“Ta ở trong sân đã nghe thấy mùi hương rồi.”
Văn Kỳ Lân chạy tiến vào, ném gậy gộc trong tay, cầm lấy bánh nướng trứng chảy không nói nhiều lời mà ăn ngay lập tức.
Cắn một ngụm, hương vị dày đặc, vị đậu đỏ nồng đậm, vị thơm ngon lưu mãi trong miệng.
Văn Kỳ Lân không khỏi khen, “Thật sự là vị này không tệ, ngoài giòn trong mềm.”
Đường nương tử này tay nghề thật tuyệt.
” Ăn ngon.”
Mấy cái hài tử đều chưa có ăn qua thức ăn mới mẻ như này, ngăn không được mà khen ngợi.
Đường Ninh Ninh cũng ăn một cái, hương vị không tồi, bất quá, không có nướng ra được hương vị lúc trước.
“Ngươi như thế nào nướng a, trong nhà có lò sao? Ta như thế nào lại không thấy?”
Trong nhà điểm tâm nhiều như vậy, hắn ăn đều là hương vị giống nhau, bánh nướng trứng chảy này thật là thích hợp cho hắn ăn uống a.
Ăn quá ngon.
“Nha, liền dùng lò bếp để nướng.”
“Lợi hại!” Văn Kỳ Lân lại cầm một cái, thời điểm ăn còn không quên tặng nàng một ngón ray cái.
Đường Ninh Ninh tựa như lơ đãng hỏi, “Văn phủ các ngươi làm điểm tâm như thế nào?”
“Ta thấy bọn họ đem lò đun nóng, đun nóng mấy cái bàn nướng, sau đó trên dưới nướng bàn đối nhau, trên dưới cùng nhau nướng, cứ như vậy mà nướng ra tới, còn không ngon bằng điểm tâm ngươi làm.”
Đường Ninh Ninh vừa nghe liền minh bạch, loại lò mà Văn Kỳ Lân nói phỏng chừng chỉ có những gia đình phú quý mới có, hơn nữa làm như vậy có thể tránh cho khói bụi bay vài điểm tâm, biện pháp tốt.
“Đúng rồi, ta còn thấy bọn họ dùng đá cuội để làm bánh trung thu, bất quá, cũng không ngon như ngươi làm.”
Ba câu không rời ăn ngon.
Đường Ninh Ninh bật cười, nhìn mâm bánh đã không còn cái nào, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Nương, ta trộm cho ngươi, Cố Chu ăn thật nhiều.” Cố Yên lấy ra một cái bánh, thuận tiện lên án Cố Chu một phen.
Kỳ thật, Văn công tử cũng ăn nhiều, nhưng hắn là khách nhân, không thể nói.
Thật là áo bông nhỏ tri kỷ.
Đường Ninh Ninh cảm động hôn Cố Yên một ngụm.
“Mẫu thân không ăn, chính ngươi giữ lại ăn.”
Cố Chu vừa nghe, “Nhị tỷ, ngươi không ăn thì cho ta ăn, ta có thể ăn.”
Cố Yên nháy mắt thu hồi bánh lại, “Ta không cho ngươi, ngươi nhìn ngươi béo thế kia.”
Tiểu Ca Nhi liếm liếm tay mình, “Nương … đại ca trong tay cũng có.”
Đã sớm thấy được, tiểu tử này sợ Văn Kỳ Lân ăn nhiều, sớm giấu cho nàng một cái, chẳng qua, sẽ không giống Cố Yên như vậy lớn mật lấy ra tới cho nàng.
“Được rồi, đều tự ăn đi, nương sợ béo.”
Cố Chu ăn ngoài miệng đều là mỡ, còn vội vàng nói, “Nương một chút đều không mập.”
“Ngươi đứa nhỏ này, lau miệng đi.”
Nhìn người một nhà ấm áp này, Văn Kỳ Lân đối với thức ăn vào buổi tối có chút chờ mong.
“Chúng ta buổi tối ăn cái gì a?”
Đường Ninh Ninh mắt nhìn thời tiết bên ngoài, tuyết đã ngừng.
Nàng suy tư một lát, mở miệng, “Mùa đông trong núi có thỏ tuyết, còn có rất nhiều rau hoang dại, chúng ta cũng không có gì chuyện làm, muốn hay không đi xem?”
Kỳ thật, nàng là muốn lên núi nhìn xem tiểu Bạch.
“Tuyết lớn thế này, chút đồ ăn kia căn bản không đủ cho chúng ta ăn hai ngày, chúng ta là người sống trong núi, liền dựa núi mà ăn, dựa sông mà sống.” Đường Ninh Ninh buông tay.
“Ta đi lấy sọt.”
“Ta cũng đi.” Cố Yên nói, cũng muốn đi theo.
Đường Ninh Ninh đem người gọi lại, “Ngươi ở nhà chiếu cố đệ đệ muội muội, ta cùng đại ca ngươi, còn có Văn công tử cùng đi là được.”
“Nương, ta cũng muốn đi.” Cố Chu trợn tròn mắt, thật là đáng yêu.
Đường Ninh Ninh nhéo nhéo khuôn mặt mum múp thịt của hắn, “Trên núi không an toàn, ngoan.”
Cứ như vậy, ba người cầm sọt xuất phát.
Đương nhiên, trừ bỏ Văn Kỳ Lân.
Hắn khẳng định sẽ không đeo cái sọt dơ hề hề kia.
Tuyết ngừng.
Nhưng dường đi trên núi vẫn bị tuyết bao trùm, Đường Ninh Ninh đi đầu mở đường cho mọi người.
“Trắng xoa một mảnh như này, có thể tìm được cái gì?”
Văn Kỳ Lân chưa đi qua đường núi, con đường gập ghềnh nhấp nhô, hắn mỗi một bước đi đều cảm giác sắp bị tuyết làm cho trượt chân.
Đường Ninh Ninh một bên cầm gậy gộc lay, một bên nói, “Ngươi qua rừng trúc bên kia, nếu có thể đào được măng mùa đông, buổi tối sẽ có thêm cơm.”
“Nương, ta biết đào như thế nào, bất quá, trong thôn người tới đào quá nhiều, phỏng chừng đều bị đào hết rồi.” Cố Hàn hướng rừng trúc mà đi.
Văn Kỳ Lân cũng theo đi lên.
Đường Ninh Ninh chỉ huy nói, “Các ngươi ở dưới cây trúc tìm phần đất nhô lên, dùng cái xẻng đào, nhìn thấy tiêm trúc màu vàng, liền lại đào ở bên cạnh, măng mùa đông thường mọc cạnh nhau.”
Cố Hàn lấy ra cái xẻng, thân ảnh nho nhỏ ngồi xổm trong rừng trúc, bắt đầu đào lên măng mùa đông.
Đường Ninh Ninh để hai người làm ở đó, còn chính mình thì hướng trong núi sâu mà đi.
Đi xa một chút, nàng la lớn, “Tiểu Bạch, tiểu Bạch…”
Không có thanh âm.
Mùa đông trong núi đa số động vật đều sẽ ngủ đông, Đường Ninh Ninh không kinh động những động vật thân hình lớn, liền tiếp tục hướng vào sâu hơn, đi vài bước liền kêu vài tiếng.
Chờ thời điểm nàng phản ứng lại, thì đã ở sâu trong núi lớn.
Nơi này, rất ít có người tới.
Nàng nhíu nhíu mày, muốn đi ra ngoài.
Đột nhiên, một tiếng sói vang lên, làm nàng giật cả mình.
“Tiểu Bạch..?” Nàng thử hô vài tiếng.
Nàng theo phương hướng thanh âm mà đi, trong nháy mắt, liền đến chỗ vách đá dựng dứng.
Vách đá bốn góc chênh vênh đứng đó, trên vách rừng già cổ quái, dây đằng leo khắp nơi*.
(dây đằng dạng như dây leo nhưng già và cứng cỏi hơn.)
Bởi vì tuyết rơi quá nhiều. Cái gì cũng không thấy rõ.
Đường Ninh Ninh thử thăm dò hướng vách núi.
Cả dãy núi đều ở dưới chân, uy phong sừng sững, xa xa mà nhìn lại, nơi này như đáy vực sâu không lường được.
Nàng kinh hách vỗ vỗ ngực mình.
Nguy hiểm thật.
Nàng đang muốn đi, liền nhìn thấy sau lưng vách đá, một gốc cây màu vàng nâu thảo mang mùi hương dược liệu theo gió phiêu diêu.
Đường Ninh Ninh thăm dò.
Thật sự.
Nàng kinh hỉ nói, “Thế mà là Tuyết Khai.”
Tuyết Khai, là một loại thảo dược sinh trưởng ở vách núi hiểm hóc, dùng để trị mọi loại bệnh, rất ít người có thể tìm được loại này thảo dược.
Thế nhưng lại bị nàng ở trên vách đá thấy được.
Bất quá, cho dù nàng thăm dò nằm sấp xuống muốn hái, nhưng tuyết này trơn trượt, liền mất mạng như chơi.
Vách núi cao, phía dưới kia lại sâu như vậy, ngã xuống không chết cũng bị thương nặng.
Nàng nhìn vài lần bốn phía, đem rìu dọn sạch dây đằng, dây đằng rắn chắc, chiều dài cũng đủ, nàng đem dây đằng một đầu cột vào trên cây đại thụ gần đó.
Một đầu khác cột vào bụng mình.
Nàng thử chạy một chút, dây đằng đặc biệt rắn chắc, không có dấu vết đứt gãy.
Nàng lúc này mới lấy hết can đảm đi đến bên vách núi, nằm sấp xuống.
Giống như quân nhân chậm rãi bò xuống.
Tuyết Khai cách tay nàng bất quá khoảng chừng một cánh tay, ở vách núi mà phía dưới kia lại là vực sâu không thấy đáy, Đường Ninh Ninh có chút sợ.
Nàng hung hăng chấn chỉnh tâm trạng, cắn răng một cái, dùng sức bò xuống 1 mét.
Xoạc một tiếng, dây đằng giống như bị xả ra một chút.
Đường Ninh Ninh khiếp sợ.
**********
Nhun: Hôm nay mở lên thấy mọi người hóng chương mới quá, nên mk cố gắng làm một chương tặng mọi người nè ^.^