Trong đôi con ngươi màu hổ phách là hai cái bóng đen xì, Ngu Tiểu Mãn nhìn mà ngẩn người, hồi lâu mới phản ứng lại, lúng túng quay mặt đi: “Huynh cứ gặp ai là thích người đấy, gặp một người yêu một người.”
Lục Kích sửng sốt: “Ai nói?”
“Ta nói.” Ngu Tiểu Mãn đảo loạn con ngươi, chỉ tránh đúng mình Lục Kích, “Huynh và Thẩm tiểu thư là thanh mai trúc mã, cả kinh đô đều biết hai người là một đôi, ta chỉ… chỉ là vật cản làm lỡ nhân duyên hai người.”
Lục Kích dở khóc dở cười: “Ai nói đệ là vật cản?”
“Ta nói.” Ngu Tiểu Mãn vẫn ngoan cố, “Nếu ta không xuất hiện thì bây giờ huynh và Thẩm tiểu thư đã ở có thể ở bên nhau.”
Lục Kích không hỏi ai nói nữa, dù sao cái con cá ngốc này cũng chẳng nghe lọt vào tai. Hắn nghĩ ngợi, lại nói: “Dù đệ không xuất hiện, ta cũng sẽ không ở bên nàng.”
Ngu Tiểu Mãn nhanh mồm nhanh miệng chớp mắt một cái, như là không hiểu lắm.
“Ta thích đệ.” Lục Kích nói thẳng, “Nếu không, ta đã không đuổi theo tới nơi này.”
“Nếu không, cũng đã không nói những lời tuyệt tình ấy, đã không thà đẩy đệ ra xa còn hơn không bảo vệ được đệ chu toàn.”
Ngu Tiểu Mãn mặt mỏng, đi được nửa đường vẫn nhảy khỏi lòng Lục Kích, kéo kéo vạt áo nhăn nhúm, cúi đầu đi về phía trước.
Hai má hơi phình, nhìn như là giận dỗi, cũng không phải không muốn ngẩng đầu, chỉ là mặt đỏ kinh hồn, sợ người trong thôn bắt gặp lại bắt đầu trêu chọc.
Sợ bị Lục Kích bắt kịp sẽ lại bế ngang lên, nên Ngu Tiểu Mãn đi rất nhanh, về đến nhà phát mệt đứng thở phì phò, chẳng buồn làm cơm nữa.
Trước kia cậu là con cá, nhặt đại rong biển san hô gì đấy dưới biển là no bụng, thế nên lên đất liền rất là bỡ ngỡ, sợ nhiều hơn thích công việc tiếp xúc củi lửa nấu ăn, nếu không phải vì vết thương trên người Lục Kích còn chưa khỏi hẳn…
Không không không, ai thèm lo cho hắn, chỉ là vì lấp kín bụng mình mà thôi.
Ngu Tiểu Mãn sờ đông mó tây, quả thực không kiếm ra nổi việc gì khác làm, rốt cuộc vẫn tiếc đống rau vừa mới mua, đành xắn tay áo loay hoay nấu nướng.
Bên ngoài xây một chiếc bếp đất đơn sơ, củi lửa do bọn nhỏ mang tới ban ngày, không bị ẩm, châm đuốc lên là cháy được. Đổ mỡ lạnh lên chảo nóng, thả cái thảo thái miếng to miếng nhỏ vào, xèo một tiếng, dầu nóng bắn tung tóe, Ngu Tiểu Mãn không kịp rụt tay, suýt thì bị bỏng.
May có Lục Kích phản xạ nhanh, bước vội lên trước kéo Ngu Tiểu Mãn ra, ôm người vào lòng còn vội vã kiểm tra tay cậu, hỏi xem có bỏng chỗ nào hay không.
Ngu Tiểu Mãn nói không, Lục Kích không tin, nắm cổ tay cậu giơ lên trước mắt kiểm tra từng ngón tay một.
Giãy mấy cái không thoát, Ngu Tiểu Mãn thây kệ, cúi đầu mặc hắn táy máy. Đợi lâu chưa xong, mới lại ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Lục Kích kiểm tra rất nghiêm túc, không tha một tấc da nào.
Hắn mím môi, sắc mặt chăm chú, con ngươi chuyên tâm mà sâu thẳm như đang canh giữ báu vật độc nhất trên đời, sợ cậu bị thương, sợ cậu chịu đau.
—- Tách.
Một giọt nước mắt rơi trên tay, trượt theo mu bàn tay xuống nơi da thịt liền kề, lấp kín kẽ hở mỏng manh.
Ngu Tiểu Mãn không muốn khóc, nhưng cậu thật sự rất buồn.
Buồn khi không được yêu quý, buồn cả khi được quan tâm, buồn khi mất đi, khi có lại lại càng thêm buồn khổ vì sợ sẽ mất đi lần nữa.
Lục Kích là khát vọng mà cậu hướng về trong cả cuộc đời này, lại cũng là nơi khởi nguồn cho đau buồn của cậu, cậu không biết lòng mình rốt cuộc mong muốn ra sao, phải hành động như thế nào, mới có thể không mải miết rơi lệ trước mặt hắn.
Chẳng hề giống một con cá kiên cường… Không, chẳng hề giống nam tử hán kiên cường.
Ngu Tiểu Mãn nghiến răng, vận sức nuốt nước mắt vào trong.
“Ta chỉ, chỉ muốn đền ơn, chẳng ngờ huynh lại đối tốt với ta, hại ta động lòng với huynh, rồi đợi đến khi ta muốn bên huynh cả đời, huynh lại ghẻ lạnh ta, ruồng rẫy ta, muốn tống ta đi.”
Cuối cùng cũng nói hết ra được những lời khúc mắc lâu ngày, ấm ức trong lòng cũng tan đi hơn nửa.
Đã bắt đầu mà lại không kết thúc thì quả thực không cam lòng, Ngu Tiểu Mãn hung hăng quệt nước mắt, “Quay đầu lại nói là vì bảo vệ ta, ta cần huynh bảo vệ chắc? Ai mà thèm huynh bảo vệ… Đồ tồi, khốn kiếp, ích kỷ, kiêu căng tự đại!”
Cậu phun ra hết sạch những từ khó nghe nhất cả đời từng học được, y như dự đoán, Lục Kích bị ăn mắng ngớ người hồi lâu mới hoàn hồn, nhấc tay lau nước mắt cho Ngu Tiểu Mãn.
Ngu Tiểu Mãn ngại ngùng xoay mặt không cho hắn chạm vào, Lục Kích lại đi theo hướng cậu xoay, cậu tránh sang chỗ nào hắn lại bám theo tới đó.
Chẳng mất bao lâu, khác biệt thể lực đã lộ ra rõ mồn một, Ngu Tiểu Mãn so sao được với Lục Kích, xoay vòng vòng đến choáng cả đầu, mà vẫn bị nắm được cằm, cậu tức giận bất bình: “Chân khỏe thì hay rồi.”
“Ta thà rằng chân không khỏe.” Lục Kích nói.
Ngón tay ấm áp vuốt ve khóe mắt cậu, tầm mắt trở nên sáng rõ, thế nhưng Ngu Tiểu Mãn lại nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu mê man.
Lướt qua lông mi dính lệ, cảm giác ngón tay tê rần, ấy vậy mà trái tim tưởng chừng như hung tàn sắt đá của Lục Kích lại dễ dàng bị lời oán trách đầy tình ý thấm mềm rỉ máu.
Đặt một nụ hôn lên khóe mắt ửng đỏ, Lục Kích dịu dàng nói: “Như vậy, đệ sẽ ở bên ta mãi mãi.”
Hai người đều không giỏi nấu ăn, một bữa cơm gà bay chó sủa, hỏng hết hai củ khoai tây nửa bắp cải thảo, mặt trời sắp lặn, cuối cùng mới ra được sản phẩm có thể coi như ăn được.
Không nói đến mùi vị khó mà diễn tả, ngay cả xúc cảm cũng khá là thần bí, cải thảo cứng nhách nhai không đứt, khoai tây lại nát bét gắp cái là tan, Ngu Tiểu Mãn nhắm miếng ăn càn, cuối cùng vẫn để bát xuống, đứng dậy định vào thôn mua chút đồ nấu sẵn.
Lục Kích có vẻ biết cậu muốn làm gì, cùng đứng dậy: “Để ta đi.”
Ngu Tiểu Mãn cướp đường: “Ta đi.”
Có mỗi chuyện cỏn con mà cũng không ai nhường ai, hai người chặn ngay giữa cửa, ngươi chen ta ta chen ngươi, chân ai cũng đừng hòng ra nổi.
Khung cửa cót két dữ dội, chung quy vẫn lo sợ căn nhà không chịu nổi, Lục Kích lùi về sau một bước, để Ngu Tiểu Mãn ra ngoài trước, bản thân hắn dắt ngựa, theo sau không rời nửa bước.
Đi được nửa đường, Ngu Tiểu Mãn đã bắt đầu nặng nề thở dốc. Sau khi mua đóng gói gà quay, nghĩ bụng đằng nào cũng đã tới, cắn răng đến cửa thôn, tìm được bà cụ bán canh gần tượng võ thần, trong quá trình chờ hâm nóng lại canh, Ngu Tiểu Mãn dựa vào tượng đá nghỉ ngơi một lúc.
Mà cũng chính lúc này, đụng phải một người quen cũ.
Ngu Tiểu Mãn về thôn thăm người nhà, sợ về ban ngày thì rêu rao quá, đặc biệt chọn thời gian xế chiều gần tối, xốc mành kiệu nhìn ngắm bên ngoài, thấy xa xa có người quen mắt, đợi đến khi lại gần, mới hất khăn một cái vui vẻ nói: “Ngươi còn chưa về thành với cái tên Tướng quân tàn phế kia hở?”
Giờ ăn tối, ba người tìm một quán rượu trú chân.
Bên ngoài hoang vu lạnh lẽo, trong nhà lại ấm áp sáng đèn. Mở gói gà quay đặt lên bàn, Ngu Tiểu Mãn vừa định lấy canh ra, Ngu Mộng Liễu đã nói: “Đã đến nơi này rồi ai lại còn ăn canh?”
Nói đoạn vẫy tay với tiểu nhị, gọi hai bình rượu ấm.
Đợi rượu lên bàn, đổ đầy chén mỗi người, Ngu Mộng Liễu dùng hai tay nâng chén bồi tội với Lục Kích: “Vừa rồi trời tối, không nhìn thấy ngài cũng ở nơi này, nhất thời buột miệng, hy vọng ngài rộng lượng, đừng để bụng lời tiểu nữ nói.”
Sau khi làm vợ, tính cách cũng không giống trước, Ngu Mộng Liễu không còn thói tùy hứng kén chọn ngày xưa, khéo léo hơn rất nhiều, lời đầu tiên đã tỏ ý giảng hòa mối quan hệ có chút ngượng ngùng.
Tất nhiên Lục Kích sẽ không so đo với nàng, nâng chén, bình thản nói: “Không sao.”
Ba người ngồi quanh bếp lò ấm áp tâm sự chuyện nhà, phần lớn là Ngu Tiểu Mãn và Ngu Mộng Liễu kể chuyện thôn Ngu, Lục Kích ngồi nghe bên cạnh, khi thì gắp thức ăn cho Ngu Tiểu Mãn, khi thì ngăn cản bàn tay rót rượu của cậu, dùng ánh nhìn nhắc nhở cậu đừng có mà học đòi làm sâu rượu.
Thật ra cũng không cần hắn phải nhắc, Ngu Tiểu Mãn chẳng có tửu lượng gì, không đam mê chè chén lắm, uống hai chén gò má đã ửng hồng, thân thể ngã tới ngã lui không ngồi thẳng được.
Thấy cậu không trò chuyện nổi nữa, Ngu Mộng Liễu gọi trà giải rượu cho cậu, Lục Kích giữ vai mớm cho cậu uống, qua non nửa giờ mới dần dần xuôi đi.
Chẳng qua vẫn còn có chút biêng biêng, cứ thế nhìn Lục Kích cười khúc khích. Hỏi làm sao, Ngu Tiểu Mãn lại lắc đầu không nói, vùi đầu vào khuỷu tay, đến khi ngẩng đầu lần nữa, cặp mắt lúng liếng vẫn nhìn chằm chằm Lục Kích, hương rượu đã phai, ấy thế nhưng sắc mặt lại đỏ bừng.
Ngu Mộng Liễu cảm kích Lục Kích đã che giấu chuyện nhà họ Ngu tìm người gả thay, rót đầy chén rượu, nâng chén nói với hắn: “Chén này xin cảm ơn ngài rộng lượng vị tha, nếu không nhờ có ngài, ta và phu quân nhà ta đã không có duyên phận đến với nhau, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến việc chàng ấy có thể sẽ cưới cô nương nhà khác, ta lại hận muốn chết… May thay ông trời có mắt, để ngài cưới được tức phụ xinh đẹp như Tiểu Mãn nhà chúng ta, để chân ngài được trị khỏi hoàn toàn!”
Lời nói cuối cùng này khiến cho Lục Kích có chút ngẩn người.
Trái lại là Ngu Tiểu Mãn, nghe thấy tên mình lại phản xạ rất nhanh, không mò thấy chén rượu đâu, quay sang kéo tay Ngu Mộng Liễu, nũng nịu lắc lắc.
“Tiểu Mãn cũng cảm ơn tỷ tỷ, nếu ban đầu tỷ tỷ không chọn ta, ta mới chỉ nghĩ đến đã… đã…” Tâm trí loạn tùng phèo, Ngu Tiểu Mãn nói mãi không ra, cắn cắn môi, “Đã muốn khóc rồi.”
Tan tiệc ra ngoài đón một hồi gió lạnh, lắc lắc cái đầu, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Ngu Mộng Liễu đang có bầu, lúc lên kiệu nàng ôm bụng, một nha hoàn bên cạnh cẩn thận dìu nàng, Ngu Tiểu Mãn ngơ ngẩn nhìn theo, đợi đến khi chiếc kiệu khuất bóng, mới cúi đầu nhìn bụng nhỏ của mình, dùng tay nhéo một cái, thầm nghĩ dạo này ăn ghê quá, nuôi thêm được mấy ụn mỡ rồi.
Lục Kích dắt ngựa tới, muốn đỡ Ngu Tiểu Mãn nhảy lên, Ngu Tiểu Mãn lại lùi liền mấy bước về phía sau, nói mình mập, ngựa không gánh được, để Lục Kích đi trước.
Lục Kích dứt khoát phi người lên người, tản bước đến bên cạnh Ngu Tiểu Mãn, duỗi tay cúi người một cái, ôm ngang người cậu lên, đặt ở trước người, áo choàng rộng lợn bao lấy thân hình bé nhỏ của cậu, không cho gió lọt vào.
Mới chớp mắt một cái, Ngu Tiểu Mãn đã ngồi yên vị trên lưng ngựa, thế rồi bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp của Lục Kích: “Ngồi ngoan.”
Ngu Tiểu Mãn mới há xong miệng còn chưa kịp đáp lời, Lục Kích đã vung giây cương, hô một tiếng “Cha”, con ngựa tung vó phi nhanh vun vút.
Gió rét tạt vù vù bên má, nhưng bởi cơ thể được ủ ấm, thế nên cũng không thấy lạnh gì. Ngu Tiểu Mãn được Lục Kích ôm trọn vào lòng, cánh tay kiên cố của hắn bảo hộ hai bên, lưng ngựa nhấp nhô cũng không đủ gây sợ hãi.
Băng qua lối đi chật hẹp người xe thưa thớt, ánh sáng dần dần bị bỏ lại sau lưng, tầm mắt trở nên rộng lớn, tiếng vó ngựa ẩn giấu bên trong tiếng gió thét gào, trước mặt như có âm thanh sóng lớn xô bờ, hơi thở mặn chát của biển cả bắt đầu xâm lấn gió trời, làm cho tinh thầm Ngu Tiểu Mãn chấn động.
Đã đến biển rồi.
Con ngựa chậm rãi dừng bước, đạp vó, thở phì phò mấy cái.
Cởi mũ áo choàng, gió biển thổi tung sợi tóc, ngẩng đầu nhìn mấy ngôi sao xa lấm tấm trên màn trời, Ngu Tiểu Mãn cảm thấy toàn thân khoan khoái, không khí lạnh lẽo tràn đầy phổi cũng trở nên nhẹ nhàng thanh thản.
“Từ rất lâu trước kia đã muốn dẫn đệ tới nơi đây.” Lục Kích phía sau cất lời, “Hai người một ngựa, ôm đệ như thế này.”
Hơi thở ấm áp phả bên tau, Ngu Tiểu Mãn xấu hổ né tránh, lại lưu luyến không muốn rời ngực hắn, hơi xoay đầu hỏi: “Lâu… lâu thế nào?’
Lục Kích nói: “Rất lâu, từ khi còn không biết đệ là ai.”
Ngu Tiểu Mãn không hiểu vì sao hắn lại nói như vậy, cũng không biết nên đáp hắn thế nào. Lại nói bỗng dưng đưa cậu tới nơi yên vắng tĩnh lặng, hẳn là đã có kế hoạch từ trước, Ngu Tiểu Mãn chỉ đành rụt vai làm tổ ở một nơi hợp tình, rửa tai chờ hắn nói.
Ai ngờ Lục Kích nhất quyết không cho cậu tránh, duỗi chân nhảy xuống ngựa, rồi giơ tay tỏ ý cậu mau xuống cậu.
Ngu Tiểu Mãn lề mề một hồi, cuối cùng vẫn mượn cánh tay Lục Kích nhảy xuống, hai chân đạp trên mặt đất.
Hai người tiến lên mấy bước, sóng vai đứng trên bãi đất bồi ven biển, không cho Ngu Tiểu Mãn thời gian suy đoán, Lục Kích đã lại cất lời.
“Hai nhà Lục, Thẩm qua lại thân thiết mấy đời, ta và Thẩm Mộ Tuyết từ nhỏ đã xưng huynh gọi muội, sau đó theo lẽ thường tình, nghe theo sắp đặt của gia đình mà quyết định hôn ước. Khi ấy ta không biết sự khách biệt giữa phu thê và huynh muội, mãi đến trước lúc ra chiến trường vẫn chỉ cho là về sau phải đối xử với nàng thật tốt, chăm sóc nàng, thế là đủ rồi.”
Nghe thấy tên Thẩm Mộ Tuyết, đáy lòng Ngu Tiểu Mãn bắt đầu tràn ra vị chua xót theo phản xạ, chỉ là lời tiếp theo của Lục Kích lại bức nỗi chua xót này trở về chỗ cũ, không có cơ hội lan tràn.
“Ba năm ngoài biên ải, ta hiếm trở về nhà, tuổi tác dần lớn, cũng hiểu được chút chuyện tình yêu, chỉ có điều tỉnh tỉnh mê mê, nàng nguyện gả thì ta nguyện cưới, người xung quanh đều cho rằng ta và nàng đôi lứa xứng đôi, đối với ta, mối hôn sự này trước nay chưa hề vượt qua hai chữ trách nhiệm.”
“Cho đến khi gặp đệ, ta mới hiểu được rộn ràng và khuynh mộ từng gặp nhiều trong sách vở, thì ra cũng không phải đặt điều.”
Ngu Tiểu Mãn càng nghe trái tim càng đập mạnh, thình thịch, âm vang hữu lực.
“Chuyện về sau đó, chắc hẳn đệ đã nghe đồn không ít. Trên chiến trường ta bị thương tàn phế đôi chân, vì không muốn làm nàng lỡ dở, ta vào cung xin Thánh thượng hủy bỏ hôn ước, người ngoài thêm mắm dặm muối, ta mới nghe nói chuyện này không lâu trước đó, nếu không cũng sẽ không khiến để phải hiểu nhầm…”
Nói tới đây, Lục Kích cười nhẹ một tiếng như tự châm chọc mình: “Hiện giờ những lời này cũng vô tác dụng, lời ta nói, nếu đệ không tin, thì không cần miễn cưỡng.”
“Chỉ là, đệ hận ta cũng được, oán ta cũng được, nhưng ta vẫn muốn để đệ biết, những lời khi ấy ta nói đều không phải lời xuất phát tự tâm.”
Lòng tự trọng của Lục Kích khiến hắn không muốn đem nỗi thống khổ của mình ra làm cái cớ, khoảnh khắc hắn hạ quyết tâm, mục đích của hắn chỉ có một, những việc bên lề đều bị hắn vứt ra sau ót, không thể xen vào.
“Ta muốn đệ sống sót.” Lục Kích nghiêng đầu, nhìn Ngu Tiểu Mãn đang im lặng không nói, “Chỉ có sống sót, mới có thể trông đợi vào tương lai, mới có cơ hội nghĩ chuyện cả đời.”
Mây đen trùng điệp tan đi, ánh trăng rọi đỉnh đầu, xinh đẹp rực rỡ, chỉ là không ai có tâm trạng ngắm nhìn.
Thậm chí Ngu Tiểu Mãn cũng không biết mình nhào vào lòng Lục Kích từ bao giờ, rõ ràng chỉ mới thơ thẩn một giây, cậu đã không nhịn được, cánh tay ôm chặt lấy cổ Lục Kích, dựa đầu lên vai hắn thở hổn hển hổn hển.
Bình thường cũng mau mồm mau miệng, ấy vậy mà hôm nay chẳng khác gì người câm, chỉ biết ôm Lục Kích không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi run rẩy, dường như là rất sợ.
Lục Kích bị cái ôm bất ngờ của cậu làm cho không kịp phản ứng, theo bảng cũng nhấc tay ôm, đợi đến khi nghe được tiếng hô hấp gần như sụt sùi của cậu, mới rốt cuộc bật cười, đồng thời cũng là thở phào nhẹ nhõm.
“Là ta ích kỷ, là ta kiêu căng tự đại, lại còn luôn khiến đệ phải khóc.” Lục Kích thở dài một tiếng, cuối cùng đau lòng vượt qua bối rối, “Ta là kẻ tồi, khốn kiếp… Đều tại ta sai rồi.”
Nam tử hán kiên cường Ngu Tiểu Mãn nghe mà xấu hổ, hít hít cái mũi, vùi mặt lên vai hắn buồn bực nói: “Vậy huynh định bồi thường ta như thế nào?”
Lục Kích còn tưởng thật, thủ thỉ bên tai Ngu Tiểu Mãn: “Ta biết đệ muốn trở về biển khơi, nói cho ta, nên bức nguyên đan ra thế nào, ta…”
Nghe hắn nhắc tới nguyên đan, Ngu Tiểu Mãn tức thì căng thẳng, vùng ra khỏi vòng tay hắn, trợn trừng cặp mắt nhìn hắn chằm chằm: “Cho huynh thì là của huynh, đừng hòng trả lại!”
Không ngờ Ngu Tiểu Mãn phản ứng mạnh như vậy, Lục Kích đè vai cậu, trịnh trọng nói: “Ta đã quen với việc không dùng được hai chân từ lâu, dù không có chân, ta cũng có thể chăm sóc bản thân mình thật tốt, sẽ không gây phiền hà cho đệ…”
“Ai chê huynh phiền?” Ngu Tiểu Mãn ngắt lời hắn, “Là ta không muốn huynh mắc kẹt trong chiếc xe bốn bánh, ta muốn huynh có thể chạy có thể nhảy có thể cưỡi ngựa, ta muốn nhìn huynh hào sảng ngạo nghễ, mà không phải, không phải…”
Mà không phải cả ngày lạnh mặt không vui, khát vọng một thân không nơi thi thố.
Càng không phải hèn nhát tự ti, chần chừ không tiến bước, bao nhiêu buổi trăng xuống trăng lên trong quá khứ, đều không đợi được huynh đi về phía ta dù chỉ là một bước.
“Huynh nói huynh muốn ta ở lại bên cạnh huynh, ta lại chẳng muốn chỉ đơn giản là ở bên cạnh.”
Thế nên mới để lại nguyên đan, để huynh và nó hòa làm một thể, giống như ta vĩnh viễn bên huynh, chăm sóc huynh không rời một khắc.
Sóng dữ cuộn giá băng, lạch trời vô bờ bến.
Tư tưởng được khai thông, lớp màng cản trở cuối cùng cũng tản vào trong gió, hai người đứng nhìn nhau bên biển, dường như muốn phải nhìn đủ cả đời.
Rốt cuộc là Ngu Tiểu Mãn ngượng ngùng bốc khói trước, cúi đầu tránh né.
Hồi lâu, Lục Kích “ừ” một tiếng, nói: “Ta sai rồi.”
Ngu Tiểu Mãn thật sự không thích nghe hắn nhận lỗi với mình, lầm bầm: “Ai muốn nghe huynh nói mấy lời này.”
Lục Kích mới được khai sáng không lâu, đối mặt với người yêu vẫn còn lóng ngóng, liền khiêm tốn chờ chỉ dạy: “Vậy muốn nghe ta nói gì?”
Một kẻ dám hỏi một tên dám nói, Ngu Tiểu Mãn ỷ trời tối không nhìn rõ mặt nhau, trả lời rất chi là hùng hổ: “Không phải nói là động lòng à, không phải nói là khuynh mộ à? Sao mà ta, ta chẳng nhìn thấy chút nào…”
Được chỉ bảo, Lục Kích mới chợt bừng tỉnh, thì ra tiếng ‘thích’ bày tỏ ban ngày lại nói quá vội vàng, không chạm được tới tâm.
Hắn nhẹ nhàng nắm cằm Ngu Tiểu Mãn, nhấc lên, khẽ kề môi một cái: “Thích đệ.”
Rồi lại chạm thêm một cái: “Chỉ thích đệ.”
Ngu Tiểu Mãn bị hôn cho choáng váng, gan cũng nở ra nhiều, biết mà còn hỏi: “Ta, ta là ai thế?”
Lục Kích không vội trả lời, giữ chặt khuôn mặt tránh tránh né né của đối phương, sáp lại gần lần nữa.
Lúc này cũng chẳng khiêm tốn nữa, môi bọc môi quấn quýt bên nhau, tấn công mãnh liệt, lưỡi cạy răng, cướp đoạt hơi thở ngọt ngào của người đối diện.
Ánh trăng treo trên đỉnh đầu, xoắn chặt bóng dáng hai người vào cùng một chỗ, Ngu Tiểu Mãn mềm hết tay chân, hồn cũng như bị câu đi đâu mất, cuối cùng không thể không mượn thân Lục Kích mà đứng thẳng người, tránh cho mất sức ngã khuỵu.
Con ngươi phủ lên một tầng sương mù ẩm ướt, đôi môi đỏ mọng, không thấy rõ cảnh sắc xung quanh, nhưng trong bóng đêm thính giác lại trở nên nhạy bén khôn lường.
“Đệ không phải vật cản trở,” Lục Kích đánh thẳng vào sự tự ti bất an canh cánh trong lòng cậu, thừa cơ trải lòng, “Đệ là Tiểu Mãn của ta, người trong mắt ta, cũng là người trong tâm ta.”
Lòng bàn tay khô ráo áp lên gò má mềm mại, lồng ngực đã từng ủ ấm tờ giấy khi xưa trở nên nóng bỏng, khoảng cách non núi bạt ngàn ngăn giữa hai danh tự, vượt qua biển trời, quấn quýt bên nhau.
“Ngu Tiểu Mãn, là thê tử mà Lục Khải Chi ta, cưới hỏi đàng hoàng.”