Cảnh Xuân Liêu Nhân

Chương 27



Làn gió đêm xuyên qua khe cửa sổ đang hé mở, vén màn lên, tất cả giác quan trong đêm đen đều được phóng đại, khi một cánh tay mềm mại ôm lấy eo Lục Xung, thân thể hắn nháy mắt cứng đờ.

Lục Xung nghiêng người, một tay chống trên gối, một tay khác xoa tóc hắn, động tác hắn chững lại, nín thở.

Giờ khắc này hắn cũng không biết Tô Anh muốn làm gì, hắn kéo một sợi tóc, không phải nằm mơ, hắn tưởng Tô Anh gặp ác mộng nên sợ hãi!

Gò má Lục Xung ửng đỏ, nhịp tim ổn định vừa nãy cũng nhảy lên thình thịch, bất giác trong lòng có chút đắc ý, điều này cho thấy trong lòng Anh Anh, hắn là người có thể dựa vào.

Lục Xung ho nhẹ một tiếng, chậm rãi buông tay, bàn tay dựa theo cảm giác nhẹ nhàng đặt ở đầu vai Tô Anh, vỗ vỗ trấn an: “Có phải ……”

Chưa kịp nói xong, đồng tử Lục Xung đột nhiên phóng đại, giọng nói khàn khàn nhỏ dần, yết hầu lăn lăn.

Bàn tay Lục Xung không ngừng siết chặt, nhẹ nhàng nắm chặt vai Tô Anh.

Cảm xúc non mịn, mềm mại rõ ràng liên tục truyền vào trong não hắn ——

Chết tiệt!

Tô Anh không có mang y phục!!!

Trong đầu bỗng nổ vang một tiếng, Lục Xung lúc này mới ý thức được Tô Anh rúc vào trước ngực hắn mà không một mảnh vải che thân!

Tô Anh tránh ở trong chăn, khi nàng cởi y phục cùng áo lót đã cực kỳ lo lắng, da mặt nóng bỏng, tim cũng nhảy lên, nhưng thời điểm trần truồng xuống đất, một khắc kia vén màn lụa lên, Tô Anh lại bình tĩnh đến lạ thường.

Nàng đã hạ quyết tâm, thì sẽ không quay đầu lại.

Cánh tay Tô Anh từ hông Lục Xung rút ra, từ từ nâng lên, ôm lấy cổ hắn.

Trong đầu Lục Xung trống rỗng, hắn khiếp sợ cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Anh.

Dưới ánh trăng, bốn mắt nhìn nhau, không khí trở nên ngưng đọng.

Tô Anh ngửa đầu, đôi mắt cong cong, trong như nước.

Huyệt thái dương Lục Xung nhảy lên hai cái, cảm thấy hơi choáng váng, yết hầu khô khốc như thể ba ngày ba đêm không uống nước, mở miệng lại chỉ có thể nói một tiếng: “Anh anh……”

Tô Anh không cho hắn thời gian phản ứng, chịu đựng ngượng ngùng, ngẩng đầu hôn lên môi mỏng hắn, do dự một chút, cũng không thuần thục mà đưa đầu lưỡi ra.

Lục Xung sửng sốt một chút, theo bản năng đáp lại nàng, nhấm nháp cánh môi ngọt ngào của nàng.

Bàn tay hắn giữ lấy gáy nàng.

Đợi cho đến khi nửa người Tô Anh khẽ áp vào lồng ngực cứng rắn chắc của hắn, và bàn tay nhỏ vụng trộm chạm vào trung y của hắn, Lục Xung mới nhận thức được chuyện đang xảy ra.

Lục Xung quay đầu, giữ vai nàng, hơi thở nóng gấp gáp không ngừng phả vào tai nàng: “Tô Anh!”

Khi chạm vào nàng, hắn nghĩ lại tình cảnh hiện tại của nàng, nhanh chóng thu tay lại, cánh tay đặt bên hông nàng.

Hắn nhìn chằm chằm Tô Anh, vẻ mặt thậm chí có chút hoảng sợ.

Lỗ tai Tô Anh nóng bừng lên, chưa từ bỏ ý định dựa lại gần.

Lục Xung nhanh chóng xốc phần chăn mỏng ở eo lên, quấn lấy thân thể Tô Anh, tay hắn có chút run run.

Trước mắt hiện ra một mảnh trắng nõn, Lục Xung ngồi ở trên giường, đưa lưng về phía Tô Anh, không dám quay đầu lại, cả người đều choáng váng!

Sau đó lại nhảy xuống giường, thắp sáng nến.

Trước mắt thoáng sáng sủa hơn một ít, cơ bắp trên người Lục Xung căng chặt, “Đông” một tiếng, nặng nề buông xuống giá cắm nến.

Hắn chần chờ nhìn về phía một sườn khác của màn vải, tấm màn tung bay, trên ghế nằm trống rỗng.

Lục Xung xác định đây không phải trong mơ, hắn quay đầu nhìn về phía giường của mình.

Không đợi hắn bình tĩnh, một cái đầu nhỏ ló ra khỏi tấm màn, trên khuôn mặt nhỏ của Tô Anh tràn đầy sắc hồng, đôi mắt long lanh, cánh môi đỏ mọng, cần cổ trắng nõn đi xuống lộ ra nửa bờ vai ngọc.

Chăn mỏng màu nâu che đi phần, cảnh xuân bị che đi một nửa, làm tăng thêm sắc dục mơ hồ.

Quả thực muốn lấy mạng hắn đây mà.

Lục Xung gian nan mở miệng: “Anh Anh, nàng gặp ác mộng hả?”

Tô Anh ngoan ngoãn lắc đầu: “Chu Huyền Diễm.”

Nàng nhẹ nhàng gọi hắn.

Lục Xung cảm thấy chính mình cần tránh xa nàng để lấy lại bình tĩnh trong chốc lát, nhưng khi ánh mắt tràn đầy yêu thương và ngây thơ của nàng nhìn về phía hắn, hắn theo bản năng tiến đến trước mặt nàng vài bước, giơ tay ấn ấn giữa trán: “Anh Anh, nàng nên ngủ ở chỗ của mình.”

Tô Anh chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.

Nhưng nàng không muốn ngủ: “Chàng lại gần đây có được không?”

Lục Xung hít sâu một hơi, đúng là muốn lấy mạng hắn mà!

Lục Xung giả vờ trấn định: “Nàng ngủ ở đó không thoải mái phải không? Để đêm nay ta ngủ ở ghế tựa.”

Lục Xung lui về phía sau vài bước, kiên định vén rèm vải lên, xốc chăn mỏng lên ngồi trên ghế.

Bỗng dưng trước mắt hắn xuất hiện y phục màu xanh lá, áo trong màu vàng nhạt thêu hoa đào, cùng quần nhỏ cùng màu đập vào trong mắt.

Lục Xung hoảng hốt một chút, thì ra tất cả không phải ngoài ý muốn, mọi chuyện đều sớm được chuẩn bị trước.

Lục Xung nắm chặt tay trong chăn, khớp xương cùng gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn nghĩ, hôm nay nếu không phải Anh Anh điên, thì chính là hắn điên rồi.

Nhưng hiển nhiên người điên trước là hắn.

Bước chân nhỏ truyền đến, Tô Anh từ phía sau ôm lấy hắn.

Lục Xung hít sâu một hơi, hắn cảm nhận được rõ ràng lồng ngực nàng đang áp lên tấm lưng rắn chắc của hắn.

Cảm giác mềm như bông……

Lục Xung cố gắng để giữ bình tĩnh, nhưng tâm trí hắn không thể xóa bỏ được hình dáng của nàng.

Lục Xung thẳng thắn thừa nhận rằng đúng là hắn khao khát có được Tô Anh.

Anh Anh là người hắn yêu, hắn cũng là nam nhân bình thường, hắn không muốn phủ nhận tầm ảnh hưởng của nàng đối với hắn.

Nhưng có một số việc không nên phát sinh vào lúc này, trong lòng Lục Xung sớm đã có tính toán, chờ khi đón nàng đến kinh thành, hắn muốn cưới nàng, hắn muốn đem tất cả những thứ trân quý nhất trên đời này làm sính lễ cho nàng, rồi sau đó mới có thể làm những điều kiều diễm trong mộng hắn hiện tại.

Trình tự không thể bị xáo trộn.

Tô Anh không biết rằng hắn đã nghĩ tới những điều này, nhưng trong lòng có chút sốt ruột: “Chàng không muốn hôn ta, không muốn ôm ta một cái sao?”

Lục Xung trầm mặc rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ của nàng ôm eo hắn, khí huyết dâng trào, mặt đỏ tai hồng nắm lấy tay nàng, muốn dùng lực gỡ tay nàng ra, nhưng lại không dám dùng sức sợ nàng bị thương: “Anh Anh, nàng cần bình tĩnh lại.”

Tô Anh như không nghe lời hắn nói, gắt gao ôm lấy hắn, thân thể manh mai lả lướt cọ sau lưng hắn.

Da đầu Lục Xung tê dại, vất vả kéo nàng ra, xoay người nàng đứng trước người hắn.

Yết hầu Lục Xung dich chuyển, hơi ngẩng đầu, hắn chỉ dám khẽ liếc qua đỉnh đầu nàng.

Lục Xung cảm thấy có chút bất lực, trung y trên người đều bị nàng làm rối tung, đai lưng lỏng lẻo buộc vào nhau, hắn thậm chí đã bắt đầu nghĩ lại xem có phải hắn đã làm cái gì sai, mới khiến Tô Anh trừng phạt hắn như vậy.

Nhưng chuyện duy nhất hắn cảm thấy có lỗi với nàng, chính là che giấu thân phận thật sự của mình, còn lại đều không có.

Giờ phút này, Lục Xung nhìn giống như cô nương nhà lành kiên cường bảo vệ trinh tiết của mình, mà Tô Anh lại chính là ác bá ỷ thế hiếp người.

Trên người Tô Anh toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cùng hắn lôi kéo, tiêu tốn rất nhiều sức lực, nàng cảm thấy có chút hụt hơi.

Trước mũi Lục Xung đều phảng phất hơi thở nhẹ nhàng và ngọt ngào của nàng, bên tai là tiếng thở dốc của nàng.

Lục Xung xấu hổ phản ứng.

Giọng nói Lục Xung khàn khàn, hắn khắc chế chính mình, nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nói: “Anh Anh, nàng mau mặc quần áo vào cho ta.”

Im lặng một hồi, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Cẩn thận cảm lạnh.”

Tô Anh không có khả năng nghe lời hắn, nàng nhỏ giọng nói: “Sẽ không cảm lạnh đâu.”

Nàng ngẩng đầu, duỗi tay, đầu ngón tay xẹt nhẹ qua phía dưới yết hầu của hắn: “Chàng đổ mồ hôi rồi.”

Lục Xung cảm thấy hắn sắp không thể chịu được nữa.

Tô Anh cắn cắn cánh môi, nhón mũi chân, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ ở cổ hắn: “Chu Huyền Diễm, ta muốn chàng.”

Tô Anh thấy vành tai hắn đỏ ửng, đến bây giờ nàng mới phát hiện vành tai trái của hắn có một nốt ruồi nhỏ, nàng hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn nhẹ vành tai hắn.

Cánh môi ấm áp của nàng từng chút từng chút một hôn lên vành tai Lục Xung.

Những âm mưu tính toán, quy củ, hay kế sách lâu dài của Lục Xung toàn bộ đều tan thành mây khói.

Tiểu tiên nữ hóa thân thành tiểu yêu tinh, quấn lấy muốn hút máu hắn, khiến Lục Xung muốn lui cũng không được, thành trì đều tan rã, ngoan ngoãn dâng mình mặc nàng xử lý.

Sợ là nếu tiểu yêu tinh muốn trái tim hắn thì Lục Xung cũng tự nguyện mở ngực ra tùy nàng lấy, cho nàng một trái tim tràn ngập bóng hình nàng trong đó.

Ánh sáng từ ngọn nến nhẹ nhàng lay động.

Ánh mắt Tô Anh lơ mơ, phảng phất như đang ở trêm một con thuyền nhỏ, buổi chiều đang lắc lư trên mặt hồ yên tĩnh, bỗng nhiên một trận gió mạnh ấp đến, khiến cho hồ nước yên tĩnh biến thành bão đập vào con thuyền.

Ngón tay Tô Anh vô lực bắt lấy cột thuyền, muốn ổn định cơ thể, nhưng hoàn toàn vô ích.

Lục Xung cúi đầu hôn nàng, giữa môi thì thầm: “Anh Anh.”

Tô Anh mơ mơ màng màng đáp lại, ôm lấy hắn, đến khi mất hết sực lực không chịu được nữa chỉ có thể đặt cằm trên bờ vai thấm đẫm mồ hôi của hắn, nghe giọng nói đứt quãng của hắn.

Hắn không ngừng gọi tên nàng: “Anh Anh, Anh Anh……”

Tô Anh bồn chồn theo, hàm răng cắn chặt cơ bắp rắn chắc của hắn.

Dường như ý thức được cảm xúc của nàng, Lục Xung ôm mặt nàng, âm thanh hắn khàn khàn lại sắc bén, thở dốc nói: “ Không gọi là Anh Anh nữa, gọi nàng là Viên Viên được không?”

Vì sao?

Tô Anh choáng váng, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, vì sao lại gọi là Viên Viên? Nàng hỏi đứt quãng.

Lục Xung dùng hành động để trả lời câu hỏi của nàng.

……

Khi Tô Anh tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Nàng khó khắn mở mắt, vẫn còn buồn ngủ, nàng nhìn thấy một bóng hình trong mảng mông lung.

Tấm màn đã được vén lên, Lục Xung ngồi ở trên ghế tựa, khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt phượng đen nhánh yên lặng nhìn nàng.

Tô Anh không nghĩ tới hắn vẫn còn ở đây, nàng cho rằng hắn sẽ xuống núi như mấy ngày trước, chớp chớp mắt, yên lặng vùi đầu vào trong chăn, xoay người đưa lưng về phía hắn.

Động tác nhẹ thôi nhưng vẫn ảnh hưởng đến cơ thể, Tô Anh muốn nghỉ ngơi thêm, trừ phần eo và chân có chút đau nhức, nơi bí ẩn ở dưới cũng có chút khó chịu, nhưng nàng dường như không có cảm giác nào khác.

Khuôn mặt Tô Anh phiếm hồng, mang theo một chút thỏa mãn.

Phía sau truyền đến tiếng gầm lên giận dữ: “Tô Anh!”

Thân thể Tô Anh có chút cứng đờ, cổ cũng không dám động.

Buổi sáng Lục Xung tỉnh lại, vừa tức lại vừa mừng, trong lòng ngũ vị tạp trần, tư vị gì cũng có.

Tô Anh nghe giọng nói tức giận của hắn, ho nhẹ một tiếng, do dự một chút, thở dài, cuối cùng lựa chọn đối mặt với hắn.

Tô Anh xoay người, lười biếng dựa vào gối mềm, ánh mắt trông mong nhìn Lục Xung.

Lục Xung nhìn thấy biểu tình của nàng, những lời muốn nói đều nghẹn ở trong cổ họng, từ trên ghế bước xuống, đi tới đi lui trong phòng.

Tô Anh yên lặng nhìn hắn: “Ta chóng mặt quá.”

Lục Xung một dừng lại, sải bước đi đến, dậm chân, ngồi ở mép giường, một đôi mắt phượng dần đỏ lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má nàng.

“Anh Anh, thực xin lỗi.”

Sống mũi Tô Anh bất giác chua xót, nàng chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Là do ta chủ động.”

Lục Xung kiên quyết cho rằng hắn sai, là chính hắn không kiên định, không thể khống chế được chính mình.

Hắn như một con chó lơn vừa làm chuyện có lỗi, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Là ta khiến nàng chịu ủy khuất!”

Dựa vào lồng ngực rộng lớn ấm áp của hắn, Tô Anh có chút muốn khóc, hắn vì cái gì không thể chỉ là Chu Huyền Diễm của nàng!

Nàng lén lút lau đi nước mắt, thấp giọng nói: “Ta không ủy khuất, ta cũng rất thích.”

Ý định của nàng là trấn an Lục Xung, nàng không muốn hắn nghĩ nhiều, mặc dù đã hạ quyết tâm sẽ không ở bên hắn nữa, nên Tô Anh cũng không muốn lưu lại gánh nặng tâm lý cho hắn.

Nhưng điều Lục Xung nghe được, lại hoàn toàn khác.

Trong nháy mắt Lục Xung cảm thấy có chút khô nóng, tay chân cũng trở nên cứng đờ, vành tai hơi phiếm hồng: “Nàng, nàng đừng nói bậy.”

Nói xong chính hắn cũng cảm thấy không đúng: “Nàng thích là được rồi.”

“Không phải, ý ta là ta cũng rất thích.”

Kết quả là càng nói càng không thích hợp.

Lục Xung có chút chật vật, quay đầu đi, một lúc sau mới nghiêm túc nói: “Tô Anh ta rất thích nàng, cũng rất thích cùng nàng làm chuyện đó, nhưng hiện tại không thể, việc này đối với nàng không tốt, đêm qua là ta sai, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Sao có thể như thế!

Trong lòng Tô Anh rất sốt ruột, nhưng nàng không muốn để Lục Xung biết ý định của mình, nên chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn cúi đầu.

Lục Xung cho rằng nàng sẽ nghe lời hắn, xoa xoa đầu nàng: “Đói bụng chưa? Ta lấy đồ ăn cho nàng.”

Lục Xung mới ra khỏi của, Tô Anh liền xốc chăn lên chuẩn bị đi, nhưng khi đứng trên mặt đất, chân có chút mềm.

Tối hôm qua làm xong trời đã khuya, nhưng Lục Xung vẫn giúp Tô Anh tắm rửa sạch sẽ rồi mang y phục, mới đưa nàng đi ngủ, chỉ là bên trong y phục to rộng không có gì.

Tô Anh nhìn quần áo cùng chăn nệm đã được giặt sạch sẽ được phơi nắng trong viện, trong đầu theo bản năng xuất hiện cảnh hắn ngồi ở bên cạnh giếng giặt những bộ y phục đó.

Trong lòng ngăn không được tiếc nuối.

Tô Anh tìm áo lót, cởi y phục ngoài chuẩn bị mặc vào.

Cúi đầu thấy dấu tay trước ngực mình, gò má nháy mắt đỏ ửng lên, nàng nắm chặt áo lót che trước ngực, lặng lẽ quay người lại, nhìn chính mình trong gương.

Nhìn không rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những dấu tay ái muội ở sườn hông.

Giọng Lục Xung gọi nàng là Viên Viên vẫn còn văng vẳng trong tâm trí nàng.

Đôi mắt Tô Anh ươn ướt, che đi khuôn mặt khô nóng, không khỏi co chân lại.

Tuy vậy, những ấn ký này cũng khẳng định lời Lục Xung nói, hắn thật sự thích nàng!

Điều này đã mang lại cho Tô Anh sự tin tưởng rất lớn.

Có lẽ do hành vi khác thường của Tô Anh khiến cho Lục Xung suy nghĩ, Lục Xung nghĩ rằng do hai ngày qua hắn không ở bên cạnh nàng, khiến nàng không có cảm giác an toàn.

Vì vậy hắn dính lấy Tô Anh ba ngày liền.

Tô Anh giả vờ rất quy củ, không còn hành động khác người.

Chờ tới ngày thứ tư, khi Lục Xung phải xuống núi xử lý một ít việc, trong lòng đã nhẹ nhõm hơn một chút.

Tô Anh tươi cười đưa hắn ra cửa, sau đó cũng lưu loát thu dọn đồ đạc, cũng đi theo xuống núi.

Buổi tối sau khi Lục Xung trở về, khi nhìn thấy trong phòng bếp có hai sọt nguyên liệu nấu ăn lớn, hắn liền ngạc nhiên.

Tô Anh hôn khóe môi hắn, đôi mắt lóe sáng lên: “Không bao lâu nữa, chàng phải lên kinh thành, đường xá xa xôi, ta lo lắng cho chàng nên muốn nấu canh bồi bổ.”

Được tiểu cô nương của mình toàn tâm toàn quan tâm quan tâm, yêu thương hắn, Lục Xung bỗng dưng cảm thấy cảm động không biết làm gì cho phải, chỉ có thể uống cạn bát canh mà đã Tô Anh tỉ mỉ hầm nấu cho hắn.

Không để lãng phí dù chỉ một giọt.

Cho đến khi Lục Xung nổi giận với thuộc hạ trong quân doanh, rồi chảy máu mũi ở trước mắt mọi người, hắn mới biết được Anh Anh nhà hắn tẩm bổ cho hắn nhiều quá ròi.

Sợ Tô Anh buồn, Lục Xung quay sang nói với nàng: “Thân thể ta rất tốt, Anh Anh, nàng không cần phải mệt nhọc quá đâu.”

Tô Anh trước mặt thì gật đầu, xoay người thì lại cắt một miếng nhung hươu* cho vào hầm canh.

(*) Cho ai chưa biết thì nhung hươu có tác dụng bổ thận tráng dương đó ạ ^^

————————————————

Anh Anh, sau này ta gọi nàng là Viên Viên có được không?

—— “Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.