Hòa Đào chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt vừa lui xuống lại lên cao, trong phút chốc đôi mắt đều giống như không còn chỗ nào để nhìn.
Mất tự nhiên quay đầu nhìn về phía bên cạnh: “Cái kia mì làm xong rồi, anh mau, mau ăn đi.”
Hàn Kiệt đi qua, trực tiếp tới sau lưng Hòa Đào, duỗi cánh tay, đem cậu giam trong lồng ngực anh, múc một tô mì sợi.
Toàn bộ quá trình, Hòa Đào cảm giác lồng ngực Hàn Kiệt kề sát thật gần lên lưng của cậu, nhiệt độ nóng bỏng dường như muốn làm cậu tan chảy.
Mà hơi thở xung quanh thoang thoảng mùi vị hoa lài.
Hàn Kiệt múc xong tô mì, giơ tay nhẹ nhàng gõ đầu tiểu Omega đang ngẩn người: “Nghĩ gì thế?”
Hòa Đào đỏ mặt nhanh chóng liếc mắt nhìn anh: “Anh mau ăn đi, em đi trải giường.”
Hàn Kiệt nghe nói như thế, không nhịn được cười nói: “Em muốn cho anh ngủ ở đâu?”
Hòa Đào cảm thấy được tối hôm nay Hàn Kiệt quá quyến rũ.
Quả thực làm cho cậu không chống đỡ được.
“Em ngủ trên đất, anh ngủ trên giường được không?”
Nhà bọn họ vốn nhỏ, bởi vì liên quan đến mấy năm nay ba cậu nằm viện, phòng ngủ của ba đã biến thành nhà kho, hiện tại chỉ có phòng của cậu có thể ở được, cho nên Hòa Đào còn sợ Hàn Kiệt sẽ ghét bỏ.
Ai biết Hàn Kiệt trực tiếp đến gần cười híp mắt nhìn cậu: “Em không ngủ cùng anh sao?”
Hòa Đào chỉ cảm thấy đầu oanh một cái, không nhịn được nghĩ nếu như Hàn Kiệt thật sự muốn, cậu cũng không thể cự tuyệt.
Nhìn Hòa Đào trở nên phòng bị, Hàn Kiệt liền cười, từ bên cạnh cậu đi qua: “Đừng lo lắng, tạm thời sẽ không chạm vào em.”
Hòa Đào nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời mơ hồ có mấy phần thất vọng.
Ý thức được điểm này, Hòa Đào ảo não mà gõ chính mình một cái, Hòa Đào, cậu có biết xấu hổ không vậy hả!
Hàn Kiệt không nghĩ tới, kỹ thuật nấu ăn của Hòa Đào lại tốt như vậy, hương vị của tô mì này thật sự ngon vô cùng.
Hòa Đào bởi vì không biết sức ăn của Hàn Kiệt, mì sợi luộc hơi nhiều, nhưng ai biết Hàn Kiệt lại ăn hết.
Nhìn Hàn Kiệt ăn quá no, nằm ngửa trên ghế salông.
Hòa Đào vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao: “Nếu anh khó chịu, em đi xuống mua thuốc tiêu hóa cho anh a.”
Hàn Kiệt vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu Hòa Đào đi sang ngồi.
Hòa Đào dè dặt ngồi xuống, chỉ thấy Hàn Kiệt đột nhiên dựa vào gần: “Không cần mua thuốc, em cùng anh vận động một chút là tốt rồi.”
Khí tức ám muội phà lên mặt, khiến trái tim nhỏ bé của Hòa Đào nhịn không được nhảy lên thình thịch.
Bối rối mà nhìn Hàn Kiệt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Hàn Kiệt cuối cùng vẫn là nhịn không được bật cười, sờ mái tóc mềm mại của Hòa Đào: “Chọc em thôi, đã nói bây giờ không chạm vào em, hay là em muốn để anh…..”
“Em không có, em không có, anh đừng chọc em nữa.” Hòa Đào vội vã đẩy anh ra, chạy vào phòng.
Hàn Kiệt quá xấu xa rồi, chọc cậu rất thú vị sao!
Hàn Kiệt đi theo vào liền thấy Hòa Đào đắp chăn nằm trên mặt đất, quấn thành một cái kén.
Hàn Kiệt cười, đi qua đó ôm cả người lẫn chăn lên.
Liền nghe người trong chăn kêu lên một tiếng, Hàn Kiệt ném người lên giường: “Em ngủ trên giường, để chăn cho anh.”
Hòa Đào từ trong chăn đi ra, vội vàng nắm lấy chăn trong tay Hàn Kiệt: “Không muốn, anh ngủ trên giường.”
Hàn Kiệt biết Hòa Đào muốn anh ngủ thoải mái, nhưng anh như thế nào đi nữa cũng sẽ không để Hòa Đào ngủ dưới đất.
“Em mà không buông tay, đêm nay cả hai liền cùng nhau ngủ trên giường.”
Hòa Đào xoát một cái, thả lỏng tay ra.
Hàn Kiệt thành công chiếm được chăn của chính mình, nằm xuống chỗ Hòa Đào đã trải sẵn trên đất.
Hòa Đào ngồi tại chỗ nhìn anh một lát: “Nếu anh không thoải mái, lên đây ngủ cũng không sao.”
Nói xong dường như sợ Hàn Kiệt nói cái gì nữa, nhanh chóng nằm xuống tắt đèn.
Hàn Kiệt buồn cười, ở trong bóng tối nhìn về phía Hòa Đào, không lên tiếng mà nói chúc ngủ ngon.
Hòa Đào vốn dĩ cho là chính mình sẽ không ngủ được, lại không nghĩ rằng lại ngủ rất ngon.
Sáng sớm lúc tỉnh lại, Hàn Kiệt đã không còn ở đây.
Cho là Hàn Kiệt đi rồi, Hòa Đào lại nhìn thấy cặp sách của Hàn Kiệt bị vứt trên ghế salông mới yên tâm.
Chờ cậu rửa mặt xong, Hàn Kiệt mang theo bữa sáng gõ cửa.
“Anh đi mua bữa sáng?”
“Không phải thì sao, em cho rằng anh đi rồi à?”
Hàn Kiệt đem bữa sáng bỏ lên bàn rồi nói: “Nhanh ăn đi.”
Hòa Đào qua đó nhìn anh: “Tối hôm qua anh ngủ ngon không?”
Hàn Kiệt nhích lại gần nhìn đôi mắt Hòa Đào, Hòa Đào bị hành động này của anh làm cho lúng túng.
“Anh, anh làm gì vậy?”
“Nhìn thấy không, không có vành mắt đen, anh đương nhiên là ngủ ngon rồi.”
Hòa Đào thấy Hàn Kiệt chọc cậu, không nhịn được đưa tay đẩy anh một chút, Hàn Kiệt liền che ngực: “Ai da, mưu sát chồng.”
Hòa Đào chịu không được mà trừng anh: “Anh đủ rồi nha!”
Hàn Kiệt liền chồm qua hôn lên mặt cậu một cái: “Em đáng yêu như thế, anh làm sao mà đủ được.”
Không nghĩ tới sáng sớm Hàn Kiệt liền chọc cậu, Hòa Đào đỏ mặt nhìn anh, không biết phải phản bác ra sao.
Hàn Kiệt thấy cậu như vậy cuối cùng cũng không đành lòng chọc giận cậu.
Yêu thương sờ tóc của cậu: “Em ăn cơm đi, anh đi rửa mặt.”
“Em chờ anh.”
Hàn Kiệt muốn nói không cần, khi nhìn thấy đôi mắt Hòa Đào, liền gật đầu: “Vậy cũng được.”
Sáng sớm Hàn Kiệt và Hòa Đào cùng nhau xuất hiện ở trường học, đã có người suy đoán hai người có phải ở chung một chỗ.
Tô Khả nhìn tâm trạng hôm nay của Hòa Đào vô cùng tốt, không nhịn được hỏi: “Cậu hôm nay như thế nào lại đi cùng Hàn Kiệt nha, anh ta sáng sớm đã đi đón cậu sao?”
Hòa Đào gật đầu, không ngại ngùng nói với Tô Khả, Hàn Kiệt làm gì tới sớm mà đón cậu, tối hôm qua vốn dĩ ở nhà cậu.
Tô Khả cười híp mắt nhìn y: “Anh ta không có bắt nạt cậu đi?”
Hòa Đào lắc đầu một cái: “Anh ấy rất tốt.”
Sáng sớm lại mua cho cậu bữa sáng đấy!
Tô Khả gật đầu: “Có lẽ cũng chỉ có cậu cảm thấy anh ta tốt.”
“Cậu nói bậy.” Trong trường học người yêu thích Hàn Kiệt nhiều như vậy, làm sao có khả năng chỉ có cậu cảm thấy Hàn Kiệt tốt đây!
Nhìn bạn thân đã hoàn toàn bị Hàn Kiệt mê hoặc, Tô Khả vỗ bờ vai cậu: “Cậu vui vẻ là được rồi.”
Hòa Đào cảm thấy cậu vui vẻ nha, hiện tại cực kỳ vui vẻ, từ trước đến nay chưa từng vui vẻ như vậy.
Tâm trạng Hàn Kiệt cũng không tệ, hiếm thấy không có tối sầm mặt lại.
Hơi vểnh lên khóe môi biểu thị tâm trạng tốt của anh.
Chỉ có điều khi đi vào lớp, nhìn thấy ly trà sữa trên bàn không khỏi nhíu mày.
Rõ ràng ly trà sữa này và ly hôm qua cũng không phải Hòa Đào đưa.
Về phần là ai, anh không muốn biết.
Nhìn thấy Trương Ngạo lại đây, Hàn Kiệt nói thẳng: “Cái này cậu cầm lấy uống đi.”
Bị lão đại nhét vào một ly trà sữa vào trong lồng ngực.
Mặt Trương Ngạo ngây ngốc: “Đại, đại ca, em, em có phải làm sai cái gì hay không?”
“Mang theo trà sữa, cút!”
“Tuân lệnh, Kiệt ca!” Trương Ngạo cầm trà sữa, chạy chậm về tới chỗ ngồi.
Tinh thần khẩn trương dường như rất sợ sau đó Hàn Kiệt sẽ đổi ý, gọi hắn qua đó đánh hắn một trận vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Tâm trạng rất tốt!