Lần Nữa Nói Tiếng Yêu Em

Chương 23: Gặp lại



Sau khi nhìn thấy người đứng trước cổng, Ngụy Châu nghĩ nghĩ một lúc cuối cùng vẫn lựa chọn mở cửa cho hắn vào.

“Anh đến đây làm gì? Vì sao có thể tìm được tôi?”

Người đến không ai khác chính là Giang Hạo Phong. Hắn một thân tây trang lịch lãm, chỉ có điều gương mặt mệt mỏi dường như còn nhiễm chút phong sương. Hai tay đút vào túi quần, thân hình cao lớn, ánh mắt vẫn mang dáng vẻ phong lưu ngạo nghễ. Hắn nhìn thấy Ngụy Châu thì khẽ nhướng mày một cái, khóe môi cũng đồng thời cong lên, còn nháy một con mắt với y như thể trêu ghẹo. Mái tóc hắn trong gió khẽ bay bay cùng tà áo măng tô dài tối màu, hợp thành một bộ dạng vô cùng tiêu sái.

“Trời hơi lạnh, em cũng không muốn mời tôi vào trong ngồi một chút hay sao?”

Lúc này trời đã bắt đầu vào đông, gió lớn kèm mưa lạnh khiến khí trời có vẻ rét buốt. Ngụy Châu nhìn mái tóc của Giang Hạo Phong bay bay trong làn gió nhẹ mà không khỏi thở dài một cái. Y nép người sang một bên nhường lối cho hắn vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Giang Hạo Phong vào bên trong cũng không vội ngồi xuống mà phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, hắn có một chút ngoài ý muốn.

“Thật không ngờ em lại trốn ở chỗ này! Hoàng Cảnh Du mấy ngày nay chạy loạn khắp nơi tìm em, hắn đã quậy hệ thống giao thông ở C thị thành ra dạng gì, em có biết hay chưa?”

Ngụy Châu nghe đến đây cũng không trả lời nhưng mí mắt hơi rũ xuống. Y làm sao không nhớ đến Hoàng Cảnh Du cho được, chỉ có điều mỗi lần nhớ đến hắn thì tâm trạng y lại trở nên rối bời, nhất thời không biết phải đối mặt ra sao.

“Giang tổng đến đây có việc gì?”

Giang Hạo Phong bất giác nhìn sâu vào mắt y, hắn khàn khàn giọng.

“Hạo Phong. Lâu rồi em không gọi tôi bằng từ đó. Em cảm thấy khó khăn hay sao? Thời gian đã qua rất lâu, em không thể tha thứ cho tôi?”

Ngụy Châu lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt hắc bạch phân minh, không nhiễm chút vẩn đục nào, khiến Giang Hạo Phong dường như cảm thấy có một chút áp lực nên khẽ cúi đầu.

“Giang tổng, có rất nhiều thứ có thể quên đi nhưng ngược lại có những chuyện khó mà quên được. Năm đó…nếu anh không đối với tôi làm chuyện kia thì Hạo Tuyết cũng không thành ra như vậy. Mỗi lần nhìn thấy Hạo Tuyết tôi đều nhớ đến việc kia…cho nên giữa chúng ta không có cách nào đối mặt. Trở lại như xưa…càng không thể! Chén nước đã hất đi không thể nào hốt lại nguyên vẹn.”

“Ngụy Châu!”

Giang Hạo Phong vừa nói vừa nghiêng người đến bất ngờ nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Ngụy Châu, khiến y khẽ giật mình mà thu tay lại, nhưng mà ngoài ý muốn lại không được. Giang Hạo Phong dường như càng lúc càng siết chặt lấy y.

“Năm đó là lỗi của tôi, nhưng sự việc cũng qua quá lâu. Làm người ai cũng phạm sai lầm, tôi cũng không phải là thánh nhân. Việc kia làm tiểu Tuyết thành ra như vậy, nhiều năm nay tôi đã vô cùng ân hận. Em còn muốn tôi phải làm thế nào thì mới hài lòng? Không lẽ muốn tôi chết mới vui hay sao?”

“Anh có thể hay không?”

Hạo Phong nhíu mày một cái.

“Nếu anh chết mà Hạo Tuyết có thể trở lại như xưa thì anh đáng chết gấp trăm ngàn lần. Không chỉ mình anh mà còn có tôi nữa. Chúng ta đều là người có lỗi với Hạo Tuyết.”

Giang Hạo Phong nhìn nhìn Ngụy Châu không che đậy một tia mất mát nơi đáy mắt. Một lúc sau hắn đành buông tay y ra, cả người tựa lưng vào sofa, khôi phục lại bộ dáng phong độ như trước. Dường như người vừa rồi nói những chuyện đó cũng không phải hắn.

“Được rồi. Như vậy cũng không sao, tha thứ hay không thì thời gian cũng không thể quay ngược. Tôi cũng không cầu điều gì khác ở em. Em về nhà đi, ở nơi này không an toàn!”

“Nói vậy là sao?”

Giang Hạo Phong trầm ngâm một chút, ngón tay khẽ nâng cằm Ngụy Châu lên, bên dưới còn có một vết bầm ẩn ẩn. Ngụy Châu liền đẩy tay hắn ra, mày khẽ cau lại.

“Em bị người nào truy sát mà phải chạy trốn ở chỗ này? Tống Huy cùng em bao nhiêu năm nay vẫn luôn lén lén lút lút làm trò sau lưng nhà họ Hoàng kia, đừng nói là tôi không biết. Hiện tại, nếu không phải gặp nguy hiểm em tuyệt đối cũng không ở đây. Hoàng Cảnh Du sắp sửa đính hôn rồi, theo tôi đoán, khi này là lúc em nên ở bên cạnh ngăn cản hắn mới phải. Không đúng hay sao?”

Ngụy Châu nghe xong thì khẽ nhíu mày nhưng cũng không nhìn hắn.

“Xem ra đã bị tôi đoán trúng. Ai là người đang đối phó cùng em, không thể cho tôi biết một chút hay sao?”

Ngụy Châu nhìn hắn nhưng không trả lời. Thấy một tia bất đắc dĩ trong mắt y, hắn liền xua xua tay.

“Mà thôi đi, em cũng sẽ không nói với tôi. Em chưa từng tin tưởng tôi, tôi biết rõ.”

Hắn dừng lại một lúc rồi tiếp tục.

“Ngày mai chính là buổi tiệc mừng thọ ở nhà vị hôn thê Hoàng Cảnh Du. Em có muốn cùng tôi đi một chuyến đến đó hay không?”

Ngụy Châu nghe xong thì khẽ ngẩng đầu lên nhìn Giang Hạo Phong.

“Em mất tích nhiều ngày như vậy cũng phải tìm một cái cớ nào đó xuất hiện trước mắt hắn. Hay em muốn hắn biết em bị người ta bắt đi? Theo tôi hiểu về tính tình của Hoàng Cảnh Du, hắn nhất định sẽ điều tra đến cùng, khi đó e là thân phận của em cũng không thể che giấu được nữa. Nếu xuất hiện cùng tôi hắn nhất định sẽ ghen, khi đó cũng giúp em được phần nào trong quan hệ với hắn.”

Ngụy Châu nghe đến đây, giương đôi mắt nhàn nhạt về phía Giang Hạo Phong. Hắn nhìn y như vậy, trong lòng bất giác dâng lên một cảm xúc xao xuyến, bất quá hắn cũng không thể hiện ra mặt.

“Vì sao lại giúp tôi?”

“Vì sao giúp em? Để tôi nghĩ xem…vì tôi cũng thích em đi! Nhìn thấy em bôn ba vất vả như vậy tôi càng không vui. Để em trả thù xong thì nhanh chóng trở về bên cạnh tôi!”

Giang Hạo Phong nói xong thì khẽ nhướng mày rồi cong khóe môi lên cười. Hắn bao nhiêu năm nay vẫn như thế, lời của hắn không biết cái nào là thật cái nào là giả. Ngụy Châu thật ngoài ý muốn, bất quá đề nghị hắn đưa ra thật tốt, nhân tiện cũng có thể tìm được một cái cớ để xuất hiện trước mặt Hoàng Cảnh Du. Y nhìn hắn bất đắc dĩ gật đầu một cái.

“…Cảm ơn!”

Giang Hạo Phong nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt từ lúc nào trở nên âm trầm.

“Không cần cảm ơn, vì tất cả tôi đều sẽ ghi nhớ! Sau này nhất định tìm em một lần tính sổ!”

Ngụy Châu không nói gì chỉ thoáng rũ mi.

“Được rồi, theo tôi về nhà đi, ngày mai sẽ cùng nhau đến đó. Tiểu Tuyết mấy ngày nay đều nhắc đến em!”

Ngụy Châu nhìn nhìn lên lầu một chút, y còn rất nhiều việc phải tính toán cùng Tống Huy, hiện tại chưa thể rời khỏi. Thời gian đối với y đã không còn nhiều.

“Tôi còn nhiều việc phải làm, chưa thể trở về cùng anh. Ngày mai đúng giờ tôi sẽ xuất hiện ở bữa tiệc!”

“Vậy thì không cần, tôi sẽ đến đón em!”

Dứt lời Giang Hạo Phong liền đứng dậy, thân ảnh cao lớn của hắn khi lướt qua y thì thoáng ngừng lại. Ngụy Châu lúc này liền giương đôi mắt mờ mịt nhìn về phía hắn. Ánh đèn nhàn nhạt phủ lên bờ mi y tạo thành một chiếc bóng mờ nhạt trên gò má. Bất giác, Giang Hạo Phong ánh mắt trở nên sâu thẳm, lập tức tiến môi đến đánh “chụt” lên môi y một cái rồi rời ra, còn khẽ nhếch mép lên cười.

“Bao nhiêu năm qua, tư vị vẫn không hề thay đổi!”

Nói xong còn cười một cái rồi rời đi. Ngụy Châu đứng lặng yên một chỗ không nhúc nhích, sau đó lấy tay áo lau đi khóe môi của mình rồi từ từ lên lầu tiếp tục xem những tài liệu mà văn phòng thám tử vừa gửi về cho y. Nhưng tâm tư dường như bị chuyến viếng thăm bất ngờ của Giang Hạo Phong làm cho chấn động.

Ngày mai y đã gặp lại Hoàng Cảnh Du rồi hay sao? Mấy ngày qua hắn sống như thế nào? Sau những ngày liên tục bị báo chí chí đưa tin về hôn sự giữa hắn cùng Đới gia, thì hôm nay hoàn toàn im hơi lặng tiếng. Dường như đã có sự can thiệp nào đó nhưng Ngụy Châu cũng không dám suy nghĩ quá nhiều.

Kết hôn, Hoàng Cảnh Du sớm muộn gì thì cũng sẽ kết hôn, không với ái nữ Đới gia thì sẽ là một người khác. Lúc trước, y cũng thấu hiểu điều đó, chỉ có điều y đã nghĩ sự xuất hiện của mình sẽ làm hắn thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn không được gì. Hóa ra mình ở trong lòng hắn cũng không có địa vị gì lớn lao.

Ngụy Châu bất giác thở dài, toàn thân mệt mỏi ngả nằm trên ghế, hai chân gác lên bàn, đôi tay thon dài vòng qua ngực. Hình ảnh này bất giác toàn bộ bị thu vào mắt Tống Huy. Hắn từ bên ngoài vừa trở về, khi bước vào phòng lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Ánh sáng nhu hòa bên ngoài cửa sổ hắt vào nửa gương mặt Ngụy Châu, làm thân ảnh y trở nên mờ ảo mông lung. Đôi mắt nhắm nghiền nhưng dường như không ngủ, hàng lông mi dày khẽ rung rinh như cánh bướm nhỏ chọc ngứa trái tim của Tống Huy. Bờ môi khẽ khép hờ của y được ánh nắng phả lên một màu hồng nhạt ướt át.

Tống Huy bỗng nhiên tiến đến, từ trên cao nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn của Ngụy Châu. Bất giác như không khống chế được, hắn cúi đầu xuống, tại trên môi y mút một cái làm y giật mình mở mắt.

Đôi mắt trong vắt như hồ thu xanh thẳm khiến trái tim Tống Huy không ngừng rung động. Từ lần đầu hôn y của năm ngày trước hắn liền ngày nhớ đêm mong, mỗi khi nhắm mắt lại đều chỉ là hình ảnh cùng vị ngọt của đôi môi đó.

“Huy!”

Kèm theo lời nói Ngụy Châu liền ngồi thẳng dậy chỉnh lại cổ áo. Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của y, Tống Huy ngồi sang một bên rồi dời tầm mắt đi, khàn khàn giọng nói một câu.

“Xin lỗi!”

Ngụy Châu cũng không trả lời hắn, chỉ hướng mắt vào màn hình máy tính, dường như xem nhẹ việc vừa rồi.

“Ngày hôm đó kẻ bắt cóc đã đưa cho tôi một đoạn video quay…quay cảnh mẹ tôi trước khi mất…”

Nói đến đây, bất giác Ngụy Châu ngừng lại, cổ họng dường như có chút nghẹn, y nhíu nhíu mày nuốt xuống cơn đau của chính mình, móng ở bàn tay từ lúc nào đâm vào da thịt đến chảy máu nhưng y không hề hay biết. Tống Huy một bên nhìn liền biết video đó nhất định có bao nhiêu thương tổn đến y, hắn nắm lấy bàn tay Ngụy Châu nhưng y khẽ rút lại.

“Tôi không sao!”

Nói xong, y hít sâu một cái rồi lại tiếp tục.

“Góc quay thì không phải quay lén, còn rất chi tiết. Rõ ràng chính là cố ý thu lại!”

“Vì sao có người giết người còn cố tình quay lại?”

“Có thể muốn sử dụng video cho việc gì đó. Nhưng đám người bị quay cũng không có biểu hiện lo lắng. Hoặc bọn chúng có thế lực rất lớn, hoặc là những kẻ đó vốn dĩ là những người không có lai lịch hoặc xuất xứ, như vậy cảnh sát có điều tra cũng không tìm ra được.”

“Người nhập cư bất hợp pháp?”

“Cái này chỉ là suy đoán nhất thời. Tôi nhìn thấy trong video nơi giam giữ mẹ tôi có chứa nhiều hàng hóa. Đều là những kiện hàng rất lớn, hình như là máy móc thiết bị dùng cho ngành nha…”

Ngụy Châu ngừng lại một lúc suy tư, Tống Huy vẫn luôn nhìn y không hề rời mắt.

“Mười năm trước ngành nha ở D thị vẫn chưa quá phát triển, những kiện hàng kiểu như vậy nếu số lượng lớn thì chỗ tập kết thường gây chú ý cho dân địa phương. Tạm thời, cậu hãy đến D thị một chuyến, camera tua đi hôm đó tôi nhớ là khoảng 15 phút. Như vậy, từ chỗ mẹ tôi bị vứt xác đến chỗ kho hàng mất khoảng 15 phút đi xe. Cậu lấy con sông đó làm điểm xuất phát, hỏi thăm xem gần đó có kho hàng nào như vậy hay không.”

“Em biết rồi!”

“Còn nữa, cậu có cách hack hộp thư điện tử hay không?”

“Có thể!”

“Cậu tìm cách xâm nhập vào tài khoản của Hà thị và Hoàng Sâm. Tôi muốn xem bọn họ gần đây có giao dịch với nhau những gì hay không!”

Tống Huy gật đầu một cái rồi khàn khàn giọng.

“Phải rồi, lần trước anh bảo em điều tra sở trưởng sở cảnh sát C thị mười năm trước. Đã có tin tức. Người này sau cái chết của mẹ anh một tháng thì từ chức. Nghe nói là về quê.”

“Quê? Ở đâu?”

“Đảo Phùng Xuân.”

Ngụy Châu nghĩ nghĩ một lúc.

“Tạm thời cậu đến D thị trước. Đảo Phùng Xuân…sau khi tôi trở về Hoàng thị sẽ tính bước tiếp theo.”

Nghe đến đây bất giác Tống Huy có một chút mất mát trên gương mặt.

“Khi nào anh trở về?”

“Ngày mai.”

Nói xong Ngụy Châu cũng không nhìn hắn nữa, thời gian này y nếu né tránh được Tống Huy thì sẽ làm như vậy. Thứ tình cảm này giống như ma túy, càng tiếp xúc nhiều sẽ càng làm hắn mãi mãi không thể rút ra. Đối với Tống Huy mà nói, Ngụy Châu chỉ có hai từ áy náy để hình dung, y không thể để hắn càng lúc càng lún sâu vào mối tình không kết quả này.

Buổi tối ngày hôm sau, đúng giờ Giang Hạo Phong liền đậu xe trước cổng đón Ngụy Châu. Trước khi rời khỏi, Ngụy Châu nhìn nhìn Tống Huy một chút.

“Huy…”

Tống Huy dường như cảm thấy điều gì đó, hắn bất giác khom người kéo Ngụy Châu ôm vào lòng, cằm đặt trên hõm vai y khàn khàn giọng.

“Đừng nói gì cả. Đợi sau này, sau này rồi hẵng trả lời em!”

“Sẽ không có sau này…tôi không đáng để cậu…”

“Suỵt…xin anh, đừng nói!”

Tống Huy tay nắm lấy gáy Ngụy Châu áp sát vào mình, hắn nhắm nghiền mắt hít sâu một hơi rồi rời ra.

“Đi đi! Hãy làm những điều anh muốn!”

Hắn vừa nói vừa dùng tay đẩy lưng Ngụy Châu. Y rời đi nhưng nước mắt không tự chủ được đã bám trụ viền mi từ lúc này. Lời nói của Tống Huy tựa như mũi dao nhọn làm trái tim y khẽ nhói lên. Y đau lòng vì hắn cũng giận chính bản thân mình. Vì cái gì lại liên lụy hắn thành ra như vậy?

Ngụy Châu đi rồi một mình Tống Huy ở lại, hắn nhìn quanh căn nhà mà hai người bọn họ đã ở cạnh nhau suốt năm ngày nay mà nắm tay siết lại thành quyền. Lần này Ngụy Châu đi liệu có còn cơ hội nào cho hắn nữa hay không? Trở về với Hoàng Cảnh Du, e là hắn sẽ không còn cơ hội nữa. Tống Huy ngã ngồi xuống ghế, toàn thân tựa vào sofa nhắm nghiền mắt, cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại của người trong lòng mà không khỏi trái tim một trận đau đớn.

—————

Giang Hạo Phong chở Ngụy Châu ghé qua nhà hắn để thay quần áo và lấy chút đồ. Y định từ chối nhưng nghĩ đến cũng muốn tranh thủ nhìn qua Hạo Tuyết một chút. Đã nhiều ngày y chưa nhìn thấy nàng nên có một chút lo lắng. Vì sau tai họa vừa rồi, y không biết sau này có còn cơ hội để gặp nàng nữa hay không. Cuộc đời quả nhiên có quá nhiều việc y không thể đoán trước, giống như sự xuất hiện của kẻ bắt mình còn có đoạn video kia.

“Chính Kỳ!”

Ngụy Châu vừa bước vào nhà, Hạo Tuyết từ trên lầu nhìn thấy liền chạy ào xuống nhào vào lòng y, đầu vùi trong ngực y mà cọ cọ. Nhìn gò má ửng đỏ hây hây của nàng, Ngụy Châu không khỏi mỉm cười. Hạo Tuyết tựa như chiếc lông vũ mềm mại nhiều năm nay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve cõi lòng y trong những lúc y cảm thấy cô đơn nhất. Nàng chính là tiểu thần tiên mà ông trời đã ban xuống cho y. Nhưng mà sự cố năm đó lại làm nàng trở nên một thân tỉnh tỉnh mê mê, khiến y nhiều năm nay vừa đau lòng vừa ân hận.

“Tiểu Tuyết. Em mấy ngày nay ngủ có ngon hay không? Có còn mơ thấy ác mộng?”

“Em không có. Nhưng em nhớ anh. Chính Kỳ, vì sao anh không về chơi với em? Em đêm nào cũng chờ anh…”

Ngụy Châu vuốt ve mái tóc nàng, nhìn đôi mắt tròn xoe dịu ngọt như viên kẹo của nàng, sau đó nắm lấy bàn tay nàng từ từ lên phòng, hoàn toàn xem nhẹ Giang Hạo Phong từ nãy đến giờ vẫn đứng sau lưng y.

Ngụy Châu nắm tay Hạo Tuyết rồi cùng nàng ngồi xuống giường.

“Tiểu Tuyết ngoan, mấy ngày trước có bác sĩ đến khám cho em phải không? Em có ngoan nghe lời bác sĩ?”

Nghe đên đây, bất giác Hạo Tuyết chớp chớp mí mắt, bĩu bĩu môi rồi quay mặt đi cũng không thèm nhìn Ngụy Châu, khiến y dở khóc dở cười. Tuần trước vị bác sĩ tâm lý tài giỏi mà y khó khăn lắm mới mời được từ Nhật Bản về khám cho Hạo Tuyết, sau khi khám cho nàng thì hắn có gọi y. Hiện tại nhìn thấy thái độ này của nàng quả nhiên đúng như vị bác sĩ đó nói, nàng vô cùng không vui. Chỉ là nhiều năm nay Giang gia đã cố gắng tìm bác sĩ nổi tiếng để điều trị nhưng đều không có kết quả.

“Tiểu Tuyết, Hạo Phong nói em không chịu uống thuốc. Tiểu Tuyết xưa giờ rất nghe lời anh có phải không? Em phải uống thuốc đúng giờ, lần sau anh sẽ mua quà cho em!”

Hạo Tuyết chớp chớp đôi mắt to trong suốt nhìn Ngụy Châu, bàn tay nắm lấy cánh tay y khẽ lắc.

“Em chỉ muốn Chính Kỳ, em không cần quà!”

Ngụy Châu nắm lấy tay nàng nắn nắn rồi ôm nàng vào lòng.

“Tiểu Tuyết, đợi anh thêm một thời gian nữa, sau này anh sẽ mang em trở về Mỹ. Chúng ta cùng sống với nhau, anh cũng sẽ không rời em nữa, có chịu hay không?”

“Thật không?”

“Thật!”

Hạo Tuyết mỉm cười thật tươi.

“Được, vậy em sẽ uống thuốc, em sẽ nghe lời Chính Kỳ!”

“Ngoan lắm!”

Ngụy Châu khẽ mỉm cười một cái nhưng mà trong nụ cười đó có bao nhiêu chua xót. Năm xưa nàng vì y mà trở nên điên loạn, cả đời này nếu còn có thể sống sót, y sẽ dùng quãng đời còn lại để trả cho Giang Hạo Minh và Giang Hạo Tuyết.

Sau khi dỗ Hạo Tuyết ngủ, Ngụy Châu chuẩn bị một chút rồi cùng Giang Hạo Phong lên xe. Hôm nay y mặc một bộ vest đen, trên cổ cài một chiếc nơ bướm, mái tóc bồng bềnh chải ngược ra phía sau lộ ra gương mặt thập phần kiều diễm. Làm Giang Hạo Phong ngồi thất thần nhìn y một lúc, khi y đưa mắt nhìn qua thì hắn cười cười rồi lái xe rời khỏi.

Năm ngày trước Hoàng Cảnh Du đến Giang thị tìm Hứa Ngụy Châu làm hắn vô cùng lo lắng. Hắn biết rất rõ thời gian này tuyệt nhiên Ngụy Châu không thể bỗng dưng rời xa Hoàng Cảnh Du, cho dù hắn có đính hôn đi chăng nữa. Cho nên bỗng dưng y mất tích thì hắn đã biết nhất định đã có người sau lưng giở trò.

Giang Hạo Phong song hành cùng Hoàng Cảnh Du tìm kiếm y khắp nơi, cho đến khi hắn nhớ đến Tống Huy, hắn biết rõ người bằng hữu này của Ngụy Châu dù hai người chỉ từng nhìn thấy nhau một lần. Đã nhiều năm rồi hắn cũng quên mất người này, đến nay nghĩ lại thì liền cho người tra ra địa chỉ.

Sau đó Giang Hạo Phong liền một thân sương gió chạy đến, quả nhiên đã nhìn thấy Ngụy Châu ở đây. Khi đó hắn đã vô cùng vui mừng, bất quá những thứ này hắn không nói cho y biết. Những lo lắng trong lòng cho y bao nhiêu năm nay cũng không thể tùy tiện nói ra. Nhiều năm trước, lúc hắn đi chơi cùng bạn bè ở quán bar, say xỉn nên Ngụy Châu cùng Hạo Tuyết đến mang hắn về. Khi đó vì men say không khống chế được dục vọng của mình, hắn đã làm điều xằng bậy với Ngụy Châu, trong lúc giằng co Ngụy Châu bị thủy tinh đâm vào ngực mất máu mà ngất xỉu. Hắn tỉnh táo lại liền mang y vào bệnh viện. Khi đó Hạo Tuyết vẫn còn ở lại giúp hắn thanh toán tiền, nhưng lại bị đám bạn của hắn cưỡng hiếp tập thể. Sau lần đó đám người kia đều bị tống vào tù, chỉ có điều Hạo Tuyết cũng không thể tỉnh dậy được nữa.

Từ sau lần đó Giang Hạo Phong liền rời Mỹ trở về nước để tạm thời quên đi tội lỗi mà mình gây ra. Còn Ngụy Châu lại luôn ân hận vì đêm đó đã mang Hạo Tuyết đi cùng. Nhưng mà cũng đã nhiều năm như vậy, hiện tại gặp lại Ngụy Châu khiến thứ tình cảm của nhiều năm chôn chặt trong lòng trở lại mãnh liệt. Chỉ có điều hiện tại hắn cũng không còn bồng bột như xưa, có những chuyện hắn không thể tùy ý mà hành động.

—————

Khoảng gần 8 giờ tối thì bọn họ đến đại trạch của Đới gia. Đó là một ngôi nhà rất lớn xây theo lối cổ kính. Dường như cũng đã tồn tại nhiều năm. Kiến trúc bên trong chia làm nhiều trang viện, tựa như phủ của quan viên ngày xưa. Được bảo vệ dẫn vào, xuyên qua vài hành lang liền tiến đến khu đãi khách.

Sàn nhà lót thảm nhung màu đỏ, trên đó còn có hoa văn màu vàng lấp lánh. Màn treo đều là ngọc trai thượng hạng. Giữa căn phòng là một bức hoành phi lớn, trên đó điêu khắc một bức tranh thủy mặc, mỗi một họa tiết lại chính là từ kim cương và đá quý tạo ra. Vô cùng sinh động và lấp lánh.

Quan khách đã đến đông đủ, Ngụy Châu có thể nhìn thấy rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn của giới chính trường. Bên kia là bộ trưởng bộ tài chính, cũng là anh trai của Đới Như Ngọc.

“Chúng ta qua bên kia chào hỏi Đới lão gia một chút!”

Giang Hạo Phong thì thầm bên tai Ngụy Châu.

“Anh đi đi, dù gì tôi cũng không phải là khách của họ!”

Ngụy Châu nói xong thì tìm một chiếc bàn rồi tùy tiện ngồi xuống. Giang Hạo Phong thấy vậy cũng không miễn cưỡng y. Y vốn không thích hợp đến những nơi thị phi như thế này. Ngụy Châu tựa như một quý công tử thanh cao lạc vào chốn mưu cầu danh lợi. Kiểu gì cũng thấy không phù hợp.

Giang Hạo Phong đi rồi, Ngụy Châu đưa mắt ra xung quanh nhìn nhìn, bỗng dưng có tiếng xì xầm to nhỏ, y đưa mắt ra cổng liền nhìn thấy Hoàng Cảnh Du một thân tây trang đen, soái khí ngút trời tiến vào. Đi bên cạnh hắn chính là tiểu thư của Đới gia, Đới Như Ngọc.

Đây là lần đầu tiên Ngụy Châu nhìn thấy cô gái đó ngoài đời, quả nhiên vẻ đẹp dịu dàng trong sáng như bảo ngọc. Thật người cũng xứng với tên! Y thầm nghĩ trong lòng rồi thở ra một hơi, ánh mắt không tự chủ xuyên qua đám đông nhìn về phía Hoàng Cảnh Du. Hắn vẫn anh tuấn như vậy, hoàn toàn chỉn chu và sang trọng. Dường như sự ra đi của y cũng không hề hấn gì đến hắn. Nụ cười trên mặt hắn vẫn sáng lạng như trước đây. Mới có một tuần mà Ngụy Châu cảm tưởng như đã lâu lắm rồi không nhìn thấy hắn.

Hoàng Cảnh Du cùng Đới Như Ngọc tiến vào lập tức đám đông bao vây bọn họ, hỏi han chào hỏi. Hôn sự này đang rất được mong chờ, chính là của người thừa kế duy nhất của tập đoàn toàn cầu Hoàng thị cùng ái nữ của gia tộc kim cương lớn nhất nước. Qủa là thu hút không ít chú ý của dư luận.

Bàn tay của Đới Như Ngọc khoác hờ trên cánh tay Hoàng Cảnh Du, bộ xiêm y màu trắng vai trần càng tôn lên làn da trắng nõn không tì vết của nàng. Bọn họ tiến đến chỗ Đới lão gia để tặng quà, vô tình lướt qua Ngụy Châu nhưng Hoàng Cảnh Du lại không nhìn thấy. Y khẽ nhếch mép cười một cái, cảm thấy tư vị chua xót dâng lên trong lòng.

“Xem ra hôm nay xuất hiện ở đây hoàn toàn không thích hợp.”

Y thấy khóe mắt mình có một chút cay cay, nhìn thấy Hoàng Cảnh Du trên báo tay trong tay cùng người con gái khác hoàn toàn không giống với tận mắt nhìn thấy bọn họ hai người ân ân ái ái trước mặt mình. Quả nhiên, rất đau!

Ngụy Châu nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ mình nên trở về. Ngày mai trở lại Hoàng thị rồi gặp hắn sau thì sẽ hợp lý hơn. Hiện tại, y không còn muốn đứng ở đây thêm một lúc nào nữa, chỉ tự chuốc lấy ủy khuất cho bản thân. Đang định đứng lên bỗng dưng dưới chân xuất hiện thêm một mũi giày, kèm theo đó là thanh âm trong trẻo mềm mại vang lên bên tai.

—————

HẾT CHƯƠNG 23


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.