Vừa nhìn thấy thông báo phiên bản do Sói cô độc viết. Tô Uyển suy nghĩ một chút về thú cưng…..Ừ! Nếu sư phụ có thể giúp bọn Hiểu Hiểu chọn lựa thú cưng, nhất định cũng sẽ cho cô một thần thú!
Tô Uyển không thể nào nuốt trôi được nhưng cũng tin tưởng vững chắc sư phụ của mình chính là Doremon. Tô Uyển nói với Hiểu Hiểu: “Không được, mình cũng muốn có thú cưng, đi tìm Sói cô dộc cùng mình đi!”
Vừa nghe Tô Uyển nói như vậy, Hiểu Hiểu đầu tiên là hơi xấu hổ, sau đó dừng một lúc rồi nói: “Uyển Uyển, có lẽ thú cưng kia là của cậu, hơn nữa mình cũng muốn đi tìm Sói cô độc cùng cậu, nhưng mà Diệp Tử hình như có hơi….. ” Nói xong hơi di chuyển con chuột ý muốn nói khung tán ngẫu từ nãy tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nhìn thấy tình cảnh trở nên như thế này, Tô Uyển hơi mím môi: “Ngay cả cậu cũng không giúp mình! Haiz, cuộc đời thật sự lạnh lẽo nha….” Nói xong, Tô Uyển cầm điện thoại di động lên, nói tạm biệt Hiểu Hiểu rồi đi ra ngoài.
Hiểu Hiểu nhìn cửa phòng bị Tô Uyển đóng mạnh vào, một lúc sau vẫn chưa có phản ứng: “Này mình nói, một người mù đường như cậu, có thể tìm đến nơi sao!” Nhưng mà khi cô kịp phản ứng thì Tô Uyển cũng không biết đã chạy đến nơi nào.
******
Quả nhiên, Tô Uyển ngốc nghếch ở trên đường đi chưa được vài vòng liền lạc đường, vốn định gọi điện cho Hiểu Hiểu để hỏi, nhưng lại nghĩ tới vừa nãy cô gái nhỏ này ra sức cười nhạo mình, vì vậy, dù cô có lạc đường cũng không hỏi cô ấy! Nhưng đúng lúc đó di động đột nhiên vang lên.
Tô Uyển vừa nhận máy, liền nghe thấy một giọng nam rất dễ nghe: “Tiểu Bình Quả, cậu đang ở đâu vậy?” Thì ra là tên ác ma kia, nhưng mà làm sao hắn nhớ tới mà gọi điện cho cô vậy?
“Tôi……Tôi cũng không biết mình ở đâu nữa!” Tô Uyển nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên là mình đi lạc rồi!
Mục Úc vừa nghe Tô Uyển nói vậy, hơi nhíu mày nghĩ: chẳng lẽ cô gái nhỏ này đang giấu giếm chuyện gì? Nhưng lại nghĩ lại đầu óc của cô ấy không khác gì một trái táo, làm sao có thể biết nói dối? Cho nên, Mục Úc đã loại bỏ suy nghĩ vừa rồi.
Theo như tính cách của cô ấy, còn có một khả năng nữa là lạc đường rồi. Nghĩ thế Mục Úc liền hỏi luôn: “Cậu nhìn xung quanh có gì nổi bật không?”
“À,có nhà cao tầng…….” Tô Uyển vô tội nói.
“Dừng…… Được rồi, nhà cao tầng thì có rất nhiều, nhưng tên là gì? Còn có đặc điểm nữa, mặt trời chiếu hướng nào cũng nói luôn cho mình biết.” Mục Úc vừa nói vừa giải thích, cô gái nhỏ này, thật là một con người phiền toái.
“À, có vẻ như là cao ốc Star, trên nóc còn có một ngôi sao……Ánh nắng đang chiếu vào phía trước ở bên trái cao ốc. ” Tô Uyển dựa theo những gì mình đã thấy để miêu tả.
Hiện tại đang là buổi chiều, mặt trời phải ngả về hướng tây mới đúng. Theo như cô ấy nói, cao ốc kia chắc là hướng về phía nam, hơn nữa theo như năng lực của cô ấy, chắc là vừa ra khỏi kí túc xá liền lạc. “Mình biết rồi. Cậu đứng đó chờ mình, 5 phút sau mình tới đón cậu” Không đợi Tô Uyển kịp trả lời, Mục Úc đã tắt điện thoại, ném lên ghế ngồi ở bên cạnh.
Thì ra là anh đang lái xe, vừa mới đánh xong Boss đang chuẩn bị đi đến công ty lấy điểm, anh bỗng nhớ ra món quà mình chuẩn bị còn chưa đưa tặng cô, vì thế mới gọi điện thoại cho cô, lại không ngờ cô lạc đường.
Không biết có phải là cô gái nhỏ này đang đi tìm mỹ nam không? Nghĩ vậy, Mục Úc hơi cau mày, giọng nói của anh bởi vì tức giận nên hơi âm u: ” Vừa mới đánh xong Boss liền muốn thông đồng mĩ nam rồi, thật đúng là không chịu ngồi yên…..Nếu mà buồn chán, có thể gọi mình PK cùng cậu mà. Như vậy thì cậu có thể nhanh chóng chơi tốt sau đó đi chém chơi.” Mục Úc ở trong lòng còn nói thêm, như vậy là có thể ức hiếp cô rồi.
Tô Uyển nghe xong, lập tức phản bác: “Ai đi tìm mỹ nam?”
Lời nói còn chưa dứt, liền nhìn thấy ở trong mắt Mục Úc biểu thị ‘cậu không làm thì cần gì phải vội vã giải thích như vậy’.
Thấy vậy, Tô Uyển bất mãn chu chu cái miệng nhỏ nhắn: “Là đi tìm sư phụ ngu ngốc Sói cô độc…… Tôi muốn đòi sư phụ một con thú cưng!” Cô đâu có bụng đói ăn quàng không biết lựa chọn như vậy! Người đẹp nghĩ cô như vậy sao? Nghĩ vậy, đầu nhỏ hơi buồn buồn cúi xuống.
Nhìn bộ dạng này của Tô Uyển, Mục Úc muốn cười nhưng lại thôi, vì thế dùng tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Uyển, nói: “Mình đưa cậu đi.” Nói xong, đưa Tô Uyển vào xe, nhấn chân ga, xuất phát! Mục đích — phòng làm việc của Sói co độc.
Bị Mục Úc dùng móng vuốt nắm, Tô Uyển hơi nhe răng, bất mãn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình, oán giận nói: “Vốn đã mềm như vậy, sao lại còn nắm vào….” Kết quả là sau khi Mục Úc nói: “Không được oán trách người lái xe .”liền lập tức không nói gì nữa. Người đẹp nói đúng, nếu hiện tại bị anh ấy vứt ra khỏi xe, cô dù có kêu cha gọi mẹ cũng không tìm được đường về, đến lúc đó, còn bị Hiểu Hiểu cười nhạo nữa, cô vẫn nên ngoan ngoãn đi theo anh vậy.
Thấy cô gái nhỏ ở phía sau đã yên tĩnh, Mục Úc bật lên một bài hát, một bài hát làm cho tâm của người nghe yên tĩnh. Một lúc sau, Tô Uyển mới kịp phản ứng, bài này là thánh ca của Cơ Đốc giáo “Amazing Grace” (ân sủng tuyệt vời)
Cứ như vậy, Tô Uyển bị âm thanh tươi đẹp kia cuốn đi toàn bộ suy nghĩ, mà tầm mắt của cô cũng rơi trên khuôn mặt tuấn mĩ của Mục Úc, thật lâu không có dời, đến nơi rồi mà vẫn chưa kịp phản ứng.
Mục Úc cảm nhận được ánh mắt mê luyến của cô, biết cô cũng chỉ là bị vẻ ngoài của mình hấp dẫn thôi. Tuy rằng không muốn phá vỡ thời khắc tốt đẹp này, nhưng muốn vào phòng làm việc của Sói cô độc cần quẹt thẻ mới đi vào được. Cho nên anh không thể không gọi điện cho Sói cô độc kêu hắn xuống dưới.
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở Tô Uyển hoàn hồn. Tô Uyển sau khi nghe Mục Úc ho khan liền ý thức được chính mình vừa rồi đã háo sắc đến cỡ nào. Ngượng ngùng cúi đầu, nghe được Mục Úc đang gọi điện cho Sở Phong Hàn.
“Mình đưa Tô Uyển đến, cậu mau xuống đây đi.”
“A? Đồ nhi bảo bối đến đây! Mình ra ngay.” Chỉ nghe được giọng nói trầm thấp của Sở Phong Hàn ở đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Quả nhiên, thật đúng là rất nhanh. Người nào đó đi từ lầu hai xuống trong chớp mắt, Tô Uyển vui mừng vì khi ngẩng đầu lên liền thấy được sư phụ sắc lang của cô.
Kết quả là Tô Uyển còn chưa xuống xe, liền nói một câu làm cho Sói cô độc vô cùng đau lòng. Bởi vì cô nói: “Sư phụ, thú cưng của con đâu?”
Ngay sau đó, đầu của Sói cô độc trực tiếp đập vào trên chiếc xe bảo bối của Mục Úc. A đúng rồi, không thể không nói một câu, tiểu mỹ nhân cái gì cũng thật sự rất khí phách a, không chỉ có người đẹp, xe cũng đẹp. Thân xe màu đen giống như hình giọt nước, kết hợp với đèn xe phía trên, đúng là rất hợp với anh. Nghĩ vậy, kẻ tiểu nhân trong lòng Tô Uyển lại háo sắc một chút.
Nhưng mà cô cũng không quên mục đích đi tìm Sói cô độc, vì thế cô thản nhiên mở cửa xe, làm cho Sói cô độc đứng bên cạnh của xe đẩy ra.” Sư phụ, chúng ta vào trong nói.”
Mà Mục Úc cũng vô cùng phối hợp xuống xe khóa xe, sau đó lấy thẻ trên tay Sói cô độc rồi đi đến gần cửa, chỉ để lại một người đáng thương đứng trong gió lạnh……. Ha ha, tình huống hiện tại thật đúng là hợp với tên của anh mà!
Tô Uyển vừa nghĩ như vậy, liền thấy tiểu mỹ nhân ném về phía cô một vật thể màu đen không rõ. Thân thể có tố chất tốt cùng với tốc độ phản ứng nhạy bén làm cho cô nhanh chóng bắt lấy vật đó. Mở gói đồ vừa nhìn thấy ra! Oa, thì ra là vỏ điện thoại di động có nhiều chức năng đang thịnh hành trên thị trường.
Thì ra là khi Mục Úc đi công tác, đã thấy sản phẩm mới công nghệ cao có thể bảo vệ có thể sạc pin này, tuy rằng rất thích, nhưng mà Tô Uyển sợ dùng không quen. Vì thế, cô thuận tiện hỏi một câu:” Tại sao lại phải bao kín, như vậy khiến tôi không quen.”
Mục Úc nghe nói như thế, khóe miệng nhếch lên, trả lời: “Như thế có vẻ an toàn mà.”
” Nhìn không thấy nó ( chỉ bàn phím ), tôi sẽ không yên tâm.” Vật này Tô Uyển không thể nhận, vì thể nên lập tức bác bỏ.
“Đâu cần nhất định phải nhìn thấy đâu, cậu cảm nhận không được sao.”
Hai người này cứ ngươi một lời ta một lời vừa nói chuyện rất bình thường, kết quả làm cho Sói cô độc phía sau bọn họ nghe được, lập tức bật cười “phốc”. “Mình nói, hai người không cần nói như vậy có được không, để cho mình nghe xong đều cảm thấy có hơi…. …”
Nghe thấy hắn nhắc nhở như vậy, Tô Uyển mới nhận ra chính mình nói cái gì, mặt bỗng chốc trở nên hồng như quả táo. Cái gì cùng cái gì a, hai cái người không thuần khiết này! Cô vốn là không chú ý tới a! Thật là…. …
“Nghe hai người nói chuyện làm mình nhớ đến một câu chuyện cười.” Sói cô độc vừa đưa Tô Uyển cùng Mục Úc lên tầng vừa nói chuyện với hai người.
Thấy hai người đều không nói gì, Sói cô độc coi như bọn họ đã đồng ý. Vì thế, anh lại tiếp tục nói: “Trước đây, có một chàng trai, hắn gọi kĩ nữ về nhà để OOXX. Kết quả là làm được một nửa, không muốn làm, tiếp đó hắn liền đẩy cô gái kia ra chính mình tự xử. Được rồi, thay đổi thì người ta không vui, hai người đoán cô gái kia nói gì?” Dừng một chút, nói tiếp: “Tôi nói, ngài đây là gọi kĩ nữ bán dâm?”
Khi anh vừa nói xong, chỉ thấy khóe miệng của Mục Úc rõ ràng là hơi cong lên. Thấy vậy, Tô Uyển vốn đang không hiểu gì, sau khi nhìn phản ứng của mỹ nhân lập tức liền hiểu rõ nghĩa thực sự trong đó…. …. Quả nhiên đều là người không thuần khiết a!!!!
“Khụ khụ, mình nói cậu tại sao có thể kể chuyện cười dạy hư tiểu hài tử chứ.” Mục Úc nói với Sói cô độc.
“A, cậu không phải như vậy sao?” Bị anh nói, Sói cô độc khó chịu. “Đừng giả bộ, giả bộ bị sét đánh, đừng giả bộ thuần khiết, giả bộ thuần khiết bị người luân!!!” Nói xong, mở cửa phòng làm việc ra, ý bảo hai người đi vào.
Tô Uyển nghe nói như thế, vừa đi vào trong phòng vừa liếc mắt xem thường sư phụ sắc lang. Sau đó nhìn về phía Mục Úc với vẻ mặt “Cũng là anh tốt.”
Nhưng là ngay sau khi cô nghĩ như vậy, chợt nghe Mục Úc nói với Sói cô độc: “Vậy cậu hiểu, yêu cùng cưỡng ép, khác nhau ở chỗ nào sao?”
“Cậu không phải là nói lời vô nghĩa sao? Đương nhiên là một cái tự nguyện một cái không tự nguyện a!”
“Sai!”
“Vì sao?”
“Bởi vì đều cắm vào trong động.” Mục Úc mặt không đổi sắc nói ra một câu rất gian ác, làm cho ấn tượng tốt của Tô Uyển dành cho anh hoàn toàn sụp đổ.
“Này! Tôi nói hai người! Đều phải có chừng mực chứ!” Tô Uyển thở hổn hển ngồi xuống cái ghế dựa vừa tìm được, sau đó nói với hai người: “Tôi là vì thú cưng mới đến, không phải đến nghe hai người kể chuyện cười….. ( nhỏ giọng nói ) buồn cười ở chỗ nào…… Thật là.”
Lúc này, Mục Úc vì làm dịu không khí, đã nói: “Tiểu Bình Quả, mình cho cậu thú cưng, về sau cậu đi theo mình đi! Mình dạy cậu PK chứ việc này anh ta không giúp được cậu đâu.” Bỏ đá xuống giếng, bỏ ngay vào long Sói cô độc. Ai bảo hắn ở online GM (quản lý game), chính là không thể PK mà!!
“Tốt, cửu vĩ hồ nha!!” Mục đích của Tô Uyển là muốn thú cưng, về phần ai cho, cô mặc kệ.
Sau khi đạt được thỏa thuận, Tô Uyển không nói gì nhìn về phía Sói cô độc, sau đó nói: “Người nói một chút, thú cưng cũng không cho con, PK cũng không thể dạy, đến bây giờ cũng không tặng cho con đồ trang bị…. ….Người nói một chút, người làm sư phụ để làm gì chứ!!!”
Sói cô độc nghe xong, làm thế nào được! Đây không phải là bị đồ đệ từ bỏ sao? Đều là sư phụ không cần đồ đệ, nào có đồ đệ không cần sư phụ? “Uyển Uyển, không cần vứt bỏ vi sư đâu….. Đến, sư phụ nấu cơm cho con ăn nha!”
“Lừa trẻ con nha! Mới hơn ba giờ một chút thì ăn cái gì? Trà chiều a! Buổi chiều cũng phải là hơn bốn giờ……. Hơn nữa con phải đi.” Cuối cùng vẫn không quên thêm một câu “Sư phụ thật hẹp hòi.” Làm cho Sói cô độc khóc không ra nước mắt cùng với bi thương……
“Uyển Uyển, vi sư sau này chắc chắn sẽ đền bù cho con…. … Vi sư giữ lời!!!” Nhiệm vụ đặc biệt gì cũng không quan trọng bằng đồ nhi! Sói cô độc hạ quyết tâm, giải thích với Tô Uyển.
“Haiiz, ai biết con còn có thể chờ ngày đó hay không! ( đối Mục Úc) Tốt lắm, vậy cậu đừng quên đưa thú cưng cho mình nha!” Tô Uyển nói tới thú cưng, Mục Úc còn tưởng rằng cô gái nhỏ này bắt mình đưa cho cô. Không sao cả, cũng không sai biệt lắm.
Cứ như vậy, Sở Phong Hàn vẫy tay nhỏ bé nhìn theo hai người đi ở phía xa, Tô Uyển được đưa đến trường học một cách an toàn. Sở dĩ nói an toàn, đó là bởi vì, khi Mục Úc đi rồi, liền trở nên không an toàn.