Ma Giáo Chi Chủ

Chương 41



Lần đầu tiên Chu Lệ lâm triều khi Thái Thượng Hoàng Chu Nguyên Chương áp trận dưới, thập phần nhanh chóng mà hoàn thành. Sự vụ bẩm báo lúc lâm triều cũng không nhiều, lại có một kiện thập phần trọng đại biến cách, giống như đổ nước vào chảo dầu sôi. Chỉ là do Chu Nguyên Chương cường lực áp chế, cùng với uy hiếp của Minh Giáo tại trong bóng tối có tác dụng, bọn quan viên trong triều vẫn chưa công khai phản kháng, về phần phong bạo ngầm chuẩn bị như thế nào, lại không phải nhanh như vậy mà thấy được.

Sau khi quyết định tuyên bố, lâm triều liền không có sự tình nào quan trọng hơn, thời gian cũng ngắn lại không ít, Lục Quân Hi cầm điểm tâm uy cho mèo Ba Tư cùng với Hoàng điểu Bỉ Dực thời gian không bao lâu, Chu Nguyên Chương liền mang theo nhi tử của hắn xuất hiện.

Trước khi Chu Lệ đăng cơ, Chu Nguyên Chương liền phong vương cho nhóm nhi tử trưởng thành của hắn thả ra đi kiến phủ, vị thành niên cũng hảo an bài tương ứng. Thứ nhất, bảo đảm ngôi vị hoàng đế của Chu Lệ được ổn thỏa, thứ hai cũng là phòng ngừa giữa các nhi tử sinh ra tranh giành ngôi vị. Chu Lệ cũng không phải trưởng tử, trước hắn còn có ba vị ca ca, khó tránh khỏi giữa các huynh đệ sinh ra ngăn cách.

“Sư phụ!” Chu Lệ nhìn thấy Lục Quân Hi, cơ hồ là phản xạ có điều kiện mắt liền sáng lên, bước nhanh đi qua. Hắn còn nhớ rõ thân phận bản thân mới không giống như lúc nhỏ, trực tiếp nhảy nhót đi qua.

“Bệ hạ.” Lục Quân Hi đối với Chu Lệ lộ ra một nụ cười ngọt ngào, khoát tay liền rất thuần thục xoa cái ót của Chu Lệ. Kỳ thật hắn cảm thấy sờ lên đầu cảm giác cực kỳ tốt, chỉ tiếc đầu đối phương đang đội hoàng miện, hắn chỉ có thể lấy lui làm tiến.

Nguyên bản hắn tưởng Chu Nguyên Chương lần này gọi hắn đến khác với những lần trước, kết quả thời điểm nhìn thấy Chu Nguyên Chương, tâm tình lại ngưng trọng lại.

Chu Nguyên Chương sắp không được.

Tại một ngày trước, Chu Nguyên Chương sau khi ăn dược xong cùng với trước kia cũng không khác gì, chỉ vỏn vẹn một buổi tối, thế nhưng đã….

Lục Quân Hi có thể nhìn thấy rõ thanh máu của Chu Nguyên Chương lập tức giảm mất hai phần ba, đây là điều trước kia hắn không thấy qua.

Thái giám cung nữ sau khi lui ra, Lục Quân Hi mới mở miệng hỏi: “Chu đại ca, thân thể ngươi….”

Không chờ hắn nói xong, chỉ thấy Chu Nguyên Chương khoát tay áo: “Ta nhiều nhất có thể kiên trì nửa tháng, cho nên có một số việc cần giải quyết trong vòng nửa tháng này.”

“Một số việc” trong miệng Chu Nguyên Chương chính là chỉ đảng phái của thừa tướng Hồ Duy Dung.

Hiện tại cơ cấu quan liêu trong triều trên cơ bản noi theo Nguyên triều, ba tỉnh trong trung thư tỉnh phụ trách xử lý chính vụ thiên hạ, địa vị tối cao. Trưởng quan vi tả, hữu thừa tướng quyền cao chức trọng, bởi vì quyền lực của thừa tướng rất lớn, rất dễ cùng Hoàng đế phát sinh mâu thuẫn. Hiện tại môn sinh của Hồ Duy Dung cố lại biến vu triều dã , hình thành một tập đoàn thế lực, nghiễm nhiên uy hiếp đến hoàng quyền.

Làm khai quốc hoàng đế, Chu Nguyên Chương kiến thức nhận tri, suy nghĩ tự nhiên bất phàm, hắn đã nhận thức được những nhược điểm của loại chế độ này. Vốn định từ từ đến, nhưng sau sự kiện trúng độc lần này khiến hắn không thể lại tiếp tục đợi.

Lúc này Minh triều vừa ổn định không được bao nhiêu năm, thế lực Hồ Duy Dung mạnh, mà Chu Lệ chưa cập quan, Chu Nguyên Chương thực băn khoăn có phải Hồ Duy Dung muốn học theo hán mạt Tào Tháo, hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu. Cho dù có Lục Quân Hi giúp đỡ. Chu Lệ muốn đấu thắng Hồ Duy Dung cũng rất khó. Lục Quân Hi thủy chung chỉ là giáo chủ Minh Giáo, mà không phải thừa tướng. Cho nên Chu Nguyên Chương muốn ngay lúc còn sống thu thập vị Hồ thừa tướng.

“Quân Hi dưỡng một con mèo?” Chu Nguyên Chương phảng phất không chút để ý nói: “Nếu con mèo muốn ăn con điểu kia, Quân Hi sẽ làm như thế nào?”

Lục Quân Hi nói: “Cầu Cầu sẽ không.”

“Con mèo này…. gọi Cầu Cầu?” Chu Nguyên Chương trong mắt chợt lóe một tia kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới Lục Quân Hi sẽ đặt danh tự như vậy cho một con mèo.

Lục Quân Hi mặt không chút thay đổi gật gật đầu. Trên thực tế Chu Nguyên Chương đoán không sai, Lục Quân Hi chưa từng nghĩ tới đặt tên cho sủng vật, tên “Cầu Cầu” này vốn là tên của miêu mễ trong trò chơi.

Chu Nguyên Chương: “……”

Cùng Chu Nguyên Chương bộ dáng không nói gì lập thành liên minh đối lập Chu Lệ, cho thấy năng lực tiếp nhận cường đại của bản thân: “Sư phụ, kia chỉ điểu tên là gì?”

Lục Quân Hi nói: “Bỉ dực điểu”

“…….” Lần này cũng khiến Chu Lệ ngây dại. Danh tự sầu triền miên như vậy vừa nghe đến cùng với gương mặt suốt ngày lạnh lùng mặt than của Lục đại giáo chủ tuyệt không phù hợp a!

Lục Quân Hi chậm rì rì nhắc nhở nói: “Chu đại ca đem người không liên quan đuổi ra ngoài, chẳng lẽ chỉ muốn nói tới Cầu Cầu và Bỉ dực điểu?”

“Đương nhiên không phải.” Chu Nguyên Chương lắc đầu nói: “Lúc nãy tảo triều, ta đã tuyên bố hủy bỏ đi trung thư tỉnh, thiết lập thừa tuyên bố chính sử tư, quản lý của đô chỉ huy sứ cùng đề ra hình án xem xét đến quyền lợi của quản lý 3 tỉnh Trung thư, Hồ Duy Dung hầu như không có phản ứng gì, vây cánh của hắn bị ta nhân cơ hội nhảy ra lấy xuống chức quan không hề có động tác gì.”

Lục Quân Hi khẽ nhíu mày: “Cho nên, Chu đại ca cảm thấy bọn họ muốn động thủ?”

Chu Nguyên Chương trong mắt hiện lên tiếu ý quỷ dị: “Ngươi mấy ngày này ngày nào cũng vào cung, đã làm cho bọn họ lo lắng đề phòng. Mới vừa rồi ta lại phế đi quyền vị của Hồ Duy Dung, hắn cũng nên bí quá hóa liều.”

Nếu không phải hắn không còn bao nhiêu thời gian, cũng không cần vội vã buộc bọn hắn động thủ như vậy. Chu Nguyên Chương không cần biết có bị bêu danh trong sử sách hay không, hắn chỉ không hi vọng căn cơ triều Minh rung chuyển. Lúc trước đã thanh trừ nhiều quan lại, người có liên quan đến Hồ Duy Dung rất nhiều, tùy tiện hành động sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ sĩ lâm, trong trường hợp nghiêm trọng thậm chí có thể rung chuyển trong triều đình.

Thu thập từng chút một đã không kịp, như vậy hắn liền tạo thành hình tượng không phân tốt xấu mà thu thập hết, khiến đối phương có hành động, nói như vậy, vô luận đối phương làm cái gì, đều có thể bị vặn vẹo thành mưu đồ soán vị.

Lục Quân Hi gật đầu nói: “Ta hiểu được.” Hắn ở trong lòng yên lặng thắp một ngọn nến cho Hồ Duy Dung, thuận tiện đồng tình hai cha con Chu Nguyên Chương. Một người vẫn là trong độ tuổi học sinh trung học, liền phải quản lý một quốc gia. Còn lại là hậu thế, còn phải tiếp tục bận tâm, phát huy một chút ánh sáng cùng năng lượng cuối cùng.

Làm hoàng đế thật sự không dễ dàng, Lục Quân Hi cảm thán.

Ra khỏi hoàng cung, rất nhanh đã đến chạng vạng, thời điểm Lục Quân Hi trở lại Hợp Phương Trai, bên người Ngọc La Sát lại nhiều ra một hài tử 11 12 tuổi.

Biết hắn trở về đầu tiên là Bỉ dực điểu màu trắng đang đậu trên đầu Ngọc La Sát kia. Bạch sắc điểu bay đến bên cạnh hoàng sắc điểu, sau đó hai điểu bắt đầu không để ý ánh mắt người khác mà tình chàng  ý thiếp. (aka quăng cẩu lương)

“Quân Hi, đôi điểu cùng con mèo này là ngươi tiến cung liền mang về sao?” Ngọc La Sát cẩn thận quan sát mèo Ba Tư Cầu Cầu cùng Bỉ dực điểu, “Chu Nguyên Chương đưa cho ngươi?”

“Là ta nhặt được.” Lục Quân Hi mí mắt cũng không thèm động, thanh âm thanh lãnh: “Đây là hài tử của ngươi?”

Hài tử kia trong tay cầm một thanh kiếm, ánh mắt quật cường nhìn hắn, giống như một con sói con vừa rời hang.

Ngọc La Sát lập tức phủ nhận nói: “Đứa nhỏ này là Vương Liên Hoa đưa tới, nói là nhi tử của Thẩm Lãng cùng Bạch Phi Phi, nhũ danh A Phi.”

A Phi? Lục Quân Hi sửng sốt, chẳng lẽ là A Phi mà sau này sẽ cùng Lý Tầm Hoan cùng một chỗ?

Hắn xoay người đi về phía hài tử kia, rất thuần thục nâng tay xoa đầu, nhất khí thanh: “Ngoan.”

A Phi: “…..”

Nhìn A Phi giãy dụa bị Lục Quân Hi dễ dàng trấn áp, Ngọc La Sát tỏ vẻ bản thân đã quen rồi, ái nhân lúc trước chính là sờ đầu Chu Lệ như vậy!

Vì thế hắn một bên xem hí một bên tiếp tục tiến hành giải thích: “Bạch Phi Phi đã chết, hài tử này liền sống chung với Vương Liên Hoa. Gần đây Vương Liên Hoa tính toán rời bến, không biết lúc nào có thể trở về, cho nên hắn gửi hài tử đến đây, muốn ta tìm giúp một nhà đáng tin cậy nhờ gửi nuôi.”

Hải ngoại thật sự rất hấp dẫn người, như thế nào mà một hai đều thích rời bến? Lục Quân Hi lại nhớ đến Chu Chỉ Nhược trong những năm đầu, không khỏi cảm khái.

Người đáng tin cậy…. Lục Quân Hi linh quang trong đầu chợt lóe, mở miệng nói: “Không bằng đưa đến chỗ Tầm Hoan, thế nào?”

Ngọc La Sát tự nhiên biết hắn nói đến là mấy năm nay trên giang hồ bị truyền là “Lệ Vô Hư Phát” “Tiểu Lý Phi Đao” Lý Tầm Hoan, đối với sâu xa trong đó, Lục Quân Hi cũng đề cập đơn giản qua. Lý gia tuy là thư hương thế gia, nhưng thanh danh Lý Tầm Hoan trên giang hồ không nhỏ, gia cảnh lại không sai, ngược lại cũng là lựa chọn thích hợp.

Lục Quân Hi suy tính so với Ngọc La Sát nhiều hơn một tầng.

Lý Tầm Hoan mấy năm trước tham gia khoa cử, khi đó Chu Nguyên Chương thân thể còn cường tráng, trí nhớ thượng giai, đối với dung mạo cùng khí chất xuất chúng của Lý Tầm Hoan rất có ấn tượng, khâm điểm hắn là Thám Hoa.

Dựa theo văn chương Lý Tầm Hoan, không thể thiếu đề cử tiền đề, thế nhưng Chu Nguyên Chương tại cái nhìn đầu tiên với Lý Tầm Hoan liền cảm giác đối phương cùng hai chữ “Thám Hoa” trời sinh nên cột chung với nhau. Bởi vậy, tuy rằng đãi ngộ của Lý Tầm Hoan so với trạng nguyên đều được đối tốt không khác gì nhau, tên tuổi trên đó lại là “Thám Hoa”.

Lý Thư Nguyên biết được tin tức, lắc đầu than nhẹ. Phụ thân hắn, hắn cùng con hắn, khoa cử toàn bộ đều là Thám Hoa. 

Lục Quân Hi dùng thân phận “Tây Môn Lục” an ủi hắn một phen, sau đó liền không dấu vết đem Lý Tầm Hoan lừa gạt cấp cho Chu Lệ. Khi đó Chu Lệ tuy rằng chỉ là một hoàng tử nhỏ tuổi, thế nhưng đã biểu hiện khí độ và trí tuệ ra bên ngoài, nhãn giới, năng lực đều bất phàm, bằng không cũng sẽ không hấp dẫn Lý Tầm Hoan tương giao cùng hắn.

Cho đến nay, Chu Lệ đăng cơ, Lý Tầm Hoan tự nhiên muốn nhảy trở thành triều đình tân quý. Điểm này ngược lại khiến Lý Thư Nguyên yên tâm, cũng an tâm từ quan hồi Lý viên dưỡng lão. Người Hán tại triều Nguyên chức vị thực gian nan, ngày thường càng là hao tâm tốn sức, chỉ cần sơ sẩy một chút liền sẽ họa đến cả nhà. Nếu không phải Minh triều được thiết lập trước, phỏng chừng Lý Thư Nguyên không phải chết trong loạn quân, cũng là mệt đến chết.

Lục Quân Hi đối với điều này tỏ vẻ hoan nghênh. Hắn cùng với Lý Thư Nguyên tương giao, Lý Tầm Hoan tự nhiên chính là hậu bối của hắn. Còn ký ức về cố sự liên quan Tiểu Lý Phi Đao ít đến mức đáng thương khiến hắn cảnh giác, muốn cho cháu trai ngoan Lý Tầm Hoan rời xa tra tra, miễn cho đem sản nghiệp tổ tiên đều quăng cho người khác, đến thời điểm thích hợp để Thư Nguyên huynh lui về hậu phương dưỡng lão.

Chu Lệ là hài tử hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, Minh Thành tổ là một vị quân chủ anh minh trong lịch sử, tin tưởng sẽ không làm ra chuyện gì não tàn khiến Lý Tầm Hoan thương tâm […….] rời đi, cũng sẽ không mặc kệ nhìn Lý Tầm Hoan bị tra tra khi dễ. Cho nên đem Lý Tầm Hoan giao cho Chu Lệ, Lục Quân Hi tỏ vẻ bản thân vỗ vỗ mông quay về hiện đại cũng thực yên tâm.

Chỉ là Chu Lệ là hoàng đế, căn bản không có khả năng thời thời khắc khắc chú ý sinh hoạt cá nhân của thần tử, cho nên lúc này đem A Phi cấp đưa qua cho Lý Tầm Hoan nuôi lớn, tin tưởng tiểu lang này nhất định sẽ càng thêm coi trọng Lý Tầm Hoan. Cái gì Lâm Tiên Nhi, Lâm Quỷ Nhi, toàn bộ đều là phấn hồng khô lâu!

=======================================

Lời editor: Có vẻ mấy thím không thích truyện này lắm thì phải (‘・ω・`)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.