Sau Khi Xuyên Sách Trở Thành Em Kế Nam Chính

CHƯƠNG 23: Cao khảo​



Khi Giang Chính biết được mọi chuyện từ phía cảnh sát, trong lòng vừa cạn lời vừa may mắn thay. Dù sao cũng chỉ là một phe hù vía, may mà Dư Thiến không gặp tai nạn.

Dẫn mọi người ra ngoài cần phải đối hạch thông tin nhân thân, Giang Chính lấy thẻ căn cước đưa cho cảnh sát, anh cảnh sát đăng ký thông tin thẻ căn cước, đột nhiên phát hiện có vấn đề.

“Chiếc xe Bugatti là cậu lái tới sao?” Người cảnh sát nhìn thẻ căn cước rồi nhìn Giang Chính.

“Là tôi lái tới.” Giang Chính có chút khó hiểu, đột nhiên hỏi cái này làm gì?

Anh cảnh sát đột nhiên lộ ra vẻ kỳ quái, sau đó quát một tiếng với một vị trí phía sau: “Vương đội, ở đây có một tài xế chưa đủ tuổi thành niên không có bằng lái, tôi phải làm sao?”

Dư Thiến: “…”

Giang Chính: “…”

Mẹ kiếp, hốt hoảng đi tới, nhất thời quên mất bản thân còn thiếu 3 tháng mới đủ 18 tuổi, còn chưa thành niên, lại không có bằng lái xe.

Vì vậy, người được giáo dục tư tưởng đã được thay thế bằng Giang Chính.

Dư Thiến ở một bên, với biểu cảm thảm bất nhẫn đổ lén nhìn Giang Chính.

Cuối cùng.. chính Bạch Khải Minh là người đưa quản gia đến lãnh hai người về, niệm tại Giang Chính lần đầu vi phạm và chỉ bị phạt 500 tệ, không bị xử lý tạm giam.

Bạch Khải Minh đóng xong tiền phạt, Dư Thiến và Giang Chính ngoan ngoãn đi theo anh ta ra khỏi đồn cảnh sát.

Khi lên xe, Bạch Khải Minh liếc mắt nhìn hai người đang im lặng phía sau, thật sự sắp khóc vì sự ngu ngốc của bọn họ.

“Anh Minh, anh có thể giữ bí mật chuyện hôm nay cho em và đừng nói với mẹ em không?” Dư Thiến nhìn Bạch Khải Minh với vẻ mặt cầu xin.

“Uhm.” Bạch Khải Minh lạnh lùng đồng ý, sau đó hỏi một câu: “Tại sao ngay từ đầu em lại gọi cho Giang Chính?

Dư Thiến không ngờ Bạch Khải Minh lại hỏi một câu như vậy, và sững sờ một lúc, Giang Chính, người vốn dĩ im lặng, nghe câu hỏi này cũng phục hồi tinh lực, anh có chút mong chờ nghiêng đầu đợi chờ Dư Thiến trả lời

Hôm nay, Dư Thiến đã nghĩ đến anh đầu tiên khi cô gặp chuyện đấy à

” Uh.. điện thoại của em rớt xuống nước hỏng rồi, em chỉ nhớ số điện thoại của Giang Chính. “Vẻ mặt của Dư Thiến trở nên có chút khó nói, thấy hai người không vừa ý với câu trả lời liền nhìn thẳng vào cô, cô che mặt, đâm lao theo lao nói

” Được rồi, em thừa nhận, bởi vì số điện thoại của Giang Chính rất hài hướv, lần đầu tiên em lưu lại liền đã ghi nhớ. “

” Số điện thoại của tôi hài hước ở đâu! “Giang Chính có chút bất mãn phản bác lại, đó là số do anh tự chọn đấy.

Dư Thiến:” Anh còn nói à, mỗi lần nghe đến số điện thoại của anh, em đều có cảm giác anh đang chửi mỏ, anh không nhìn xem dãy số phía sau đó 18854188, nghe như là cha của ngươi, ta là cha của ngươi..” “

Nghe những gì Dư Thiến nói, Giang Chính đọc thầm số điện thoại của mình, như thể.. âm thanh đồng âm thực sự giống như một lời chửi mỏ.

Biết được câu trả lời, Bạch Khải Minh sững sờ một lúc, và lặng lẽ thu hồi ánh mắt. Chỉ là áp suất không khí xung quanh cao hơn trước một chút.

Do điện thoại di động của Dư Thiến bị hỏng nên Bạch Khải Minh đã yêu cầu tài xế chở thẳng đến cửa hàng điện thoại.

Nhìn thấy Dư Thiến đang nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt do dự. Giang Chính chỉ vào một chiếc điện thoại di động màu trắng nói:” Cái này đi, khá phù hợp với em đấy. “

Có người giúp đưa ra lựa chọn, Dư Thiến cũng lười đắn đo nữa, vì vậy cô đã yêu cầu nhân viên lấy điện thoại ra và thay ngay tại chỗ.

Nhìn thấy Dư Thiến nhấc chiếc điện thoại màu trắng lên, cả người Giang Chính trở nên vui vẻ hơn một chút, cùng loại điện thoại với anh, cái của anh là màu đen và của Dư Thiến là màu trắng, ai nhìn vào chắc cũng sẽ nghĩ là tình nhân nhỉ..

Dư Thiến vừa đổi thẻ, vừa dùng ngón tay kẹp chặt dây điện thoại trên chiếc điện thoại bị hỏng, chiếc bao lì xì nhỏ màu đỏ bị ngấm nước trở nên ướt át.

Sợi dây điện thoại di động này là cái mà Giang Chính tặng cho cô, vốn dĩ cô không muốn dùng, nhưng Giang Chính đã lải nhải với cô rất lâu, cho nên cô không còn cách nào khác, đành phải đổi sợi dây điện thoại di động này.

Giang Chính nhìn thấy bộ dạng của Dư Thiến thực sự không còn muốn giữ sợi dây điện thoại này, anh sững sờ một hồi, vội vàng nói:” Đây là thứ anh tặng cho em đấy, em không có được vứt đi, có nghe thấy không? “

” Tôi hiểu rồi, tôi không muốn vứt nó đi. “Dư Thiến có chút không nói nên lời, cô chỉ cảm thấy không thoải mái khi treo những thứ ướt át trên điện thoại mà thôi.

Giang Chính cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nhận được sự bảo đảm của Dư Thiến.

Bạch Khải Minh đứng một bên, nhìn hai người đang cãi nhau, cũng không phát biểu ý kiến gì, đợi Dư Thiến mua xong, thập phần tự nhiên đi thanh toán.

Dư Thiến nhìn thấy, cô cũng không từ chối, cô thanh thản nói lời cảm ơn với anh ấy,” Cảm ơn anh, anh Minh! “

Nhìn thấy Bạch Khải Minh trả tiền, Giang Chính cảm thấy trong lòng có chút chua xót, anh cũng muốn trả tiền cho Dư Thiến một cách quang minh chính đại, nhưng đáng tiếc anh ngay cả danh phậ chính đáng cũng không có.

– –

Vừa về đến nhà, Dư Thiến vội vàng đi tắm và thay quần áo. Khi ởđồn cảnh sát, đồ cô mặc là bộ đồ mà cô nhờ chị cảnh sát mua hộ.

Mặc dù hôm nay nhiệt độ không quá thấp, nhưng dù gì cũng rớt xuống nước, Dư Thiến có chút sợ mình sẽ bị cảm lạnh, vì vậy cô đã uống một ly thuốc pha chế để đề phòng.

Tuy nhiên, càng sợ gì thì nó càng sẽ xảy ra.

Dư Thiến vẫn bị cảm.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Dư Thiến cảm thấy đau nhức khắp người, đặc biệt là đầu, đau như muốn vỡ tung.

Nhiệt độ cơ thể, 38, 5 °. Vương Huệ bị cô làm cho hoảng sợ đến mức vội vàng gọi bác sĩ.

Dư Thiến ngoan ngoãn nằm trên giường truyền dịch, đối mặt với sự lo lắng và chất vấn của mẹ, cô chỉ có thể kiếm đủ cách để lảng lách qua chuyện.

Buổi sáng cô truyền dịch, buổi chiều Dư Thiến vẫn cố gắng đến lớp.

Còn hai tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, cô không dám lãng phí thời gian.

Nhìn thấy cô kiên trì đến lớp như vậy, Vương Huệ cảm thấy hơi bất khả tinh, nhưng trong lòng lại cảm thấy yên tâm, bởi vì ai mà không muốn con mình tiến bộ thành tài chứ.

Dư Thiến cứ học như vậy cho đến ngày thi đại học.

Vài ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trường đã cho nghỉ. Nhưng sự hoảng sợ đối với kỳ thi của Dư Thiến càng ngày càng nghiêm trọng, người cũng có áp lực lớn như vậy ngoại trừ Dư Thiến còn có Giang Chính.

Giang Chính cũng sợ rằng nếu Dư Thiến không đậu vào Đại học Bắc Kinh, hai người sẽ phải yêu đương xuyên trường, vì vậy những ngày trước kỳ thi, anh đã cố gắng phụ đạo cho Dư Thiến.

Vào ngày họ thực sự ra chiến trường, Giang Chính và Bạch Khải Minh đều dậy sớm.

” Phiếu dự thi đây, chứng minh thư đây, bút chì 2B, tẩy.. “

Giang Chính cũng giúp Dư Thiến kiểm tra những vật dụng cần thiết, và Bạch Khải Minh cũng làm như vậy ở bên cạnh.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Bạch Tấn và Vương Huệ, Bạch Khải Minh, Giang Chính, cha mẹ và anh trai của Lâm Niệm Niệm. Một nhóm người đã tiễn Dư Thiến và Lâm Niệm Niệm lên chiến trường.

Trong hai ngày liên tiếp, kỳ thi tuyển sinh đại học quyết định số phận của vô số người đã kết thúc.

Sau khi kết thúc môn học cuối cùng, ngay khi Dư Thiến rời khỏi phòng thi, cô nhìn thấy Giang Chính đang đứng ở vị trí nổi bật, và cô đi về phía anh ta.

” Tiểu Ngư Nhi, em có mệt không, đi thôi anh mời em ăn món ngon. “Giang Chính nhận lấy đồ trong tay đưa cô đi gặp Bạch Khải Minh và Lâm Niệm Niệm.

Mặc dù Giang Chính rất muốn hỏi Dư Thiến cô đã thi như thế nào nhưng anh không dám hỏi trực tiếp, vì sợ rằng Dư Thiến sẽ cảm thấy tồi tệ nếu cô thi không tốt.

Trong hai ngày tiếp theo, Giang Chính và Bạch Khải Minh đã ngầm hiểu và dẫn hai cô gái đi chơi, hoàn toàn không đề cập đến điểm số.

” Mình đã ước tính, và điểm của mình là khoảng 658. “Dư Thiến cuối cùng không thể nhịn được mà tự ước lượng điểm số của bản thân.

658? Giang Chính cau mày, những năm trước điểm môn xã hội cũng là khoảng 650. Điểm của Dư Thiến có thể nói là đang ở ranh giới và có chút nguy hiểm.

Sau khi hồi hộp chờ đợi hơn mười ngày, cuối cùng cũng có kết quả.

Bốn người Dư Thiến lo lắng ngồi trước máy tính, Dư Thiến không dám nhìn điểm của mình, chỉ có thể im lặng bước sang một bên để Giang Chính tra rồi nói cho cô ấy biết.

Đầu tiên họ tra điểm của Lâm Niệm Niệm trước, 686 điểm, Đại học Bắc Kinh ổn rồi.

Sau khi tải mới lại nhiều lần, cuối cùng đã tìm thấy kết quả của Dư Thiến.

” Thế nào rồi, có phải là đặc biệt thấp không? “Dư Thiến lo lắng nhìn đám người Giang Chính.

” 667, cao hơn ước lượng của em 9 điểm.”Giang Chính vẫn có chút không hài lòng, số điểm này đối với Đại học Bắc Kinh không thành vấn đề, nhưng chọn chuyên ngành thì không dễ dàng chút nào.

Nghe được kết quả này, Dư Thiến đã sớm vui mừng khôn siết, cao hơn cả sự mong đợi của cô, cô mãn nguyện rồi.

Khi điền vào đơn đăng ký, Dư Thiến đã chọn ngành tài chính, vì để an toàn, cô cũng đã chọn mục chấp nhận điều chỉnh. Cuối cùng thì.. cô được chuyển sang học chuyên ngành tôn giáo học.

Khi cô nhìn thấy chuyên ngành mà cô ấy chưa từng nghe đến trước đây, Dư Thiến còn đặc biệt tìm hiểu một chút, và sau đó cô ấy càng nghi hoặc hơn, chuyên ngành này, rốt cuộc là làm cái gì vậy, nghe có vẻ phật hệ.

Nhưng cây cầu ván đơn này, cô dù sao cũng đi lại lần nữa, còn bước đi xa hơn kiếp trước, cô đã vô cùng hài lòng, rốt cuộc có thể yên tâm vui chơi rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.