Lần đầu tiên tham gia sinh nhật trưởng bối, tuy rằng xem như người thân, nhưng Sở Minh vẫn khó nghĩ một phen. Dùng sáp vuốt tóc lên, định hình tạo kiểu rồi xuy xuy phun keo, mặc lên người bộ lễ phục màu lam tình cảm chân thành, đeo lên tay một cái đồng hồ, nhìn gương xem xét, chà, một cô gái xinh đẹp soái khí mị lực ngời ngời như ánh mặt trời ra đời.
Tựa vào ô tô bên ngoài chờ Hạ Tri, nhìn ánh mắt kinh diễm của mọi người, Sở Minh cười nhạo, hừ hừ, sửa soạn đơn giản liền làm các người mê gái thành như vậy, chị mày mà mặc váy còn không mê đảo xỉu lên xỉu xuống a!
Nhìn không chớp mắt, khí định thần nhàn nhìn lên bầu xanh thẳm, đột nhiên có chút thất thần, lại nhớ tới Tĩnh Tĩnh. Bây giờ cậu đang làm gì? Đang phụ mẹ nuôi chuẩn bị tiệc sinh nhật hay vẫn đang bận làm việc… Không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ. Nhớ rõ năm trước, mình và Lâm Tĩnh giờ này đang cùng nhau nướng bánh, bánh Tĩnh Tĩnh làm tinh mỹ ngon miệng, Nhị Thiếu, Tử Đồng, Tiểu Đản khen hết lời, bọn họ còn nhất trí xem thường ngó lơ bánh mình làm. Sở Minh biết mình làm dỏ cũng không ép buộc ai ăn, muốn đem cho con cún nuôi trong nhà ăn, định đùa một chút Tĩnh Tĩnh cũng không cho. Đành phải dẹp bánh sang một bên, về sau nghe Lâm mẹ nói, bánh ngọt kia Tĩnh Tĩnh ăn một tuần, một ngụm cũng chưa lãng phí, lúc ăn còn cười ngốc muốn chết…
Đang lúc buồn thì di động vang lên, nhìn tên người gọi, điều chỉnh lại tâm tình, đổi ngữ điệu thoải mái nghe điện thoại.
“Hạ Hạ, xong chưa xuống đi? Minh Minh chuẩn bị xong rồi.”
Điện thoại truyền đến giọng cười thản nhiên:
“Tôi thấy cô rồi, lên đây đi, đừng ở dưới đợi.”
Nhận được mệnh lệnh, Sở Minh lập tức khóa kỹ xe ô tô, bằng nhanh nhất tốc độ chạy vội đi lên, vừa vào cửa liền trợn tròn mắt, sắc mặt ửng đỏ nhìn Hạ Tri
“Hạ Hạ, đừng nói cô mặc cái này đi nha?”
Hạ Tri một thân nội y màu tím mắt đầy ý cười nhìn Sở Minh, đôi mắt long lanh, vừa ẩn tình lại đưa tình, hai khối trước ngực đứng thẳng ngạo nghễ, xương quai xanh khêu gợi, lưng trắng ánh lên dưới ánh đèn, làm cho Sở Minh muốn đui mù, trong lòng âm thầm cảm thán, dáng người như thế này có khi vượt qua Tĩnh Tĩnh.
“Ha ha, cô nghĩ sao vậy, tôi vừa tắm xong, không ngờ cô lại tới sớm thế, không đành lòng nhìn cô đứng dưới đó chờ mới kêu lên đây.”
Sở Minh giải thích:
“Hờ, sinh nhật của mẹ nuôi a, tôi làm con nuôi cũng nên tới sớm một chút.”
Vốn đang mở tủ chuẩn bị tìm quần áo, Hạ Tri ngừng động tác, xoay người, nhìn chằm chằm Sở Minh, ánh mắt có chút phức tạp:
“Minh Minh, cô tới sớm như vậy thật là vì nguyên nhân này?”
Sở Minh cúi đầu, hé miệng, trầm mặc không nói.
Không muốn ép hỏi, Hạ Tri tiếp tục mở tủ tìm quần áo, chính là vẫn chau mày, hiển nhiên có chút không vui.
Cuối cùng, đến khi Sở Minh đánh n cái ợ hơi, đem đồ ăn vặt nhà Hạ Tri cơ hồ cắn nuốt hết, Hạ Tri mới mặc một cái váy lam thủy tinh hoa lệ bước ra, Sở Minh cả kinh lăn từ sô pha xuống dưới, lập tức tinh thần tỉnh táo, híp mắt nhìn từ trên xuống dưới, Hạ Tri trên cổ trắng nõn đeo một cái vòng cổ bạch kim tinh tế, váy dạ hội thu thắt lưng nâng mông, để lộ ra dáng người làm người khác mơ màng, áo choàng, tóc dài, trên trán tùy ý phiêu tán vài nhánh tóc đen, khí chất bức người, cao quý siêu nhiên, Hạ Tri mắt đẹp híp lại, cười quyến rũ nhìn Sở Minh:
“Ha ha, nhìn cô phát ngốc kìa, để hợp với đồ của cô, tôi cố ý chọn bộ màu lam đấy.”
Tiếp theo âm điệu liền biến đổi, đôi mắt ba quang lân lân, thanh âm có chút làm nũng đâm vào tim Sở Minh
“Thế nào~”
Sở Minh xem có chút ngốc, không ngừng gật đầu khích lệ:
“Mĩ a!”
Hạ Tri vừa lòng cười cười, tiến lên phía trước vài bước, bàn tay mềm khoát bên hông Sở Minh, lại gần sát lỗ tai, nhẹ nhàng thổi khí
“Vậy — có bao nhiêu mĩ?”
Hương mân côi phun gần truyền vào tai, có chút tê dại, Sở Minh thất thần, ngơ ngác khen:
“Mĩ còn hơn yêu nữ họ Lam.”
“Phi!”
“A!!!” Bên hông truyền đến cảm giác đau mãnh liệt khiến Sở Minh khôi phục lý trí, có chút ủy khuất, có chút khó hiểu nhìn Hạ Tri đang vẻ mặt hắc tuyến, trong lòng ca thán: Vì sao a? Đây là tại sao? Có phải mỹ nữ đều có khuynh hướng bạo lực hay không, không thể giả vờ dịu dàng một chút sao??? Yêu nữ có gì không tốt? Chị đây thích nhất chính là Lam yêu nữ! Sớm biết như vậy đã nói cô là đồ Lam hàng giả!
**************************************************************
Lâm mẹ là thọ tinh hôm nay đang ngồi sô pha, hai tay giao nhau nhịp nhịp thích ý hí mắt xem Lâm Tĩnh và Lâm bận bịu xoay tới xoay lui.
Lâm ba đeo tạp dề cười tủm tỉm nhìn Lâm mẹ
“Lão bà, nghe lời em rồi đó, năm nay không mời người lớn, chỉ mời đám nhóc thôi.”
“Ừ, ngoan!” Lâm mẹ khen ngợi .
Lâm Tĩnh đang bưng thức ăn nghe thấy liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lâm ba, hồng xán xán nét mặt già nua a. Khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt cũng dẫn theo ý cười.
“Ngay cả Sở ba, Sở mẹ cũng không mời sao?” Lâm Tĩnh đáp lời.
Lâm mẹ ngồi dậy, cười trêu chọc
“Gọi hai người bọn họ, sao cô cùng Minh Minh ân ái được nha?”
Mặt Lâm Tĩnh nhanh chóng đỏ lên, hé miệng không nói. Haiz, sức hút Sở Minh thật sự cường đại. Bất luận già trẻ, nàng đều thông ăn, bản thân mình lúc trước chảy muốn hết nước mắt mẹ cũng không đáp ứng, vậy mà nàng lại thoải mái hóa giải, nhưng là…. Nghĩ tới đó đôi mắt vốn đang sáng ngời ảm đạm lại, cúi đầu.
Lâm mẹ đem từng biểu cảm nhỏ của Lâm Tĩnh thu hết vào đáy mắt, tò mò muốn hỏi thăm thì cửa bị đẩy ra, bà mặt mày hớn hở đứng lên đi đón khách.
“Ôi chao, Tư Tư cùng tiểu Tung tới đấy à, mau vào, đứa nhỏ này, đến còn mang theo lễ vật làm gì a.”
Lâm mẹ ngoài miệng khách khí, ánh mắt lại hoàn toàn bị gói to trong tay Trầm Tung câu đi mất.
Hiểu được ý của bà, Tư Tư đem gói quà to ra mỉm cười đẩy tới:
“Lâm mẹ, sinh nhật vui vẻ!”
“Con bé này!” Lâm mẹ cười nhận lấy, mở ra bên trong là một cái khăn quàng cổ ngân bạch tơ vàng, rất hợp ý bà, quay đầu quét về phía Trầm Tung đứng một bên nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, cười nói
“Mấy đứa nhỏ ở đây nói chuyện một lát đi, ta với Lâm ba chuẩn bị đồ ăn.”
Nói xong, hướng ngoài cửa liếc mắt một cái, âm thầm than thở:
“Minh Minh hôm nay làm sao vậy, như thế nào còn chưa tới.”
Tư Tư túm Trầm Tung đang ngây người, mỉm cười đi qua
“Tĩnh Tĩnh, sao không thấy Minh Minh?”
“Nga, chắc cậu ấy bận gì đó.”
“Ha ha, đúng vậy, cậu ấy gần đây hình như bề bộn nhiều việc, quen biết bạn mới đi.” Tư Tư dò xét nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh.
“Mẹ nuôi! Minh Minh đến rồi đây!!!!!!!!!!!!!!!!”
Lâm mẹ đang xào rau trong bếp nghe tiếng kêu thâm tình gọi mình, nhanh chóng đem cái xẻng nhét vào tay Lâm ba bước chạy đi ra, người chưa tới âm thanh tới trước:
“Nha, Minh Minh, sao bây giờ mới đến nha, mẹ nuôi chờ lâu muốn ngất .”
Đi tới mới sửng sốt, dừng chân, ô hay, như thế nào nhiều thêm một người? Con gái nhà ai a, xinh đẹp như vậy!
Hạ Tri đứng bên người Sở Minh, nhìn ra Lâm mẹ kinh ngạc, mỉm cười tự giới thiệu:
“Chào bác, cháu là Hạ Tri, bạn của Minh Minh.”
Lâm mẹ xấu hổ cười cười, mắt lé nhìn thoáng qua Lâm Tĩnh, không biết nói gì.
Sở Minh không câu nệ gì cả, bước tới ôm cổ Lâm mẹ, cái miệng nhỏ nhắn dùng sức hôn lên má Lâm mẹ. Ừ, món quà đầu tiên.
“Mẹ nuôi, Minh Minh không khách khí, mua thuốc bổ cho mẹ! Ha ha.”
“Được, được!!!” Lâm mẹ cười đến miệng không khép lại được, vẫn là Minh Minh hiểu mình.
“Lâm mẹ!!!!!!!!!”
Tử Đồng, Nhị Thiếu, Tiểu Đản cũng đẩy cửa tiến vào.
Ba người cười hì hì dâng lễ vật, của Tử Đồng cùng Nhị Thiếu một bộ trang điểm, Tiểu Đản là nồi cơm điện đời mới. Tặng quà xong, mấy người trẻ tụ lại cùng nhau tám chuyện.
Tử Đồng ngồi bên Trầm Tung cười duyên:
“Ôi, chú heo nhỏ, đã lâu không gặp, người ta rất nhớ cậu nha.”
Trầm Tung nhanh chóng mặt đỏ cúi đầu, đứng ngồi không yên.
Tiểu Đản nhìn Hạ Tri đến hai mắt tỏa ánh sáng, hưng phấn ồn ào
“Lão đại, giới thiệu giới thiệu vị mỹ nữ mày dẫn theo đi.”
Hạ Tri mỉm cười, hào phóng đối Tiểu Đản nói
“Gọi Hạ Hạ là được rồi, mình là bạn của Sở Minh.”
Nhị Thiếu híp mắt:
“Bạn tốt?”
Tử Đồng quay qua nhìn Lâm Tĩnh đang bộ dạng lạnh nhạt, cười nói
“Eo ơi, Hạ Hạ, cô không nói tôi còn tưởng cô coi trọng Minh Minh nhà chúng ta. Dù sao hai người mặc hợp nhau như vậy.”
Hạ Tri nhếch miệng, nhìn nhìn Sở Minh bên cạnh có chút trầm thấp, sờ sờ đầu Sở Minh, cười nói
“Sở Minh hả, thật ra mình cũng thích đứa nhỏ này lắm.”
Không khí nhất thời có chút xấu hổ, tất cả mọi người đều nghĩ lung tung cúi đầu không nói, Hạ Tri lại không chút nào để ý, như trước mỉm cười nhìn Sở Minh.
Tử Đồng dùng cánh tay thụt thụt Nhị Thiếu, nhỏ giọng hỏi
“Sao lại thế này?”
Nhị Thiếu lắc đầu.
Tử Đồng không bỏ qua “Cậu đi hỏi xem.”
Nhị Thiếu nhìn nàng một cái “Không đi, chuyện này hỏi thế nào nha.”
Tử Đồng giận “Cẩn thận mình về nhà cắn cậu!!!”
“……”
Thừa dịp vài người đi giúp Lâm mẹ bưng thức ăn, Nhị Thiếu vụиɠ ŧяộʍ mò qua Sở Minh bên người :
“Minh Minh, cậu cùng Hạ Tri là sao?”
“Đồng nghiệp a.”
“Thúi lắm, đồng nghiệp có thể quan tâm như vậy!?”
Sở Minh giận “Nói gì đấy? Tớ nhớ hình như mấy “đồng nghiệp” của cậu cũng quan tâm cậu không kém a! Cần tớ nói cho Đồng Đồng không???”
“……”
Mọi người vây quanh bàn, Sở Minh cũng vực dậy tinh thần, cười nháo mừng sinh nhật Lâm mẹ, cùng Tiểu Đản, Nhị Thiếu quậy thành một đoàn, không hề nhìn về phía Lâm Tĩnh dù chỉ một tí.
Hạ Tri ngồi bên cạnh săn sóc Sở Minh, vì nàng gắp rau, thêm rượu, bộ dáng dịu dàng như vậy làm Nhị Thiếu cùng Tiểu Đản hâm mộ muốn chết.
Tử Đồng lần này không ngồi cạnh Nhị Thiếu, không nói không rằng qua ngồi cạnh Lâm Tĩnh, hướng tới mấy người đáng ghét bên kia mời rượu, hai má ửng đỏ chau mày. Không khí này làm Lâm mẹ cũng không nói gì được, rầu rĩ không vui cơm nước xong, vội vàng dọn dẹp.
Tư Tư hứng thú cũng không phải rất cao, nịnh hót có lệ Lâm mẹ vài câu cũng cáo từ chạy lấy người .
Lâm mẹ hơi say bị Lâm ba dìu lên phòng nghỉ, nhất thời liền còn lại ba người.
Hạ Tri kéo tay Sở Minh, cười hướng Lâm Tĩnh chào tạm biệt:
“Lâm tổng, thời gian cũng không còn sớm, tôi cùng Minh Minh xin phép về trước.”
Lâm Tĩnh không nói, thẳng ngoắc nhìn chằm chằm Sở Minh, trong mắt hơi nước mênh mông, sợ là cũng có chút say.
Bị nàng nhìn có chút chột dạ, Sở Minh cúi đầu, mang theo mũ mặc áo khoác muốn đứng dậy, chưa kịp làm đã bị người dùng sức kéo qua ôm vào ngực, thân thể mềm mại kề sát, hương ngọc quế quen thuộc pha lẫn mùi rượu tràn ngập chóp mũi.
“Hạ Tri, cô có thể đi, nhưng là –“
Lâm Tĩnh dừng một chút, mặt lại khôi phục lạnh như băng lúc ban đầu.
“Người này phải lưu lại!”
Sở Minh nổi hết da gà, chưa bao giờ thấy Lâm Tĩnh uống rượu, cánh tay của mình bị nàng kéo sinh đau, ngửa đầu cố gắng thở, run rẩy vươn tay ý đồ xin giúp đỡ nhìn Hạ Tri, trong lòng đau khổ cầu xin.
Không cần, không cần, trăm ngàn đừng để một mình tôi ở đây.
Hạ Tri nghiền ngẫm nhìn Sở Minh, khóe miệng gợi lên một tia tiếu ý khó lường, suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu.
“Được rồi, vậy Minh Minh lại cho Lâm tổng đi.” Sau đó quay đầu đối diện với Sở Minh đang mang vẻ mặt cầu xin cười cười: “Minh Minh, Lam yêu nữ phải đi rồi a!”
Hết chương 40