Vết Xe Đổ

Chương 45



Đôi mắt đỏ ngầu Vũ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác,bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại chỉ sợ nó sẽ vỡ nát.

Bước lên chiếc ô tô màu đen của mình, Vũ nhanh chóng lái đến địa chỉ mà ông Quý đã gửi. Ngồi vào xe Vũ nhấn ga với tốc độ cao, 1 tay cầm lái tay còn lại cầm chiếc điện thoại.

_Vũ: Chú tập trung a em lại cho a. 10p nữa a sẽ có mặt ở đó.

Vứt điện thoại sang 1 bên, mắt tập trung nhìn về trước tay đánh lái lướt qua những chiếc xe đang lưu thông trên đường. Trong lòng vô cùng lo lắng.

***

Tại nhà hoang.

Ông Quý giật lấy chiếc điện thoại rồi quay lại nhìn 2 người đàn ông.

_Ông Quý: Hai cậu canh giữ cho cẩn thận. Tôi đi có việc tí nữa sẽ quay lại.

_Đàn ông 1: Vâng. Ông cứ yên tâm.

Nghe được câu trả lời vừa ý,ông Quý quay người đi ra khỏi chỗ này. Lúc này, bên trong chỉ còn tôi và 2 người họ. Bước chân ra đời từ rất sớm loại người nào tôi cũng từng đã gặp, hoàn cảnh nào cũng đã trải qua, việc bị bắt như thế này cũng ko phải lần đầu cho nên cũng ko mấy hoảng loạn. Cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh và nhất là ko làm cho bọn chúng nổi giận để có thời gian tìm cách.

Nhìn thấy tôi ngoan ngoãn ngồi im như vậy bọn họ cũng ít chú ý hơn. Trong lúc bọn họ mãi mê chơi bài tôi cố gắng lấy tay mình cọ vào cạnh ghế mài cho sợi dây trên tay đứt đi, cuối cùng sau 1 hồi cố gắng sợi dây cũng bị đứt, do cọ xát nhiều khiến da tay của tôi bị trầy xước rát rạt. Vẫn để tay ra sau xem như mình vẫn bị trói để ko bị phát hiện.

Bọn họ đánh bài được 1 lúc thì một tên đứng dậy đi vào căn phòng bên trong lấy ra vài lon bia. Họ đưa lon bia nhìn về phía tôi.

_Đàn ông 1: Em gái uống bia ko.

Tôi nhìn bọn họ rồi lắc đầu. Chắc có lẽ bọn họ nghĩ tôi là phụ nữ chân yếu tay mềm cho nên ít quan tâm cứ ngồi thoải mái uống bia đến khi cả 2 đều say rồi lăn ra ngủ.

_Tôi: Tôi muốn đi vệ sinh. Này… Hai a có nghe tôi nói ko.

Bọn họ nằm im ko có bất cứ động tĩnh nào có lẽ cả hai đều đã say thật sự. Tôi từ từ bỏ tay ra khom người xuống để mở sợi dây dưới chân mình, vừa mở tôi vừa liếc mắt nhìn xem hai người họ có động tĩnh gì ko nhưng có vẻ họ đã ngủ say.

Vội vội vàng vàng dùng tay cố hết sức mở nhanh sợi dây dưới chân ra, bọn chúng cột rất kĩ và chắc chắn thành ra muốn mở nhanh cũng ko mở được.

_Ông Quý: Con khốn mày định trốn à.

Nghe tiếng quát tôi giật mình, vội ngước mặt lên nhìn, ông Quý mắt đỏ ngầu vì tức giận đi nhanh về chỗ tôi. “Chát…chát” hai bạt tai liên tiếp của ông ta giáng xuống khiến mắt tôi nổi cả đom đóm, khuôn mặt nóng bừng. Đưa 2 tay lên ôm lấy mặt mình tôi sợ hãi cúi đầu.

Ko dừng lại ở đó,ông ta nắm lấy tóc giật ngược ra sau đôi mắt hằn lên những tia giận dữ, miệng nghiến răng nghiến lợi nói.

_Ông Quý: Tao đã cảnh báo mày rồi đúng ko. Đừng giở trò với tao, mày muốn thử lòng kiên nhẫn của tao phải ko.

Nhìn thái độ của ông ta cứ như một con thú điên bị bỏ đói lâu ngày, trong lòng thật sự rất lo sợ.

_Tôi: Tôi ko biết ông là ai cũng ko làm gì có lỗi với ông cả, tôi xin ông thả tôi ra đi.

“Thả…thả” từng lời ông ta nói là từng cái tát giáng xuống mặt tôi.

_Ông Quý: Tao đã muốn bỏ qua cho mày rồi nhưng mày lại làm tao điên lên. Tại con ranh như mày mà con tao mới bị mất chồng. Mày chết đi… Chết đi.

Ông ta cứ thế mà bấm liên tiếp vào bụng tôi dùng tay mình hất chiếc ghế ngã ra sau khiến đầu tôi đập mạnh xuống sàn. Lúc này, tôi ko khóc dùng ánh mắt kiên định nhìn ông ta.

_Tôi: Ông là kẻ độc ác. Chắc chắn a Vũ sẽ ko tha cho ông.

_Ông Quý: Để tao xem mày còn to mồm được đến đâu.

Ông ta đi nhanh lại chỗ tôi dùng chân mình đá liên tiếp vào người, đạp lên đầu, lên vai tôi. Cố gắng dùng đôi tay của mình ôm lấy cơ thể nhưng vẫn ko tránh được những cú đá, đạp do ông ta gây ra. Một lúc sau khi ông ta đã mệt mới chịu dừng lại.

_Ông Quý: Khôn hồn thì sống ko đừng trách tao.

Nói xong ông Quý quay người đi lại chỗ 2 tên thanh niên, dùng tay mình vỗ vào mặt chúng.

_Ông Quý: Này… Bọn mày làm ăn kiểu gì vậy… Nghe tao nói ko… Dậy…

Bọn chúng say quá nên chẳng nghe được ông ta nói gì điều đó càng làm cho ông Quý tức giận hơn.

_Ông Quý: Mẹ kiếp… Lũ vô dụng tao sẽ ko trả tiền cho bọn mày.

Quay người lướt qua tôi ông Quý bực tức đi vào bên trong. Nằm dưới sàn dù đau đớn tôi vẫn cố gắng ko để mình rơi nước mắt. Cả cơ thể đau ê ẩm, bụng thốn tận tim gan ko thể diễn tả nỗi.Cảm giác có cái gì đó ươn ướt đang chảy xuống từ tráng của mình. Tôi lấy tay chạm vào nó rồi đưa ra trước mặt để xem mới biết hóa ra đó là máu, lấy tay lau nó đi nhưng máu vẫn ko ngừng chảy, bất lực nằm dài dưới sàn chỉ biết cầu nguyện cho bản thân qua khỏi kiếp nạn này.

***

Sau khi đi mua sắm, My trở về nhà, quanh quẩn mãi trong phòng ko làm gì cũng chán cho nên cô quyết định sang phòng ông Quý tìm lại album ảnh để xem. Đang loay hoay tìm thì 1 tập giấy trên kệ sách bất ngờ rơi xuống, những tấm ảnh bên trong rơi ra. My khom người ngồi xuống nhặt lên xem khi thấy người trong ảnh là Vũ và Hà. Cô ấy tiếp tục lấy những tờ giấy bên trong ra xem đầu liên tục lắc,tay run run khi nghĩ đến việc bố mình đang làm.

My đứng dậy vừa khóc vừa chạy xuống nhà, cô lấy xe riêng của mình trong gara lái đi.

_My: Bố ơi đừng mà… Đừng làm việc xấu nữa…

Một tay lái xe 1 tay My cầm điện thoại bật định vị của bố lên xem. Khi xác định được vị trí cô ta nhanh chóng nhấn chân ga lái thẳng đến.

***

Chỉ mất vài phút chiếc xe của Vũ đã dừng lại trước quán bar. Trường và đám đàn em của mình đã đứng đợi sẵn. Vũ mở cửa xe bước xuống, Trường cúi đầu chào.

_Trường: Chào đại ca.

Thấy vậy đám đàn em của Trường cũng cúi đầu đồng loạt hô lớn.

_Đệ: Chào đại ca…

Vũ gật đầu đứng trước mặt mọi người nói.

_Vũ: Bây giờ a ko còn là đại ca nữa.Mấy chú ko cần hành lễ. Lần này a có việc muốn nhờ mấy chú.

_Trường: Chỉ cần là việc của a cũng là việc của bọn em.

_Vũ: Cảm ơn mấy chú. Chúng ta mau đi thôi.

_Đệ: Vâng.

Mọi người nhanh chóng ngồi vào xe và bắt đầu đi phía sau xe Vũ. Trên đường 1 loạt xe màu đen chạy vun vút lướt qua những phương tiện khác.

Vũ ngồi vào ghế lái chạy trước dẫn đầu đoàn xe. Chiếc xe chạy vun vút, lướt qua gió, những tiếng ma sát của bánh xe với mặt đường. Đi theo địa chỉ mà ông Quý yêu cầu chỉ mất 1 khoảng thời gian đoàn xe của Vũ đã dừng lại tại 1 căn nhà hoang ngồi ngoại ô.

Vũ rút khẩu súng cá nhân có sẵn trong xe vắt phía sau thắt lưng bước xuống. Đám đệ đã đứng sẵn bên dưới trên tay ai nấy đều cầm sẵn 1 cây hàng sáng bóng.

Lần trước do mâu thuẫn với người trong xã hội Vũ mới chấp nhận làm theo yêu cầu vì sợ làm tổn hại đến Hà. Lần này, ông Quý đối với Vũ chẳng là gì.

Vũ dẫn đầu theo sau là đám đàn em của mình tiến lại gần căn nhà hoang, a đưa chân đá mạnh vào cánh cửa.

***

Cả người chẳng còn sức mà đứng dậy, hai chân bị trói vào chiếc ghế tôi bị biết nằm đó ôm lấy bụng của mình. “Rầm” cánh cửa bất ngờ bị ai đó đá bật ra, tôi đưa mắt nhìn ra chỉ mong người ấy là Vũ. Đôi mắt vì bị đánh nhiều làm nó sưng húp khiến tôi nhìn ko rõ cho lắm chỉ đến khi người ấy lại gần, tôi mới biết đúng là Vũ.

_Vũ: Hà… E ko sao chứ.

Thành trì mạnh mẽ mà tôi xây dựng trong lòng đã bị sụp đổ khi nghe tiếng Vũ gọi mình. Cổ họng nghẹn ứ ko thể nói được lời nào, nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Vũ vội vàng cởi trói rồi đỡ tôi dậy đưa tay vuốt những sợi tóc dính máu vươn trên khuôn mặt ôm tôi vào lòng.

_Vũ: A đến rồi… Mọi thứ sẽ ổn.

Hai tên lính của ông Quý bị Trường và đám đàn em của mình lôi đầu dậy, bắt bọn chúng quỳ xuống đất.

_Trường: Đại ca làm gì với bọn chúng đây a.

_Vũ: Làm cho nó tỉnh trước đi.

_Trường: Vâng…

Trường đi lại lấy sẵn mấy chai nước ở đó tạt thẳng vào mặt chúng. Đang say ngủ bị người khác tạt nước khiến bọn chúng bực bội miệng chửi thề.

_Lính: *** mẹ…thằng nào dám tạt nước tao.

Vũ nhẹ nhàng buông tôi ra nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.

_Vũ: A sẽ đòi lại công bằng cho e.

Vũ đứng trước mặt bọn chúng nhìn Trường hất mặt ra hiệu. Đi theo Vũ đã lâu ko cần nói Trường cũng biết mình phải làm gì. A ta đi lại tát thẳng vào mặt chúng.

_Trường: Mở to mắt ra mà nhìn bố mày.

Bọn chúng vừa bị tạt nước lại ăn bạt tai thành ra cũng tỉnh say. Mở mắt ra thấy một đám người cao to xăm kín người đứng trước mặt mình, giọng run run nói.

_Lính 1: Mấy a là ai vậy ạ. Bọn em đâu làm gì đắt tội với mấy a đâu.

Vũ đưa chân đá thẳng vào mặt chúng.

_Để tao cho mày biết. Mở mắt to ra mà nhìn.

Vũ đưa tay chỉ thẳng về phía Hà

_Bọn mày biết người bọn mày bắt là ai ko. Đám chó tụi mày dám đụng vào người phụ nữ của tao à.

Bọn chúng run rẩy, dập đầu vừa lạy vừa nói.

_ Lính: Oan cho bọn em… Bọn em ko đụng vào cô ta dù là 1 sợi tóc… Người ta thuê bọn e canh giữ cô ta. Như a thấy đó bọn em uống say rồi lăn ra ngủ thì làm gì đánh được cô ta ra nông nổi đó.

_Vũ: Thằng già Quý ở đâu…

_Lính: Lúc nãy ông ấy nói với bọn em là đi có việc gì đó. Bọn em cũng ko rõ.

Vũ nhìn Trường hất mắt về phía chúng ra hiệu. Trường liền gật đầu. Trường cùng đệ của mình lao vào đánh bọn chúng 1 trận thừa sống thiếu chết.

_Ông Quý: *** mẹ mày…dừng tay…

Tất cả mọi người dừng tay đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Ông Quý 1 tay ôm cổ Hà, 1 tay chỉa súng về phía Vũ và đám đệ.

_Vũ: Ông muốn gì.

_Ông Quý: Tao muốn cái mạng chó của mày.

_Vũ: Được. Ông thả cô ấy ra trước, tôi sẽ đi với ông.

_Ông Quý: Haha… Mày nghĩ tao là trẻ lên 3 à. Tất cả chúng mày bỏ hết Vũ khí xuống… Còn mày quỳ xuống dùng đầu gối đi lại chỗ tao.

Nghe hắn ta nói vậy bàn tay Vũ nắm chặt lại thành đấm khiến cho những sợi gân nổi lên cuồn cuộn. Vũ quay người lại nháy mắt Trường rồi hô to.

_Vũ: Làm theo lời hắn…

Tất cả khom người lần lượt bỏ vũ khí xuống, Vũ cũng khom người giả vờ quỳ gối. Ông Quý thấy vậy nhếch mép, Trường nhẹ nhàng rút con dao găm bất ngờ ném thẳng vào tay ông Quý khiến khẩu súng trên tay ông ta rơi xuống, máu nhỏ tong tong xuống nền, ông ta nhăn mặt. Vũ nhanh như chớp đứng bật dậy lao thẳng tới chỗ ông Quý dùng chân mình đá khẩu súng văng sang 1 bên tiện tay đấm thẳng vào mặt ông ta kéo Hà về phía mình. Do đánh bất ngờ ông Quý lảo đảo ngã nhào xuống sàn.

Vũ ôm chặt lấy Hà dùng giọng điệu cưng chiều hỏi.

_Vũ: Em ko sao chứ…

_Hà: Vâng.

Ông Quý sau khi ngã xuống sàn liền lom khom đứng dậy định bỏ chạy. Trường thấy vậy liền bật người nhảy lên đá thẳng vào người ông Quý 1 phát khiến ông ta ngã lại xuống sàn a ta nhanh chóng ngồi lên người dùng tay mình đấm liên tiếp vào mặt cho đến khi máu mũi, máu miệng ông Quý ộc ra.

***

Chiếc xe My dừng lại ngay vị trí mà điện thoại định vị được. Cô mau chóng mở cửa bước xuống xe chạy thẳng vào trong, thấy bố nằm dưới sàn mặt mũi máu me be bét nước mắt My tuôn ra.

_Bố…

My chạy nhanh lại chỗ bố mình, nghe tiếng gọi tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn. My chạy lại gần chỗ ông Quý thì bị đệ của Vũ giữ lại, cô ta vùng vẫy.

_My: Bỏ tôi ra… Xin các người tha cho bố tôi.

Nhìn thấy con gái bị như vậy ông Quý nhổ ngụm máu trong miệng, giọng thều thào.

_Ông Quý: Đám chó mày mau thả con gái tao ra. Bọn mày đụng đến nó tao sẽ ko tha cho mày.

My vừa khóc vừa gào lên.

_ My: Bố… Tại sao bố lại làm như vậy…

_Ông Quý: Bố phải đòi lại mọi thứ…

_My: Những thứ đó là của a ấy mà. Bố làm như vậy để làm gì…

Khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt, My quay sang Vũ.

_My: A có thể nghĩ đến tình cảm trước đây mà tha cho bố em 1 lần được ko…

Cô ấy từ từ quỳ gối xuống đất, đưa đôi mắt ngấn lệ của mình nhìn Vũ.

_My: Cứ trút mọi thứ lên đầu em… Chỉ xin a tha cho ông ấy 1 lần…

Dù giữa hai người ko có tình yêu nhưng nhìn My thế này lòng Vũ cũng ko mấy thoải mái, a thở dài nhìn đệ phất tay, đám đệ lùi sang 1 bên. Vũ khẽ nói vào tai tôi

_Vũ: Đợi a 1 lác.

Hiểu ý tôi gật đầy, a bỏ tay mình ra khỏi người tôi. Đi lại đỡ My đứng dậy.

_Vũ: Em ko cần phải làm vậy. Được rồi a sẽ tha cho ông ấy. A muốn em đưa ông ấy đi khỏi đây. Nếu chuyện này xảy ra 1 lần nữa a sẽ giết chết ông ta.

My nước mắt đầm đìa đầu gật liên tục.

_My: Được… Em sẽ đưa bố đi xa. Sẽ ko bao giờ xuất hiện trước mắt a nữa.

Vũ lấy tay mình lau nước mắt trên mặt My, a ôm chầm lấy cô ấy, nhẹ nhàng vỗ lên lưng My.

_Vũ: Đừng khóc nữa. Hãy tự chăm sóc mình, đừng bao giờ làm điều dại dột. Em hãy nhớ a luôn coi em như e gái của mình…

Những tiếng nấc liên tục bậc ra, My gật đầu nước mắt rơi ướt cả khuôn mặt. Vũ từ từ buông cô ấy ra.

_Vũ: Được rồi… Em đưa bố đi đi.

My vội vàng chạy đến chỗ ông Quý, đưa tay đỡ bố đứng dậy dìu đi khỏi đây.

***

Sau khi đến bệnh viện kiểm tra bác sĩ bắt tôi phải nằm lại để theo dõi. Thời gian này, Vũ luôn bên cạnh nhờ sự chăm sóc chu đáo của a mà chỉ mất 1 thời gian ngắn tôi đã được cho về nhà.

Vũ đưa tôi về thẳng nhà của a ấy để tiện chăm sóc khi chiếc xe đậu ở trong sân, nhìn căn nhà tối om tôi thắc mắc.

_Tôi: Nhà a ko có giúp việc hay sao mà tối om vậy.

Vũ choàng tay qua eo ôm tôi đi vào nhà.

_Vũ: A có giúp việc ko lương rồi thuê thêm làm gì.

_Tôi: Ý là a nói e đó hả.

Vũ nhúng vai như kẻ vô tội buông eo tôi ra đi thẳng vào nhà. Tôi mỉm cười đi sau, Vũ đưa tay bật bóng đèn hình ảnh trước mắt khiến tôi ko khỏi ngạc nhiên. Hoa hồng đỏ được xếp thành hình trái tim thật to giữa nhà. Vũ đi lại quỳ gối trước mặt tôi.

_Làm vợ a nhé.

Trong suy nghĩ tôi cũng chưa bao giờ dám mơ sẽ có 1 ngày mình được cầu hôn như thế này. Ngày bước chân vào làm gái ngành tôi cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ kết thúc, nào ngờ lại được gặp a, người đàn ông cho tôi biết cuộc đời này còn ý nghĩa. Nước mắt rơi trong niềm hạnh phúc,tôi gật đầu đưa tay về phía Vũ.

Vũ cầm lấy chiếc nhẫn chậm rãi đeo vào tay tôi. A đứng dậy trao cho tôi 1 nụ hôn say đắm. Trải qua bao nhiêu phong ba bão táp cuối cùng tôi cũng tìm thấy được hạnh phúc của đời mình. Tôi đã từng nghe ai đó nói với mình rằng ” Sống trên đời mọi thứ đều đã được an bài, chỉ cần sống tốt chắc chắn trời cao sẽ ko phụ”. Mọi thứ diễn ra cứ như 1 giấc mộng và tôi nguyện sống mãi với giấc mộng này đến suốt đời. Hết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.