Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Thiên lôi bất ngờ giáng xuống làm các Ma Tộc không kịp đề phòng, sau khi thấy tiểu tiên tôn bị sét đánh xong không những không bị thương mà còn trở về hình dáng Chiêu Minh Tiên Tôn, từng tên lại càng run lẩy bẩy không dám nói lời nào.
Bệ hạ cũng quỳ rồi, bọn họ có nên quỳ chung không?
Mấy tên đánh mắt nhìn nhau, quyết định nhấc chân lên tìm chỗ quỳ sau lưng Ma Tôn, nhưng chưa kịp làm gì đã bị ánh mắt tràn đầy sát khí của Ma Tôn dọa lui.
Ân Minh Chúc hơi nâng mắt, con ngươi đỏ tươi càng ánh lên sự hung ác, vì vừa dốc toàn lực đọ sức với Diệp Trọng Uyên nên sát khí vẫn chưa tan hết, chỉ một ánh mắt đã khiến toàn bộ thuộc hạ chậm tiêu dừng chân lại.
Hung tàn như vậy quả nhiên vẫn là bệ hạ trong ấn tượng của họ hu hu hu~
Cung kính an phận gì đó đều là ảo giác, chỉ có Chiêu Minh Tiên Tôn mới có thể thấy thôi. Ở trước mặt bọn họ đây chính là sát thần một lời không hợp là thẳng tay đại khai sát giới.
Hệ Thống thấy đứa con trai yêu dấu hồi phục nên nói chuyện rất hào hứng. Đối với Ma Tôn bệ hạ đang quỳ trước mặt nó lại càng giảng đạo luôn mồm, thao thao bất tuyệt lại dông dài như sông Trường Giang.
Đáng tiếc Cố Thanh Giác mới vừa bị thiên lôi đánh, trong đầu vẫn đang mù mờ, nghe nó lải nhải cũng không hiểu được, 【 Thống, nói chậm lại. Những chuyện này là sao? Nói cái gì ta nghe hiểu được ấy.】
Sắc mặt Cố Thanh Giác tái nhợt, chân mày nhíu chặt, cơ thể đột ngột trở lại bình thường khiến y đau không tả được. Nếu không phải vịn tường, sợ là bây giờ ngay cả đứng lên y cũng không có sức.
Diệp Trọng Uyên trầm mặc đứng ở bên, không dám tưởng tượng tiểu sư đệ đã khôi phục trí nhớ sẽ phản ứng như thế nào khi thấy hắn. Lúc Thanh Giác cái gì cũng không nhớ, hắn còn có thể lừa mình dối người rằng chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng bây giờ Thanh Giác đã khôi phục, hắn còn có mặt mũi nào đối diện với y?
Cơ thể hiện tại của Thanh Giác được tạo ra từ hoa sen của Dịch Linh Trì, nếu cứ lớn lên từ từ sẽ không tổn hại gì, thậm chí thiên phú tu luyện còn tốt hơn hẳn lúc trước. Nhưng phản ứng của y bây giờ chẳng lẽ là sau khi bị ngộ thương đã tổn hại tới căn cơ?
Huyền Li Kiếm Tôn lo lắng, muốn đưa tiểu sư đệ về tông môn kiểm tra ngay lập tức. Nhưng thật sự nhìn thấy Cố Thanh Giác lại khiến hắn cái gì cũng không nói được.
Hắn đã hại Thanh Giác một lần, Thanh Giác sẽ chịu gần gũi với hắn như trước sao?
Diệp Trọng Uyên còn đang thấp thỏm chần chừ không dám tiến lên. Ân Minh Chúc cũng cảm thấy tim như bị xát muối như vậy, hắn cũng không dám rời mắt, chỉ sợ cảnh tượng bây giờ chỉ là một hồi mộng ảo, chớp mắt lần nữa sẽ không còn thấy được sư tôn.
Cố Thanh Giác đang mờ tịt về tình huống lúc này, nhưng bây giờ đồ đệ đang quỳ trước mặt y, y cũng không thể đờ ra mãi thế. Hệ Thống không biết vì lí do gì mà hào hứng phát điên trong thức hải, y nói gì nó cũng không để vào tai.
Cố Thanh Giác chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống nhìn Ân Minh Chúc nay đã trưởng thành, dịu dàng hỏi chuyện, “Sư tôn ở đây rồi, đừng sợ. Phạm lỗi gì sao? Sao lại sợ đến như vậy?”
Mấy ngày qua y không đánh nhau với ai nhưng sao cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi, là Hệ Thống thừa dịp y không chú ý hút mất năng lượng sao?
Hệ Thống mới vừa rồi còn hào hứng không thôi lập tức yên tĩnh lại, rốt cuộc nhận ra tuy trí nhớ ký chủ khôi phục nhưng chỉ khôi phục một nửa, còn một nửa không biết chạy đi đâu.
Người cha già nhìn đứa con to đầu trí nhớ sứt mẻ, cuối cùng không thể cầm lòng được nữa, oa một tiếng khóc thành chó con, 【 Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Giời đất ơi hu hu hu~】
Là do nó cướp năng lượng chưa đủ sao? Vì cái gì trí nhớ chỉ trở về có một nửa? Cái này không khoa học!
Tổng bộ chó chết! Các ngươi mau nhìn đi! Thiên Đạo thật là quá đáng! Người nhà bị bắt nạt mà các ngươi không quan tâm à!!!
Cố Thanh Giác vừa mới dứt lời, tiếng khóc ầm lên trong thức hải còn ồn ào hơn hồi nãy. Y chỉ hận không thể lập tức lôi Hệ Thống ra đánh một trận.
Nó không biết nhìn bây giờ là lúc nào à? Đệ tử còn chưa dỗ xong còn phải dỗ cả nó. Hay Thống Thống bắt đầu dậy thì, sao tâm tình xoay như chong chóng vậy?
Động tác lau nước mắt của Hệ Thống ngừng một lát, sau đó lại khóc ré lên, 【 Mi vốn dĩ đâu biết cha mi phải trải qua cái gì đâu!!!】
Cố Thanh Giác bị gào vào tai liền hoang mang không thôi, y giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương, quyết định mặc kệ nó khóc đã đời, ai dỗ là chó, xem coi ai phải thua trước.
Đệ tử yêu dấu vừa ngoan còn nghe lời, trước khi thức tỉnh huyết mạch Ma Tộc vốn là áo bông nhỏ tri kỷ, tốt hơn nhiều so với loại cha không thể dựa vào kia.
Tiên tôn thanh lãnh không để lộ chút tâm tư nào, tranh thủ bây giờ không phải kiễng chân lên nên y xoa đầu hắn, “Bị sư huynh đệ trong tông bắt nạt sao?”
Thần sắc Ân Minh Chúc hoảng hốt tựa như trở về quãng thời gian năm đó ở Huyền Thiên Tông. Mỗi lần hắn phạm lỗi, sư tôn đều ôn hòa hỏi han, bất kể hắn đã làm sai điều gì, sư tôn cũng sẽ nghĩ cách giúp hắn giải quyết.
Nếu như là lỗi hắn, sau khi trở về Nam Hoa Phong sư tôn sẽ đóng cửa dạy bảo. Nếu như là do người khác, sư tôn tuyệt đối sẽ không để hắn chịu thiệt.
Hòa Ương sư huynh không thích hắn, mặc dù không nói ra nhưng chỉ cần để ý chút đều có thể thấy được. Đệ tử tông môn đệ tử coi đại sư huynh đứng đầu, tất nhiên sẽ học theo.
Hơn nữa thanh danh sư tôn ở Tiên Giới rất vang dội, vô số người tới Huyền Thiên Tông để mong được bái nhập vào Nam Hoa Phong. Cho dù tư chất khẳng định không thể nhập môn nhưng có thể được nhìn Chiêu Minh Tiên Tôn một cái cũng đáng, nhưng từ trước tới nay sư tôn chỉ thu mình hắn làm đệ tử.
Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ hắn có một sư tôn điềm đạm kiên nhẫn, nhưng về sau tất cả đều bị hắn phá hỏng. Sư tôn tốt như vậy, cuối cùng dưới sự đổ dầu vào lửa của hắn, y đã hồn phi phách tán ở Vô Vọng Sơn. Nếu không phải các sư bá vẫn luôn tìm cách chiêu hồn, hắn cũng chỉ có thể vĩnh viễn sống trong áy náy.
“Sư tôn.” Giọng Ân Minh Chúc khàn khàn gượng gạo gọi y, hắn không ngờ sẽ có một ngày mình còn có thể ở trước mặt y xưng hô như vậy. Nếu có thể trở về năm đó, cho dù có phải tự sát hắn cũng nhất định không để những chuyện về sau xảy ra.
Nếu có thể trở về năm đó…
À, nếu có thể trở về năm đó, hắn thà rằng sư tôn không thu hắn làm đệ tử. Vĩnh viễn làm Chiêu Minh Tiên Tôn thanh lãnh cao quý, không phải trải qua những thống khổ về sau.
Cố Thanh Giác thấy bỗng nhiên Ân Minh Chúc có vẻ mất mát nên càng chắc chắn tiểu tử này bị ức hiếp. Nhân vật chính bị bắt nạt trong quá trình trưởng thành là rất bình thường, dù sao những thứ này đều là đá kê chân của hắn trong tương lai.
Haizz, tưởng y phí hết tâm tư muốn giữ sinh lực* cho tông môn dễ dàng lắm sao?
(*有生力量: Hữu sinh lực lượng- chỉ binh lính, vật tư trong quân đội. Vì trí nhớ Cố Thanh Giác đang ở đoạn đi cốt truyện cũ với Ân Minh Chúc là nhân vật chính nên anh Cố be liek “tôi phải can thằng này không nó đấm hết đệ tử tông mình vất vả lắm đấy có biết không?”)
Cố Thanh Giác khẽ thở dài, đương lúc muốn nói gì nữa bỗng nhiên chú ý tới Diệp Trọng Uyên cũng ở bên cạnh. Y đang mất sức vội vã muốn đứng lên liền thấy đầu váng mắt hoa, suýt chút nữa té xuống đất.
Ân Minh Chúc ở gần nhất, nhanh tay lẹ mắt đứng dậy đón lấy Cố Thanh Giác, nửa đỡ nửa ôm lo lắng gọi, “Sư tôn.”
Diệp Trọng Uyên hít sâu một hơi, chĩa kiếm vào tên Ma Tôn dám tranh thủ khi sư diệt tổ, “Buông ra.”
“Tam sư huynh?” Cố Thanh Giác lắc lắc đầu, không chú ý tới vấn đề tư thế, rốt cuộc mới bắt đầu nghi hoặc, “Tam sư huynh, sao huynh cũng ở đây? Đây là đâu vậy?”
Diệp Trọng Uyên mím môi, sắc mặt lạnh lùng không dám đối diện với ánh mắt y, “Việc này, Ma Tôn bệ hạ hẳn rõ ràng hơn.”
Cho dù trí nhớ Thanh Giác không trọn vẹn, hắn cũng không cho phép Ân Minh Chúc lợi dụng việc này để lừa dối y. Thật may hôm nay hắn chạy tới kịp thời, nếu không có người thân ở Ma cung, với sự đơn thuần của Thanh Giác, chẳng phải là sẽ bị kẻ âm hiểm này lừa hết sao?
Ma Tộc chính là Ma Tộc, cho dù có tỏ ra thuần lương vô tội thế nào đi nữa thì khi xé bỏ lớp da ngụy trang, bên trong vẫn là cái xác đen tối đến làm người ta nôn mửa.
Cố Thanh Giác mờ mịt nhìn vẻ mặt Diệp Trọng Uyên đen kịt, nhận ra sư huynh so với lần trước gặp mặt hình như có chút tang thương. Lại nhìn về đệ tử cúi gằm trầm mặc, y cảm thấy không lành lắm, “Ma Tôn?”
Ân Minh Chúc siết chặt tay, hận không thể tróc đến không còn một giọt huyết mạch Ma Tộc trong thân thể. Nhưng mà hắn không thể, đây chính là cội nguồn sức mạnh cường đại của hắn. Nếu không có năng lực, về sau hắn bảo vệ sư tôn như thế nào?
Cố Thanh Giác hoàn toàn ngu người, sao mới không chú ý một chút mà cốt truyện đã nhảy cóc xa đến vậy? Y còn chưa kịp làm trời làm đất gây thù với toàn bộ Tiên Giới, sao đồ đệ đã trở thành Ma Tôn rồi?
【 Thống! Ba! Cứu con! Ai có thể nói cho con biết tình huống hiện tại là gì không?】
Trong thức hải, Hệ Thống cuối cùng cũng không khóc lóc kêu trời nữa. Nghe Cố Thanh Giác chủ động gọi ba cũng không vui nổi, nó coi như vừa rồi không nghe thấy gì, co lại thành một cục tự kỷ trong góc.
Dù sao không có nó, đứa con này cũng phải tự vượt qua những ngày còn lại. Vậy còn cần nó làm gì?
Nó cùng lắm là một tiểu phế vật có hay không cũng được mà thôi hu hu hu~
Ân Minh Chúc nhận ra Cố Thanh Giác có vẻ kháng cự với thân phận Ma Tôn này, vết thương đang rỉ máu lại lần nữa bị xé ra. Hắn không biết phải làm thế nào sư tôn mới tha thứ. Chuyện từ đệ tử Huyền Thiên Tông biến thành Ma Tôn hắn khó mà giải thích, càng không nói tới những chuyện quá đáng hắn đã làm.
Ma Tôn bệ hạ mới vừa quyết sống chết với cả sư bá lúc này lại để lộ chút mong manh như đứa trẻ sợ bị vứt bỏ, túm vạt áo sư tôn nhà mình hèn mọn khẩn cầu, “Sư tôn, đồ nhi biết lỗi rồi, người đừng ghét bỏ ta.”
Cố Thanh Giác luống cuống nhìn đệ tử một tay mình nuôi lớn, theo bản năng nhìn sư huynh với ánh mắt cầu cứu. Bỗng nhiên tiểu tử này trở mình khác với thiết lập nhân vật, nhưng y còn chưa được vứt bỏ thiết lập tiên tôn cao lãnh. Bây giờ rốt cuộc là đau lòng trấn an hay là nghiêm khắc khiển trách? Sư huynh mau cứu em với! Cho em biết nên làm gì có được không?
Diệp Trọng Uyên trở tay thu kiếm vào vỏ, thiết tha nhìn tiểu sư đệ đang muốn dựa dẫm vào mình, nhân lúc tinh thần y không yên liền thẳng tay đánh y ngất xỉu.
Trí nhớ Thanh Giác đã bắt đầu khôi phục, có lẽ khôi phục hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian. Bây giờ Thanh Giác còn cảm thấy hắn là sư huynh đáng tin, đến khi y hoàn toàn nhớ lại, muốn giết muốn mổ tùy y.
Nhưng bây giờ bọn họ phải rời khỏi Ma Giới. Thanh Giác ở nơi nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể rơi vào tay Ân Minh Chúc.
Đôi mắt Ân Minh Chúc đỏ thẫm, ma khí vờn quanh thân, sự hung ác tùy tiện toát ra khi không cần lo bị Cố Thanh Giác biết, “Trả sư tôn cho ta.”
“Nếu ngươi không sợ ngộ thương y, vậy thì cứ tới cướp.” Diệp Trọng Uyên nhẹ nhàng ôm Cố Thanh Giác vào lòng, lạnh lùng liếc Ân Minh Chúc, như thể đoán được đối phương không dám mạo hiểm liền đưa tiểu sư đệ rời khỏi Ma cung.
Ân Minh Chúc mặt không cảm xúc nhìn người trong lòng bị mang đi, móng tay bấm vào thịt đến tứa máu mới có thể nhịn lại dục vọng hủy diệt hết thảy. Không được, sư tôn đã trở về, hắn không thể để cho sư tôn thất vọng.
Mèo con cháy khét bên cạnh không ai chú ý khạc ra một ngụm khói. Bạch Vân Mạc rất nhạy cảm với nguy hiểm, biết được còn ở lại đây có khả năng sẽ ăn đòn, không kịp đau lòng lông bị cháy đen đã vội vàng muốn chuồn ra ngoài.
Sau đó là một bàn tay túm gáy hắn xách lên.
Ân Minh Chúc xách bé mèo con đáng thương từng bước khoan thai ra khỏi tẩm điện. Hắn ngồi xuống ngai vàng ở trung tâm trong Ma cung, ung dung lau tay sau đó hờ hững mở miệng, “Bản tôn phải tới Huyền Thiên Tông.”
Bạch Vân Mạc bị dọa đến xù lông: “Mi…Miao…”
Cứu mạng ~ Chiêu Minh Tiên Tôn cứu mạng ~ Đệ tử ngài đáng sợ quá đi! Có phải hắn điên luôn rồi không hu hu hu~
Đến Bắc Cương chơi có thể tìm ta, đến Huyền Thiên Tông thì hỏi ta làm gì?! Ta có phải tông chủ Huyền Thiên Tông đâu, coi thường bé mèo con không đánh lại ngươi sao?
Ân Minh Chúc không để tâm bộ lông cháy đen của mèo con, vuốt xe rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt khẽ nheo lại tanh mùi máu, “Ngươi nói xem, nếu Tạ tông chủ biết ngươi ở trong tay bản tôn, liệu có vì mối quan hệ với Bắc Cương mà trả sư tôn lại cho ta không?
Yêu Vương vô tội:!!!
Méo!!!
Lão tử làm gì sai để ngươi phải đối xử với lão tử như vậy?!
Còn cứ thần kinh coi chừng Chiêu Minh Tiên Tôn càng ghét ngươi hơn! Đéo mẹ đáng đời Ân Minh Chúc nhà ngươi không có người yêu người thương!!!
*
Ở Huyền Thiên Tông, tin tức Huyền Li Kiếm Tôn đã cứu được Chiêu Minh Tiên Tôn rất nhanh đã truyền khắp tông môn, tốc độ so với tin Chiêu Minh Tiên Tôn bị Ma Tôn cướp đi còn nhanh hơn.
Suy cho cùng lúc bị cướp đi là đứa con nít, khi trở về là tiên tôn bọn họ quen thuộc nhưng vẫn bị Huyền Li Kiếm Tôn ôm trở về. Ma Tôn vốn tràn đầy ác ý với Chiêu Minh Tiên Tôn, đây đây đây… Đây nhất định là bị hành hạ ở Ma Giới rồi!
Ma Tôn đại gian đại ác, năm đó Chiêu Minh Tiên Tôn thu hắn làm đồ đệ quả thật là xui xẻo tám kiếp. Đáng thương tiên tôn, đứa trẻ thích hợp làm đồ đệ trên đời này nhiều như vậy. Tại sao năm đó ngài nhất thiết phải chọn cái tên nhóc hư đốn kia?
Tại Chủ Phong, Chiêu Minh Tiên Tôn bị-che-mắt-khi-thu-đồ đang đần mặt nhìn hình ảnh đứa con nít khóc đến ngu người trong thức hải, hồi lâu sau mới thẹn quá bắt đầu đuổi đánh Hệ Thống.
【 A a a a a a!!! Tắt đi tắt đi tắt mau!!! Thống ngươi muốn lấy mạng đổi mạng phải không a a a a a!!!】
Hệ Thống trốn chạy rất thuần thục, vừa chuồn đi vừa chọc ghẹo, 【 Cái này đã là gì? Thống gia còn tích nhiều hàng lắm, tiên tôn có muốn xem từng cái một hay không?】
Này thì cho ngươi mất trí nhớ, mất trí nhớ với Thống gia này, dám nữa không?! Xem xong có giỏi thì mất trí nhớ nữa ta xem? Thống gia không làm gì được Thiên Đạo thôi, chẳng lẽ không trị được tiểu tử ngốc nhà ngươi sao?
Cố Thanh Giác:…
Cố Thanh Giác xấu hổ đến tê cả da đầu, khi còn bé sao y có thể mau nước mắt như vậy, các sư huynh không cảm thấy trẻ con khóc nhiều sau này lớn lên sẽ không thể kiên cường sao?
A a a a a a!
Để y chết đi!
Đây chính là hiện trường đội quần của tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả* đó a a a a!!!
(*前无古人后无来者: trước không có người làm được, sau cũng không có người làm được.)
【 Cha, ba ba à! Trước đây là con không hiểu chuyện, con không nên quên mất lão nhân gia ngài. Cầu xin ngài nể mặt cốt truyện trước con nghe lời mà tha cho con trai yêu dấu lần này đi!】
Hệ Thống trong lòng cười như điên, thu cảnh tượng Cố nhóc con khóc thút thít đủ các góc độ về, sau đó lạnh lùng trả lời, 【 Không được, chẳng may sau này ngươi không nghe lời thì sao? Ba ba ta không có bản lĩnh, chỉ có thể dựa vào mấy thứ trọng yếu này để sống qua ngày.】
Cố Thanh Giác đàm phán mấy lần đều không có kết quả, sau khi rời khỏi thức hải chỉ biết tuyệt vọng nhìn màn giường lẩm bẩm, “Tại sao ta vẫn còn sống? Tại sao ta phải chịu đựng những việc này?”
Ngoài cửa, Vân Thính Lan đang đẩy cửa khựng tay lại, trầm mặc hồi lâu mới áp chế tâm trạng quay cuồng lại được, sau đó mỉm cười đi vào gặp tiểu sư đệ tuyệt vọng, “Thanh Giác, đừng sợ, là nhị sư huynh đây.”
Thanh Giác của họ thiện lương như vậy, vì không để các sư huynh khổ sở cũng sẽ có thể bước ra từ những thống khổ năm đó.
Vân Thính Lan không sợ Thanh Giác hận hắn, hắn chỉ sợ y cái gì cũng không quan tâm, chỉ mong rời khỏi thế giới đã khiến y chịu quá nhiều thống khổ này.
Cố Thanh Giác phục hồi tinh thần lại, nhìn nụ cười miễn cưỡng của nhị sư huynh, y cũng cứng ngắc cười lại. Xong đời, y cảm thấy có lẽ mình sắp thoát khỏi cốt truyện một lần nữa rồi.
Thống ba ở trên cao, con không muốn dự đoán trở thành sự thật đâu, yêu ngươi hu hu hu~
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cố: Ta luôn vì suy diễn không đủ nhiều mà cảm thấy hoàn toàn xa lạ với các ngươi.