*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thực ra thì mỗi con người chúng ta đều có một thứ: đó chính là giây phút mềm lòng và nó chính là điểm yếu, là thứ đẩy con người ta vào đường tuyệt vọng.
Bằng một cách nào đó mà hai kẻ kia đã tìm được Hạnh, họ đến khi Hạnh đang ở nhà một mình với đứa trẻ..
Họ lao đến ôm Hạnh khóc nức nở, đầu tiên là ngạc nhiên, ngỡ ngàng rồi đến bối rối…
– sao hai người lại ở đây?
Lão Minh: con đã đi đâu vậy? Sao không liên lạc gì với bố, có biết bố lo cho con lắm không?
Mụ dì ghẻ cũng rưng rưng nước mắt rồi nắm lấy tay Hạnh.
– con ơi, mẹ xin lỗi con, mẹ đã rất hối hận vì đã đối sử không tốt với con, bố mẹ chỉ có mình con, con đi rồi bố mẹ mới thấy là bố mẹ quá ngu ngốc, xin con tha thứ cho bố mẹ…
Hạnh nghe được mấy lời ấy thì cảm động lắm, bà ta còn bế lấy đứa con bé nhỏ của Hạnh, thơm lên má nó rồi dỗ dành.
– bà thương, bà xin lỗi con vì đã để con phải chịu khổ, sau này bà nhất định sẽ bù đắp cho con.
Hai ngày trước đó…
– mất mẹ nó năm triệu, bọn đấy tìm có cái địa chỉ thôi mà nó ngốn của tôi một đống tiền.
Bà ta từ bên ngoài ném cái túi sách cái rầm, mặt thâm đen như vừa bị sét đánh trúng.
– bà đưa tiền cho bọn nó chưa?
– đưa rồi, mai đi tìm nó..
– được rồi, nó về nó sẽ trả lại cho bà…
– đúng là cái con quỷ. Mà nài, tìm được nó rồi phải tỏ vẻ yêu thương nó, phải như là nhớ nó lắm nghe chưa? Ông mà như con chó dại là hỏng hết việc đấy..
– là sao?
– chưa nghe thấy khổ nhục kế bao giờ à? Phải để nó muốn về, nó để con cho mình coi thì mới đem đứa con đi được, hiểu không,?
Hạnh ngốc lắm, cứ nghĩ bố mẹ đã biết thương mình thật, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều khúc mắc, tạm thời vẫn chưa thể niềm nở với họ…
Mụ dì ghẻ kia lại dở cái trò thảo mai ra.
– con về nhà với bố mẹ đi con, có nhà có cửa đàng hoàng, ở đây mãi sao được.
Lão Minh: đúng rồi đấy, về nhà rau cháo nuôi nhau, thấy hai mẹ con thế này bố đau lòng lắm…
Hạnh cũng ừ à cho qua rồi bảo để còn suy nghĩ, hai kẻ đó hậm hực lắm nhưng vẫn cố nở nụ cười.
– được rồi, con cứ yên tâm ở đây vài ngày suy nghĩ, bố mẹ đợi được mà…
Tối hôm ấy khi mọi người về hết, Hạnh đem truyện ấy kể cho mọi người nghe, Ngọc đang uống nước tí sặc…
– nghe nồng nặc mùi thuốc súng, khiếp, đúng là cái đồ xạo lồng..
Vân: tao thấy cũng sao sao ấy, bắt phá cho bằng được giờ gặp lại ôm lấy ôm để như không may thất lạc nhau, vô lý…
Mai: thế mày có nhìn biểu cảm của họ không? Xem nó là thật lòng hay diễn?
Hạnh ấp úng..
– em cũng không biết..
Ngọc: ngu mãi mà không hết ngu. Mày mà về đấy kiểu gì nó cũng cho con mày vào trại mồ côi hoặc vất trước cổng chùa, còn mày sẽ trở thành món hàng có giá trị một hai trăm…
Vân: ừ, người ta bảo giang sơn dễ đổi mà bản tính thì khó dời, cần phải suy nghĩ cho kĩ…
Hạnh càng nghe càng thấy rối, càng không biết làm thế nào.
– bây giờ phải làm sao đây, em có nên về không?
Vân: cái gì cũng phải từ từ, phải tìm hiểu, cứ sốt sình sịch lên là thế nào?
Mai: để xem họ tử tế đến đâu đã…
Ngọc: xem xét gì, 100% lừa đảo rồi, nghe qua là đã đủ hiểu rồi.
Hạnh: Em rất muốn biết họ có thực sự thay đổi không? Nếu họ thay đổi thật thì em cũng muốn về với họ…
Ngọc thấy Hạnh ngốc như thế thì cũng có chút tức giận, vừa mới khóc lóc có tí, rơi tẹo nước mắt giả tạo vậy mà con bé này đã lập tức muốn tin là họ tử tế. Nếu là con người tử tế có đầu óc suy nghĩ thì ngay từ đầu đã không sống chết bắt con gái của mình bỏ đi cái thai trong bụng để bán cho nhà giàu rồi…
– Bây giờ tao tính như thế này, bọn tao sẽ giúp mày theo dõi ông bà Bô của mày xem có biểu hiện gì bất thường không? Xem có cái gì gọi là hối hận không…
Hạnh: như vậy thì làm phiền các chị quá…
Ngọc: coi như kiếp trước bọn tao nợ nần mày đi, kiếp này trả nợ xong kiếp sau khỏi phải làm người tốt cho nặng thân.
Ai cũng biết là Ngọc chỉ nói như thế thôi chứ thật lòng thật dạ rất thương Hạnh và con gái của Hạnh, việc thì vẫn phải đi làm ban đêm nhưng ban ngày mọi người ngủ ít hơn để thực hiện kế hoạch theo dõi bố mẹ Hạnh. Việc duy nhất Hạnh cần làm đó chính là cho mọi người địa chỉ…
Vân: từ ngày quen biết con bé này bọn mình chẳng khác gì thám tử, theo dõi hết thẳng chồng hụt của nó rồi lại đến ông bố với bà dì ghẻ, không biết là còn phải theo dõi thêm bao nhiêu người nữa…
Mai: Nhưng mà từ khi có nó cũng cảm thấy vui vẻ hẳn, có bé con nữa thấy mọi thứ xung quanh dường như trở nên rất tốt đẹp…
Ngọc: Mà cũng công nhận, con bé này số nó bi thảm nhưng mà khi nó đến gần bọn mình thì công việc làm ăn của bọn mình lại tốt. Nói gì đâu xa mới hôm qua được lão già kia bo cho hẳn ba triệu, cầm tiền mà sướng hết cả đời…
Mai: mày suốt ngày chỉ tiền tiền, chỉ được cái giống tao. Hehe….
Vân: bây giờ thống nhất kế hoạch đi, mấy người đấy hoàn toàn không biết mình….
Ngọc: hai kẻ khốn kiếp ấy chẳng phải muốn bán con Hạnh cho bọn nhà giàu sao? Bây giờ bọn mình giả làm người mối lái, trả giá cao kiểu gì chẳng lòi đuôi ra…
Mai: con này thông minh phết, nhưng mà nếu tiếp cận trực tiếp với cái loại đấy thì chắc chắn nó sẽ nghi ngờ.
Ngọc: vậy thì cần phải tìm một kẻ trung gian, để nó kết nối..
Mai: mà con Hạnh hâm ấy nó đáng giá bao nhiêu vậy chúng mày. hahaha
Ngọc: nhìn cũng ngon, tầm trăm, hai trăm gì đấy.
Vân: thế giờ mình tới quất luôn 3 trăm cho nó máu.
Ngọc: vãi, có giá thế cơ à. Vậy thì có mà bán đứt luôn cho mình muốn làm gì thì làm đúng không? Vân đại gia có khác.
Vân: tao làm đéo gì có tiền
:))))
Mai: thôi bớt chém gió đi, quan trọng là tìm ai kìa…
Ngọc: giả vờ làm một mụ môi giới từ thành phố về tìm vợ quê cho bọn Đài loan, cứ vung tiền như lá là nó mê ngay. Mà em thấy cái vai này chị Vân là hợp nhất…
Vân nghe thế thì nhíu mày.
– điểm nào trên mặt tao khiến cho mày liên tưởng đến những con mụ tú bà thế?
Ngọc: hehe, trên người chị ngời ngời thần thái, đặc biệt là còn có nét mặn mà với cả sắc sảo nữa. Nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng chỉ thấy chị có tướng thành đạt…
Lúc này thì Mai đã buồn cười lắm rồi nhưng không dám cười, lớ ngớ lại bị bà Vân quay sang cho vài phát vả thì bỏ mẹ…
Vân: Nhìn cái thái độ của mày là tao biết mày nói đểu tao rồi, nhưng mà riêng mày tao không thèm chấp. Vậy bây giờ thống nhất tao chính là tú bà đi, còn hai đứa chúng mày sẽ nhập vai nào?
Ngọc: em tính thế này, bây giờ tạm thời em sẽ thuê một căn nhà nào đấy thật to trong cái xóm ấy, cái này thì sẽ nhờ thằng Vinh xe ôm bắt mối để chúng ta thuê được. chị sẽ đi khắp xóm khoe khoang cuộc sống giàu có khi lấy chồng nước ngoài, còn hai đứa em coi như rảnh rỗi theo chị về du lịch….
Vân: ai lại đi du lịch ở miền quê hẻo lánh làm gì?
Ngọc: chị không chịu cập nhật tình hình gì cả, chỗ đấy nó mới mỗi cái resort, coi như mình về đấy nghỉ dưỡng, tiện tìm thêm người vì đang có mấy mối ngon….. Mà em nói thật cho chị biết nhé, những người có tiền nói cái quái gì chẳng đúng, chẳng có người nghe. Miễn là chị có tiền ném ra, thì đối với cái bọn ham tiền như vợ chồng nhà đấy cần quái gì lôgic….
Mai: em thấy nó nói cũng đúng, bây giờ thống nhất kế hoạch, để liên lạc với thằng Vinh xe ôm nó kiếm cho cái nhà nào rộng rộng. Chẳng qua mình cứ lo thôi chứ thiên hạ hơi đâu mà để ý mình từ đâu đến, đến làm gì…
Thằng Vinh ngay lập tức được triệu tập, vừa nhìn thấy bọn Ngọc đã trêu…
– hôm nay lại lừa được thằng nào vào khách sạn để đánh à?
Ngọc: ba cái thứ thấp hèn đấy chỉ làm một lần thôi.
– vậy gọi tôi đến đây làm gì?
Ngọc: Tôi biết anh quan hệ rộng, cần thuê nhà to đẹp ở địa chỉ này…
– khu này mới lên resort, không biết khách khứa thế nào nhưng mà giá cả có vẻ căng đấy…
– căng là bao nhiêu?
– một tháng tầm 5 triệu…
– đắt vãi…
– Thế giờ có thuê không?
– đương nhiên là thuê rồi…
– ok..
Vinh đi rồi mọi người lại tiếp tục bàn bạc..
Mai: nhà cửa chẳng biết như thế nào mà đắt thế?
Vân: đắt thì đắt nhưng mà cho con Hạnh nó nhận ra được bộ mặt thật của bố mẹ nó. Lỡ giúp rồi thì giúp cho chót, con này mà bỏ mặc nó một ngày thôi là nó đã sập hố xuống địa ngục rồi. Có nhớ thằng già xe ôm hôm trước không? Thật thà quá nên nó lừa đấy….
Bàn bạc xong xuôi thì mấy chị em kéo nhau về phòng trọ, về đến nơi thì cơm nước đã xong xuôi đâu đấy…
Vân: chăm con thì không lo suốt ngày lo nấu nướng.
Hạnh: Em sợ các chị đi về sẽ đói…
Ngọc: thời gian tới ông bà ấy nói gì mày cũng không được nghe, bọn tao làm gì mày cũng không được hé mồm đang nói với ông bà ấy. Nghe chưa?
Hạnh: em biết mà….
Vân: bọn chị đang tìm cách giúp mày. Nếu mà bố mẹ mày thực sự thay đổi thì là cái tốt, bọn chị mừng cho mày. Nhưng mà nếu như dở trò thì chỉ khổ mày thôi nên mày nhất định phải nghe lời bọn chị đấy…
Hạnh đương nhiên hiểu, cô cũng nghi ngờ, nhưng con nhỏ nên không thể tự tìm hiểu được, cô cảm thấy quá may mắn vì đã có được những người tri kỉ bên cạnh.