Sau khi Tần Dịch Hoan giải quyết xong chuyện của công ty thì cũng chỉ còn vài ngày nữa là bước sang năm mới rồi, anh đẩy việc tổ chức cuộc họp hàng năm lên người trợ lý rồi thoải mái nghỉ ngơi, lưu lại vị trợ lý đáng thương lén nghiến răng ken két ở sau lưng anh, cứ cảm thán nhà tư bản vô nhân tính.
Mẹ Tần là kiểu phụ nữ rất truyền thống, mặc dù hiện tại lễ mừng năm mới đã không còn đậm vị nữa, nhưng bà vẫn cứ hưng phấn bừng bừng chuẩn bị các loại đồ tết, chiên thịt viên, rán cá, hấp bánh màn thầu..v..v…. Cũng may có thím Trần giúp một tay, mới không để bà quá mức mệt nhọc.
Triệu Ngạn Kiều vốn định tiến vào giúp một tay, nhưng mẹ Tần và thím Trần đều không nghe, liên tục đẩy cô và Tần Dịch Hoan ra cửa, để cho bọn họ cùng ra ngoài đi dạo. Tần Dịch Hoan và Triệu Ngạn Kiều đứng ở cửa ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên đi nơi nào.
Đi dạo phố à, trên đường cái đầy tuyết, Tần Dịch Hoan tuyệt không dám để cho Triệu Ngạn Kiều mạo hiểm như vậy. Xem phim sao, hiện tại Triệu Ngạn Kiều không thể ngồi lâu, nếu không sẽ đau lưng. Hai người nghĩ tới vô số chỗ, lại vì mấy lý do phong phú mà hủy bỏ, cuối cùng vẫn là Tần Dịch Hoan nhanh trí, nhớ ra ở gần đường vành đai hai phía tây có một công viên rừng mưa nhiệt đới. Nghe nói đám thực vật nhiệt đới ở trong đó rất phong phú, không khí mát mẻ, vừa khéo thích hợp với phụ nữ có thai như cô.
Vì vậy, Tần Dịch Hoan liền lái xe đưa Triệu Ngạn Kiều đến công viên rừng mưa nhiệt đới. Có lẽ là đang vào mùa làm hàng tết nên đường phố đặc biệt tấp nập, quả thật có thể so sánh với giờ cao điểm hàng ngày, rất lâu mới có thể di chuyển được vài mét. Triệu Ngạn Kiều chờ mà nóng lòng, liền bàn bạc với Tần Dịch Hoan đừng đi nữa.
Nhưng Tần Dịch Hoan không thuận theo, anh và Triệu Ngạn Kiều gần như rất hiếm khi cùng nhau đi ra ngoài, lần này thật vất vả mới có một cơ hội, tại sao có thể bỏ qua chứ! Huống chi về nhà cũng không có chuyện gì làm, còn phải nghe mẹ mình và thím Trần càu nhàu nữa, còn không bằng cứ ở cùng với Triệu Ngạn Kiều như thế này. Cho dù là kẹt xe, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thôi, anh cũng hài lòng rồi!
Hai người thật vất vả mới ra khỏi nội thành, rời đi một hồi tốc độ xe gần như nhanh hẳn lên, đợi gần đến công viên rừng mưa nhiệt đới, người và xe đã ít lại càng ít hơn, lúc này người có tâm tình đi thăm thú giống như bọn họ quả thật rất ít.
Bên trong công viên rừng mưa nhiệt đới rất ít người, thỉnh thoảng gặp phải đều là những cặp đôi sinh viên, Triệu Ngạn Kiều mang thai đi ở trong đám người này có vẻ vô cùng đặc biệt.phàm là những người gặp cô đều len lén nhìn cô vài lần, những người này không có ác ý gì, chỉ hơi tò mò thôi, Triệu Ngạn Kiều bị nhìn như vậy cũng tuyệt không biết ngượng ngùng, vẫn nhìn bên nọ ngó bên kia như cũ, tố chất tâm lý tuyệt đối cao hơn một bậc.
Thật ra có rất nhiều loại thực vật có hình dáng rất giống nhau, đều có lá to và rộng, cũng không quá cao, đi xem một vòng, Triệu Ngạn Kiều gần như là hoa mắt. Trước kia cô chưa từng tới những chỗ này, đây là lần đầu tiên cô thấy đám thực vật trong rừng mưa nhiệt đới. Cô vốn nghĩ phải nhớ kỹ tên và hình dạng của những thực vật ấy, về sau nói không chừng sẽ có lúc hữu dụng. Chỉ có điều, lý tưởng thì tốt đẹp nhưng thực tế lại xương xẩu, khi cô rời khỏi công viên thì gần như đã quên hết tên của chúng rồi.
Tần Dịch Hoan chả hề có hứng thú với những thứ này, năm đó, lúc còn du học ở nước Mĩ, anh gần như đã đi hết nước Mĩ, từ phía tây chạy thẳng tới phía nam Florida nên đương nhiên không thấy ngạc nhiên với những thứ đó. Song cứ cùng cô từ từ tiêu hết khoảng thời gian dư thừa như vậy cũng là một chuyện rất thoải mái.
Thậm chí có đôi khi, anh còn có thể nói hết đặc tính của loài cây nào đó cho Triệu Ngạn Kiều nghe. Anh giải thích còn tỉ mỉ, sinh động hơn cả trên biểu ngữ, Triệu Ngạn Kiều lắng nghe mà trong đôi mắt không tự chủ lộ ra vẻ sùng bái. Tần Dịch Hoan nhìn mà lập tức lâng lâng, suýt chút nữa đã không phân rõ đông nam tây bắc nữa, càng ra sức nói thêm, hận không thể nói hết những gì mình biết ra. Nói liên tục đến cổ họng khát khô, tu hết nửa chai nước suối mới bỏ qua.
Thật ra, ở gần công viên rừng mưa nhiệt đới này còn có một khu vườn hoa oải hương, nhưng bây giờ là mùa đông nên không mở ra, hai người đành buông tha cho ý định tản bộ lần nữa, liền tìm một quán ăn giải quyết bữa trưa.
Vốn là, Triệu Ngạn Kiều cảm thấy vất vả lắm mới có cơ hội đi ra ngoài một chuyến, nhất định phải đi cho đã, nhưng trên thực tế, hai người gần như là ăn xong cơm trưa rồi về nhà luôn. Nguyên nhân là Triệu Ngạn Kiều bị đau thắt lưng, gần đây cô luôn bị đau thắt lưng, bình thường ở nhà nhàn rỗi còn đỡ, chỉ cần vừa đi ra ngoài mấy bước là bắt đầu đau.
Ngay cả xuống lầu cô cũng chả dám xuống, gần như mỗi ngày đều ở trong nhà. Tần Dịch Hoan rất lo lắng, gọi điện thoại hỏi bác sĩ gia đình, bác sĩ nói là phản ứng bình thường trong kỳ cuối mang thai, không cần để ý. Thế nhưng mỗi lần anh nhìn thấy cô đau đến nỗi không đứng lên được liền cảm thấy rất đau lòng, cứ ép bác sĩ tìm một phương pháp giảm đau.
Bác sĩ bất đắc dĩ, chỉ có thể nói cho anh biết, nếu như thật sự đau đến không chịu nổi, ông ta có thể châm cứu để giảm bớt đau đớn cho Triệu Ngạn Kiều. Tần Dịch Hoan mừng rỡ, lập tức liền hẹn bác sĩ gia đình tới đây.Không ngờ, Triệu Ngạn Kiều luôn luôn biết phối hợp mà lần này làm thế nào cũng không chịu châm cứu, cho dù đau đến mồ hôi đầy mặt cũng không cho bác sĩ đụng vào mình.
Tần Dịch Hoan không lay chuyển được cô, cũng không dám mạnh bạo, đành phải mời bác sĩ đi về trước, tự anh vừa bưng nước đấm lưng cho Triệu Ngạn Kiều vừa hỏi thăm nguyên nhân khiến cô không chịu châm cứu.
Không phải là Triệu Ngạn Kiều sợ đau, chỉ là, dù sao châm cứu vẫn là một loại phương pháp trị liệu. Tuy rằng có thể làm bác sĩ cho nhà họ Tần thì trình độ y khoa chắc chắn không kém, song cô cũng không dám lấy con mình ra để mạo hiểm. Đau thắt lưng thôi, nhịn một chút sẽ qua, cô không sợ đâu. Nhưng ngộ nhỡ đứa bé bị chuyện gì thì cả đời này cô sẽ không sống được.
Tần Dịch Hoan cười khổ, gõ gõ đầu cô nói cô lo lắng vớ vẩn, nếu bác sĩ đã nói không sao, vậy thì nhất định là không sao rồi. Không ngờ Triệu Ngạn Kiều vẫn lắc đầu, làm thế nào cũng không chịu đồng ý. Cô đã từng có một em gái nhỏ, chỉ là sinh ra được ba ngày liền chết non rồi.
Lúc mẹ Triệu có thai đứa bé đó được sáu tháng, chỉ vì ấn công tắc điện bị điện giật một chút, không hề nghiêm trọng, thậm chí ngón tay hơi tê dại mà thôi, lúc ấy ai cũng không để ý. Một thôn xóm nghèo, coi phụ nữ là đàn ông, coi đàn ông là gia súc, ai sẽ để ý chút điện giật nho nhỏ đó, nếu như coi là quan trọng mà nói ra, sợ rằng sẽ bị cả thôn chê cười. Không ngờ, sau khi đứa bé sinh ra, hai bên mông lại không bằng nhau, tiếng khóc cũng yếu ớt, ba ngày sau đã qua đời.
Kể từ sau khi Triệu Ngạn Kiều sống lại liền hết sức chú ý, trừ nấu cơm, sẽ cố gắng không động vào những thứ đồ điện kia. Mặc dù những thứ đồ điện đó đều là sản phẩm tốt nhất, nhưng ai có thể bảo đảm sẽ không có chút vấn đề nào? Bài học của mẹ mình còn ở phía trước, cô tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ đó, cô nhất định sẽ bảo vệ đứa bé này thật tốt để cục cưng bình an ra đời.
Thấy cô kiên trì như vậy, Tần Dịch Hoan đành phải theo cô, chính là càng chú ý cô hơn. Có thể không đi bộ liền cố hết sức không để cho cô đi bộ, thậm chí cô muốn chén nước anh đều tự mình lấy giúp, mẹ Tần và thím Trần nhìn thấy cứ gật đầu suốt.
Mẹ Tần và thím Trần đã quyết định ở nhà Tần Dịch Hoan qua lễ mừng năm mới, theo lời của bà và thím Trần thì là: hai bộ xương già bọn họ phải ở chỗ này “Áp chế” hai người. Đây cũng là tập tục của phương bắc, vợ chồng mới cưới chưa tròn ba năm không thể đến nhà người ta trong đêm giao thừa, nhất định phải ở trong tân phòng của mình, nếu không sẽ bất lợi cho vận mệnh sau này.
Tuy Tần Dịch Hoan và Triệu Ngạn Kiều đều không tin tưởng những thứ này, nhưng dù sao cũng là tâm ý của người già, huống chi Triệu Ngạn Kiều còn mong đợi có nhiều người, ước gì mẹ Tần và thím Trần ở chỗ này qua giao thừa.
Tối hôm đó, ăn xong bữa khuya do thím Trần đặc biệt làm cho mình, đi vài vòng trong phòng khách, Triệu Ngạn Kiều liền chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Nhưng vừa mới chuẩn bị tắm, bụng lại đau nhói từng cơn, ban đầu cô không để ý, nhưng không ngờ lại càng đau lợi hại hơn. Triệu Ngạn Kiều hoảng sợ, cũng không để ý toàn thân trốn trơn, hắng giọng kêu Tần Dịch Hoan.
Tần Dịch Hoan vốn đang canh chừng ở bên ngoài cửa phòng tắm, mặc dù đã mua đôi dép chống trơn tốt nhất nhưng anh vẫn sợ cô xảy ra chuyện. Chính là Triệu Ngạn Kiều vẫn luôn xấu hổ, nói thế nào cũng không đồng ý để Tần Dịch Hoan giúp mình tắm rửa, Tần Dịch Hoan hết cách rồi, hàng ngày chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài cửa trong lúc cô đang tắm rửa.
Lúc này, nghe thấy cô gọi mình, anh rùng mình một cái, lập tức kéo cửa phòng tắm, vọt vào, thấy cô đứng im ở nơi đó mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Sao vậy?”
“Đau bụng, bụng của em đau quá… “ Triệu Ngạn Kiều nắm tay anh thật chặt, trong đôi mắt to toàn là lo sợ và sợ hãi.
Thật ra thì Tần Dịch Hoan cũng rất sợ, dù sao cũng chưa từng một lần trải qua chuyện như vậy, người trước mắt còn là người anh quan tâm nhất, có thể nào không nóng ruột chứ?Nhưng lúc này, anh nhất định phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng, cô lo sợ thì anh phải bình tĩnh, anh phải trở thành chỗ dựa cho cô.
“Ngoan, không sợ, đi ra ngoài trước, anh lập tức gọi điện thoại.” Tần Dịch Hoan tiện tay cầm lấy khăn choàng tắm ở bên cạnh bao lấy cô, đỡ cô đi ra khỏi phòng tắm, lại cẩn thận dìu cô đến bên giường, mặc bộ áo ngủ, mới nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho bác sĩ, đồng thời lại xông về phía phòng của mẹ Tần và thím Trần, gõ cửa lần lượt.
Lần này đều kinh động đến mọi người trong nhà họ Tần, mẹ Tần và thím Trần vội vội vàng vàng vọt vào phòng Triệu Ngạn Kiều, cẩn thận hỏi thăm tình hình của Triệu Ngạn Kiều, sau khi nghe thấy Triệu Ngạn Kiều nói là chỉ đau từng cơn, mới yên tâm.
“Yên tâm, không có việc gì, chỉ là cơn đau bụng bình thường trong tháng cuối cùng mang thai thôi, lúc mẹ mang thai Dịch Hoan cũng từng đau như thế.” Mẹ Tần vỗ vỗ bả vai Triệu Ngạn Kiều, nói: “Không cần lo lắng, còn một tháng nữa mới đến ngày sinh dự tính, đợi lát nữa bác sĩ đến đây thì để ông ấy kiểm tra đi.”
Tần Dịch Hoan gật gật đầu, nắm thật chặt tay Triệu Ngạn Kiều, giống như làm như vậy là có thể khiến cô không lo lắng, không sợ hãi nữa.
Quả nhiên, bác sĩ nói y hệt mẹ Tần, quả thật chỉ là cơn đau bình thường trong thời kỳ cuối mang thai, chẳng qua là có người phản ứng lớn, có người phản ứng nhỏ mà thôi. Mà Triệu Ngạn Kiều vừa khéo thuộc về kiểu người phản ứng lớn kia.
Sợ bóng sợ gió một hồi, Triệu Ngạn Kiều liền đổ cả mồ hôi lạnh rồi. Thật ra cô vẫn còn có chút lo lắng, dù sao sinh con thật sự là chuyện lớn nhất trong cuộc đời của người phụ nữ, hơn nữa cô còn mới tiếp quản thân thể này ở giữa chừng, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi có sợ hãi.
“Sợ à?” Tần Dịch Hoan rút tờ khăn giấy ở trên bàn, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho cô, hỏi.
Triệu Ngạn Kiều gật gật đầu, lông mi còn có chút run rẩy, lúc này cô đâu dám cậy mạnh nữa, trận ầm ỹ ban nãy đã lấy mất đi hơn một nửa tinh thần của cô rồi.
“Đừng sợ.”
Tần Dịch Hoan hôn lên mí mắt hơi khép hờ của cô, nói: “Có anh ở đây, em chả cần sợ gì cả, chỉ cần chuẩn bị tốt tâm lý làm mẹ là được rồi.”