Mạc Thanh Trần trong mơ còn ngửi thấy mùi hương hoa quỳnh thân thương, nàng vẫn luôn đi tìm hơi ấm và hương thơm đó mỗi đêm đến mức nàng đã xem hương quỳnh trở thành một giấc mộng đẹp.
Nàng tìm đến hơi ấm và thân thể của người ở bên cạnh, trực tiếp áp người của mình vào lồng ngực của nàng ấy, vùi mặt vào ngực người kia mà ngủ khiến người kia khó thở mà phải mở mắt dậy.
Mắt vừa mở ra, Tư Phàm đã thấy xuân sắc ở trước mặt mình, điều này làm nàng đỏ mặt tía tai nhớ đến đêm qua, hai nàng đã làm thế nào từ dưới hồ nước lên bờ, rồi từ rừng anh đào về tới phòng ngủ…
Cũng may là không bị ai nhìn thấy…
Tư Phàm đưa cẳng tay lên che lấy gương mặt đang xấu hổ muốn chết của mình, đây là lần đầu tiên sau hai mươi tám năm trời nàng dám cùng với người khác mất ngủ cả đêm, chuyện đỏ mặt này khiến nàng cảm thấy vừa khó tin, vừa hoảng sợ lại vô cùng thỏa mãn…
“Đêm hôm qua, nàng ấy cũng xinh đẹp tuyệt trần, khiến tâm can mình rung động như sóng vỗ… Nàng ấy khi say thật khiến người ta khó quên…”
Tư Phàm sửa soạn xong, nhìn chính mình trong gương vẫn còn chút đỏ hồng trên gương mặt, môi cũng sưng lên một chút nhưng không quá rõ ràng thì liền lắc đầu nguầy nguậy rũ bỏ hết hình ảnh không trong sáng trong đầu đi. Phòng tuyến bị sụp đổ, Tư Phàm cũng không sầu không vui đi đi lại lại trong phòng của Mạc Thanh Trần, đây là phòng riêng của nàng ấy, căn phòng khuê mật, nơi chứng kiến nàng ấy lớn lên mỗi ngày, nó đồng đậm hương vị của riêng nàng ấy.
Về cơ bản thì Thần Mạc Các ở kinh thành cũng đã mô phỏng phong cách giống một nửa khu biệt viện của Mạc Thanh Trần rồi, nhưng ở nơi chính chủ thì vẫn có khác biệt nhất định về sở thích và nội tâm của chủ nhân nó.
Sống với Thất Lang và Bát Lang lâu nhất nên biệt viện của Mạc Thanh Trần có rất nhiều loại cây cảnh quý hiếm, trong phòng lại đặt một vài món đồ chơi rất thú vị. Đặc biệt chính là những cây cổ thụ trồng trong trong chậu này, giá trị liên thành phải nói là có thể mua cả một phủ trạch nhỏ ở kinh thành, ở đây lại được dùng để làm vật trang trí trong khu biệt viện của đại tiểu thư, đủ cho thấy Thất Lang đã dành tâm tư cho em gái mình ra sao.
Xem này, quả cầu pha lê hồng này thật đẹp, thời nay pha lê thường màu trắng trong suốt, nhưng quả cầu pha lê này lại mang màu hồng rất lạ, trông sáng trong và đẹp rực rỡ như một viên ngọc được vớt lên từ đại dương. Giá trị tuy không thể bằng minh châu nhưng về độ quý hiếm thì cũng không kém là bao… Món này có lẽ Bát Lang đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng lại không đem bán hay đấu giá mà tặng cho Mạc Thanh Trần.
Mà điều làm cho Tư Phàm kinh ngạc nhất chính là Mạc Thanh Trần là con cháu của tộc võ thần nhưng mà sách về võ nghệ trong phòng nàng lại không quá nhiều, chiếm phần lớn trong tủ sách của nàng ấy chính là sách về cây cối và thú vật, ngoài ra, một góc nhỏ chính là sách về âm luật. Tư Phàm tinh mắt nhận ra, sách về đàn tỳ bà chính là loại Mạc Thanh Trần đang đọc dở dang, sách dạy chơi đàn tỳ bà sơ cấp mà nàng ấy chỉ mới đọc một nửa, nhìn dấu vết có lẽ khá lâu rồi không động tới.
Tư Phàm phì cười, Mạc Thanh Trần như vậy mà lại có khi lười biếng, học không được liền bỏ dở.
A Dung và A Kiều đúng giờ lại đến hầu hạ Mạc Thanh Trần nhưng không hiểu sao hôm nay tiểu thư nàng dậy rất muộn? Lúc hai nha đầu này đến thì chỉ gặp mỗi Tư Phàm đang ngồi trên ghế ngoài biệt viện, có vẻ như nàng vừa đọc xong quyển sách dạy chơi đàn tỳ bà.
Trước khi đi, Tư Phàm còn dặn dò A Dung và A Kiều đừng đánh thức Mạc Thanh Trần. Nếu nàng ấy tỉnh lại mà có hỏi tới thì hãy trả lời là Tư Phàm ra ngoài làm chút việc, ngày mai sẽ trở lại.
Mạc Thanh Trần nghe xong lời thuật lại của hai tỳ nữ thì chỉ đơn giản là nhướng mày ngạc nhiên chứ cũng không nói gì? Nhớ tới lời Tư Phàm nói đêm qua về việc tỷ muội họ Thanh, thế là Mạc Thanh Trần liền cho người thu xếp đến chỗ Thập Nguyệt Quân.
“Nhưng mà trước tiên, ta cần phải đem một thứ đến cho mẹ.”
“Tiểu thư, người cần thứ gì?”, A Dung cười hỏi.
Từ lúc tỉnh dậy cho tới bây giờ, A Kiều và A Dung phát hiện ra ánh mắt lạnh nhạt ngày thường của tiểu thư đã thay đổi, trông lúc nào cũng rất nhu mì và trầm ấm.
Mạc Thanh Trần nhìn vào chiếc hộp được cất giữ kỹ lưỡng trên bàn trưng bày trong phòng mình, chiếc hộp chứa bức tượng Lưu Ly Bạch Nhạn, không cần nói thì A Dung và A Kiều cũng hiểu, liền giúp nàng đem vật báu đặt vào khay rồi theo nàng đi đến điện chính của gia chủ Thần Mạc phủ.
Hôm nay đàn ông trong nhà đều đã ra ngoài để tranh thủ sắp xếp chiến sự, chuẩn bị đón năm mới một cách yên bình, cho nên trong nhà ngoại trừ Mạc Thiết Thủ nghỉ ngơi câu cá an hưởng tuổi già thì chỉ có mỗi mẫu thân của Mạc Thanh Trần lo lắng cho trên dưới phủ.
Khi Mạc Thanh Trần tới nơi thì thấy bà đang kiểm tra các vật dùng để cúng bái và tiếp đãi khách đến phủ trong dịp Tết, ngoài việc này ra thì cũng chỉ còn quét dọn phủ một lần cuối là có thể an nhiên hưởng thái bình. Thấy con gái đi vào, bà liền cười cười ngoắc tay.
“Tiểu Thanh, con lại đây xem thử y phục mừng sinh nhật của con có đẹp không? Vải được dùng để may mấy bộ y phục này đều là do Đại Nương và Tam Nương đem đến đấy.”
“Nhà ngoại của đại tẩu là xưởng dệt vải truyền thống lâu đời nhất Vân Thành, còn nhà mẹ đẻ của tam tẩu là thương nhân buôn bán vải gấm và vải lông thú cao cấp, đồ của hai tẩu ấy đem đến dĩ nhiên là đồ tốt.”, Mạc Thanh Trần cười.
“Còn nữa, tiểu Thanh con lại đây, năm nay Nhị Lang sẽ về nhà mẹ của Nhị Nương ở quận Tây Tương nên hai đứa nó đã tặng cho con một cây roi ngựa làm bằng ngà voi. Mẹ không hiểu gì về thuật ngự mã nhưng ngà voi thì rất quý hiếm, có đúng không?”
Mạc Thanh Trần cầm cây roi quất ngựa trắng ngà làm làm từ ngà voi rừng độc nhất vô nhị trên tay, mân mê phần đuôi của roi ngựa được tết từ đuôi ngựa quấn chỉ vàng óng ánh, nàng bật cười, “Đây chắc hẳn là tâm ý của nhị tẩu, chứ nhị ca chẳng có mắt nhìn tốt thế này đâu…”
Mẫu thân của nàng cũng cười theo, bà dẫn con gái đến trước một vò rượu được làm bằng men trắng Bạch Huân trứ danh, toàn thân vò rượu được mạ vàng lấp lánh nâng lên giá trị của nó rất nhiều. Nắp vò rượu còn chưa mở đã ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ ngào ngạt. Hít một hơi đầy hưởng thụ, bà nói.
“Đây là vò rượu của Ngũ Nương chính tay ủ. Ngũ Lang nói Ngũ Nương đã ủ suốt một năm để đợi tới ngày tặng con… Con xem, không nồng nặc giống rượu truyền thống của nhà ta, nhưng lại rất khác biệt với loại rượu nhẹ mà nữ tử uống. Không biết Ngũ Nương đã tốn bao nhiêu công sức tìm hiểu mới ủ được một vò này đây…?”
Nhớ tới phu thê Mạc Vĩnh Ngạn, dáng vẻ Mạc Thanh Trần ngoan ngoãn nói với mẫu thân.
“Năm nay là năm thứ hai ngũ tẩu làm dâu ở nhà ta, đáng lý năm nay ngũ tẩu phải được về nhà mẹ đẻ đón Tết nhưng vì có thai nên phải ở lại Vân Thành tịnh dưỡng. Tộc Chiến Thần chúng ta không được bạc đãi tẩu ấy, ngày mai con nhất định phải đi xin một chữ thật tốt cho tẩu ấy.”
Mẫu thân của nàng cũng gật đầu, “Mẹ đã cho người đi mời mẫu thân của Ngũ Nương đến Vân Thành thăm con gái rồi, ước chừng vài ngày sau là bà ấy sẽ có mặt ở đây. Mọi người không cần lo chuyện Ngũ Nương buồn vì hai năm không gặp người nhà nữa.”
Hai mẹ con nàng đi đến cái bàn trưng bày tiếp theo, mẹ nàng cầm một cây trâm được đẽo bằng ngọc phỉ thúy đen tuyền ánh kim, chất liệu quý hiếm là một, hoa văn tinh xảo cũng không sao kể hết, bà lại giới thiệu.
“Món này là của vợ chồng Tứ Lang tặng con. Năm ngoái vợ chồng chúng đã đón năm mới ở đây, cho nên năm nay cũng phải về nhà mẹ đẻ của Tứ Nương…”
Thông thường, các anh trai và chị dâu của Mạc Thanh Trần sẽ làm lễ Trừ tịch và mừng năm mới riêng ở biệt phủ của mình, đến sáng ngày đầu năm họ mới cùng nhau đến Thần Mạc phủ và ở đây tiếp khách cả ngày. Nếu muốn mọi người có thể đợi đến gia yến buổi tối để tặng quà trực tiếp cho Mạc Thanh Trần, nhưng đầu năm bận rộn nhiều việc nên thông thường họ sẽ tặng trước đó.
Đồ vật trước mặt, mỗi thứ đều là tấm lòng yêu thương cả nhà dành cho Mạc Thanh Trần, đối với nàng mỗi thứ đều là bảo vật nên nàng tuyệt đối trân trọng từng món, tuy vậy, nàng lại chờ mong món quà của Tư Phàm hơn. Tư Phàm nói sẽ vắng nhà hai hôm, nàng đoán là nàng ấy đi chuẩn bị gì đó… có lẽ là quà sinh thần cho nàng?
“Phải rồi, lúc con từ kinh thành trở về, có người muốn con gửi một món quà cho mẹ.”, thực ra là Minh Trung Hoàng hậu gửi cho song thân, nhưng nàng lo sợ phụ thân sẽ nghĩ nhiều nên đưa cho mẫu thân xem trước.
“Có quà gửi cho mẹ sao? Tiểu Thanh ở kinh thành nửa năm mà thay đổi nhiều quá, từ lúc nào con lại quen biết và có nhiều mối quan hệ như thế đấy?”, bà liễm mi hỏi ghẹo.
Mạc Thanh Trần nghe thế thì cười ngượng, nàng dẫn bà vào gian phòng bên trong rồi bảo A Kiều đem chiếc hộp chứa bức tượng Lưu Ly Bạch Nhạn của Minh Trung Hoàng hậu vào dâng cho bà xem. Nào ngờ mẹ nàng vừa nhìn thấy bức tượng thì liền ngẩng người ra, sau đó giữa tâm mi của bà liền nhíu lại, hỏi nàng bức tượng này là ai tặng?
Mạc Thanh Trần chú ý thấy biểu hiện bất thường của bà nên liền xoay chuyển nói dối.
“Một người bạn của con ở kinh thành đã tặng.”
“Con chắc chỉ là một người bạn chứ?”
Kiểu cười thâm thúy của mẫu thân Mạc Thanh Trần luôn làm nàng lo lắng, nàng cảm giác lúc nào bà cũng có thể nhìn thấu mình. Thấy nàng không trả lời, bà khẽ cười nói.
“Chim nhạn tượng trưng cho uyên ương hòa thuận, thường dùng một cặp trong lễ nạp thái thưa chuyện đôi lứa. Tiểu Thanh từ nhỏ ở cùng với các anh trai, suốt ngày bị chúng kéo đi đến những nơi đánh đấm, bất cứ nam tử nào tới gần con đều bị chúng đánh đi chỗ khác, con không gặp cho nên không rõ về các nghi lễ uyên ương cũng không có gì là lạ…”
Giải thích xong thì bà thở dài bảo.
“Con gái của mẹ có người để ý, bị dụ dỗ đem lễ vật về nhà cũng không biết. Ở đây chỉ có một con nhạn, phải đợi thêm một con nữa như ngụ ý là đợi chờ người ta. Tiểu Thanh, kẻ này không có lòng, là người xấu, con đừng qua lại nữa…”
Mạc Thanh Trần nghe mẹ mình nói xong thì suýt nghẹn, nàng choáng váng nhìn bà ấy hồi lâu, còn mang theo mấy phần ngượng ngùng vì đã lỡ lời nói dối, để cho bà nghĩ xấu về mẹ con của Tư Phàm.
“Mẹ ơi… Cái này… thực ra…”
“Thực ra thế nào?”, bà liễm mi hỏi, bà rất muốn biết người kia gửi một con nhạn này là có ý đồ gì? Thông thường không ai làm vậy, chỉ tặng một con, giữ lại một con, có vẻ người này còn vướng bận gì đó nên không dám đưa lễ vật quá lộ liễu?
“Món quà này thật ra là của…”
Gia nhân trong Thần Mạc phủ đang lau dọn nhà cửa hăng hái thì đột nhiên từ gian phòng phía trong vang lên tiếng la thất thanh.
“Cái gì?”
Phát giác tiếng của mình quá lớn, mẫu thân của Mạc Thanh Trần nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hỏi nàng thêm lần nữa để chắc chắn lỗ tai của mình không có nghe nhầm.
“Con nói bức tượng Lưu Ly Bạch Nhạn này là của Minh Trung Hoàng hậu bảo con đem về tặng cho chúng ta sao?”
Mạc Thanh Trần gật đầu, nàng còn định nói tốt một chút về mẹ con Tư Phàm thì bà đã lắc nhẹ đầu, giọng của bà hiếm hoi trở nên kiên định nói.
“Minh Trung Hoàng hậu tuy là người của tộc Minh Trung, nhưng con trai của bà ta – Ung Nhị Vương, lại là người của tộc Minh Thần. Chuyện này không được, thật hoang đường!!”
“Mẹ, thật ra Ung Nhị Vương cũng không phải người xấu…”, Mạc Thanh Trần cố gắng kéo lại ấn tượng tốt cho Tư Phàm và nói rõ tâm ý thật lòng của mẹ nàng ấy cho mẹ của mình nghe, “Minh Trung Hoàng hậu đã nói đây chính là tấm lòng của bà ấy. Hiện tại tây bắc có phiến loạn nên không tiện thăm hỏi, nếu tình hình ổn lại, bà ấy nhất định sẽ đích thân đến nói chuyện. Thân là một Hoàng hậu, bà ấy nói vậy chính là hạ mình trước chúng ta. Con nghĩ đây là tấm lòng rất đáng quý của mẹ con họ…”
Bà nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng vỗ về, nói chuyện cũng cố gắng không lộ ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào để tránh làm con gái buồn.
“Tấm lòng của mẹ con họ dĩ nhiên là mẹ thấy rất rõ, bức tượng này quý báu thế nào, Ung Nhị Vương hiện giờ cao quý đến mức nào, Minh Trung Hoàng hậu hiện tại độc tôn nơi hậu cung ra sao… phàm là nữ nhân trong thiên hạ đều biết. Nhưng như thế thì xóa được hiềm khích giữa hai gia tộc chúng ta hay sao hả con?”
“Mẹ ơi…”, Mạc Thanh Trần chậm rãi gọi bà, nàng kiên nhẫn bày tỏ suy nghĩ của mình, “Thiên hạ giờ đã thái bình, hiềm khích gì rồi cũng phải qua đi. Đôi bên nhường nhau một bước có phải… tốt hơn không? Nếu cha và các anh không thể giải quyết hiềm khích này thì hận thù lại phải tiếp tục đặt lên vai con cháu đời sau, cứ như vậy thì hận bao giờ mới hết?”
“Tiểu Thanh, mẹ hiểu con là đứa trẻ ngoan và hiền lành, nhưng chuyện này không phải một lời con nói là sẽ kết thúc được… Năm xưa, nội tổ phụ của con, phụ thân của con, thúc thúc của con và các họ lớn nhỏ khác của tộc Chiến Thần ra sức bình định thiên hạ, nghĩa quân tự phát khắp nơi đủ thấy uy vọng của tộc Chiến Thần năm đó lớn như thế nào? Cuối cùng công sức đều bị tộc Minh Thần chỉ biết ngồi yên một chỗ nẫng tay trên.
Chúng ta là phụ nữ, phụ nữ không tham gia chính sự, chúng ta vĩnh viễn không thể hiểu nỗi đau của những người đã đổ xương máu năm đó. Đến cả thúc thúc của con vì sống ở chiến trường khắc nghiệt nhiều năm mà sức khỏe kiệt quệ, những năm sau đó lâm bệnh nặng qua đời con cũng chứng kiến mà…
Mẹ là một người phụ nữ chỉ biết ủng hộ phu quân và các con của mình vô điều kiện, dĩ nhiên mẹ cũng xem trọng ý kiến của con, nhưng không phải hai người phụ nữ chúng ta đứng ra nói vài câu là xong chuyện.
Tộc Minh Thần cũng nghi kỵ và luôn tìm thời cơ bóp chết chúng ta. Chúng ta buông xuống hận thù, họ thì chưa chắc bỏ xuống nghi kỵ. Nếu con thật lòng có tình cảm với Ung Nhị Vương thì mẹ sẽ thử nói với cha con, nhưng mẹ nói trước, dính đến tộc Minh Thần thì hôn sự của con không còn là của chính con nữa… Tiểu Thanh, con hãy suy nghĩ thật kỹ…”
Mạc Thanh Trần mím môi, nàng liền nói giảm nói tránh.
“Con chỉ là có ấn tượng tốt với ngài ấy…”
Đặt bức tượng cẩn thận vào trong hộp, mẫu thân của Mạc Thanh Trần lập tức đứng dậy nắm lấy tay nàng đầy yêu thương, bà thở dài, tỏ vẻ vô cùng khó xử mà an ủi.
“Tiểu Thanh, con không có tình cảm với vị vương gia đó thì tốt quá rồi, mẹ chỉ sợ… Con biết rõ mà, chuyện này không đơn giản chỉ là vấn đề của tộc Chiến Thần và Minh Thần, nó chính là chuyện… con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ không muốn con hạ mình trở thành thiếp của người ta. Huống hồ gì đàn ông trong nhà này còn suy nghĩ nhiều vấn đề sâu xa hơn, họ sẽ không để con bị vấy bẩn bởi cuộc chiến này…”
Trái tim của Mạc Thanh Trần đau như cắt, ở giữa hai người các nàng có quá nhiều vấn đề cần giải quyết. Trước đây nàng đã từng tự tin mà nói với Kim Vũ Yên rằng, mình có thể ở bên cạnh Tư Phàm lâu lúc nào thì hay lúc đó. Nhưng giờ đây, hạt giống của nỗi lo sợ đã gieo xuống đáy lòng nàng một cái rễ rất sâu, nàng sợ hãi việc một ngày nào đó mình phải rời xa Tư Phàm, không phải vì hết tình cạn nghĩa, mà là do những yếu tố khác khiến bàn tay hai người không thể nắm lấy nhau nữa…
Về lý về tình, hai nàng đều không thể.
Mạc Thanh Trần nén lại nỗi đau, nàng nặn ra một nụ cười ngượng ngạo với mẹ của mình, vuốt ve bàn tay của bà rồi ra sức trấn an.
“Mẹ đừng lo cho con!! Con sẽ không làm tộc Chiến Thần mất mặt, càng không tự mình hạ thấp danh phận… Con sẽ tự mình giải quyết chuyện này, được chứ?”
Mạc Thanh Trần rõ ràng đang rất buồn, bà chỉ cần nhìn qua là đã biết rõ sự tình không hề bình thường như con gái nói, chẳng lẽ người mà con gái bà ấp úng không dám nói tới vào đêm hôm đó khi bị bà hỏi chính là Ung Nhị Vương hay sao?
Khó xử thở ra một hơi nặng nề, bỗng nhiên bây giờ bà nảy một suy nghĩ quá phận, bà thà người mà tiểu Thanh thích là Tư Phàm cô nương – cô gái mà bà đã nghi ngờ có quan hệ mập mờ với tiểu Thanh, còn hơn là để con gái mình chịu khổ vì thích vị Ung Nhị Vương nọ…
——
Mạc Thanh Trần cũng không về nhà suốt ngày hôm đó, nàng đã ở chung với Thập Nguyệt Quân để theo sát tiến trình tập luyện của họ.
Chiều hôm nay khi nàng vừa đến quân doanh của Thập Nguyệt Quân thì thấy Hồng Ân vừa chịu phạt xong, hỏi ra mới biết là nàng ta bị phạt vì chuyện không hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Tư Phàm ở trận Nam Thủy Địa.
Nhớ tới hôm đó, Mạc Thanh Trần vì lo lắng cho Tư Phàm nên đã quên béng mất chuyện này, nếu nàng nhớ thì Hồng Ân chắc chắn sẽ không yên bình đâu. Chỉ là bây giờ nhắc lại thì cơn giận đã nguôi, phạt thì cũng đã phạt rồi nên nàng không nói tới nữa.
Nửa đêm, Diệp Vy cùng Đình Đô nói chuyện một chút rồi ai về phòng nấy, trên đường về nàng thấy Mạc Thanh Trần đang ngồi một mình ở sân sau ngắm trăng thì liền tò mò đi đến hỏi.
“Tiểu thư, ngắm trăng là hành vi thơ mộng, sao nhìn người lại buồn vậy?”
Mạc Thanh Trần quay sang nhìn Diệp Vy, vết sẹo giữa tâm mi của nàng ấy thật hút mắt, bị một vết sẹo lại có thể khiến một nữ nhân trở nên khí chất hơn người như vậy, thảo nào nàng ấy lọt được vào mắt xanh của Phúc Diệp Công chúa.
“Diệp Vy, nếu sau này ngươi và Phúc Diệp Công chúa phải đứng ở hai chiến tuyến khác nhau thì ngươi sẽ làm thế nào?”
Nghe xong câu hỏi thì Diệp Vy nhíu mày cười.
“Ta bây giờ là thuộc hạ của tiểu thư, không đứng về phía triều đình, chẳng lẽ như thế còn chưa phải là đứng khác chiến tuyến với Công chúa sao?”
Nói xong Diệp Vy lắc đầu cười khổ, tiếp lời.
“Khác nhau thì sao, yêu thích là yêu thích, ta vẫn sẽ đối xử tốt với Công chúa. Nếu phải chia tay nhau thì ta cũng không hối tiếc vì đã từng hết lòng với nàng ấy. Chỉ là ta không có phước phần đó, Công chúa vĩnh viễn yêu thích một người không có thật…”
Diệp Vy không có gánh nặng về gia tộc, nàng có phương pháp giải quyết vấn đề nhanh gọn hơn Mạc Thanh Trần nhiều nhưng cách nói chuyện cũng rất thú vị. Mạc Thanh Trần khẽ cười.
“Vậy thì cứ hết lòng cho hiện tại, cùng nhau cố gắng vì tương lai. Nếu không thành thì là do ý trời, không phải do ý người.”
“Đúng vậy đúng vậy.”, Diệp Vy cũng nâng môi cười, thấy trên bàn có một vò rượu thì liền nhanh nhẹn rót cho Mạc Thanh Trần một ly., “Tiểu thư, mời.”
Mạc Thanh Trần nhận ly rượu, nhẹ nhàng nói, “Ta chỉ uống một ly để dễ ngủ, vò rượu đó, còn lại đều cho ngươi, ngươi hãy đem về cùng mọi người uống đi. Ngày mai là ngày cuối cùng của năm nay, mọi người được nghỉ ba ngày.”
Diệp Vy tròn mắt nhìn Mạc Thanh Trần rồi sau đó liền vui vẻ cảm ơn nàng, phút chốc cũng bỏ đi, chỉ còn lại một mình Mạc Thanh Trần.
Nàng ngồi nhìn ánh trăng to trên đầu, lại nhớ tới ánh trăng ở Bắc Thành, hai mái đầu dưới tán trúc, bóng của hai bàn tay in trên nền đất lồng vào nhau, vừa kín đáo vừa lãng mạn. Tư Phàm lúc đó cũng không biết nàng đang lén lút làm trò với cái bóng của mình, nàng ấy sẽ vĩnh viễn không biết nàng yêu thầm nàng ấy kể từ giây phút đó…
“Nếu xa nhau thì là do ý trời, không phải do ý người. Ta sẽ không buông tay nàng, chỉ cầu mong nàng cũng sẽ không buông bỏ ta.”
——
Trừ tịch.
Ngày cuối cùng của năm Minh Càn Đệ nhị đế thứ ba mươi mốt.
Trên dưới Thần Mạc phủ yên ắng lạ thường, ai nấy đều cố hết sức làm cho xong những công việc cuối cùng để đêm nay có thể rảnh rỗi cùng nhau đón giao thừa. Tại Thần Mạc phủ, các vị chủ nhân luôn hào phóng dễ gần đã cấp phát cho các gia nhân trong phủ mỗi người vài bộ quần áo mới để mặc Tết, trên dưới Thần Mạc phủ có mấy trăm người, thực ra là không nhiều, vì vậy điều kiện cung cấp cho gia nhân rất hậu hĩnh, điều này đã làm cho lòng người hân hoan, trung thành tuyệt đối.
Buổi trưa, Mạc Thanh Trần cùng hai tỷ muội họ Thanh và Thường Mạnh Hải trở về phủ để dùng cơm cuối năm, khi nàng vừa bước vào chính điện thì đã thấy Tư Phàm đang ngồi phẩm trà và đánh cờ vây rất vui vẻ với Mạc Thư Phong ở tây viện.
Ánh mắt nàng sau cả ngày hôm qua ảm đạm không cảm xúc thì liền rực sáng, nàng vui vẻ đi đến trước mặt chắp tay nói.
“Phụ thân, nữ nhi đã về.”
“Tiểu Thanh về rồi, lại đây xem giúp ta ván cờ này làm thế nào để phá đây?!”
Mạc Thanh Trần nhẹ nhàng bước tới, nàng hướng mắt nhìn qua Tư Phàm trước rồi mới nhìn xuống bàn cờ. Ván cờ này không quá khó, tuy nhiên lại rất dễ sập bẫy đối phương, có lẽ Mạc Thư Phong muốn tham khảo ý kiến, lại muốn thử tài con gái mình, mà Tư Phàm ngồi đối diện cũng vui vẻ chấp nhận, sẵn sàng đợi chờ nàng nên nàng càng tự tin hơn.
Mạc Thanh Trần đưa ngón tay thon thả xinh đẹp đặt một quân trắng về góc trên bàn cờ, cái này và hướng đi ở góc dưới rất khó phân đúng sai, nhưng một đường là đường sinh, một đường là đường tử. Vậy mà Mạc Thanh Trần lại quyết định rất nhanh và sự lựa chọn cũng hoàn toàn chính xác khiến Tư Phàm thích thú, nàng khẽ cười nói.
“Đại tướng soái, vãn bối thua ván này rồi, đại tiểu thư thật thông minh.”
Mạc Thư Phong khẽ cười, trong ánh mắt toát lên vẻ tự hào bảo.
“Đứa con gái này, cầm kỳ thi họa chỉ giỏi được mỗi kỳ và thi, họa không giỏi, cầm lại dở tệ. Ta thật hối hận vì khi xưa để nó đi theo mấy tên anh trai của nó quá nhiều. Đáng lý nên giữ lại để mó học chút đàn, học chút vẽ tranh để ra dáng dấp hiền thục dịu dàng một chút…”
“Cha…”, Mạc Thanh Trần xấu hổ reo lên, Tư Phàm lại dùng ánh mắt “ra là vậy” nhìn mình càng khiến nàng túng quẫn muốn nổi giận, “Phàm, không đúng, ta…”
Tư Phàm mím môi nín cười, nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, êm giọng nói với Mạc Thư Phong, “Đại tướng soái, con người nào có ai hoàn hảo? Hay là… ta là họa sư, để ta làm sư phụ của nàng, dạy nàng một chút cầm và họa, thế nào?”
“Cô nương biết cả đánh đàn sao?”, Mạc Thư Phong nhướng mày hỏi.
“Cũng tạm.”
Mạc Thư Phong đưa mắt lên nhìn khuôn mặt đỏ như quả đào của Mạc Thanh Trần, cũng buồn cười thái độ khó xử hiếm hoi của nàng. Ông cảm thấy con gái mình từ lúc trở về Vân Thành thì sinh động rất nhiều, giống như con gái biết yêu, chuyện gì cũng nhạy cảm…
Nhất thời muốn cùng Tư Phàm trêu chọc Mạc Thanh Trần thêm, ông liền hắng giọng bảo.
“Tiểu Thanh, từ nay về sau Tư Phàm cô nương chính là sư phụ của con, con phải nghe lời nàng, kính trọng nàng, gọi nàng là sư phụ, nàng nói gì con phải nghe đó, không được cãi lời, có nghe rõ chưa?”
Mạc Thanh Trần, “……”
Tư Phàm, “Ha ha…”
Mạc Thanh Trần giậm chân bước về biệt viện của mình, Tư Phàm lại chạy theo, vẫn không nhịn được cười mà chọc ghẹo.
“Đồ nhi của ta, nàng hậm hực giậm chân đùng đùng như vậy sẽ làm gạch lát sân bị vỡ đó. Mạnh tay mạnh chân như vậy sẽ không đánh được cây đàn nào đâu, tranh vẽ cũng sẽ bị nàng dùng cọ vẽ đâm thủng mất…”
“……”
Tư Phàm đã muốn không đuổi kịp rồi, nàng nhanh trí chỉ tay vào gót chân của Mạc Thanh Trần, hô lớn, “Đứng lại!!”
Mạc Thanh Trần đứng lại.
Tư Phàm, “Đồ nhi của ta thật là ngoan…”
Mạc Thanh Trần đỏ mặt nhìn Tư Phàm, mất cả nửa ngày mới bật lại được một câu, mà cũng không thể gọi là câu hoàn chỉnh, “Nàng, Tư Phàm, nàng dám…”
Tư Phàm nhíu mày nhìn cái tâm mi xinh đẹp của Mạc Thanh Trần, yêu thương đặt vào đó một cái cọ nhẹ trên chóp mũi, “Giận thì giận, nhưng đêm nay nàng nhất định phải đi cùng ta!!”
Thanh Loan và Thanh Tâm hớt hải đuổi theo Mạc Thanh Trần và Tư Phàm, vừa rẽ vào đã thấy cảnh ngọt ngào này liền xấu hổ quay ngược trở ra. Thanh Tâm mím môi nói.
“Tỷ, muội nghĩ về là Vân Thành rồi, chúng ta không cần thiết phải đi theo tiểu thư mọi lúc mọi nơi nữa…”
Thanh Loan vẫn còn đang liên hệ Ung Nhị Vương với nữ tử xinh đẹp mị hoặc khi nãy ngồi đánh cờ, lời em gái mình nói cũng nhảy từ tai này sang tai kia, nàng gật đầu trong vô thức.
“Được luôn, ta cũng nghĩ vậy.”
——
Lễ cúng bái đêm Trừ tịch được thực hiện bài bản và hoàn thành trước giờ khắc Giao thừa nửa canh giờ, theo lệ thì Vân Thành sẽ không đóng cửa thành suốt ba ngày đầu năm, dân chúng cũng hoạt động xuyên đêm trong ba ngày này khiến không khí của Vân Thành hoàn toàn không kém một chút nào so với Minh Thành hoa lệ.
Nhờ vậy mà Tư Phàm có dẫn Mạc Thanh Trần rời khỏi thành cũng không làm người khác chú ý.
Khắp nơi đều được thắp đèn sáng rực, từ đường chính ra tới ngoài thành hai dặm khiến cho cả một mảnh không gian bao quanh Vân Thành như được mây trắng bao bọc ngay trong đêm tối. Thậm chí Tư Phàm còn không cần dùng tới bật lửa Chiết Hỏa Tử cũng có thể dẫn con ngựa của Mạc Thanh Trần đi xa mấy dặm. Hai nàng cứ thế cưỡi ngựa đi song song với nhau rất lâu, cho tới khi xung quanh chỉ còn toàn là thảo nguyên và đêm đen tối mịt thì mới dừng lại.
Mạc Thanh Trần nhìn quanh một vòng không thấy có gì nên bèn liễm mi hỏi ghẹo.
“Nàng dẫn ta tới đây làm gì? Bên trong thành có vũ hội sắp sửa bắt đầu, đèn đóm đủ màu, sầm uất đông đúc, không phải vui hơn chỗ quạnh hiu này sao?”
Tư Phàm nhíu mày nhìn nàng, thái độ giả vờ dương dương tự đắc thật lố lên rồi nói.
“Vũ hội có gì vui? Đông đúc ồn ào. Nàng thích thế sao? Đèn đóm đủ màu… làm sao bằng chỗ này, yên tĩnh lãng mạn, có quậy phá tung lên cũng không bị ai phát hiện!!”
“Ta lại thấy chỗ này tối đen như mực, một cọng cỏ cũng không nhìn thấy thì lãng mạn chỗ nào!?”, Mạc Thanh Trần nhếch môi cười, rõ ràng muốn bắt chẹt Tư Phàm cho bằng được.
Tư Phàm nhìn sắc trời, trăng cũng sáng lắm mà, vừa to vừa rực sáng, làm gì đến nỗi nhìn không thấy cả cọng cỏ?
Tư Phàm cưỡi ngựa chậm rãi đi vòng vòng như để xác minh thứ gì đó rồi mới quay lại đỡ Mạc Thanh Trần xuống ngựa, sau đó nhanh như cắt nàng đem ngựa của cả hai thả đi ở chỗ khác, đồng thời vui vẻ nói với nàng ấy.
“Tiểu Thanh, nàng ở đây đợi ta một chút, ta đi lấy đồ rồi sẽ quay trở lại ngay!!”
Lủi đi mất vào màn đêm…
Không biết Tư Phàm đi đâu rất lâu, làm cho Mạc Thanh Trần đợi chờ mòn mỏi, nhàm chán tới mức phải đứng ngẩng đầu nhìn trăng đợi Giao thừa tới một mình.
Thời khắc năm mới đã điểm, khắp Vân Thành bắt đầu bắn pháo hoa tung trời, sáng chói tới mức nhìn từ xa Mạc Thanh Trần còn nghĩ nơi đó là vương quốc ánh sáng cơ.
Lại mất thêm một khoảng thời gian cho tới khi pháo hoa bắn hết, ánh sáng bùng lên rồi đột ngột tắt đi luôn làm cho con người có cảm giác vô định và choáng ngợp vì đôi mắt không kịp thích ứng với bóng tối. Khi mà thị giác nhất thời bị đóng kín thì bất giác bên tai nàng lại vang lên tiếng đàn tỳ bà nhẹ nhàng từ trong bóng đêm truyền lại.
Thính giác bắt được âm thanh này như tìm được sự sống giữa nơi tăm tối, nó kéo toàn bộ tâm hồn và mọi giác quan của nàng về phía xa, nơi có một bóng đen ngồi yên tĩnh gảy đàn tỳ bà.
Rất khó để nhìn được hình dáng người đó bởi vì quá tối, Mạc Thanh Trần phải nheo mắt lại để xác định có đúng là Tư Phàm hay không thì bất ngờ từ đằng sau người đó, phía xa, xa thật xa lại có những đốm sáng từ dưới mặt đất bay dần lên bầu trời.
Những đốm sáng đó chính là thiên đăng. Cực kỳ nhiều thiên đăng được thả lên trời, chúng bay lên từ phía sau lưng của nữ tử đang đàn tỳ bà kia, giống như tiếng đàn của nàng ấy đang kêu gọi các tinh linh từ trong trời đất xuất hiện. Chớp mắt một cái, ước chừng đã có hơn mấy ngàn cái thiên đăng được thả lên trời, phủ kín cả bầu trời, ánh sáng từ chúng làm cơ thể nàng ấy rực sáng, mang theo tiếng đàn tỳ bà vô cùng dịu dàng khiến lòng người say đắm.
Thiên đăng được thả kín trên bầu trời, chúng theo gió bay càng lúc càng cao, đến mức bên trong Vân Thành cũng có thể nhìn thấy. Có lẽ người ta đang tự hỏi ở đâu đang diễn ra lễ hội? Nhưng họ sẽ không thể biết được rằng, toàn bộ thiên đăng trên bầu trời này chính là vì một người mà thả, là dành riêng cho nàng ấy.
Đồng cỏ nương theo ánh sáng của thiên đăng mà được thắp sáng bằng tông màu dịu dàng, Tư Phàm kết thúc khúc đàn lãng mạn trước khi Mạc Thanh Trần kịp thu hồi hồn phách, nàng bật cười hỏi.
“Thế nào? Ở đây có thú vị hơn vũ hội, lãng mạn hơn đèn đóm bên trong Vân Thành của nàng hay không?”
Trái tim của Mạc Thanh Trần dạt dào cảm xúc ngọt ngào, rung động như sóng biển dập dìu không dứt. Mạc Thanh Trần không biết được vĩnh hằng là bao lâu? Có lẽ đó là ngày thế gian này không còn được mặt trời chiếu sáng nữa. Nhưng mà nàng nghĩ, nếu thế giới của nàng bị bóng tối bao phủ như vậy, thì người duy nhất có thể thắp sáng nó chỉ có thể là Tư Phàm.
Đó chính là ý nghĩa của Tư Phàm đối với Mạc Thanh Trần.
Yên tĩnh như mặt trăng là nàng.
Rực sáng như mặt trời là nàng ấy.
“Ta không thích vũ hội, ta chỉ… yêu thích mỗi nàng…”
Mạc Thanh Trần rất hiếm khi nói mấy câu sến súa, nhưng hôm nay nàng không biết nên nói gì mới hợp hoàn cảnh. Lãng mạn một chút cũng không mất mát gì chứ?
Tư Phàm bật cười, nàng đứng dậy, ôm theo cây đàn tỳ bà làm từ ngà voi, gỗ phụng đến trước mặt Mạc Thanh Trần. Để có được cây đàn này, Tư Phàm đã cưỡi chết ba con ngựa đến quận Bắc Nhạc cách Bắc Thành gần ba trăm dặm. Bắc Nhạc là quận lớn, nổi tiếng về chế tác nhạc cụ, nhưng để tìm được cây đàn quý này cũng phải vừa có mắt nhìn tốt, vừa may mắn.
Mạc Thanh Trần nhận cây đàn tỳ bà trắng từ tay Tư Phàm, nàng xấu hổ nói.
“Phàm, kỹ cầm của ta không tốt, dùng đàn này chỉ phí đồ quý của nàng…”
Tư Phàm nhướng mày bảo, “Vậy nên ta mới nói sẽ dạy nàng chơi đàn. Nàng cho phép ta được dạy nàng chứ?”
Tư Phàm biết Mạc Thanh Trần đang học đàn tỳ bà nên dù nàng không giỏi chơi loại đàn này thì vẫn học được một bài nhạc để phục vụ cho ngày sinh thần của nàng ấy. Và để che lấp đi những khuyết điểm về kỹ thuật không tốt thì nàng đã dùng khung cảnh để thu hút sự chú ý của Mạc Thanh Trần.
Mạc Thanh Trần ôm ấp cây đàn tỳ bà trong lòng như trân bảo, nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Thật ra ta học đàn tỳ bà là vì nó có ý nghĩa về bách niên giai lão, ta muốn tặng ông nội nhân dịp mừng thọ bảy mươi tư tuổi của ông. Vì ở kinh thành nửa năm đã khiến ta quên mất việc này, nếu… nếu nàng nhận dạy ta thì ta… ta dĩ nhiên vô cùng thích…”
Tư Phàm mỉm cười giúp Mạc Thanh Trần cầm đàn đặt sang một bên thật cẩn thận, lại nói.
“Những thứ này chỉ là tốn sức, ta vẫn còn một món quà khác muốn tặng nàng nữa…”
Tư Phàm đã thuê người hoàn thành hơn ba ngàn cái thiên đăng và thả vào đêm hôm nay. Để thuê được người làm việc ngoài thành vào đêm Giao thừa, Tư Phàm đã dùng rất nhiều công sức thuyết phục và trả công đắt đỏ cho hơn sáu trăm người. Nhưng mà, món quà chính của nàng lại không nằm ở mấy điều này.
Tư Phàm lấy từ trong tay áo ra một cái đồng tâm kết làm bằng dây đỏ có chín đồng xu và một mảnh bạch ngọc được khảm hai mặt hai chữ “Phàm” và “Thanh”, ý là tiểu Phàm và tiểu Thanh. Nàng giúp Mạc Thanh Trần đeo lên hông vật này, vừa cầm mảnh ngọc, Tư Phàm vừa dịu dàng nói.
“Đây là vật cuối cùng mà ngoại tổ mẫu đã tặng ta trước khi mất. Năm đó ta thành thân, bà đã phái người giao nó cho ta, bảo ta hãy đưa nó cho thê tử vì bà không thể đến Minh Thành do vướng lệnh cấm của phụ hoàng. Nhưng trong thân tâm của ta làm gì có ai gọi là thê tử? Lúc đó ta không nghĩ nên tặng vật này cho nữ nhi, người trong lòng thì không có, nếu giao vật này cho Thanh Thu thì chẳng khác nào đang trao đi chân tình, ta không làm được.
Mảnh ngọc này chỉ khảm một mặt tên của ta, ta đoán ngoại tổ mẫu có ý đồ, biết hôn sự của ta là hôn sự chính trị nên đã để trống mặt còn lại. Viết trong thư là tặng thê tử để qua ải kiểm tra của phụ hoàng mà thôi… Còn đây, tên của nàng, là do chính tay ta khắc lên…”
Tư Phàm kể xong nguồn gốc của đồng tâm kết và mảnh ngọc quý thì đôi mắt cũng đã óng ánh nồng đậm tình ý ngọt ngào, nàng nhỏ nhẹ thổ lộ.
“Thanh Trần, ta chưa từng nói với nàng bất cứ thứ gì để xác định cho nàng một thân phận, ta vẫn luôn nghĩ ngợi có nên trao cho nàng chân tình quá đỗi nặng nề này hay không? Nhưng mà giờ đây, hai chúng ta đã đồng tâm rồi, ta đã quyết định sẽ trao cho nàng danh phận mà ta đã luôn muốn nó thuộc về nàng.
Thần Xung Mạc Thanh Trần, ngày hôm nay ta lấy khúc đàn thay lễ vật, lấy ba ngàn cái thiên đăng thay nến, lấy trời đất làm chứng, núi sông làm tân phòng. Hãy để ta được gọi nàng là thê tử, nàng đồng ý chứ?”
Mạc Thanh Trần cảm động đến suýt rơi nước mắt trước chân tình của Tư Phàm, lòng nàng đau đớn khi mẫu thân ngăn cản tình yêu và lời thưa chuyện của Tư Phàm cùng Minh Trung Hoàng hậu, nàng níu giữ lấy tình yêu mịt mờ với Tư Phàm chỉ hy vọng là được ở bên cạnh nàng ấy càng lâu càng tốt, thực sự là nó mệt mỏi và thoái chí nản lòng vô cùng.
Nhưng mà bây giờ, Tư Phàm chính miệng nói muốn nàng trở thành thê tử của nàng ấy, điều này có ý nghĩa vô cùng to lớn với nàng, nó đã giúp củng cố thêm lòng tin vào tình yêu mà nàng đã cố chấp ôm vào lòng. Đặc biệt nhất, đó chính là trở thành thê tử của Tư Phàm, là nàng ấy đã cho nàng cơ hội được cùng sống cùng chết, vĩnh viễn không xa rời cùng nàng ấy…
Nàng rưng rưng nước mắt nhìn Tư Phàm, hờn dỗi nói.
“Muốn người ta làm thê tử của nàng, ít nhất nàng cũng phải có rượu giao bôi…”
Đây là thách cưới, nàng muốn kiêu ngạo một chút, để cho nàng ấy biết cưới nàng không phải dễ.
Gương mặt Tư Phàm không lung lay, nàng ấy gian tà hỏi.
“Nàng thách cưới như vậy thì đơn giản quá rồi, nàng nghĩ là ta bày tỏ với thiên nhiên đất trời, quá đỗi mộc mạc như vậy thì sẽ không thèm chuẩn bị gì sao?”
Mạc Thanh Trần nhất thời cảm thấy ngưng trọng, cho đến khi nàng trông thấy Tư Phàm đi đến bãi cỏ gần đó, lấy ra một vò rượu và hai chung rượu nhỏ thì mới biết mình đã bị nữ tử đáng ghét này gài vào thế, bị dẫn dụ tính kế.
“Nàng… là đồ lừa lọc…”, Mạc Thanh Trần xấu hổ nghiến răng, vì sao nàng lại phải lòng một nữ tử gian xảo như vậy? Bị người ta hết lừa rồi trêu chọc suốt ngày, vậy mà một chút cũng không giận nổi, không có một tí phẩm giá nào.
Tư Phàm mỉm cười tới mười phần vui vẻ nắm lấy tay Mạc Thanh Trần ngồi xuống ngọn đồi rộng thênh thang, dưới ánh trăng, dưới ánh sao, dưới ba ngàn cái thiên đăng, nàng rót ra hai ly rượu cay nồng, đưa một chung rượu cho Mạc Thanh Trần, một còn lại cho mình. Mọi động tác đều như vuốt ve trái tim Mạc Thanh Trần mà nói.
“Tiểu Thanh, nàng có nhớ vào cái ngày mà tứ luân xa của Phúc Diệp hồi kinh, chúng ta ở trên Bảo Đông lâu, cùng nhau nói về rượu hoa đào? Khi đó, ta đã nói ẩn ý với nàng rằng: rượu hoa đào chỉ có thể dùng vào mùa xuân, ý là hẹn nàng vào mùa xuân chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu hoa đào.
Hôm nay nàng xem, rượu giao bôi của chúng ta chính là rượu hoa đào. Nhưng mà rượu giao bôi thì phải vừa cay vừa nồng, ngụ ý cay đắng trên thế gian này, từ nay về sau, ta và nàng sẽ cùng nhau nếm trải. Thế nên, rượu hoa đào trong tay chúng ta hiện tại sẽ rất cay, rất đắng, rất nồng. Có thể không phải là loại rượu nhẹ mà nàng thích, nhưng ta hy vọng đây sẽ là hương vị mà cả đời nàng sẽ không quên.”
Mạc Thanh Trần còn đang ngỡ ngàng vì lời hứa xa xưa đó mà Tư Phàm vẫn còn nhớ, đang cảm động đến muốn mếu máo khóc thì Tư Phàm đã rất bá đạo chủ động vòng tay qua cánh tay của nàng, càn rỡ tuyên bố.
“Ta uống cả hai ly, cay đắng mình ta chịu, nàng chỉ cần hưởng ngọt ngào là được.”
Mạc Thanh Trần không thể tin Ung Nhị Vương nghiêm cẩn lại có thể làm ra hành động không tuân thủ nguyên tắc như vậy, nàng liền dùng tay trái chặn đầu Tư Phàm lại, không cho nàng ấy làm càn, nghiêm giọng nói.
“Một mình nàng uống hai ly thì nàng tự thành thân với mình đi!!”
“Được được, nghe lời nàng, thê tử…”
Tư Phàm nhếch môi cười, ngoan ngoãn không càn quấy nữa, cứ thế hai nàng cùng nhau thưởng thức rượu giao bôi cay nồng bằng một cách vô cùng ngọt ngào.
Mạc Thanh Trần ôm đầu gối nghiêng đầu nhìn Tư Phàm thu dọn rượu đến bên cạnh cây đàn tỳ bà gỗ phụng mà trong lòng nôn nao rộn ràng. Cảm giác này thật là lạ, nàng đã từng trăm ngàn lần tưởng tượng về ngày đại hôn của mình, vậy mà không thể ngờ được ngày nàng trở thành thê tử của một người lại có thể mộc mạc chân chất như vậy.
Mình yêu Tư Phàm đến chết đi được mất thôi.
Mạc Thanh Trần nghĩ nghĩ ngợi ngợi rất lâu, cho đến khi Tư Phàm quay trở lại ngồi bên cạnh mình thì nàng không nhịn được nữa, liền lấy hết can đảm trực tiếp ngồi lên đùi của Tư Phàm. Nàng mạnh dạn ôm lấy cổ Tư Phàm rồi tham luyến thưởng thức mùi vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi của đối phương một cách nóng bỏng.
Nếu đã thành thân rồi thì cũng phải động phòng, ý đồ của Mạc Thanh Trần rất rõ ràng. Tư Phàm nhìn thấy nàng ấy quyến rũ như vậy thì chỉ còn có thể nuốt khan nhịn lại, đợi tiểu cô nương tháo đai lưng mình ra thì nàng mới ôm lấy thân thể người ta xuống bãi cỏ.
Đêm nay, cả thiên hạ này sẽ là nơi động phòng của Tư Phàm và Mạc Thanh Trần. Giữa hơi thở ngắt quãng đầy đê mê, những nụ hôn đắm say đến mức khiến người ta ngây ngất, cả tâm hồn và thể xác của hai nàng hòa quyện vào nhau như đồng tâm kết.
Cái oằn mình và tiếng nức nở trước khi trời sáng của Mạc Thanh Trần làm cho Tư Phàm si dại không dứt ra được. Nhìn đôi má đào và vành mắt ươn ướt của Mạc Thanh Trần làm nàng yêu thương không nói sao cho hết.
“Có thoải mái không?”
“……”, Mạc Thanh chỉ đáp lại bằng âm thanh nhỏ trong cổ họng, hình như nàng khàn giọng rồi, nghĩ tới nàng ngượng ngùng quay mặt đi muốn tìm y phục của mình để mặc vào, nhưng lại phát hiện y phục của cả hai đã nằm rải rác đằng xa, tức thì mặt mày nàng lúc đỏ lúc tím không dám nói gì nữa. Vì sao đêm hôm qua nàng lại có thể phóng túng đến như vậy?
Tư Phàm mỉm cười tươi rói, nàng thích Mạc Thanh Trần như vậy, lúc cần càn rỡ thì sẽ càn rỡ, khi bình thường lại trở về là cô nương da mặt mỏng dễ bị trêu chọc.
“May là trời vừa vào xuân, thời tiết ấm áp, nếu không nàng lại bị cảm đến đi không nổi giống đêm hôm trước rồi…”
“……”
“Nàng nhìn ta với ánh mắt rưng rưng làm gì? Ta không có ý định chọc nàng đâu, ta chỉ… A, đau…”
Mạc Thanh Trần muốn véo chết Tư Phàm, vì sao nàng ấy lại đùa dai như vậy?
Nàng ấy như vậy mà nàng cũng không nỡ véo mạnh tay, sức tay dần giảm xuống rồi đổi thành xoa vào chỗ vừa véo, xụ mặt không đáp lời nữa.
Tư Phàm dịu dàng cười cười, “Nàng cứ nằm đây nghỉ ngơi, ta đi thu gom y phục lại cho.”
Phải về Thần Mạc phủ thôi, Tư Phàm không phải là người tham lam, sáng đầu năm nàng phải đem bảo bối của tộc Chiến Thần đặt trước mặt cả tộc, nếu không thì chính nàng sẽ bị oán trách vì cuỗm mất con gái nhà người ta cho xem…
——