Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối

Chương 6: Hình như rung động rồi



Thế là anh ôm cô đến sáng hôm sau, dưới chút nắng sớm mai dịu nhẹ chiếu qua tấm rèm, An Khánh San tỉnh dậy.

“Ư…đau đầu quá, đây là đâu?”

Cô đang hoang mang thì một cánh tay ôm eo cô kéo vào lòng, cô hoảng sợ la lên:“A, anh…anh sao ngủ cạnh tôi?”

“Ồn ào gì chứ” Quỷ Thất lười biếng trả lời.

“A, đồ, đồ của tôi đâu.” Khánh San hoang mang nhìn xung quanh tìm kiếm.

Anh thấy thế tức giận đè cô xuống giường, nhăn mặt khó chịu: “Mới sáng sớm đã ồn ào rồi, để tôi ôm lúc”

Gần quá Khánh San thầm nghĩ, tai bỗng chút đỏ, nằm im không dám nhúc nhích để anh ôm, nhìn gương mặt nằm sát cạnh mình thật tuấn tú, đẹp không tì vết, lông mi dài, mùi bạc hà thoang thoảng khiến Khánh San cảm thấy thật thoải mái, gương mặt này nhìn mãi cũng không thấy chán chán.

“Nhìn đủ chưa?”

Khánh San giật mình đỏ mặt chịu vội chui vào chăn, anh thấy vậy liền kéo chăn Khánh San xuống.

“Ọc, ọc.” Bỗng một âm thanh xấu hổ cắt ngang hành động của Quỷ Thất

Anh thấy vậy không nhịn được cười liền cười mĩm một cái, Khánh San nhìn thế,tim đập không ngừng, anh ấy vậy mà cười rồi, hơn nữa còn rất đẹp.

“Đói rồi?”

Khánh San ngại ngùng mà ngật đầu lia lại

Quỷ Thất thấy thế liền thầm cười nhẹ giọng giải thích:“Tối qua em say, tôi đưa em về, đồ dơ nên đem giặt rồi.”

“Anh…anh thay sao?” Khánh San nghe vậy liền muốn tìm hố nào chui vào ngay lập tức, hai chiếc má bánh bao sớm đã nóng bừng đến nói cũng nói không rõ ràng nữa.

Quỷ Thất bước dậy khỏi giường dương dương tự đắc trên người không một mảnh vải, tiến sát lại bên cạnh Khánh San dùn dọng điệu trầm ấm cuốn hút mà nói nhỏ:“Ừ, không làm gì hết đâu.”

Nói xong anh liền không chút xấu hổ cứ vậy tiến thẳng tới lấy áo tắm mà mặc lên, Khan San thấy thế liền vội cúi đầu nhắm chặt hai mắt trốn tránh, cả người co rúm lại, đôi tai nhỏ đã đỏ như hai trái cà chua chín.

Quỷ Thất thấy cô thú vị như thế liền muốn trêu chọc nhiều hơn:“Không phải chưa từng thấy”

Anh nhìn vào vòng một Khánh San biến thái mà bồi thêm một câu: “Rất nhỏ a, không có một chút quyến rũ nào…”

Nghe vậy Khánh San liền tức giận, phồng má, ném gối vô người Quỷ Thất: “Vô sỉ, ai nhỏ cơ chứ.”

Thấy Khánh San tức giận anh rất vui, tiến tới gần cô, cô thấy thế liền vội vàng lùi về sau. Chết rồi không lẽ chọc người ta, người ta không được chọc lại sao, Khanh San sợ nhắm mắt.

Quỷ Thất quay đầu đầu tay nhẹ nhàng xoa đầu Khánh San, hình như hai tai cũng đã đỏ?

“Đói rồi, em gì tôi gọi.” Cô mở mắt thấy Quỷ Thất đang xoa đầu mình, anh quay sang hướng khác vừa dỗ dành vừa hỏi.

“Này?” Quỷ Thất nhìn cô hỏi.

Khánh San đang nhìn vào đôi tai đo và gương mặt ngại cùng của anh cảm thán có chút đáng yêu thì liền bị anh làm giật mình, vội quay về hiện thực:“À, à cái đó ăn gì cũng được.”

Mười phút sau, lễ tân mang một xe đủ các món lên.

“Cốc, cốc. Đồ ăn ngài gọi đậy ạ!”

“Vào đi”

Nhìn thấy xe đồ ăn, An Khánh San mắt sáng ra, nước miếng chảy, bụng kêu không ngừng, anh nhìn thấy cô như vậy liền vẫy tay ra hiệu cho lễ tân đi ra ngoài, lễ tân liền hiểu ý liền cúi chào đi ra.

“Em thích món nào cứ lấy ăn.”

“Của tôi hết sao? Có mất tiền không?” Cô nghiêng đầu hỏi.

“Ừ của em hết”

“Nhiều vậy sao, tôi ăn hết đâu” Khánh San ngạc nhiên hỏi.

“Không hết cũng không sao”

“Thế thì lãng phí lắm, không hết có thể gói lại không”

“Gói lại? Tùy em.”

Với con người như Phong Quỷ Thất làm gì có hai chữ gói lại chứ. Khánh San nhìn các món ăn trên xe, đủ món đủ kiểu nào pháp, nào nhật, cô không kìm chế được liền ngồi xuống ăn. Khánh San ăn được một nửa, Đinh Hàn Thiên bước vào trên tay cầm một bản hợp đồng.

“Thiếu gia, của ngài” Hàn Thiên thấy Khánh San đang an liền lịch sự cúi chào rồi quay qua đứa hợp đồng cho Quỷ Thất

“Ừ bỏ đó đi” Hàn thiên nhìn Khánh San nở nụ cười hài hòa rồi xin phép đi ra.

Thiếu gia trước giờ chưa ăn sáng để ý ai như vậy, có phải mình sắp có thiếu phu nhân rồi không? Han Thiên bụng như nở hoa, hình như vừa phát giác ra chuyện gì vui lắm?

“Anh không ăn sao?”

“Tôi không ăn sáng” Nói dứt câu anh bê tách cà phê vừa nhâm nhi vừa đọc báo, cô cũng không để ý liền ăn tiếp, cô không biết rằng có người đang nhìn cô ăn chằm chằm.

“Này anh ăn thử đi, ăn sáng tốt cho sức khỏe” Khánh San gắp miếng thịt đưa ra trước mặt anh.

“U…m” Quỷ Thất miễn cưỡng há miệng ăn.

“Ngon lắm đúng không, mau ăn sáng đi.” Khánh San thấy anh nghe lời như vậy liền vui vẻ.

“Tôi nhìn em ăn đủ no rồi” Khánh San nghe xong liền đỏ mặt cắm cúi ăn, tim đập liên hồi, hình như rung động rồi.

Một lúc sau

“Cô kí đi” Quỷ Thất dang tay đưa hợp đồng cho Khánh San.

“Đây là…”

“Hợp đồng hôn nhân, chỉ cần bên tôi 3 năm tôi sẽ lo liệu cho mẹ em.”

“Tại sao…lại là tôi.”

“Em nghĩ kĩ đi, nội tôi hối hôn cái này đều có lợi cho hai bên.”

Khanh San nhìn bản hợp đồng, tay run run, cô hiện giờ không còn lựa chọn vì mẹ, cô đông ý kí tên.

“Chuẩn bị đi, về nhà chúng ta đăng kí kết hôn.”

“Gấp, gấp vậy sao”

“Ừ.” Anh lạnh nhạt đáp.

Một lúc sau, cô và anh đã đứng trước cục dân chính, bước vào là biết bao cặp đôi yêu nhau ân ái vui vẻ, còn lòng cô thì nặng trĩu, Quỷ Thất nhìn cô như vậy liền nói.

“Hối hận rồi?”

“không…chỉ là có chút mất… mát!”

Hai người kí tên, chụp hình sổ đỏ trên tay, mọi thứ quá nhanh làm Khánh San có chút không thích nghi kịp.

“Tôi muốn thăm mẹ.”

“Được!”

“Tốt nhất là anh giữ lời hứa.”

“Tôi trả viện phí cho mẹ em rồi!”

Nghe vậy cô có chút yên lòng, cúi xuống, vẻ mặt buồn, lúc này Quỷ Thất có chút khó chịu.

“Thiếu gia, tới nơi rồi.”

“Cậu đi gần đây mua ít trái cây đi.”

“Mua trái cây?” Hàn Thiên và Khánh San nói cùng lúc.

“Lạ lắm sao? Ra mắt mẹ vợ!”

“Không cần nhanh vậy đâu” Khánh San vội vàng nói.

“Dù sao bà ấy cũng biết thôi.”

“Nhưng đợi bà ấy khỏi bệnh được không, tôi sợ…”

Nhìn vẻ mặt lo lắng cô, anh mềm lòng không trả lời.

“Còn ngồi đó làm gì, mau đi mua đi.”

*Lần này là thật sao phải báo cho lão phu nhân mới được, mùa xuân tới rồi mình sắp có thiếu phu nhân chống lưng rồi * Hàn thiên nghĩ.

“Mẹ, mẹ khỏe chưa?”

“Đỡ rồi, mẹ hỏi y tá con đi đâu không đến thăm mẹ, cô ấy nói con đi làm còn một côn ty rất bận.”

*Chuyện này, anh ta sắp xếp hết rồi sao?*

“Tiền viện phí nhiều lắm sao?”

“Mẹ không cần lo, ông chủ rất tốt, tiền lương rất nhiều, tiền viện phí không đáng nhiêu.”

Tĩnh Hy xoa tay con gái, gương mặt đau lòng, nhợt nhạt.

“Mẹ xin lỗi, không bảo vệ được con, mấy ngày không gặp con gầy đi không ít.”

“Không đâu, con ăn rất nhiều đó”

Quỷ Thất bước vào, tay cầm đùm hoa quả.

“Con chào dì!”

“Cậu là…?”

Khánh San lo lắng vội chạy tới kéo tay, ý chỉ đừng nói, Quỷ Thất nhìn cô như vậy, mặt không biến sắc trả lời:

“Là bạn gái của khánh San ạ”

Rồi ghé vào tai khánh san thì thầm:

“Tôi sẽ không nói đâu”, Khánh San đỏ mặt, đứng hình không biết làm gì, bỗng Tĩnh Hy nói:

“Bạn gái sao?”

*Cậu trai này cũng đẹp lắm nhìn rất lịch sự, không biết có phải muốn lừa con gái mình không, đã một lần r1ồi không thể để con gái lại chịu thiệt thòi.*

“Con làm nghề gì”

“Con là giám đốc của tập đoàn Phong Gia ạ”

“Phong gia!?”

*Một tập đoàn có tiếng nhất, lớn như vậy sẽ chả lợi dụng gì con mình đâu, chỉ cần nó không phản bội hết lòng yêu thương, và con thích là được, nhưng có lẽ nào nó lừa Khánh San không”

“Mới trẻ như thế đã làm giám đốc rồi sao? Thật giỏi, mau lại đây nói chuyện với ta”

Một tiếng sau, Khánh San có chút lo lắng, cò Quỷ Thất vẫn vui vẻ tâm sự với bà, làm mẹ khánh san có chút ấn tượng tốt mẹ Khánh San nhìn cô yêu chiều liền nắm tay hai người với nhau dặn

“Cậu nhất định phải bảo vệ tốt cho nó, nếu không mạng già này cũng phải đòi công bằng cho con gái của tôi’

“Dì à, dì đừng lo”

Một lúc sau, khánh San thở phào kéo Quỷ Thất ra ngoài trách

“Anh thật là…”

“Xong chưa, đi khám bệnh tổng quát cho cô.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.