Cố Linh Dục vuốt phần đuôi tóc tán loạn của cô, thuận tay vòng qua eo kéo cô nằm xuống: “Chẳng phải em đang tuyển giáo viên à, cứ làm theo những thứ mình cần thôi, có gì khó đâu nào.”
Phó Lan Quân để Trình Bích Quân đảm nhiệm vị trí giáo viên dạy tiếng Nhật cho trường nữ sinh, giáo viên của những bộ môn khác cũng được nhóm danh viện trong phủ chỉ bảo tận tình. Đương nhiên, các vị danh viện ấy đều phải vượt qua rào cản từ gia đình.
Vấn đề cuối cùng nằm ở nguồn sinh viên.
Tin tức chiêu sinh đăng trên “Nhật báo Châm Thạch” tròn một tuần nhưng số học viên đến bao danh lại chẳng được bao người.
Lúc Cố Linh Dục đến thì bắt gặp cảnh Phó Lan Quân ngồi đối diện A Bội, sắc mặt cả hai uể oải chống má ưu sầu. Hắn đặt hộp điểm tâm trong tay xuống rồi rút tờ đơn đăng ký học viên chèn dưới khuỷu tay Phó Lan Quân, nháy mắt đã hiểu được lý do tại sao vợ nhà mình tiu nghỉu buồn hiu như bánh đa chiều thế này. Hắn mỉm cười mở hộp điểm tâm ra: “Thư giãn đầu óc đi, học sinh thì nhiều lắm, tí là ùn ùn kéo tới ngay.”
Lời của hắn cứ như tiên tri, cực kỳ linh nghiệm, chỉ hai ngày sau đã thấy có người lục tục đến báo danh, từ phụ nữ ba mươi tuổi đã lập gia đình cho tới mấy cô bé mới hơn mười tuổi, mẫu đăng ký được điền đầy đủ thông tin chất thành một xấp dày. Phó Lan Quân thấy rất tò mò, tối đến bèn lân la hỏi Cố Linh Dục: “Mấy học viên đó đến từ đâu thế?”
Cố Linh Dục cười cười: “Anh là quản đới, thuộc hạ ít nhiều cũng có vài chiến sĩ, trong số ấy cũng không ít người đã thành gia lập thất nên đương nhiên sẽ có vợ có con gái rồi.”
Phó Lan Quân bừng tỉnh đại ngộ: “Ra là thế.”
Hắn cười bảo: “Ở quân doanh anh quản lý các chiến sĩ, ở trường học có em quản giáo gia quyến của bọn họ, hai chúng ta phải gọi là nội ứng ngoại hợp, phu xướng phụ tùy.”
Các vấn đề về trường học, giáo viên lẫn học viên đều đã được lần lượt giải quyết xong xuôi, sau khi trường nữ sinh đi vào quỷ đạo làm việc thì mọi thứ rất thuận buồm xuôi gió. Điều duy nhất khiến Phó Lan Quân không hài lòng đó là số phòng học có hạn, tất cả giáo viên buộc lòng phải tập trung tại một văn phòng, cứ như vậy, phần lớn thời gian trong ngày cô sẽ phải ở chung với Trình Bích Quân, khó tránh khỏi việc chạm mặt liên tục.
Trình Bích Quân ôm ấp tâm tư khác với Cố Linh Dục, Phó Lan Quân có thể khẳng định điều này. Mà cũng do tồn tại những suy nghĩ ấy nên từ đó thái độ của cô ta với Phó Lan Quân ngầm ngầm sinh ra chút thù địch. Trong văn phòng, Phó Lan Quân ngồi chỗ cạnh cửa còn Trình Bích Quân chọn góc sáng sủa, cô quay lưng với Trình Bích Quân vì vậy thỉnh thoảng cứ cảm giác đang có ánh mắt xét nét đổ dồn về phía mình, cực kỳ không thoải mái.
Thế là Phó Lan Quân bắt Cố Linh Dục mỗi ngày phải đến trường nữ sinh đón cô về nhà.
Hôm nay Cố Linh Dục đến đón Phó Lan Quân như thường lệ, cô tạm biệt với các đồng nghiệp rồi dương dương tự đắc liếc Trình Bích Quân qua khóe mắt, vừa khoác tay Cố Linh Dục định đi thì Trình Bích Quân cất tiếng gọi hắn lại.
Trước mặt bao nhiêu người trong trường mà cô ta chẳng hề kiêng dè thẳng thừng gọi tên mụ của hắn: “A Tú, ngày mốt là sinh nhật em, mời anh…”
Cô ta nhìn lướt qua Phó Lan Quân rồi miễn cưỡng nói: “Mời anh và Lan Quân đến cùng ăn bữa cơm nghe vở kịch, rất hân hạnh chào đón hai người.”
Mặt Phó Lan Quân dài ra hệt quả mướp đắng, Cố Linh Dục miết mắt nhìn cô, kiên quyết từ chối thể hiện lập trường: “Ngại quá, ngày đó trong quân doanh có việc không thoái thác được.”
Lời khước từ của hắn dứt khoát là vậy, trên đường về vẻ mặt Phó Lan Quân vẫn cau có mất hứng, Cố Linh Dục đành chủ động nói rõ: “Anh thật sự không thân với cô ấy mà.”
Phó Lan Quân hậm hực: “Không thân? Vậy sao cô ta lại gọi anh là A Tú?”
Cố Linh Dục cười khổ: “Anh cũng đâu bảo cô ấy gọi thế, là chính cô ấy nghe anh Vân Sơn gọi A Tú rồi bắt chước như vẹt học nói đấy chứ, bảo anh làm gì được đây?”
Phó Lan Quân hơi thả lỏng, Cố Linh Dục ngồi xích vào nắm lấy tay cô, giọng trầm trầm êm ái: “Anh với anh trai của cô ấy cũng chỉ là chỗ quen xã giao thôi, vậy thì có dính dáng gì đến cô ấy được hả?”
Phó Lan Quân hiếu kỳ: “Anh và Trình Đông Tiệm chẳng phải bạn cùng lớp à?”
Cố Linh Dục bật cười: “Bạn của anh ở công học cộng thêm bạn ở học viện tham mưu, không được một trăm thì cũng ngót tám mươi, sao có thể coi bạn cùng lớp như bạn bè được?”
Phó Lan Quân càng tò mò: “Anh không thích anh ta?”
Cố Linh Dục thản nhiên: “Sao anh phải thích cậu ta?”
Hắn không muốn nhiều lời thêm nữa: “Em phải nhớ kỹ, giữa anh và Trình Bích Quân không có chút dây dưa nào cả. Về sau có tâm sự gì thì phải nói ngay với anh. Ngày ngày bắt anh phải đến đón em, mục đích là để Trình Bích Quân chứng kiến, em tưởng anh là thằng ngốc không biết em muốn làm gì chắc?”
Cuối tháng mười một là sinh nhật lần thứ bốn mươi của Trương thị, mẹ Cố Linh Dục. Vì là thọ chẵn nên tổ chức rất long trọng. Chưa kể hơn phân nửa khách được mời đến đều là những nhân vật nổi tiếng máu mặt của phủ Ninh An, còn vì tích phúc nên tiệc được mở theo kiểu khách đến sẽ dùng bữa ngay tại bàn, ai đến trước sẽ ăn trước.
Sáng sớm trước khi khách đến, Cố Linh Dục Phó Lan Quân ăn mặc đúng với không khí vui mừng rộn ràng ra kính trà thượng thọ cho mẹ, chúc bà phúc như Đông Hải. Trương thị nhận chén trà từ tay con dâu nhấp một ngụm rồi hiền từ dặn dò: “Hai vợ chồng các con mau mau sinh cho mẹ một đứa cháu, không cần kính trà thì mẹ cũng sống được mấy mươi năm nữa.”
Mặt Phó Lan Quân ửng hồng bước ra khỏi phòng mẹ, đi đến cửa thì đụng phải một người đeo quang gánh trên vai. Cô ngước nhìn, lặng lẽ véo một cái vào cánh tay Cố Linh Dục, nhỏ giọng nói: “Anh nhìn người kia kìa.”
Cố Linh Dục nhìn theo tầm mắt cô, vừa khéo là người nọ cũng đang nhìn bọn họ, Cố Linh Dục chau màu chưa kịp lên tiếng thì người nọ đã buông gánh hỏi thiếu gia thiếu phu nhân.
“Thiếu gia với thiếu phu nhân có lẽ không nhớ tôi đâu, năm ngoái tôi từng gặp hai người, còn bị thiếu gia tẩn một trận vì tội cướp bánh bao của người khác. Thiếu gia nói tôi tuổi còn trẻ thân thể cường tráng, dù thế nào chăng nữa cũng không nên sống cuộc sống đê hèn như vậy, thiếu gia dạy chí phải, bây giờ tôi đã biết kiếm miếng cơm bằng chính sức lực của mình rồi đó ạ.”
Lão Trương quản gia đứng đằng sau vội giải thích: “Đây là Trần Bì, nhà ta mới mướn cậu ấy về phụ giúp ở phòng bếp, thái thái đã xét duyệt rồi ạ.”
Cố Linh Dục gật gật đầu không nói gì.
Khách khứa nối nhau kéo đến, Phó Vinh dẫn di nương, Trình Đông Tiệm dắt Trình Bích Quân, Đồng Sĩ Hồng một thân một mình, còn có nhóm thân thích nhà mẹ đẻ Trương thị,… Hơn chục bàn chật kín chỗ ngồi, chẳng quan tâm là có bao nhiêu chân tình giả ý, mặt mày ai nấy đều tươi tắn, khung cảnh hòa thuận đậm ý vui. Cố lão thái thái chỉ tham gia cho người ta thấy mặt, được một lúc đã viện cớ trong người khó chịu rồi để thím hai dìu về phòng. Trương thị cũng không muốn để ý, cười xởi lởi đón nhận lời chúc phúc của người thân bạn bè. Cần gì phải tức giận? Con trai bà hiện giờ là chủ cái nhà này, bà mới là lão thái quân danh chính ngôn thuận của Cố gia!
Khách khứa đang ăn uống thì ngoài cửa bỗng ngoài cửa thông báo có người đến, Phó Lan Quân ngó mắt xem, nhìn thấy người tới là ai cô thoáng chững lại.
Là Nam Gia Mộc.
Cầm chiếc hộp tinh xảo trên tay anh tươi cười đi vào, hai ba năm không gặp trông anh lịch lãm và hiền hậu hơn. Anh bước thẳng tới trước mặt Trương thị: “Cố thái thái sinh sống lâu trăm tuổi, con tới trễ, dì không trách con chứ ạ?”
Trương thị khéo léo nở nụ cười: “Sao vậy được, người trẻ các con lúc nào cũng vội vội vàng vàng, chịu bớt chút thời gian đến chúc thọ bà già này đã quý hóa lắm rồi.”
Cố Linh Dục đứng dậy nhận món quà từ tay Nam Gia Mộc giao cho người hầu rồi ấn anh ngồi xuống cạnh mình: “Cậu tới trễ, phải phạt rượu.”
Nam Gia Mộc sảng khoái tiếp ly rượu uống một hơi cạn sạch, sáng ngời đáy chén, xung quanh vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Một bàn đầy người không khỏi bất ngờ trước sự xuất hiện chẳng báo trước của anh, Phó Lan Quân thấy hơi lạ, cô vờ lơ đãng hỏi: “Nam công tử tới trễ thế này, lẽ nào là vừa xuống thuyền đã vội chạy đến tham gia tiệc thọ?”
Nam Gia Mộc mỉm cười: “Bà chị cứ đùa, tôi đã về nước được hai tháng rồi, vì chuẩn bị quà nên mới trễ giờ như này đây.”
Hóa ra anh đã về nước được hai tháng! Vậy thì sao chưa từng nghe Cố Linh Dục nhắc? Phó Lan Quân không nén nổi ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt Cố Linh Dục vẫn bình thường như chẳng có việc gì.
Tự nhiên cô cứ cảm giác có chỗ nào sai sai.
Chính vì cái “sai sai” này cứ quanh quẩn mãi trong đầu dẫn đến dạ dày cũng bắt đầu không thoải mái. Cố gắng gượng ngồi một lát muốn đè nén cảm giác này xuống, nhưng khốn nỗi càng ngồi lâu càng nôn nao dữ dội vì vậy cô đứng dậy chào tạm biệt: “Em hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Phó Lan Quân nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc, vừa vào phòng liền gập người ói ra hết, ói hết lên bàn trang điểm, một đống hỗn độn nhơ nhớp. Cô vội tìm thứ gì đó để lau sạch vết bẩn, mở ngăn kéo ra, thoáng nhìn đã thấy có bông hồng vàng nằm gọn lỏn ở một góc.
Kinh ngạc hồi lâu, ma xui quỷ khiến Phó Lan Quân thò tay vào cầm bông hồng lên. Đây là món quà cưới năm đó Nam Gia Mộc tặng cho cô và Cố Linh Dục, sau khi kết hôn một thời gian có sử dụng, từ khi xuống núi Phượng Minh thì cô gỡ xuống rồi bỏ vào ngăn kéo.
Giờ đây gặp lại chủ nhân ban đầu của bông hồng vàng, rồi trong khoảnh khắc vô tình tìm được bông hồng vàng đã phủ đầy bụi, lòng Phó Lan Quân trăm mối ngổn ngang.
Đang mải mê ngắm nhìn đóa hoa thì bỗng cửa bị người khác đẩy ra kêu tiếng “cót két”, kèm theo đó là giọng của Cố Linh Dục: “Anh thấy sắc mặt em không tốt…”
Chợt, hắn im mặt, đôi mắt Cố Linh Dục nhìn chăm chăm vào bông hồng trong tay cô, ngơ ngẩn lúc lâu, khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười mỉa mai chua chát. Hắn nhìn bàn trang điểm rồi lớn tiếng gọi người: “Đào Chi, vào dọn phòng đi!”
Rồi hắn vung tay xoay người bước đi, lòng dạ của Phó Lan Quân cũng chấn động theo cánh cửa đã khép chặt kia. Hắn có ý gì chứ? Chẳng thèm hỏi câu nào đã đi luôn!
Mãi cho đến tối tiễn hết khách ra về, quay lại phòng mặt mày Cố Linh Dục vẫn nghiêm nghị âm u, hắn lặng lẽ rửa mặt đọc sách, Phó Lan Quân bứt rứt hết người bèn mở lời trước: “Anh không muốn hỏi hay nói gì với em sao?”
Cố Linh Dục quay đầu, mặt lạnh như tiền, hắn hỏi ngược lại Phó Lan Quân: “Em nên giải thích gì với tôi, tôi nên giải thích gì với em?”
Có ngọn lửa dần nhóm lên trong lòng, người này đúng là không nói đạo lý mà! Phó Lan Quân xoay người sang chỗ khác túm chăn che mặt không thèm nói chuyện nữa.
Ngày hôm sau tỉnh dậy thấy bên cạnh trống không, hỏi Đào Chi thì Đào Chi bảo cô gia dậy từ sớm lắm, giờ chắc đang ở quân doanh rồi.
Phó Lan Quân ủ rũ đứng dậy, bụng đầy tâm sự nặng nề đến trường học.
Ngồi đần trong văn phòng nửa ngày trời Phó Lan Quân với phát hiện có chỗ không đúng, hôm nay cô không phải hứng chịu ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ góc kia, hôm nay Trình Bích Quân không đi làm!
Lúc ăn cơm trưa cô hỏi A Bội, A Bội nói hôm qua Trình Bích Quân có xin phép, rằng hôm nay là sinh nhật cô ta vì vậy đã xin nghỉ trọn một ngày.
À đúng rồi, hôm trước lúc Cố Linh Dục đến đón cô thì cô ta có mời Cố Linh Dục nhưng bị hắn từ chối.
Thời gian hôm nay chẳng hiểu sao lại dài dằng dặc, Phó Lan Quân đợi mãi đợi mãi rốt cuộc cũng đến giờ tan làm. Cô nhìn đồng hồ, vài phút nữa Cố Linh Dục sẽ đến đây, mỗi lần đón hắn đều rất đúng lúc, về mặt giờ giấc thì hắn đúng là quân nhân chính hiệu đấy.
Tuy nhiên, lần này hắn nhỡ hẹn. Mắt thấy kim đồng hồ cứ chạy miệt mài, năm phút, mười phút, rồi nửa tiếng… Các đồng nghiệp từng người một chào cô ra về: “Sao hôm nay chưa thấy Cố quản đới đến nhỉ?”
Phó Lan Quân sốt ruột, ngoài miệng lại bảo: “Hôm qua anh ấy nói với tôi trong quân doanh có chút việc nên đến trễ. Mọi người về đi, tôi ở đây đợi anh ấy.”
Cuối cùng trong văn phòng chỉ còn lại cô và A Bội, mấy ngày này Dực Chẩn đã đi Thượng Hải, A Bội về nhà cũng rảnh rỗi nên ngồi với cô.
Sắc trời tối dần, A Bội dè dặt hỏi: “Cố đại ca thật sự có việc ở quân doanh à? Hay là hai người xảy ra chuyện gì rồi?”
Phó Lan Quân nản lòng nói: “Cô có biết hai tháng trước Nam Gia Mộc về nước không?”
A Bội tư lự: “Biết chứ, nghe Dực Chẩn bảo anh ấy đang làm trong tân quân.”
Hóa ra giờ anh làm đồng nghiệp của Cố Linh Dục, Phó Lan Quân lẩm bẩm: “Vậy là mọi người đều biết cả, nhưng Cố Linh Dục lại không nói với tôi.”
A Bội ngạc nhiên: “Sao Cố đại ca phải thông báo cho cô tin tức một người chẳng liên quan gì về nước chứ?”
A Bội vốn không biết chuyện giữa cô, Cố Linh Dục và Nam Gia Mộc, nói với cô ấy cũng vô ích, Phó Lan Quân mệt mỏi xua tay: “Quên đi, không đợi nữa, tôi tự về vậy.”
Phó Lan Quân tạm biệt A Bội rồi chậm rãi đi về nhà, lúc đi ngang qua rạp hát Quỳnh Hoa cô đột nhiên dừng bước.
Trước rạp hát Quỳnh Hoa người đông như trẩy hội, trên tấm áp phích liệt kê đầy đủ tên vở kịch sẽ được biểu diễn tối nay, vở nào cũng tưng bừng sôi nổi. Cô nhớ lại tiệc thọ của mẹ chồng hôm qua cũng có một vở diễn đặc sắc, Tôn Khộ Không lộn nhào khắp sân khấu, hay vai Đao Mã* nhìn hoa cả mắt,… Phó Lan Quân cười lắc đầu, nhấc chân dợm đi thì trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ.
*Một vai diễn trong hí khúc, ví phụ nữ giỏi võ nghệ.
Hôm trước Trình Bích Quân mời Cố Linh Dục đến dự sinh nhật cô ta thế nào nhỉ? Ăn cơm xem hát… Đêm nay Cố Linh Dục không đến liệu có liên quan gì tới việc này không?