hiện tại, chí ít cô đã có quyền lớn giọng với cậu ta.
An Thiên Húc không vì thế buông bỏ hoài nghi, cậu vẫn sợ ba người này diễn kịch lừa cậu. Còn đang băn khoăn tính chân thực, vừa ngồi lại chỗ ngồi tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên, An Thiên Húc nhìn sang Cố Diệp nhíu mày.
Trong đầu Cố Diệp hiện tại có nghàn vì sao chạy loạn, hôm nay ruốt cuộc là ngày gì mà lắm khách tới nhà đến vậy. Anh nghĩ cũng không ra ai đang trước cửa nhà anh.
Lưu Tranh buồn bã uống hơi say, cậu suy đi nghĩ lại vẫn muốn một lần thổ lộ trước khi anh trai tới đây, nếu thất bại cậu sẽ từ bỏ hoàn toàn không dây dưa nữa.
Thân ảnh Cố Diệp vừa hiện ra sau cánh cửa, Lưu Tranh ôm chầm lấy anh khóc nấc:
– Anh Diệp! Em thích anh… anh có chút tình cảm nào với em không? Có thể cho em một cơ hội không?
Cố Diệp vội đẩy Lưu Tranh ra khỏi người, anh chột dạ quay đầu nhìn lại, thấy ba khuôn mặt mang ba biểu cảm khác nhau đang nhìn anh.
Cố Minh là kích động nhất “moa… moa… ăn dưa ăn dưa.”
Tuyết Đình Lan ngơ ngẩn há hốc mồm nhìn một màn này.
Chỉ có An Thiên Húc là khó giữ nổi bình tĩnh, đứng ngay dậy chưa kịp lại gần thì Lưu Tranh lại lần nữa ôm lấy Cố Diệp:
– Anh… anh trả lời em đi… chúng ta có thể không? Chỉ cần anh cho em cơ hội, em sẽ…
Chưa nói được hết câu, An Thiên Húc đã đẩy Lưu Tranh ra xa, bên tay vòng qua eo Cố Diệp siết người gần sát mình hơn, cậu tức giận:
– Không thể? Anh ấy là người của tôi, cậu là ai?
Lưu Tranh bần thần nhận ra người này là An Thiên Húc, thời gian cậu du học cậu vẫn để ý đối tượng anh trai theo đuổi, miệng run không nói lên lời.
Cố Diệp muốn giãy ra khỏi An Thiên Húc thì đã chạm ngay ánh mắt nghiêng qua nhìn anh chằm chằm:
– Anh nói… lần này cũng là vô tình trùng hợp đi?
Khí thế không còn ôn nhu như trước, sự thật đúng là như vậy nhưng liên tiếp thế này Cố Diệp có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột rửa được hiềm nghi, đã vậy Lưu Tranh còn dở chứng nói nhăng nói cuội khác nào muốn gϊếŧ người không đao.
An Thiên Húc không cần đáp án, cậu giữ nguyên tư thế ôm eo, một tay đưa lên đỡ đầu Cố Diệp hôn xuống, nụ hôn ngấu nghiến như khẳng định chủ quyền, lúc tách ra còn cắn môi dưới một vết lưu lại ấn ký. Ánh mắt An Thiên Húc nhìn Lưu Tranh khiêu khích:
– Giờ đã rõ chưa?
Lưu Tranh cực kì ủy khuất, sáng thì bị anh trai tạt cho một gáo nước, chiều lại tới lượt An Thiên Húc tạt cho cậu nguyên cả một xô thẳng mặt.
Đúng lúc đó tiếng máy bay trực thăng hạ xuống ồn ào mang theo gió lốc cuồn cuộn. Cố Diệp đi từ hết kinh hách này tới kinh hách khác, anh run chân “lại là ai tới nữa, rốt cuộc anh đã gây ra họa nghiệp gì?”
Lưu Quan vội vàng chạy đến, từ xa hắn đã chú tâm tới thân ảnh Cố Diệp, bước chân vô tình lướt qua Lưu Tranh không một chút mảnh may quan tâm. Lưu Quan kéo tay giật Cố Diệp ra khỏi người An Thiên Húc, hắn kích động ôm anh vào lòng:
– Diệp! Anh rất nhớ em… về với anh… anh sẽ bảo vệ em thật tốt!
An Thiên Húc nổi nóng đòi lại người, tách Cố Diệp ra khỏi Lưu Quan, hai người giằng co qua lại khiến đầu óc Cố Diệp choáng váng, 26 năm cuộc đời anh từng xem người ta tranh giành mỹ nữ chứ chưa từng thấy một màn như vậy rơi trúng đầu mình.
Sợ Cố Diệp bị đau, Lưu Quan và An Thiên Húc ăn ý buông anh ra rồi lại xông vào đánh nhau.
Lưu Tranh sợ ngây người, lần đầu tiên cậu thấy anh trai ôn nhu thâm tình nói lời đường mật với một người, sau đó lại hung ác nham hiểm dằn mặt tình địch, mà tình địch này lại còn là tình nhân cũ, Lưu Tranh không dám nghĩ tiếp, cậu đưa tay che mặt “mẹ ui, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?”
Tuyết Đình Lan nuốt nước miếng, hướng ánh mắt nhìn sang Cố Diệp có chút thương tiếc “số anh thảm quá, em từng nghĩ anh sẽ cưới vợ sinh con với một cô gái khác, chưa từng biết xung quanh anh nhiều đàn ông thích anh đến vậy.”
Cố Minh thì trái ngược hoàn toàn, phúc lợi của hủ nữ là đây chứ đâu, hắn sướng mắt nhe lợi cười típ.
Cố Minh vô lương tâm cười trên đau khổ của người khác bị Cố Diệp gõ cho một cái phát đau:
– Tên tác giả khốn khϊếp nhà anh, mau nghĩ cách tách họ ra, đánh nhau kiểu này không cần mạng nữa hay sao?
Cố Minh nhìn Cố Diệp từ trên xuống dưới đánh giá:
– Anh đúng là cái đồ Nam nhan họa thủy!
Nói rồi Cố Minh cố ý véo một cái vào ót Cố Diệp khiến anh đau đớn ôm bụng kêu “A” thu hút toàn bộ chú ý về phía bên này. Cố Diệp chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Cố Minh đã la lớn:
– Cố Diệp, em bị làm sao vậy? Bụng đau ở đâu? Đợi anh gọi xe đưa em đi cấp cứu.
Hiểu ý, Cố Diệp phối hợp rất nhanh, ôm bụng càng chặt hơn tỏ ra vẻ mặt thống khổ.
Lưu Quan cùng An Thiên Húc tái mặt dừng động thủ chạy tới xem tình hình của Cố Diệp, Lưu Tranh phản ứng nhanh hơn, cậu là bác sỹ nên muốn kiểm tra sơ bộ cho anh.
Đâm lao thì phải theo lao, Cố Diệp sống chết kêu đau đớn giữ chặt tay Cố Minh trong sự mơ màng khó hiểu của mọi người cho tới khi xe cấp cứu đến, trái tim của hai anh em họ Cố mới thả lòng, nháy mắt nhìn nhau ra hiệu kế sách tiếp theo!