Lão Nương Chuyển Sinh Rồi

Chương 17: Địa cung



Sau khi xử lý đám quấy rối, Nhã Uyên lê bước về nhà trọ.

Lên tới phòng, chưa kịp làm gì đã nằm vật xuống giường, chui vào không gian hệ thống.

Chúc Dung đang đứng tìm thông tin trong hệ thống để giúp cô.

Nhã Uyên nhón chân, muốn hôn nàng nhưng mà không tới.

Cô liền nắm cổ áo Chúc Dung mà lôi xuống, mạnh bạo cưỡng hôn cô.

” Này cô làm gì thế, Nhã Uyên?”

” Chúc Dung, ta nóng quá.”

Chúc Dung cảm nhận được nhiệt lượng từ người Nhã Uyên truyền vào cơ thể mình.

” Cô uống say rồi?”

Nhã Uyên không nói không rằng trực tiếp đè Chúc Dung xuống, từng lớp từng lớp cởi y phục của nàng.

” Nhã Uyên, cô dừng lại đi, ta đang làm việc mà.”

” Dừng lại? Người ta đang hứng làm sao dừng được. He he.”

Nhã Uyên nở một nụ cười đê tiện.

” Này, không phải chứ. Đừng có trêu ta.”

” Ah làm ơn, ah dừng lại đi mà. Ta…ta không chịu nổi a.”

” Ơ, sao tối thế?”

Tác giả:

– Tắt bớt đèn chứ không tui mù luôn á. Hai người cứ tự nhiên, chúc cô may mắn lần sau nhá Chúc Dung.

” Ah không mà, đừng tôi mới xong mà đừng có làm nữa ah.”

Tắt đèn nha.

Sáng hôm, Nhã Uyên thức dậy, thấy mình ở trong tinh thần không gian của mình, bên cạch là Chúc Dung đang ngủ say.

Đầu cô đau như búa bổ, tự hỏi sao mình lại ở đây.

Cô trở về cơ thể, bước xuống giường.

Cả người cô nồng nặc mùi rượu, cô dần nhớ lại những chuyện tối qua.

– Chắc là không ai thấy mặt mình đâu ha.

” Nhã! Uyên! Tối qua cô bị cái quái gì vậy hả?”

Chúc Dung tức giận, lôi linh hồn Nhã Uyên vào lại không gian hệ thống.

Nàng giáo huấn cô một trận, cấm về sau không được uống rượu nữa.

” Ta xin lỗi mà Chúc Dung, lần sau không thế nữa.”

” Còn có lần sau, ngươi tốt nhất là nên đi chết đi.”

” Nhưng ta có chết được đâu.”

” Ngươi…ta tức chết mất. Ngươi cút cho ta.”

” Được rồi, ta đi ta đi được chưa.”

Nhã Uyên vừa đi, Chúc Dung lại nở một nụ cười hạnh phúc.

Nhã Uyên đi ra khỏi quán trọ, xuống phố dạo chơi, tiện thể xem thử có gì đáng mua không.

Đi ngang qua một sạp hàng, hay đúng hơn chỉ làm một tấm vải để đồ lên trên mà thôi.

Ở đó có một viên linh thạch đen tuyền thu hút sự chú ý của cô.

– Ông chủ, viên đá này bán bao nhiêu?

– Nó chỉ là viên đá ta lượm được thôi, nếu cô nương thích ta có thể cho cô.

– Thế sao được, vậy ta trả cho ông mười linh thạch được không.

– Tùy cô nương, nếu cô thật sự muốn cho lão thì lão sẽ nhận.

Nhã Uyên lấy từ túi trữ vật ra mười khối linh thạch, trao cho lão chủ tiệm.

– Đa tạ cô nương.

– Không có gì, ta cũng đâu thể lấy đồ của ông không trả tiền được.

Nói xong, Nhã Uyên rời đi, tiến vào sâu hơn trong khu phố chợ.

” Này Nhã Uyên, cô mua viên đá đen thui đó làm gì.”

” Nếu ta không lầm thì nó là hắc huyền thạch đấy. Trong đó còn có cả trận văn nữa, có thể là chìa khóa của bảo địa nào đó, chỉ là không người nào nhận ra nên nó mới bị xem là đá bình thường.”

” Quả thật hắc huyền thạch có thể khắc pháp trận, nhưng mà hắc huyền thạch thì phải có linh khí tỏa ra chứ?”

” Đúng là nó là hắc huyền thạch, nhưng không phải loại bình thường mà loại dùng để làm hạch tâm pháp trân, không tỏa ra linh khí là do trận văn trên đây đã ẩn đi khí tức của nó rồi.”

” Thì ra là vậy, thảo nào. Nhưng làm sao cô nhìn ra được nó.”

” Khi Ngưng khí hóa hình công thành Khống Linh Thuật thì ta có được linh nhãn, nên có thể nhìn ra trận pháp trên đó.”

” Được rồi, đi tìm bảo bối thôi.”

Nhã Uyên theo bản đồ trên nhiệm vụ tìm đến chỗ bí cảnh.

Nơi này là một cánh cửa đá to lớn, hai bên cổng có người canh chừng.

Nhã Uyên tiến đến, lấy thẻ bài thân phận của mình ra, hai người kia thấy thế liền cho cô vào.

Bước vào qua cánh cửa đá, khung cảnh liền thay đổi.

Trước mặt cô là một địa cung khổng lồ, tỏa ra sát khí bức người.

” Này, cái chỗ này có cái gì mà nhìn đáng sợ thế.”

” Sát khí à, ta nói này, sát khí này còn khủng bố hơn của ngươi gấp trăm vạn lầm đó.”

” Vậy giờ sao để xuống đây?”

” Tuy sát khí này nguy hiểm, nhưng cũng là một nhánh của huyết khí, sinh ra cũng từ sinh khí, tóm lại với cô là vật đại bổ.”

” Nhưng mà trước khi tu luyện ở đây phải luyện thiên mộc linh căn để củng cố trước đã. Còn nếu như cô muốn hóa điên thì cứ thử.”

” Được rồi, ta làm theo là được chứ gì.”

Cô tìm một hang động sâu phía trong bí cảnh, nơi này linh khí dồi dào, cô tu luyện cũng nhanh hơn.

Cô dùng ma khí tạo thành sương mù trước cửa hang, đảm bảo không có ai làm phiền.

Nhã Uyên vẽ lên đất một tổ hợp Tụ Linh trận, gọi là Thất Tinh Tụ Linh trận.

Cùng với Tụ Khí quyết tầng mười, tốc độ tu luyên của cô bây giờ đã gấp mười lần những người khác.

Kích hoạt trận pháp, cô ngồi xếp bằng trên đất vận chuyển Tụ Khí quyết.

Từng dòng linh khí xung quanh dần tụ lại phía Thất Tinh Tụ Linh trận, từ từ dung nhập vào cơ thể cô.

Nhã Uyên cứ như thế quên luôn thời gian, một tuần, một tháng rồi một năm.

Ba năm sau.

Nhã Uyên mở mắt, linh khí của đại trận đã khô cạn, Tụ khí quyết cũng từ tầng 10 thành tầng 19, chỉ một tầng nữa là có thể tiến cấp.

Tu vi cô từ Kim Đan sơ kì cũng đã đến Kim Đan tầng bốn, bước vào trung kì.

Cô bước ra khỏi động.

Ba năm cũng chỉ như chớp mắt, thời gian qua không biết Bạch nhi ra sao rồi, cô tự hỏi mình.

Nhã Uyên lại lần nữa tiến đến địa cung, sát khí bốc lên thậm chí đã gần ngưng thành thực chất.

Cô trực tiếp lao xuống, sát khí bao lấy liên tục ăn mòn tâm trí cô.

– Thanh Tâm Phù. Tịnh.

Cô lấy ra một tấm phù nhỏ, vận linh lực vào lá phù, sát khí dần dần bị chặn lại, không thể ăn mòn tâm trí của cô nữa.

Sát khí màu đỏ máu giống như huyết khí, nhưng lại hung bạo, nơi này phải tàn sát bao nhiêu người mới hình thành sát khí nồng nặc như vậy.

Kiến trúc nơi này giống như một khu phố cổ, nhưng lại không có một bóng người.

Đột nhiên một bóng đen lao ra, hướng về phía Nhã Uyên mà xông tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.