Thời gian trôi đi chúng tôi vẫn vô tư vừa vui chơi vừa học hành,cùng nhau đi leo núi đi dã ngoại.Lúc ở bên cậu ấy tôi vẫn phải hóa trang che đi khuôn mặt xinh đẹp vốn có của mình,ý nghĩ đó hình thành khi mẹ tôi mất đi,tôi không dám đem mặt thật của mình để đối diện với ai,tôi cảm thấy bất an hoảng loạn,cảm thấy không một ai có thể đem lại sự an toàn với tôi.
Khoảng thời gian ở bên Nhật Nam là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi,có lẽ tôi đã dần tìm được lại những mất mát mà quá khứ mang lại cho tôi.Tôi tin tưởng hoàn toàn vào cậu ấy, lệ thuộc vào cậu ấy và có thể nói tôi đã dần dựa vào,cậu ấy như một dòng nước ấm chảy qua tim tôi,cậu ấy thấu hiểu và luôn luôn lắng nghe những lời lảm nhảm vô tri của tôi, mỉm cười ủng hộ tôi trong mọi việc, nếu một ngày,(giả sử một ngày thôi nhé) cậu ấy vô tình biến mất khỏi cuộc đời tôi không biết cuộc sống của tôi sẽ ra sao.
Đó là những suy nghĩ tiêu cực của tôi khi vừa chào tạm biệt Nhật Nam về đến nhà. Hàng đêm tôi bị những ý nghĩ đó bao trùm không sao ngủ được,tôi giật mình tỉnh lại giữa những cơn ác mộng,người tôi thấm đẫm mồ hôi.Tôi nghĩ khéo tôi bệnh thật rồi,một tâm bệnh mang tên Nhật Nam.
Kỳ nghỉ giữa học kì, Nhật Nam lại chuẩn bị về thăm ông bà ngoại,tôi bịn rịn không nỡ xa cậu ấy.Nhật Nam đùa tôi: ” hay lần này tớ không về nữa ở lại ôn bài với cậu nhé, hoặc là cậu về thăm ông bà ngoại cùng tớ”. Niềm khao khát cháy bỏng của tôi rất muốn giữ cậu lại nhưng tôi lại không làm thế, tôi không thể ích kỉ giữ cậu cho riêng mình được.Tôi cười và nói ” cậu về với ông bà đi,tớ còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi,lúc đó thăm ông bà lúc nào chẳng được “.Cậu cũng bịn rịn xoa đầu tôi và nói nhỏ:” ước gì vo viên cậu bỏ túi đi cùng”,chúng tôi cùng cười phá lên.
Nhật Nam chào từ biệt tôi rồi kéo va li đi, lúc đi còn không quên hỏi tôi muốn quà gì,đó con người cậu ấy lúc nào cũng ấm áp và quan tâm thế đó.
Nhật Nam đi cũng được mấy ngày,ngày nào tôi cũng đến thư viện học,nơi mà tôi và cậu ấy vẫn đến hàng ngày,một phần là để giảm đi nỗi nhớ về cậu ấy,một phần là chuẩn bị bước vào kì thi quân trọng.
Ngày hôm đấy tôi khoác ba lô đi từ sớm,bước ra khỏi phòng tôi gặp nó,đứa e gái Lâm Giang của tôi,nó nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh và nở nụ cười bí hiểm.Tôi lướt đi qua nó và không thèm nhìn lại,đó là thói quen trước đây của tôi và nó rồi.Trong cái nhà này tôi là kẻ dư thừa,có hay không đều không quan trọng,nuôi tôi đến khi học xong là hết trách nhiệm để không mang tiếng với bên ngoài,ảnh hưởng đến công việc và tiếng tăm của ông ấy.
Khu nhà tôi là khu biệt thự tách riêng độc lập,muốn vào thành phố phải qua một khu đất trống đang chuẩn bị xây dựng trung cư,mỗi lần đi qua đấy tôi phóng xe như bay cho đỡ sợ.
Vừa qua khúc cua,tôi nhìn thấy một tốp nam nữ đang ngồi ở đấy,tôi không dám nhìn xung quanh chỉ phóng xe điện đi nhanh qua.Tôi nghe thấy có tiếng nói của một đứa con gái,đúng là nó,là nó kìa,nghe vậy cả lũ xúm,chạy vào chặn đầu xe không cho tôi đi tiếp.Chúng lôi tôi xuống và đạp đổ xe của tôi,lôi xềnh xệch tôi vào khu nhà đang thi công.Tôi không biết chúng là ai,ai là người đã kêu bọn chúng đánh tôi hết lần này đến lần khác,bỗng nhớ đến nụ cười bí hiểm của Lâm Giang làm tôi lạnh cả người có lẽ tôi biết đó là ai rồi.
Chúng lao vào đánh tôi,đá tôi cả nam và nữ,tôi không hiểu cũng là con người sao bọn chúng lại có thể làm như vậy.Từng tiếng đấm tiếng đạp của bọn chúng vang lên,chúng bắt tôi phải xin phải khóc cho bọn chúng nghe.
Nhưng tôi không khóc,tôi im lặng cắn răng nhìn bọn chúng.Một đứa con trai thấy thế rút ra một con dao sáng loáng dí vào mặt tôi,nó vừa cười vừa nói: ” giờ rạch vài dao lên mặt xem nó có khóc không nhỉ”.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt không phản kháng chấp nhận số phận mình,tôi nhu nhược yếu đuối đến cùng cực.Từng tiếng cười tiếng nói của bọn chúng vang lên trong tâm trí tôi xen lẫn với tiếng khóc ai oán ở đâu đây vang vọng.