Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 12: Làm chuyện bất chính



“Anh nói cái gì?” Cậu trai không thể tin mà há to miệng, lại nhanh chóng phủ nhận: “Không có khả năng! Anh nói bậy!”

Tô Cảnh Nhan buông tay: “Gần đây, Phó tổng thật sự dính tôi dính rất chặt đó, nếu tôi không tính là tân hoan, chẳng lẽ tính là cũ ái sao?”

“Bách Diễn ca ca!” Tiểu cuộn sóng tuyến tinh rốt cuộc cũng từ bỏ cuộn sóng tuyến, nghẹn đến mức mặt đều đỏ: “Anh anh anh, phẩm vị của anh sao lại trở nên thấp kém như vậy? Ngay cả gương mặt đó của anh ta, còn không bằng, không bằng ——”

Cậu trai nhìn chằm chằm gương mặt với nụ cười kia, ánh mắt có chút sững sờ, một câu ‘lớn lên còn không bằng em’ thế nào cũng nói không nên lời.

“Không bằng cái gì?” Tô Cảnh Nhan cố ý khiêu khích cậu ta: “Cậu lại là ai? Sao trước giờ tôi không nghe Bách Diễn ca ca ~ nhắc tới cậu vậy?”

Lời còn chưa dứt đã bị giọng điệu của chính mình làm cho buồn nôn mà rùng mình một cái.

Phó Bách Diễn ánh mắt lại bỗng chốc biến thâm.

Xưng hô buồn nôn như vậy, thế nào mà từ miệng tiểu tình nhân nói ra lại trở nên dễ nghe đến thế?

Cậu trai quả nhiên còn non trẻ, chịu không được khiêu khích, lập tức ồn ào: “Mộ gia chúng tôi giao thiệp với Phó gia đã nhiều thế hệ rồi, tôi chính là nhìn theo Bách Diễn ca ca từ nhỏ đến lớn, anh có thể so lại tôi sao?”

Cùng lúc đó, Phó Bách Diễn đang bất động thanh sắc mà quan sát tiểu tình nhân ngồi đối diện.

Quãng thời gian này, thái độ của chim hoàng yến đối với kim chủ là hắn đây vẫn luôn không đủ đoan chính, lần này vừa lúc để tiểu tình nhân uống chút dấm, cảm giác được nguy hiểm đối với trình độ được yêu thích của hắn.

Nhận ra tầm mắt của Phó tổng, Tô Cảnh Nhan bỗng nhiên cong lên đôi môi xinh đẹp, châm ngòi ly gián nói: “Phó tổng, cậu ta đang nội hàm anh lớn tuổi sao?”

Phó Bách Diễn: …… Quả nhiên, hắn đúng là không nên trông mong điều gì vào chim hoàng yến!

Hắn trầm giọng: “Được rồi Mộ Kha, đừng ở chỗ này làm ầm ĩ nữa.”

“Anh ta bôi nhọ em!” Mộ Kha trợn tròn mắt: “Bách Diễn ca ca, anh xem anh ta kìa, chính là ra vẻ cậy sủng mà kiêu! Này là vẫn chưa có cái gì với anh đấy!”

“Tôi cậy sủng mà kiêu?” Tô Cảnh Nhan khẽ nhướng mày, bỗng nhiên đứng dậy, ngón tay thon dài bắt lấy cà vạt của Phó tổng, đưa mặt lại gần.

Trong nháy mắt đó, tim Phó Bách Diễn lại đột nhiên mất đi khống chế, không nghe sai bảo mà để mặc hắn lôi kéo về phía trước.

“A a a! Anh làm gì đó!” Bị bắt đứng xem Mộ Kha la to: “Trước công chúng! Đồi phong bại tục ——”

“Khóe môi dính chút nước canh.” Tô Cảnh Nhan dừng lại, dùng đầu ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve môi mỏng của nam nhân: “Chú ý dáng vẻ a, Phó tổng.”

Phó Bách Diễn: ……

Lặp đi lặp lại mà bị chim hoàng yến chính mình dưỡng trêu đùa nhiều lần, Phó tổng lần này thật sự bão nổi, sắc mặt đen thành đáy nồi: “Tô, Cảnh, Nhan!”

Tô Cảnh Nhan đưa ngón tay vào miệng mút một cái: “Uhm?”

Lửa giận của Phó tổng lập tức biến thành một loại lửa khác khó có thể giải thích.

“Bách Diễn ca ca ~” Không cam lòng vì bị bỏ qua, Mộ Kha cuộn sóng tuyến lại lần nữa online: “Anh chính là vì người nam nhân này mà trốn tránh em sao ~”

Giọng nói của cậu trai vẫn chưa qua tuổi dậy thì, mang theo chút ngây ngô, người bình thường nghe thấy đều sẽ không nhịn được mà mềm lòng.

Đáng tiếc Phó Bách Diễn không phải người bình thường.

“Dù người bên cạnh tôi có là ai, thì cũng không thể là cậu.” Ngữ điệu của hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước, thậm chí có thể nói là lạnh lùng: “Từ trước đến giờ tôi chỉ xem cậu là em trai của bạn thân, cậu hiểu chưa?”

Tô Cảnh Nhan ‘chậc’ một tiếng.

Thật ra khi hai người họ kết hôn, hắn cũng từng nghĩ đến với thân phận và địa vị của Phó Bách Diễn, bên cạnh tuyệt đối sẽ không thiếu kẻ ái mộ đủ loại kiểu dáng.

Bất quá, không biết có phải do vị chính quy “Phó phu nhân” là hắn đây quá mức điệu thấp, hay là Phó tiên sinh có thủ đoạn lợi hại, mà kết hôn đã hơn một năm lại không có bất cứ tiểu yêu tinh nào dám tới trước mặt hắn múa may, lúc trước tuy có ngẫu nhiên truyền ra một ít tai tiếng bên lề, nhưng bí thứ Kim cũng sẽ nhanh chóng xử lý sạch sẽ.

Thế nên, đây là lần đầu tiên hắn chính thức đối mặt với “tình địch”.

Nhưng hiện tại, biểu hiện của Phó tiên sinh cũng không tệ lắm, đáng giá cộng một điểm.

“Bách Diễn ca ca……” Mộ Kha mắt to rất nhanh tích đầy nước mắt, khóc lóc chất vấn: “Tại sao chứ? Em, em có chỗ nào không bằng anh ta?”

Phó Bách Diễn giữa mày càng nhíu càng sâu, vừa chuẩn bị mở miệng, đã bị tiểu tình nhân cắt ngang.

Tô Cảnh Nhan: “Chân cậu không dài bằng tôi.”

Phó tổng theo bản năng mà thầm tiếp lời trong lòng: Eo không nhỏ bằng cậu, mông không kiều bằng cậu, cũng không biết lãng biết rên bằng cậu——

“Nhưng em vẫn sẽ cao lên nha Bách Diễn ca ca ~” Mộ Kha dứt khoát kéo ghế ra ngồi xuống, vừa vội vàng lau nước mắt, vừa tranh thủ cho chính mình: “Mặc dù em lớn lên không đẹp bằng anh ta, nhưng mà em có thể đi chỉnh dung……”

“Phụt ——” Tô Cảnh Nhan suýt thì cười phun.

Trời ạ, hắn còn tưởng rằng rốt cuộc cũng đụng phải tình địch chân chính, kết quả lại là cọng bún với sức chiến đấu bằng 5.

Phó tổng hung hăng trừng mắt tiểu tình nhân đang cười đến hoa chi loạn chiến.

Đáng chết, ghen đâu không thấy, chỉ thấy vui vẻ xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, đêm nay chờ hắn trở về lại chậm rãi tính sổ!

Mặc kệ Mộ Kha còn đang lo khóc sướt mướt, Phó Bách Diễn lấy ra di động từ túi áo tây trang, gọi một cuộc điện thoại.

“Mộ Phong, lại đây mang em trai cậu về đi.”

“Hả? Anh hai em?” Mộ Kha lập tức ngừng khóc, kích động la lên: “Anh hai, anh ngàn vạn đừng tới! Em đã đi rồi!”

Nói xong đứng dậy liền chạy.

Tô Cảnh Nhan: …… Đây là chuột thấy mèo à?

Mộ Kha như trận gió chạy xa, nhưng ngẫm lại lại chạy về buông lời hung ác: “Anh anh anh, tôi còn sẽ quay lại đó!”

Tô Cảnh Nhan: “Tùy thời xin đợi.”

“Bất quá……” Mộ Kha do dự một chút: “Có phải tôi gặp anh ở đâu rồi không? Anh lớn lên có chút giống ——”

Phó Bách Diễn trầm mặt: “Còn chưa đi?”

Mộ Kha lại nhanh như chớp mà chạy.

“Xem diễn đủ chưa?” Phó tổng quay lại cười lạnh: “Cậu ngay cả một chút cảm giác nguy cơ cũng không có?”

Tô Cảnh Nhan lại nhìn về phía tiểu cuộn sóng tuyến tinh biến mất, như suy tư gì nói: “Cậu ta vừa nói gì thế? Nói em lớn lên giống ai?”

Phó Bách Diễn sắc mặt lập tức thay đổi: “Cậu nghe lầm!”

Tô Cảnh Nhan: Em lại không có mù điếc……

Sau bữa tối, hai người cùng nhau trở lại biệt thự Phó gia.

Tô Cảnh Nhan vừa ngã vào giường liền không muốn động, ngay cả khi Phó tổng bảo hắn đi tắm rửa hắn cũng không muốn phản ứng.

“Lá gan càng ngày càng lớn đúng không?” Phó Bách Diễn tức giận đến ngứa răng: “Đạo đức nghiệp vụ của cậu đâu?”

“Cho chó ăn rồi.” Tô Cảnh Nhan thay đổi sang tư thế nằm ngửa, không sợ hãi nói: “Có bản lĩnh anh xào em đi.”

Phó tổng giận: “Cậu cho rằng tôi không dám sao?”

Tô Cảnh Nhan trừng hắn một cái: “Người khác đi làm, không chỉ có 5 hiểm 1 kim, còn có hai ngày nghỉ cuối tuần, quốc khánh, trung thu, ngài lại không thể cho em nghỉ một đêm?”

Phó Bách Diễn: “Tôi là bảo cậu đi tắm rửa rồi ngủ tiếp, có nói muốn cậu đêm nay tăng ca sao?”

Tô Cảnh Nhan: “…… Được rồi. Là em đem lòng tiểu nhân, đo dạ quân tử.”

“Hừ.” Phó tổng hừ lạnh một tiếng: “Biết là tốt.”

Vì thế tự nhận ‘tiểu nhân’, thầy Tô, đành phải kéo bộ dáng tàn tạ chậm rì rì bước vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm rửa xong rồi, Tô Cảnh Nhan trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua tấm gương toàn thân trong phòng ngủ, không tự chủ được mà đến gần, soi gương tỉ mỉ đánh giá.

Phó Bách Diễn vừa nâng mắt chính là nhìn thấy cảnh tượng đó, nhịn không được hỏi: “Cậu xem gì đấy?”

“Em đang xem……” Tô Cảnh Nhan kéo dài âm cuối: “Trên đời lại có người đàn ông mỹ mạo đến thế sao?”

Phó Bách Diễn: “? Tôi thấy chắc cậu vừa tắm xong bị nước vào đầu ấy.”

“Ha hả.” Tô Cảnh Nhan cười giả lả hai tiếng: “Phó tổng, ngài thật biết nói đùa nha.”

Phó tổng buông di động đứng dậy, trong giọng nói mang theo tự tin khó hiểu: “Không cần cậu nói tôi cũng biết.”

Tô Cảnh Nhan: ……

Vậy em cũng chỉ có thể chúc anh lát nữa nhặt xà phòng bị trượt chân thôi.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Tô Cảnh Nhan đã lén lút rời giường trốn chạy.

Mỗi tuần đều có một buổi sáng tổ chức hội nghị thường kỳ, hắn cũng không muốn đến trễ bị những thầy cô khác hỏi han.

Bắt đầu một tuần mới, thầy Tô vừa quan ái học sinh vừa không quên thỉnh thoảng bớt chút thời giờ quan tâm lão công thiểu năng trí tuệ của mình, suýt thì bị tấm lòng chung thủy không rời không bỏ của chính mình làm cảm động.

Bất quá, Phó tổng ít khi thành thật trả lời tin nhắn lắm, đều là trực tiếp gọi điện thoại lại đây: “Khách sạn Thịnh Thế, phòng 1008.”

Tô Cảnh Nhan: “…… Ngài có thù với phòng 1008 à? Nó đắc tội anh?”

“A, nam nhân vô tri.” Phó tổng ngữ khí bá đạo lại khinh miệt: “Bị tôi coi trọng, là phúc ba đời của nó đấy.”

Tô Cảnh Nhan: Được rồi, bệnh tình lại nặng thêm, xem ra chuyện trị liệu phải lên lịch mới được.

Nhưng hiện tại Phó tiên sinh ở trạng thái này, sẽ ngoan ngoãn nghe lời đi khám bệnh sao? Không thì, dứt khoát nói cho bác Phó bọn họ thôi……

“Lời của tôi, cậu có nghe thấy không?” Phó tổng không cao hứng mà lớn giọng: “Tô Cảnh Nhan, cậu đang thất thần đấy à?”

Tiểu chim hoàng yến càng ngày càng không để hắn vào mắt!

“Không thất thần.” Tô Cảnh Nhan thề thốt phủ nhận, tươi cười xin khoan dung: “Gần đây em thật sự rất bận, Phó tổng ngài thông cảm chút đi?”

Phó tổng giận dỗi mà nhíu mày: “Lần trước cùng tôi nhắc đến kỳ nghỉ, tôi đã đáp ứng cậu, nhưng cậu tính xem đã nghỉ mấy ngày rồi?”

Tô Cảnh Nhan:? Nhất thời không thể phản bác.

“Đạo đức nghiệp vụ của cậu đâu?” Phó tổng tiếp tục ép hỏi: “Cậu chính là có lệ với kim chủ của cậu như vậy sao? Chờ về sau cậu ra ngoài làm việc, cậu cũng có lệ với khách hàng quan trọng của mình như thế?”

Hay là nói…… chim hoàng yến tìm được chỗ dựa mới rồi?

Phó tổng trong lòng tức khắc vang chuông cảnh báo: “Giữa hai ta có hợp đồng đấy!”

Tô Cảnh Nhan bất đắc dĩ mà thỏa hiệp: “Vậy anh tới A đại đón em.”

“Lập tức đến ngay.” Phó tổng không hề nghĩ ngợi mà trở về một câu, vì để có vẻ không vội vàng như thế, lại bổ sung nói: “Ý tôi là, chờ tôi tan tầm rồi sẽ đến đón cậu.”

Tô Cảnh Nhan: “Vâng. Phiền ngài lúc tới điệu thấp chút, Phó tổng.”

Phó Bách Diễn: “Ha.”

Nửa giờ sau, một chiếc Ferrari màu đỏ tao bao nghênh ngang dừng lại trước cửa đại học A, học sinh ra vào ở cổng trường liên tục quay đầu với ánh mắt ngạc nhiên hâm mộ.

Thầy Tô cách thật xa đã thấy chiếc xe này, thầm mắng một câu: “Tao bao”, lại gọi điện thoại cho hắn: “Xuống xe, em ở cổng trường chờ anh.”

Phó Bách Diễn: “Cậu đang ra lệnh cho tôi đấy à? Tôi sẽ không tiến vào trường học của cậu.”

“Thích tới thì tới.” Tô Cảnh Nhan quyết định không chìu hắn: “Em vốn đang chuẩn bị tư thế mới đây, nếu Phó tổng không muốn, vậy ——”

“Chờ!” Phó tổng nhanh chóng đổi ý: “Đứng yên, đừng nhúc nhích!”

Tô Cảnh Nhan nhịn cười: “Nhớ đăng ký tên. Còn nữa, đừng báo tên của em.”

Hai phút sau, đối diện đi tới một thân ảnh cao lớn phong lưu.

Lúc này sắc trời đã tối, đèn đường hai bên tuyến đường chính vẫn chưa sáng lên, nam nhân khoác một chiếc áo gió màu đen, thân cao chân dài, tư thái đĩnh bạt mà đi về phía Tô Cảnh Nhan.

Thầy Tô lúc này không mang mắt kính, hắn hơi hơi híp mắt, hình bóng quen thuộc từ từ trở nên rõ ràng, cho đến khi đứng yên ở trước mặt hắn.

Mấy ngày không gặp, gương mặt anh tuấn Phó tiên sinh có chút hao gầy, ánh mắt thì vẫn mãnh liệt như trước.

“Vừa lòng?” Phó Bách Diễn rũ mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Hiện tại chịu đi theo tôi chưa?”

Mái tóc vuốt ngược bị gió thổi có chút lộn xộn, Tô Cảnh Nhan nhịn không được mà dùng tay giúp hắn vuốt vài cái: “Trước bồi em về chung cư lấy chút đồ đã.”

“Đừng vuốt tóc tôi.” Phó tổng nhíu mày: “Đầu có thể đoạn, máu có thể chảy, nhưng tóc vuốt keo không thể loạn.”

Tô Cảnh Nhan: ……

Hai người theo tuyến đường chính của trường đi vào trong, đi được mấy trăm mét rồi rẽ phải, quẹo vào một con đường nhỏ, sau đó lại rẽ trái tiếp tục đi về trước.

Phó Bách Diễn phát hiện hoàn cảnh bốn phía càng ngày càng vắng, không khỏi cảnh giác: “Cậu lừa tôi đến đây, chắc không phải là muốn làm chuyện bất chính gì với tôi đấy chứ?”

Tô Cảnh Nhan cười nhạo một tiếng: “Toàn thân trên dưới của anh, có cái gì để làm chuyện bất chính sao?”

Phó Bách Diễn: “Thận.”

“Còn có đại kê kê.”

Tô Cảnh Nhan: “…… Thận thì thôi, cái thứ hai thì có giá trị gì? Chẳng lẽ em có thể bẻ thứ kia của anh xuống rồi gắn lên người người khác hay sao?”

Phó tổng giận: “Tôi là nói cậu mơ ước đại kê kê của tôi!”

Tô Cảnh Nhan: “Em mơ ước của anh làm gì? Chính em cũng có, cảm ơn.”

Phó Bách Diễn: ……

Nói không lại hắn, Phó tổng dứt khoát trực tiếp động thủ.

Một phen kéo lại tiểu tình nhân đang đầy mặt khinh thường mà ấn vào lòng, siết chặt hắn dính sát vào người mình, Phó tổng thấp giọng uy hiếp: “Mấy ngày không gặp, đã quên bộ dáng ở dưới thân tôi khóc lóc cầu tôi rồi sao?”

Nhưng cố tình lúc này, thầy Tô nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ, lập tức giãy giụa lên: “Anh trước buông em ra, hình như có người tới!”

“Cậu chờ cho tôi, đêm nay tôi nhất định sẽ làm cậu thao ——”

Âm cuối đột nhiên im bặt.

Tô Cảnh Nhan mạnh mẽ ấn cái đầu cao quý của Phó tổng xuống, hai tay dùng sức xoa loạn mái tóc được chải chuốt chỉnh tề, tốc độ tay cực nhanh, thậm chí xuất hiện tàn ảnh.

Vừa nhìn là biết đã luyện qua.

Sau vài giây ngắn ngủi, tựa như gió thu cuốn hết lá vàng, khốc huyễn cuồng túm tóc vuốt ngược giây lát biến thành sa điêu nổ mạnh đầu ổ gà.

Phó Bách Diễn: …?!!

**********

Lời tác giả:

Phó tổng: Đầu có thể đoạn, máu có thể chảy, tóc vuốt keo…… tóc vuốt keo thì để tức phụ nhi xoa!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.