Mạo Phạm

Chương 22



Mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng ráng chiều rực rỡ trải khắp cửa hàng.

Nhóm người già phía sau vẫn đang tám chuyện gì đó, sau khi Chu Yên Thiển nói ra cái cớ giấu đầu lòi đuôi của mình, cô mỉm cười với Liên Vãn, buông tay nàng và đi về phía trước.

Đầu ngón tay mềm mại trong lòng bàn tay đột nhiên biến mất, ánh mắt Liên Vãn nhất thời mờ mịt, vội vàng bước đi theo cô, trong phòng không bật đèn, trước mắt càng ngày càng tối, Liên Vãn chỉ nghe thấy tiếng thở của chính mình, và bóng tối đã sinh ra lòng dũng cảm vô tận cho nàng. Nàng không kiềm chế được càng ngày càng tới gần, cuối cùng giơ tay lên, từ phía sau ôm chặt lấy eo của người phụ nữ.

Cái ôm chặt đến nỗi không thể tách rời, như thể họ là hai cái cây cùng nhau sinh trưởng.

Chu Yên Thiển bất ngờ, cô kêu lên một tiếng khi được ôm, quay đầu và va phải gò má của Liên Vãn.

Nàng vừa mới làm việc xong từ bên ngoài đi vào, trên mặt vẫn còn hơi nóng vì nắng, môi nóng, vòng tay ôm eo cô cũng nóng.

Hai chân Chu Yên Thiển mềm nhũn, loạng choạng mấy bước, đột nhiên được bế lên kệ hàng ngồi.

Trong bóng tối, cả hai đều thở gấp và hỗn loạn, nụ hôn của Liên Vãn khá thô lỗ, giống như Chu Yên Thiển đã dạy nàng tất cả những điều đó đều được nàng trả lại bằng cách này. Chu Yên Thiển gần như bị nụ hôn của nàng làm cho thiếu oxy, khi cô cố gắng tránh ra để thở, cô không khỏi nghĩ, đây là thói xấu gì thế này, rõ ràng là em ấy có vẻ ngoài lạnh lùng, thế mà tại sao mỗi khi gần gũi nhau, em ấy lại như thay đổi một diện mạo khác vậy?

Được rồi. Trong sự nhiệt tình và mê loạn vừa rồi, Chu Yên Thiển thừa nhận cô thích lắm.

Như cơn nghiện đủ rồi, Liên Vãn thở hổn hển khẽ buông cô ra, người phụ nữ mềm nhũn trong lòng, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai nàng.

“Em khát.” Liên Vãn nghỉ ngơi một hồi, nhẹ nhàng xoa xoa mặt của cô, thấp giọng nói.

Nàng mím môi, trông có chút đáng thương.

Các kệ đồ lặt vặt chất đầy những hộp mì ăn liền và đồ ăn vặt, trên mặt đất còn có một đống nước khoáng. Cái cớ đã bị hai người họ quên mất khi bước vào, và bây giờ họ mới chợt nhớ ra.

Lại làm nũng, Chu Yên Thiển vỗ vỗ mặt nàng, cả người mềm nhũn, yếu ớt nói: “Em tự lấy đi.”

Người trên người vẫn ôm chặt lấy cô, như không có xương, một chút cũng không nhúc nhích: “Không.”

Sao lại dính người thế này. Chu Yên Thiển giơ tay vỗ đầu nàng, nhớ tới trước đây người này còn phớt lờ mình, cô lại thu tay về, giọng điệu có chút nũng nịu: “Haiz, em muốn sao cũng được.”

Liên Vãn sờ trán cô muốn nói gì đó, nhưng nàng vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu chậm rãi cọ xát vào khóe môi cô, Chu Yên Thiển bị nụ hôn của nàng làm cho mềm lòng, vẫn hạ giọng nói: “Được rồi – em ngoan nào.” Cô dựa vào vai Liên Vãn, hơi đứng thẳng dậy, trong bóng tối mò mẫm tìm cái thùng trên mặt đất: “Em muốn uống gì? Bên ngoài vẫn còn người, chúng ta đừng ở đây quá lâu.”

Liên Vãn ủ rũ ôm cô: “Tại sao bên ngoài lại có người?”

“Là hàng xóm cũ ở gần đây.” Chu Yên Thiển nói, “Đúng lúc cửa hàng có máy điều hòa, nên chị cho họ vào ngồi.”

“Không ảnh hưởng đến công việc làm ăn của chị chứ?” Liên Vãn không khỏi hỏi, thực ra nàng còn có nhiều điều muốn hỏi, chẳng hạn như tại sao cô mở cửa hàng nhưng dường như không quan tâm đến lợi nhuận lắm, nếu là vì thanh nhàn thì nghỉ hẳn không phải tốt hơn sao?

“Không đâu.” Hiếm khi nàng nói nhiều như vậy, Chu Yên Thiển cũng nói nhiều thêm một chút, “Chị ở trong tiệm cũng chán lắm, em lại không thể ở cạnh chị, chị nghe họ nói chuyện cũng khá thú vị.”

“Nói gì cơ?”

“Nói nhiều lắm.” Chu Yên Thiển lấy ra một chai nước khoáng từ trong cái thùng trên mặt đất, vòng tay qua ôm cổ nàng, cúi người tới gần, khi nói chuyện hơi thở ướt át, “Chị nghe được nhiều chuyện lắm.”

“Ừm.” Liên Vãn ôm cô, đi tới cửa, lại dừng một chút, không muốn đi ra ngoài.

Người phụ nữ trong ngực đột nhiên không hiểu ý muốn của nàng, còn đang kể về những chuyện lạ lùng vào buổi sáng cho nàng nghe.

“Bà cô ở tầng 3 nói rằng cháu trai của bà ấy tìm người yêu trên mạng. Nó bị chụp ảnh và lừa tiền. Bà ấy không dám gọi cảnh sát. Bây giờ ngày nào ở nhà nó cũng oán giận. Bà ấy nghe mệt, nên bà ấy luôn ra ngoài tám chuyện với các chị em bạn già của mình.”

Cô cố nén cười: “Em không biết đâu, cháu trai bà ấy đã như vậy rồi, nhưng bà ấy vẫn rất kiên trì, muốn giới thiệu đối tượng cho chị.”

Liên Vãn không ngạc nhiên chút nào, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Giới thiệu cháu trai của bà ấy?”

“Sao có thể.” Chu Yên Thiển cười nhạt dụi vào mặt nàng, kéo dài giọng điệu, “Họ nói rằng – có rất nhiều thanh niên tài tuấn chưa lập gia đình trong đoàn xe của thị trấn, kiếm được nhiều tiền nhưng không thường xuyên về nhà. Gả cho bọn họ thì chỉ cần nằm đếm tiền, không cần phải hầu hạ ai.” Cô bắt chước giọng điệu của họ: “Đây quả là một cuộc hôn nhân lý tưởng, không thể nào tốt hơn được nữa.”

Liên Vãn chỉ nghe và không nói gì.

“Chà -” Chu Yên Thiển nương theo một chút ánh sáng từ khe cửa nhìn vẻ mặt ung dung của nàng, kéo dài giọng điệu, “Lúc đó, chị nghĩ rằng — chị đang yêu đương với một trong những tài xế ở đó, nhưng mà tiếc quá, họ không thể đoán được là ai…”

Liên Vãn hỏi: “Đoán được thì tốt hay không tốt?”

“Đương nhiên là không tốt.” Người phụ nữ nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng, “Thật mà, người yêu của chị tốt như vậy, sao em có thể để người khác biết, em không muốn giấu đi sao?”

Liên Vãn nghe vậy, nhất thời có chút khó chịu, nhưng nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là cụp mắt xuống, không muốn nghe nữa.

Chu Yên Thiển không để ý đến tâm trạng của nàng chùng xuống, vẫn thân mật cọ mặt nàng: “Dù sao thì chị cũng không nỡ nói cho người khác biết.”

Không nỡ, hay không muốn nói? Liên Vãn buông cô ra. Tách khỏi cô ở cánh cửa có thể bị người khác nhìn thấy và bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.

Những người hàng xóm già bên ngoài thấy họ đi ra, tiếng cười của họ im bặt trong giây lát. Trái tim của Liên Vãn trong nháy mắt dâng cao, sau đó nhẹ nhàng thả xuống, bởi vì họ thậm chí không nhìn nàng, họ đang bận gọi Chu Yên Thiển để tiếp tục tham gia tám chuyện với họ.

Người vừa rồi còn ở trong vòng tay, sau khi rời đi, độ ấm cũng không còn sót lại gì. Thấy Chu Yên Thiển bắt đầu chỉ cho các cô cách chơi mạt chược trên máy tính bảng, có lẽ điều hòa trong cửa hàng quá lạnh, Liên Vãn không ở lại lâu, nên nàng lặng lẽ mở cửa và rời đi.

Khi ra ngoài, mặt trời quá mãnh liệt đến nỗi nó dường như đốt cháy những tia nắng cuối cùng của ngày hè.

Liên Vãn đi một đường về nhà, chai nước trong tay nàng ở nhiệt độ phòng do vừa được lấy ra khỏi thùng. Mồ hôi rỉ ra từ lòng bàn tay, vừa nóng vừa nhớp nháp, không cách nào làm ướt giấc mơ của bất kỳ ai.

Nàng đã lắp điều hòa và ngừng mơ mộng.

Nỗi chán nản lúc ấy hóa thành xô nước đá dội lên đầu nàng giữa vô vàn giấc mơ lúc nửa đêm.

Những ngày này, Liên Vãn có nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi, nhưng thời gian ngủ được thực sự lại ít hơn. Lần mất ngủ cuối cùng của nàng bắt đầu từ kỳ nghỉ hè trằn trọc sau khi kiểm tra điểm thi vào đại học, đó là lần đầu tiên Liên Vãn cảm thấy rõ ràng rằng số phận của nàng nằm trong tay mình, không ai có thể cho nàng dựa vào, và không ai cần nàng. Những may mắn hay bất hạnh, nàng đã nhìn thấy quá nhiều trong những năm qua.

Trong đêm mất ngủ, nàng chán nản bấm điện thoại, trong vòng bạn bè, Vương Chí Cường đăng video về con trai mình. Tất cả chỉ trong vài giây, trước đây anh ta chưa từng đăng trên Moments, ngay cả khi kết hôn, đó cũng chỉ là một tin nhắn giống như thông báo của đội. Vào ngày cưới của anh ta, Liên Vãn có tham dự và cô dâu trạc tuổi nàng.

Với gương mặt thanh tú và dáng người mảnh khảnh, cô ấy trông hơi giống Cố Yến.

Trong những đêm mất ngủ, mọi điều nàng nghĩ dường như đều có thể lùi về quá khứ.

Cố Yến. Nàng lại nghĩ đến Cố Yến. Nàng không có thông tin liên lạc của cô ấy. Thời đi học hai người không có điện thoại di động, và cũng chưa một lần đến quán Internet, cô ấy sinh con chưa? Liên Vãn nghĩ, nàng biết địa chỉ của cô ấy, nàng có nên đến và đưa cho cô ấy một phong lì xì không.

Thế phải nói gì đây, lấy thân phận gì để đến? Liên Vãn nghĩ, Chu Yên Thiển đã dạy nàng thế nào là phụ nữ, nhưng cô không dạy nàng cách đối xử với phụ nữ trong quá khứ.

Vậy, rốt cuộc phụ nữ là gì?

Ma xui quỷ khiến, ký ức lẽ ra đã hoàn toàn mờ nhạt xuất hiện trong tâm trí Liên Vãn. Cố Yến nắm lấy tay nàng, cô ấy rất căng thẳng, tay rõ ràng đang run rẩy, giống như một con chim vừa ra khỏi tổ vỗ cánh. Có phải ngay từ đầu mọi người đều là thế này không. Nhưng Chu Yên Thiển thì khác, cô luôn thành thạo, mặc cho nàng ôm cô, hôn cô, cắn cô và khiến những chuyện thân mật đi đến bước cuối cùng, Chu Yên Thiển chỉ ôm nàng và xoa đầu nàng một cách nuông chiều.

Cô khác với tất cả những người phụ nữ ở thị trấn Bình Xuyến. Liên Vãn nghĩ, cho nên nàng cam tâm bị cô thuần phục trong khoảnh khắc mê đắm, nhưng sau đó, nàng tham lam muốn nhiều hơn nữa.

Đồng hồ trên tường kêu tích tắc. Đêm khuya. Hơi thở của cả thị trấn Bình Xuyên từ từ chìm xuống, và trước khi bình minh ló dạng, dường như nàng là người duy nhất tỉnh táo.

Những giờ thức giấc là vô ích, cuộc sống kéo dài lúc nửa đêm càng làm tăng thêm sự bất an và vướng mắc trong lòng Liên Vãn. Đã có lúc nàng thật muốn tung chăn chạy đến nhà Chu Yên Thiển gõ cửa, nàng biết cô nhất định sẽ chào đón mình, nhưng chính sự chắc chắn này lại khiến Liên Vãn rất tức giận.

Nàng lăn qua lăn lại trên giường, mãi đến rạng sáng nàng mới cảm thấy hơi buồn ngủ vì mệt mỏi.

Nhưng nàng phải thức dậy và làm việc vào ngày hôm sau.

Điều hòa phân chia nóng lạnh mùa hè quá tuyệt đối. Khi Liên Vãn ra ngoài, làn da của nàng rất nhanh cảm thấy một luồng không khí khô nóng, sau một lúc, nàng cảm thấy ngột ngạt khắp người, như thể da nàng phồng lên từ trong ra ngoài. Nàng ghé vào lề đường mua một chén cháo, sau khi uống xong mới cảm thấy tốt hơn nhiều

Sau một đêm, trong xe ngột ngạt và ẩm ướt. Một đơn hàng khác từ quận lỵ, Liên Vãn đang thắt dây an toàn và chuẩn bị lên đường thì thấy Vương Chí Cường gõ cửa kính xe của nàng.

Nàng hạ kính xe và nhìn xuống, người đàn ông trung niên trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Tiểu Liên, em đừng vội chạy đi, anh có chuyện muốn bàn với em.”

Liên Vãn không nhúc nhích, chỉ là ghé sát lỗ tai một chút: “Chuyện gì?”

“Chuyện là… Chuyện là…” Vương Chí Cường xoa hai tay vào nhau, có vẻ xấu hổ không nói nên lời.

Liên Vãn cau mày. Làm việc và nghỉ ngơi gần như cả đêm khiến tinh thần người ta phấn chấn nhưng thể chất lại mệt mỏi, nàng lười ứng phó với Vương Chí Cường, chỉ yên lặng nhìn anh ta.

Vương Chí Cường do dự một lúc lâu mới cẩn thận nói: “Em có thể cho anh mượn một ít tiền không?”

Thấy Liên Vãn không có biểu hiện gì phản kháng, anh ta tiếp tục nói: “Em xem, tình huống trong đội em cũng biết, thu nhập của mọi người đều ngang nhau, một mình em đủ ăn cả nhà không lo đói. Về phần anh, anh có gia đình, một vợ một con trai cần nuôi, đúng không, trong quận phát triển một lô nhà mới, chị dâu em đi hỏi thăm, cô ấy cảm thấy cũng không tệ, nhưng tiền đặt cọc thiếu một chút… “

“Thiếu nhiêu?” Liên Vãn hỏi.

Vương Chí Cường vui vẻ: “Hai trăm ba chục triệu.”

(*) Raw là 70.000 NDT tương đương với khoảng 230 triệu VND.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.