Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!!

Chương 37: “Đã tới đây rồi thì là của anh, không chạy được đâu.”



Đường Song Khâm thế mà cam lòng vì Tề Thiệp Giang mà chịu đối mặt với nguy cơ trọc đầu, đoạn phỏng vấn này khiến mọi người buồn cười thảo luận với nhau, cũng khiến người ta phải cảm thán, trước đó Hạ Nhất Vi hành hạ Đường Song Khâm bao nhiêu, thì Tề Thiệp Giang lại cố gắng hàn gắn bấy nhiêu, mới đưa “bi kịch” hai đời bước vào hồi kết.

Rốt cuộc Tề Thiệp Giang biểu hiện trong “Uyên ương khấu” tốt đến mức nào? Phải xem phim mới biết được.

Dù sao có người bảo, anh không chỉ tham gia diễn xuất, còn chế tác âm nhạc, kết hợp cùng Trương Ước, đây lại trở thành một giai thoại, đôi bạn gay lại hợp tác, cùng sản xuất âm nhạc với nhau.

Nhờ Tề Thiệp Giang tuyên truyền, bây giờ mọi người đã quen thuộc với tử đệ thư hơn rồi, cũng có nhiều người biết tới thể loại khúc nghệ này, anh đã thực hiện được lời hứa khi được chọn làm người phi di truyền thừa, sẽ giúp nó trở nên phổ biến, đến gần với mọi người hơn.

Khán giả biết tin phần nhạc của bộ phim điện ảnh dùng tư liệu tử đệ thư, cũng khen ngợi rất phù hợp phong cách, mọi người rất mong chờ.

Một tuần trước khi bộ phim điện ảnh công chiếu, Tề Thiệp Giang và Trương Ước tham gia lễ ra mắt phim.

Hiện trường khiến truyền thông và các fan có mặt ở đây vô cùng hưng phấn, không gì sánh bằng hai người này cùng đi thảm đỏ.

Hai người đều không đi cùng bạn nữ, Tề Thiệp Giang cũng không dẫn mẹ ruột của mình tới —— tuy rằng trước đó event gây được tiếng vang lớn.

Vừa mới tới nơi, ở hiện trường rộ lên tiếng hét chói tai.

Lần này ban tổ chức chơi hay lắm! Để CP Ngày Đêm đi thảm đỏ luôn cơ mà!!!

Hơn nữa trong buổi lễ ra mắt phim lần này, các diễn viên tham gia đều muốn nổi bật, về cơ bản đều mặc trang phục ngày trước, nhất là có một diễn viên diễn vai đại sư kinh kịch, còn hóa trang trên gương mặt.

Tề Thiệp Giang không mặc trang phục biểu diễn, anh và Trương Ước cùng mặc chiếc áo dài đỏ đặt may, vừa mới xuất hiện, hai người mỗi người một bên, dường như Trương Ước mới là bạn diễn của anh.

Phóng viên đứng phía cuối thảm đỏ hỏi họ: “Lần này bị sắp xếp đi thảm đỏ với nhau…”

Trương Ước cắt ngang lời anh ta, “Không phải bị sắp xếp, chúng tôi tự yêu cầu.”

Phóng viên: “..Hửm? Hahahaha!!”

Phóng viên và các fan có mặt tại hiện trường đều vô cùng hưng phấn, “Thế anh có cảm nghĩ thế nào?”

Trương Ước thành thật nói: “Khá là giống kết hôn.”

Mọi người cười rộ lên.

Kể cũng đúng, bộ áo dài này màu đỏ nữa chứ.

Lúc bắt đầu sự kiện, các diễn viên chính cùng hát ca khúc chủ đề. Ca khúc chủ đề cùng tên do Trương Ước sáng tác và thể hiện, lần này hắn không hát cùng các diễn viên chính, Tề Thiệp Giang cũng không hòa ca, mà anh ôm đàn tam cùng dàn nhạc cụ dân tộc đệm nhạc.

Khéo là trong số các nhạc công lần này, có một người từng có duyên gặp Tề Thiệp Giang. Chính là một nhạc công trong dàn nhạc của tỉnh nọ, từng biểu diễn đệm nhạc cho Hạ Nhất Vi, lão Bạch.

Tề Thiệp Giang trông thấy lão Bạch, cảm thấy ông rất quen mắt, không khỏi cất tiếng hỏi: “Có phải chúng ta…”

“Đúng vậy, từng gặp rồi.” Lão Bạch không ngờ anh vẫn còn nhớ tới mình, “Trong buổi biểu diễn của lệnh đường, tôi từng đệm nhạc “Hà tất Tây sương”, sau này ngẫm lại, đúng là trình bày tệ hại.”

“Là chú ạ, phải rồi phải rồi.” Tề Thiệp Giang nhớ ra, “Chú đừng nói như vậy, cháu nhớ ra rồi, chú cũng rất cao tay, rất giàu ý vị.”

Người xưa thường khen nhạc công đàn “cao tay”, chỉ trình độ cao, nhưng bây giờ lão Bạch không còn được nghe lứa trẻ khen như vậy nữa.

Được anh khen như vậy, lão Bạch cười tít mắt lại.

Cánh phóng viên có mặt thấy hai người trò chuyện rôm rả như vậy, đợi đến khi kết thúc ca khúc, còn cố ý hỏi, có phải nhạc công đàn tam cũng rất tán thưởng trình độ của Tề Thiệp Giang hay không. Lão Bạch râu dài như vậy, hình như được đoàn khúc nghệ mời tới, vừa nhìn đã thấy dáng vẻ giống một cao nhân.

Ai dè lão Bạch lắc đầu nguầy nguậy, “Nhất định tôi phải tán thưởng rồi, trình độ của cậu Tề đây còn hơn cả tôi.”

Phóng viên ngạc nhiên, “Không phải chú là nhạc công chuyên nghiệp của đoàn khúc nghệ hay sao?”

Lão Bạch thấy cậu ta còn không hiểu rõ, chỉ vào Tề Thiệp Giang nói: “Cậu Tề là truyền nhân tử đệ thư, cậu không biết đàn tam là nhạc cụ đệm nhạc chính của tử đệ thư à, đây cũng là sở trưởng của họ, cậu ấy cũng là người chuyên nghiệp.”

Nói đoạn, lão Bạch còn đùa rằng: “Hơn nữa tôi thuộc đoàn khúc nghệ của tỉnh, còn cậu Tề là người phi di truyền thừa cấp quốc gia, cao cấp hơn tôi nhiều.”

Lão Bạch không nói đùa, Tề Thiệp Giang có thể đạt tới trình độ mô phỏng âm thanh của tự nhiên, đến cảnh giới “Xảo biến huyền tia”, là người lành nghề nhất trong số những người lành nghề, nên Tề Thiệp Giang khen ông cao tay, ông mới vui như vậy.

“Thầy Bạch quá lời khen rồi, tôi từng gặp thầy Bạch trong buổi biểu diễn của mẹ tôi, đây là lần thứ hai gặp nhau.” Tề Thiệp Giang tiếp lời, anh nói chuyện rất khiêm tốn.

“Mọi người đều rất giỏi, nếu không sao một người được mời tới đệm nhạc, một người được mời tới làm nhạc chứ.” Đường Song Khâm cũng chen vào một câu.

Đề tài lại quay trở về bộ phim điện ảnh.

Sau đó chiếu tới trailer cuối cùng, và những cảnh bên lề.

Các cảnh bên lề bao gồm đoạn các diễn viên chính huấn luyện ở hiện trường, khỏi phải nói, đương nhiên nam nữ chính là bị hành nhiều nhất, thảm nhất, sau đó mới tới mấy người Tề Thiệp Giang.

Lúc đó Đường Song Khâm cho phát cảnh Tề Thiệp Giang vừa tấu nói, vừa giẫm kiễng ra.

Nếu chỉ nhìn phía trước thôi, các fan có mặt ở đây và truyền thông đều không thấy có gì cả, cứ tưởng đây chỉ là cảnh bên lề khi Tề Thiệp Giang mãi nghệ ngoài phố, họ từng xem trên mạng, trước đó chẳng từng gây xôn xao dư luận còn gì.

Ai dè một giây sau, Tề Thiệp Giang ngồi xuống, anh đứng sau chiếc bàn, hóa ra dưới chân còn đi một đôi giày giẫm kiễng.

Vén ống quần lên, tháo băng ra, bấy giờ mới thấy được cảnh phía dưới.

Ở hiện trường còn chuẩn bị một đôi giày giẫm kiễng, để mọi người có thể trông thấy rõ hình dạng của nó, phổ cập một phen, khiến mọi người không ngừng trầm trồ ngạc nhiên.

“Móa ơi, đi giày này mà ra đường luôn cơ á??”

“Chỉ đứng thôi đã mệt lắm rồi, hèn chi chảy mồ hôi ròng ròng..”

“Tấu nói cũng phải hơn hai mươi phút, nửa giờ ấy chứ..”

“Trông ngoại hình Tề Thiệp Giang thực sự không giống kiểu người có thể chịu khổ như vậy, đây không phải bình hoa, cũng không phải bình gốm cổ, đây là sư tử đá trấn trạch luôn ấy chứ!!”

Ngoài ra đoàn phim còn chuẩn bị video, hoặc đoạn ghi âm của những người được chọn làm nguyên mẫu, Tề Thiệp Giang mô phỏng Tiểu Ấn Nguyệt rất giống, khiến người ta đến là bội phục.

Cái này còn có thể coi là do hai nhà có ngọn nguồn sâu xa, nhưng anh giẫm kiễng thế kia, rõ ràng là tự mình khổ luyện ra.

Chẳng trách Đường Song Khâm lại xem trọng Tề Thiệp Giang như vậy!!

Mọi người trố mắt ra nhìn, đi đôi giày này đau lắm, Tề Thiệp Giang còn vừa đi vừa tấu nói, còn cười…

Kết hợp với đoạn trailer, Tề Thiệp Giang nhảy lên rào chắn, vừa nghĩ thôi đã cảm thấy Đường Song Khâm đúng là không phải con người!!

Thế nhưng cũng chỉ có những đạo diễn không phải con người như vậy, ép diễn viên đi đọc “Kim Bình Mai”, ra mãi nghệ ngoài đường.. Mới có thể mài giũa ra tác phẩm như vậy, mới có thể khiến bản thân nghĩ nhiều đến độ hói đầu.

Lại một tuần nữa trôi qua, Tề Thiệp Giang và Trương Ước thay đồ, lén lút hẹn nhau tới xem “Uyên ương khấu”, hai người đều đeo khẩu trang và kính, vào rạp rồi mới tháo xuống, bởi ngồi hàng ghế cuối cùng lúc nửa đêm, thành thử xung quanh cũng không có ai.

Vì phối nhạc nên hậu kỳ hai người cũng đã xem bản thô, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ xem bộ phim hoàn chỉnh.

Theo tiếng nhạc chảy xuôi và âm thanh đàn tam réo rắt, đầu tiên là cảnh bầu trời, nam chính cầm chiếc ô đen, bước ra khỏi quán trà, màn ảnh di chuyển theo từng bước chân anh ta.

Anh ta từ từ cất bước qua cây cầu vượt, có vài nghệ nhân biểu diễn đàn trên phố, có người xướng hát nói, cũng có nghệ nhân tấu nói đang biểu diễn…. Bước vào rạp hát, Tiểu Ấn Nguyệt đang biểu diễn trên sân khấu, dưới khán đài rộ lên những tiếng khen hay.

Nam chính thu tán ô, ngẩng đầu lên, hình ảnh ngắt quãng giữa sườn mặt của nam chính, sân khấu và khán giả vài giây.

Cảnh này kéo dài mấy phút, màn ảnh xám xịt mang đậm hơi thở xưa cũ.

Trương Ước khẽ cảm thán: “Ngôn ngữ màn ảnh của đạo diễn Đường thực sự rất phong phú và tinh tế, đương nhiên ưu tú nhất vẫn là màn thể hiện của em.”

Tề Thiệp Giang bật cười nhìn hắn, “Dân mạng có biết thực ra anh sẽ nói như vậy không?”

“Bọn họ không cần biết.” Trương Ước đắc ý ôm lấy Tề Thiệp Giang, tiếp tục thưởng thức bộ phim điện ảnh.

Tề Thiệp Giang đóng vai Tiểu Ấn Nguyệt, ở trên màn ảnh rộng cười đùa phẫn nộ mắng mỏ, thấy nam chính rơi vào cảnh khốn cùng thì lấy thân cứu viện, giữ anh ta ở lại gánh hát làm diễn viên phụ, diễn mấy vai binh tốt không cần lời thoại.

Bởi vì không có tiếng nói chung với ông chủ rạp hát, nên cuối cùng Tiểu Ấn Nguyệt dứt khoát rời đi, cũng đã hứa sẽ không biểu diễn “Vọng tình ngư” ở các rạp hát khác, anh ở trên sân khấu, diễn tiết mục “Vọng tình ngư” lần cuối, mười năm sau cũng không diễn lại.

Tề Thiệp Giang biểu diễn, mô phỏng được trọn vẹn, anh đi tới tận cùng của vai diễn, từng cái chau mày từng nụ cười, nhất cử nhất động đều thể hiện được trọn vẹn một Tiểu Ấn Nguyệt hết sức chân thực trong lịch sử.

Sau này rất nhiều nhà phê bình điện ảnh đều nói tới điểm này, phải xem các video về Tiểu Ấn Nguyệt, nghe người ngoài miêu tả về ông, mới có thể lĩnh hội được trọn vẹn màn biểu diễn của Tề Thiệp Giang.

Trương Ước chẳng có tâm trí để xem bộ phim từ lâu, hắn chủ yếu chỉ xem Tề Thiệp Giang trên màn ảnh.

Câu chuyện dần đi tới hồi kết, Tiểu Ấn Nguyệt tuyệt xướng “Vọng tình ngư” mười năm. Trương Ước nhìn màn hình, khẽ lẩm bẩm: “Có đôi lúc, anh có cảm giác em như bước ra từ thời đại ấy.”

Tề Thiệp Giang được hắn ôm trong lòng từ từ ngồi thẳng người dậy, dịu dàng nói: “Nếu em như vậy thật thì sao?”

Trương Ước vốn muốn cười, nhưng đến khi trông thấy vẻ mặt của Tề Thiệp Giang, hắn lại khẽ khẽ run lên mất một lúc lâu.

Mãi đến khi khán giả ngồi ở hàng ghế trước nức nở vì vận mệnh của nhân vật chính, Trương Ước mới hoàn hồn lại, hắn lại ôm Tề Thiệp Giang vào lòng, dù là thật hay giả, dù tới từ đâu cũng không quan trọng.

“Đã tới đây rồi thì là của anh, không chạy được đâu.” Trương Ước ghé vào tai anh thủ thỉ.

..

Cả doanh thu lẫn danh tiếng của “Uyên ương khấu” đều đạt thành công lớn, khán giả trở nên quan tâm tới các đề tài liên quan tới bộ phim, bao gồm cả lịch sử nguyên mẫu. Rất nhiều tài liệu được lấy ra nghiên cứu, so sánh diễn xuất của các diễn viên.

Trương Ước và Tề Thiệp Giang phối nhạc cũng rất được chào đón, các bản nhạc lấy nguyên mẫu tử đệ thư cũng nhận được rất nhiều lời khen, ca khúc chủ đề lại càng khỏi phải nói, trước khi bộ phim lên sóng đã chiếm được một vị trí trong danh sách phát trực tuyến.

Đây cũng là điều mà người truyền thừa như Tề Thiệp Giang nên làm, để tử đệ thư được sống dậy, lấy một diện mạo mới để mọi người đón nhận, thậm chí là yêu thích. Thậm chí anh hy vọng mọi người yêu thích nó không chỉ vì đây là nhạc chủ đề của bộ phim, mà vì chính bản thân nó.

Chẳng mấy chốc, Tề Thiệp Giang lấy thân phận diễn viên tấu nói để tiếp cận khán giả đã được một năm rồi, anh và Từ Tư Ngữ hợp tác dần vượt qua giai đoạn luyện tập, mà phong cách biểu diễn cũng dần ổn định lại.

Lúc bấy giờ, Lý Kính hy vọng có thể tổ chức một buổi biểu diễn tấu nói cho Tề Thiệp Giang và Từ Tư Ngữ.

Thế là họ tìm một nhà hát lớn, nơi có mấy vạn chỗ ngồi. Đầu tiên làm một đêm diễn, nếu hiệu quả tốt thì ông còn muốn tổ chức lưu diễn toàn quốc, giống như Hạ Nhất Vi vậy, đây cũng được coi như tổng kết, thành tựu của cả một giai đoạn vừa qua.

Đương nhiên Tề Thiệp Giang nhận lời, anh và Từ Tư Ngữ cũng đã từng biểu diễn với nhau không ít lần, làm một đêm diễn không thành vấn đề.

Trước đây họ đều trợ diễn cho Mạnh Tịnh Viễn, Tăng Văn cà các thầy khác, bây giờ đến lượt họ làm nhân vật chính.

Tin tức mới được đưa lên, các fan hâm mộ đều sục sôi.

Buổi biểu diễn tấu nói riêng của Jesse, có lẽ sẽ còn biểu diễn các đoạn tử đệ thư, giá vé so ra còn rẻ hơn mua lại các tiết mục quay ở hiện trường, chín bỏ làm mười là không cần tiền nữa.

Mấy tháng qua Tề Thiệp Giang hợp tác cùng Từ Tư Ngữ, cũng có vài tiết mục đặc sắc, dù có là người qua đường, đọc tin này cũng động lòng muốn mua vé tới xem.

Tiếng vang lớn như vậy, Lý Kính nhanh chóng liên hệ với nhà hát, chọn ra nhà hát biểu diễn, là một nhà hát lớn có sức chứa cả ngàn người, có thể thêm chỗ ngồi, chứa hơn một vạn người.

Còn một điều khiến quần chúng hết sức quan tâm là, liệu Tề Thiệp Giang có thể mời các khách mời tới không.

Chắc hẳn có đồ đệ của anh đệm diễn rồi, nhưng Mạnh Tịnh Viễn và Tăng Văn có thể tới không? Hai người họ mà tới thì không thể coi là đệm diễn được, mà là trợ diễn mới đúng.

Với bạn gay tốt Trương Ước thì sao, hắn sẽ ngồi dưới sân khấu, hay sẽ lên biểu diễn một ca khúc?

Nếu những người này tới, thì lại càng đáng đồng tiền bát gạo bỏ ra mua vé hơn.

Thực ra không chỉ có khán giả, mà đến cả Tề Thiệp Giang cũng đang bối rối.

Bây giờ trong giới tấu nói, anh thuộc về nhà họ Mạnh, không thiếu những người đồng môn nôn nóng muốn hợp tác với anh, như anh với Từ Tư Ngữ vậy.

Danh sách này vẫn phải nhờ Mạnh Tịnh Viễn giúp đỡ định ra.

“Ừm… cái này..” Mạnh Tịnh Viễn cắn bút.

“Thêm một người nữa đi.” Cụ Mạnh đang ngồi trên giường uống nước, đột nhiên nói như vậy.

Mạnh Tịnh Viễn không ngẩng đầu lên, “Ông nói ai ạ?”

Cụ Mạnh: “Ông.”

“Cạch.”

Cây bút trong tay Mạnh Tịnh Viễn rơi xuống đất.

Tề Thiệp Giang đang cầm ấm nước cũng sửng sốt.

Cụ đang đùa đấy à?? Đã sắp hai mươi năm rồi cụ không lên sân khấu biểu diễn!

Cụ Mạnh chỉ tay vào Mạnh Tịnh Viễn: “Cháu à, nhanh lên, ông nói nghiêm túc đấy.”

“Dạ không.. ông à, ông không chịu được đâu!” Mạnh Tịnh Viễn dở khóc dở cười.

Cụ thâm sâu khó dò nói, “Ông đã hỏi bác sĩ rồi, diễn một tiết mục “đầu trầm”, ông tới diễn phụ, vẫn có thể chịu được.”

“Đầu trầm” chỉ những tiết mục biểu diễn mà tự thuật là chính, vai diễn phụ càng ít đất diễn hơn, so ra thì đúng là không vất vả nhiều.

Nhưng mà vai phụ cũng cần hết sức chăm chú, nếu tiếp lời chậm, tiết mục coi như đi tong.

Mạnh Tịnh Viễn thấy ông mình không giống như đang nói đùa, lắp bắp bảo rằng: “Chuyện này.. ông à, ông biểu diễn phụ cho Giét-si ạ.. ông muốn diễn tiết mục gì chứ…”

Trong lòng ông thực sự không hiểu tại sao ông nội mình lại có ý nghĩ này. Đã bao nhiêu năm như vậy, dù cháu trai ruột là ông đây có buổi biểu diễn quan trọng, ông nội cũng chưa từng nói muốn lên sân khấu trợ diễn.

“Cháu hoảng cái gì, ông đã bảo đã hỏi bác sĩ rồi, chẳng lẽ ông đây còn kích động vì lên sân khấu biểu diễn à?? Biểu diễn cái gì ông cũng đã nghĩ kỹ cả rồi.” Cụ Mạnh nhìn Tề Thiệp Giang, hỏi rằng: “Giét-si à, ta biểu diễn với cháu, cháu không hoan nghênh à?”

Tề Thiệp Giang vẫn còn hơi đứng hình, anh chưa bao giờ nghĩ mình còn có thể hợp tác với sư đệ.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, năm đó nếu hợp tác với nhau, cũng đều là anh trợ diễn cho sư đệ, đây đã thành thông lệ, ba phần giỡn bảy phần nâng, tiền bối nâng đỡ cho vãn bối, người tay nghề cao nâng người tay nghề thấp.

Bây giờ lại đảo ngược, để sư đệ trợ diễn cho anh ư??

“Không nói gì ta coi như cháu đã nhận lời.” Cụ Mạnh thản nhiên nói, “Mấy đứa có thể quảng cáo, diễn viên có thể cáo biệt sân khấu tại chỗ bất cứ lúc nào, hết sức đặc sắc hiếm có, hạn chế độ tuổi xem.”

Tề Thiệp Giang, Mạnh Tịnh Viễn: “…………”

Mạnh Tịnh Viễn muốn khóc tới nơi, “Ông à, ông đừng lấy mình ra pha trò nữa đi mà ông.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.