Khi tiết học kết thúc Ngu Tinh Hà lặng lẽ đi về nhà.
Con đường về nhà cậu phải băng qua một con hẻm nhỏ vắng người.Dĩ nhiên những con hẻm như vậy “thứ” tập trung nhiều nhất chính là đám du côn.
Bọn bất lương ấy chủ yếu là đám cấp 2,cấp 3 tụ tập lại vì nơi này gần trường học ,trong đó có trường mà Ngu Tinh Hà đang theo học.
Ngu Tinh Hà không muốn phải chạm mặt chúng nên bình thường sẽ chọn con đường xa hơn là băng qua cây cầu.Tốn của cậu 30 phút.
Vấn đề là bây giờ cậu chỉ có thể chọn con đường đi qua hẻm để về nhà thật sớm vì mẹ Ngu Tinh Hà đang mang thai 6 tháng còn bố sau khi xuất viện nhưng vết thương vẫn chưa lành hẳn,vẫn cần ở nhà để dưỡng thương.
Việc lớn bé trong nhà đều phải tới tay cậu.
Ngu Tinh Hà rón rén di chuyển thật cẩn thận,đôi mắt đảo liên tục quan sát xung quanh.
Cậu trông hãi như vậy vì trước kia từng bị bọn du côn cấp 2 tại nơi này trấn lột tiền.
Cậu vẫn còn nhớ như in lúc đó khi nhìn thấy bọn chúng Ngu Tinh Hà chỉ biết thầm cảm thán trong lòng.Có tên phà thuốc vào mặt cậu,chỉ có thể nói mồm tụi nó như bát nhang vậy.
Lúc đó,là lớp trưởng đã xuất hiện và nắm tay cậu chạy đi.Thật trùng hợp,cũng thật may mắn vì cô bạn Nguyễn Thái Khánh An cũng sống trong khu này.
Ngu Tinh Hà biết rõ rằng chính vì một khoảng khắc ấy thôi mà trái tim cậu đã rung động trước người con gái này nhưng giờ nghĩ lại chỉ có thể cười ngượng.
Đi được một lúc cậu nhận ra đã đến ngã ba của con hẻm chật hẹp này.Đây chính là nơi trọng điểm.
Ngu Tinh Hà nép người vào bức tường,đôi mắt cản trọng quan sát.Thấy một đám học sinh cấp 2 cao lớn tụ tập lại.
Dạo gần đây Ngu Tinh Hà đã cố gắng về thật sớm để né thứ “tà” này nhưng hôm nay không hiểu bọn chúng lại tụ tập đông như vậy,còn sớm hơn mọi ngày khiến Ngu Tinh Hà vô cùng khó xử.
Liếc mắt trong đám giang hồ,Ngu Tinh Hà nhìn thấy một nam sinh thân hình nhỏ bé với làn da trắng trẻo trông rất ngây thơ bị bao vậy bởi đám người.
Nhìn như vậy cậu cũng có thể đoán chắc chắc là bọn chúng định hiếp tập thể cậu nhóc kia.
“Đùa à,trâu bò như vậy!”-Ngu Tinh Hà bối rối.
Nhưng bản thân cậu cũng có lợi,khi tận dụng lúc giao chiến,bọn du côn chỉ tập trung vào nam sinh cấp 2 kia còn mình có thể nhân cơ hội băng qua hẻm rồi thoát thân.
Chưa kịp dứt dòng suy nghĩ thì hai bên đã lao vào đấm nhau.Không!Thật ra chỉ có một bên đấm đá còn một bên chịu trận.
Ỷ đông hiếp yếu,làm cậu nam sinh kia không cách nào đối phó được.
Ngay vào chính lúc này cậu lại phân vân không biết có nên rời đi hay không.
Trong lòng nghĩ thầm:”Đây là cơ hội trời cho mình phải nhanh chóng đi thôi.Nhưng,cậu học trò kia không biết có làm sao không?”
Mặc cho những thắc mắc trong đầu chính bảnh thân Ngu Tinh Hà,người từng và vẫn đang bị bắt nạt,hiểu rõ kết cục của cậu học sinh kia.
Nhẹ thì đi xe trắng,nặng thì đi xe rồng.
Ngu Tinh Hà nghĩ quẩn mãi không chịu rời đi:”Làm sao đây,ngay chính bản thân mình mày còn không lo được đứng đây làm gì hả?!!!Nhưng nếu rời đi mày còn là con người không?”
Ngu Tinh Hà lại nhớ đến hình bóng của lớp trưởng,người từng cứu cậu khi trong tình cảnh như bây giờ.
Nguyễn Thái Khánh An có thể liều mạng lao lên cứu cậu không màn hậu quả như vậy quả là anh dũng.Mặc dù đã có nhiều chuyện xảy ra trong quá khứ khiến cậu ngượng ngùng,có thể gọi là ác cảm khi gặp lớp trưởng nhưng vẫn trông cô vẫn có phần cậu quý vô cùng.
Nhớ đến lớp trưởng rồi lại hai chữ “con người” mà bản thân vừa nghĩ hồi nãy lại làm cậu nực cười.
Chính bản thân cậu cũng bị hành hạ bởi những kẻ cũng mang mác là con người kia,trong thời khắc này lợi ích bản thân hay tính người là thứ phải chọn lựa.
Ngay đúng lúc tên con đồ tóc vàng vung cánh tay đang cầm chai bia mẻ lên định đánh trược diện vào đầu nam sinh cấp 2,một viên đá bay tới trúng ngay lưng tên côn đồ bên cạnh.
Làm tên đầu vàng và đồng bọn chú ý.
Ngu Tinh Hà chạy ra gây sự chú ý,nhân lúc bọn du côn bất ngờ liền chạy vụt đi.
Ngu Tinh Hà đã đưa ra sự lựa chọn cuối cùng.Chính bản thân cậu bị dè biểu,bắt nạt,có lẽ trong mắt lũ người kia cậu không phải con người và trong mắt cậu cũng thế.
Địa vị khác khiến cho cái của mỗi người khác đi.
Nếu bạn đã giàu thì khi mắc sai lầm thì người ta sẽ xem đó là “lùi một bước để tiến hai bước”,nhưng nêu bạn là kẻ nghèo khó thì cho đến khi bạn chưa chứng minh được vị thế của mình thì những nỗ lực của bạn cũng chỉ là sự vùng vẫy cuối cùng của một thân tàn bất lực.
Đó chính là suy nghĩ của Ngu Tinh Hà,dù có nói gì không ai nghe làm gì không ai thấu được.
Vì thế nên nếu lựa chọn Ngu Tinh Hà sẽ làm điều khiến cho bản thân mình không cảm thấy hối hận.
Bọn du côn thấy thế đã có một vài tên đuổi theo Ngu Tinh Hà,nam sinh cấp 2 nhận ra chúng mất cảnh giác,liền dùng hết sức vùng mình chạy đi giữ đám người.
Cả hai lao đi,khi ra khỏi con hẻm nam sinh kia dẫn Ngu Tinh Hà trèo hàng trào vào trong một ngôi nhà.
Nam sinh kia vừa đưa tay lên miệng ra dấu vừa thở hổn hển bảo:”Suỵt!Ngồi nhá…ngôi nhà này…Không sao…”
Ngu Tinh Hà lòng vạn dấu hỏi,khi tụi du côn đuổi đến căn nhà cả hai đã an phận nấp vào bụi cây.