Chuông điện thoại reo như bùa đòi mạng. Liên Vãn ôm Chu Yên Thiển đang giận dỗi vùi đầu vào lòng nàng, vươn tay với lấy chiếc điện thoại di động trên bàn trà.
“Alo?” Lời vừa nói ra, nàng liền phát hiện giọng của mình khàn khàn khó nghe, khẽ hắng giọng một cái, lại chào hỏi: “Anh Vương?”
Giọng nói ồm ồm của người đàn ông vọng ra từ điện thoại: “Này — Tiểu Liên, em ăn chưa?”
Liên Vãn lễ phép trò chuyện: “Ăn rồi.”
Trong khi nói, có một cơn đau nhẹ ở cổ. Chu Yên Thiển hé miệng, nhẹ nhàng dùng răng nanh cạ vào mảnh da nhỏ, không cắn mạnh, chỉ dùng cánh môi và hơi thở chạm vào mạch đập của Liên Vãn, trong lúc cọ xát, miệng của người phụ nữ ẩm ướt và ấm áp, hơi thở thanh tao, mang theo nhiệt độ cơ thể của cô, Liên Vãn toàn thân run rẩy, như thể tê giật từ gáy dọc theo sống lưng đến tận gót chân.
“Alo? Tiểu Liên? Sao không nói tiếng nào? Em có nghe không?”
Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, Liên Vãn không chịu nổi ngửa ra sau, đồng thời vươn tay nắm lấy mặt người phụ nữ.
“Không được đi…” Chu Yên Thiển chống cự quay mặt đi chỗ khác, vùi đầu không nhìn nàng, thấp giọng uy hiếp, nhưng giọng điệu lại rất mềm mại, âm thanh phả vào cổ áo Liên Vãn, như nụ hôn ái muội thiêu đốt da thịt.
Ở đầu bên kia điện thoại, âm thanh nền của Vương Chí Cường rất ồn ào, dường như họ đang ăn tối cùng nhau, Liên Vãn cũng không quan tâm tại sao cả đội lại ăn tối riêng với nhau. Tiếng mạt chược vang lên, nàng nghe không rõ thời gian và số lượng hàng hóa anh ta nói, hai người nói chuyện rất lâu không cúp điện thoại.
Không cúp à. Chu Yên Thiển tức giận đến mức nghiến răng, cô càng cắn chặt miệng hơn.
Liên Vãn không kịp phòng bị, và bị cắn đến “shh” lên một tiếng, nhưng không thể di chuyển. Người phụ nữ dùng hết sức lực ôm chặt lấy nàng, tay chân quấn lấy nàng, tư thế giống như dã thú xông vào trong lòng nàng, sau khi đã xác định lại mang theo sự kiêu ngạo và ngang ngược không muốn rời đi.
Liên Vãn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve ngọn tóc của cô. Nhưng nàng nhận được một cái lắc đầu, suýt chút nữa thì đập vào mặt.
Trái ngược với tư thế, mái tóc của Chu Yên Thiển có chút lộn xộn, khiến bờ vai gầy của cô trở nên mảnh khảnh lạ thường, những sợi tóc rủ xuống hai bên má, lộ ra vẻ bóng bẩy tuyệt vời dưới ánh chiều tà, giống như thảm thực vật tươi tốt mọc dưới đáy biển, thoang thoảng hương thơm, toát lên một sức hút thầm kín và bất tận.
Trong tình huống này, mặc dù Liên Vãn bị cắn nhiều lần, nhưng nàng vẫn không tức giận chút nào. Vừa nghe điện thoại, nàng vừa áp sống mũi lên gò má mềm mại của Chu Yên Thiển, dịu dàng cọ xát.
Chu Yên Thiển để nàng cọ đi cọ lại mình như làm nũng, dựa vào lòng nàng, tức giận nhéo eo nàng, lại nhỏ giọng uy hiếp: “Không được đi!”
Nói xong, cô ngước mắt nhìn chằm chằm vào môi Liên Vãn, nghe Liên Vãn trả lời: “Được, vậy chiều em không đến đó nữa.”
Chu Yên Thiển:!
Hiển nhiên, công việc đáng lẽ thuộc về nàng lại bị hủy bỏ vô cớ, cho nên Liên Vãn cúp điện thoại, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh kinh hỉ của Chu Yên Thiển, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy phiền muộn.
“Công việc có người làm rồi.” Nàng nói.
“Thưởng cho em.” Chu Yên Thiển hoàn toàn không nghe nàng nói gì, toàn tâm toàn ý ngồi thẳng người, vui vẻ vòng tay qua cổ nàng, ghé mặt lại gần: “Nụ hôn của chị.”
Cô hôn lên môi Liên Vãn hai cái thật mạnh, nhìn bé cún con ngượng ngùng quay đi, lông mi khẽ run, trong lòng mềm mại vô cùng.
Mong muốn được gần gũi với nàng từ ngày đầu tiên gặp nhau, giờ phút này lại dâng trào trong trái tim Chu Yên Thiển.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô đã đến một nơi mới, hoàn toàn từ bỏ những phấn đấu trước đó và tất cả những giá trị theo đuổi trong nửa đầu cuộc đời của cô đều bị trả thành con số không. Khi đã quyết định và bàn giao, nhiều người đến hỏi cô có hối hận không.
Giờ đây Chu Yên Thiển vẫn cảm thấy mình không hối hận.
“Ôm chị đi.” Cô tựa vào trong lòng Liên Vãn, thỏa mãn lẩm bẩm.
Hai cánh tay của Liên Vãn ôm chặt lấy eo cô. Chu Yên Thiển để nàng ôm mình, có lẽ là do buổi sáng bên ngoài quá nóng, trên cổ áo của Liên Vãn có mùi mồ hôi thoang thoảng, làn da của nàng tiếp xúc với không khí, trên đó có một số dấu răng và vết đỏ mơ hồ, đó là dấu vết của cô để lại.
Chu Yên Thiển ngả người ra sau, nắm lấy tay Liên Vãn nhìn kỹ, chỉ thấy tay nàng trắng hơn tay mình, trên mu bàn tay có những mạch máu màu xanh nhạt uốn lượn rõ ràng, cô nắm lấy tay nàng và kéo căng nó ra, như mở khung diều ra, từ xương cổ tay đến đầu ngón tay, toàn bộ bàn tay của Liên Vãn trông thật đẹp dưới ánh nắng chiều, làn da của nàng quá trắng, như thể sạch sẽ không dính một hạt bụi, giống như bạc hà thêm vào một ly cocktail, Chu Yên Thiển cảm thấy có hơi không chân thực và mát lạnh mà cô đã lâu không gặp.
Ai cũng là người bình thường, và Liên Vãn chắc chắn không phải là người đẹp nhất mà cô từng gặp.
Vì lý do công việc, Chu Yên Thiển từ lâu đã hiểu rằng trên đời chưa bao giờ thiếu vẻ ngoài hoàn hảo, vẻ đẹp chưa bao giờ thuần khiết không tì vết, rất nhiều lúc nó sẽ vươn tay bóp cổ cô. Trong khoảng thời gian căng thẳng nhất, Chu Yên Thiển liên tục mơ thấy cảnh tượng đó trong giấc mơ lúc nửa đêm, người mẫu thanh tú và xanh xao giơ đôi tay xương xẩu của mình lên, vô cảm tạo dáng. Trang phục được cắt may sắc sảo đến chói mắt người ta, đèn flash không ngừng nhấp nháy, trong studio đơn điệu chỉ có con người là màu nền đặc biệt.
Nhưng dường như được nhấn nút tạm dừng, tất cả mọi người đều ngừng thở, thận trọng không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Bàn tay đang bóp cổ cô dần dần siết chặt. Cuối cùng mọi thứ chìm vào bóng tối.
Chu Yên Thiển tỉnh dậy vì ngạt thở, thở hổn hển. Notebook trên tủ đầu giường còn chưa tắt, bên trên còn viết một nửa bản kế hoạch, đèn thông báo lóe lên ánh sáng xanh nhạt, nhắc nhở cô còn có mấy email chưa đọc.
Trong khi cô vẫn còn thở hổn hển, nhìn ra ngoài cửa sổ, tòa nhà văn phòng phía xa được thắp sáng rực rỡ suốt đêm, giống như một giấc mơ dài sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Làm thế nào mà bây giờ vẫn có thể nghĩ về những điều này? Chu Yên Thiển hoàn hồn, cúi đầu cười cười, bóng râm độc đáo của ngôi nhà cổ khiến điều hòa chỉ cần duy trì ở 27 độ, cô thở phào nhẹ nhõm, ôm cánh tay Liên Vãn, thoải mái dựa vào người nàng.
Liên Vãn để cô nghịch, và sự khác thường về đội xe chỉ thoáng qua trong tâm trí nàng. Nàng chú ý đến Chu Yên Thiển nhiều hơn. Người phụ nữ híp mắt lười biếng trong vòng tay của nàng, cho thấy toàn bộ tín nhiệm. Liên Vãn cẩn thận cúi người, sờ sờ lông mi mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi: “Chị mệt hả?”
“Ừ.” Chu Yên Thiển nhắm mắt lại và trả lời một cách uể oải.
“Vậy em ôm chị đi nghỉ ngơi.” Liên Vãn do dự một chút mới nói.
Nàng nghe thấy Chu Yên Thiển nhắm mắt lại khẽ hừ cười.
Người phụ nữ vòng tay ôm lấy nàng, mơ hồ thì thầm bên tai nàng: “Phòng ngủ ở bên trong cánh cửa đằng kia.”
“… Được.” Liên Vãn nói.
Nàng ôm Chu Yên Thiển gần như không cần dùng sức. Vẫn có thời gian để vừa đi vừa nói chuyện với cô. Ngược lại, đây là lần đầu tiên Chu Yên Thiển được ôm như vậy, ôm cổ nàng, lộ vẻ khẩn trương hiếm thấy: “Chị có nặng không?”
Liên Vãn nói: “Rất nhẹ.”
“Nhẹ cỡ nào?” Thấy Liên Vãn dường như không cố tỏ ra cậy mạnh, Chu Yên Thiển cảm thấy yên lòng, cố ý trêu chọc nàng: “Có phải người nhẹ nhất em từng ôm không?”
Cô chỉ nửa đùa nửa thật, nhưng Liên Vãn thực sự đã nghiêng đầu và suy nghĩ nghiêm túc về điều đó.
Em thật sự đã ôm người con gái khác sao?
Chu Yên Thiển ủ rũ cắn cổ nàng thêm một cái nữa.
“Em chưa từng ôm người khác.” Liên Vãn suy nghĩ kỹ, đẩy cửa ra, đặt cô xuống giường, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, “Chị là người đầu tiên.”
Chu Yên Thiển bị dáng vẻ này của nàng làm cho sững sờ, tâm tình tốt ôm cổ nàng: “Em ngoan vậy à, chị hôn em được không.”
Những nụ hôn rực lửa lần lượt rơi xuống má Liên Vãn.
Nhẹ như lông chim. Liên Vãn nghĩ.
Nàng phải giữ cô rất cẩn thận để cô không bay đi.
Còn có nhiều lời, Liên Vãn cũng không có nói ra, chỉ là nghĩ trong lòng.