Tà Giáo Tránh Ra

Chương 28: Tư Duy Của Anh



Đêm hôm ấy Trần Dương bị sốt cao, miên man đến mức mê sảng, Chu Lập gọi bác sĩ đến khách sạn kiểm tra, sau khi bác sĩ tiêm cho cậu một mũi hạ sốt thì cậu mới không tiếp tục làm loạn nữa.

Tiễn bác sĩ rời khỏi phòng, Chu Lập đi vào trong phòng tắm lấy khăn lông thấm nước ấm lau mồ hôi cho Trần Dương, cả một đêm ấy Chu tổng của chúng ta không hề chợp mắt một giây phút nào, quy luật đi ngủ lúc 11 giờ đêm lần đầu tiên bị một con chim sẻ phá vỡ.

Khi Trần Dương tỉnh lại đã là quá trưa ngày hôm sau, hé mắt thấy bóng dáng cao lớn ngồi ở trên ghế sô pha vắt chéo chân đọc báo. Chu Lập đúng là một tuyệt tác của tạo hóa, trời sinh ra hắn dáng người cao lớn, ngũ quan cương nghị, lại cho hắn gia cảnh cùng tài trí hơn người, ngoài phương thức giao tiếp của hắn không giống người bình thường ra thì tất cả mọi thứ thuộc về hắn đều khiến cho người ta phải ghen tị.

Chu Lập có điện thoại gọi đến, hắn nhấc máy, giọng điệu vẫn duy trì vẻ bình thản như mọi khi, Trần Dương nghĩ chắc cả đời này người đàn ông kia cũng sẽ không bị bất cứ một chuyện nào tác động làm cho gấp gáp đến đứng ngồi không yên được.

“Đúng vậy, tôi không muốn bồi thường hay nhận bất cứ lời xin lỗi nào cả… mọi chuyện cứ để tòa án quyết định đi…”

Trần Dương không có ý định nghe trộm cuộc điện thoại của Chu Lập, chỉ là do lời nói kia của hắn tình cờ lọt vào tai cậu mà thôi, cậu nghe ra được có lẽ hắn đang nhắc đến chuyện người bán đồ cổ ngày hôm qua.

Chu Lập nói chuyện điện thoại xong liền đứng dậy xoay người lại nhìn xem Trần Dương đã tỉnh hay chưa, mắt thấy Trần Dương đang nhìn mình, hắn cũng không có gì là bất ngờ cả, thật thản nhiên chậm rãi đi về phía cậu hỏi:

“Đã đói hay chưa?”

Trần Dương ngồi dậy, đầu vẫn cảm thấy hơi đau, bản thân cậu không hề biết được ngày hôm qua cậu đã dọa Chu Lập cả đêm như thế nào:

“Cũng hơi đó, vừa mới rồi anh đang nói đến chuyện của người bán đồ cổ hay sao?’

Chu Lập không giấu giếm:

“Ừ, luật sư đã đề đơn kiện lên tòa án rồi, chỉ đợi vài ngày nữa là sẽ có giấy triệu tập người kia lên mà thôi”

Trần Dương không muốn làm phiền Chu Lập, hắn có rất nhiều chuyện phải lo thay vì muốn kiện người kia vì ông ta đã đánh cậu, cậu có cảm giác mình dường như trở thành gánh nặng của hắn rồi:

“Em nghĩ là ông ta cũng chỉ muốn kiếm cớ sinh nhai thôi, không cần phải tuyệt đường sống của ông ta… nếu như nhà ông ta còn có vợ con như vậy không phải là hơi tàn nhẫn hay sao?”

Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương, thật ra trong con người Chu Lập cũng có một phần tàn nhẫn, dĩ nhiên hắn giữ chức vụ cao như thế, là người thừa kế cả một tập đoàn, cả một gia tộc lớn mà một việc nhỏ như vậy cũng bị mềm lòng thì không thể làm chuyện lớn gì:

“Bản thân ông ta lúc ra tay không hề nghĩ tới em cũng có rất nhiều người thân, nếu như người thân của em nhìn thấy em bị như vậy không phải cũng là một sự tàn nhẫn hay sao?”

Trần Dương ngẩn người khẽ thở dài một hơi rồi nói tiếp:

“Coi như lần này là em xin anh đi, đừng kiện ông ta nữa có được không?”

Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương, bởi vì Trần Dương muốn cho nên hắn sẽ làm, nếu như không phải vì cậu nói cậu xin hắn thì hắn nhất định cũng không muốn bỏ qua dễ dàng cho người kia như vậy:

“Được rồi anh sẽ không tiếp tục kiện ông ta, em đi rửa mặt đi, anh sẽ gọi đồ ăn mang lên phòng”

Trần Dương khẽ mỉm cười gật đầu, cậu bước xuống giường đi đến phòng tắm đánh răng rửa mặt. Lúc xong xuôi rồi đi ra ngoài thì đồ ăn cũng đã được dọn sẵn ra bàn.

Một bữa ăn trưa không quá nhiều món, nhưng từng món ăn đều được bày biện tinh xảo, cùng những thực phẩm cao cấp, Trần Dương biết bữa ăn này hẳn cũng không hề rẻ tiền.

“Anh vừa mới gọi điện cho luật sư của mình, nói ông ta không cần tiếp tục vụ kiện nữa. Em ăn xong bữa trưa thì uống số thuốc kia, thời gian này không nên ra ngoài bởi vì em vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nếu như cần gì cứ nói với anh, anh sẽ giúp em”

Trần Dương gật đầu, cầm đũa chuẩn bị ăn đồ ăn, tối hôm qua xảy ra sự cố cho nên vẫn chưa ăn cái gì, buổi sáng lại ngủ một mạch đến trưa, lúc này trong bụng cậu đã kêu ọt ọt rồi.

Chuyến đi nghỉ dưỡng lần này của Chu thị kéo dài 3 ngày 2 đêm, tức là buổi chiều ngày mai tất cả mọi người sẽ lên xe quay trở lại Bắc Kinh. Vừa mới rồi Chu Lập nói Trần Dương ngày hôm nay không được ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng mà quả thật cậu vẫn còn muốn đi chơi, hơn nữa đã hứa với bạn cùng phòng rằng lúc trở về sẽ có quà cho nên khi vừa ăn cơm trưa xong cậu liền nói với Chu Lập thế này:

“Buổi tối em muốn đi dạo phố một chút, nhân tiện mua cho bạn cùng phòng một số đặc sản”

Chu Lập ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng Trần Dương đáp:

“Không được, hiện tại em nên nghỉ ngơi cho thật tốt, đặc sản anh sẽ nói thư ký mua giúp em”

Trần Dương hơi khó hiểu một chút, khó hiểu về Chu Lập và khó hiểu đến chính bản thân cậu nữa. Chu Lập giống như là hiển nhiên vậy, hắn là người cho phép cậu làm cái này cái kia, còn cậu thế nhưng lại đi hỏi ý kiến của hắn, hắn không cho thì cậu cũng không dám ra ngoài:

“Ngày mai về lại Bắc Kinh rồi… em lại chẳng đi được chỗ nào”

Đúng lúc này Chu Lập có điện thoại, hắn nhìn cậu ý nói hắn hiện tại cần phải nghe điện thoại. Trần Dương ngoan ngoãn ngồi ở một chỗ nhìn Chu Lập, Chu Lập nói chuyện với đối tác, hắn vẫn ngồi tại vị trí đó không có ý định che giấu cậu điều gì. Cuộc nói chuyện kéo dài chưa đến 2 phút, Chu Lập đặt điện thoại di động xuống bàn tiếp tục quay trở lại nói với Trần Dương:

“Nghỉ ngơi trước đi, sau khi dùng bữa tối thì anh sẽ đưa em đi, hiện tại trời còn nắng”

Trần Dương mỉm cười gật đầu:

“Được”

Trần Dương không phải con heo nhỏ, vừa mới ngủ dậy lại đi ngủ nữa, nhưng mà Chu Lập bởi vì cả đêm hôm qua thức trắng cho nên lúc này hắn muốn ngủ trưa, hắn nói với cậu rằng:

“Anh hiện tại sẽ ngủ một chút, em có muốn ngủ cùng hay không?”

Trần Dương lắc đầu:

“Em không buồn ngủ, anh cứ ngủ đi em xuống dưới đi dạo”

Chu Lập nghe vậy thì mở mắt nhìn Trần Dương:

“Hiện tại trời nắng không cần đi ra ngoài, nếu không muốn ngủ trưa có thể dùng máy tính của anh lên mạng”

Trần Dương cũng hơi giật mình một chút, thường thì máy tính của tổng giám đốc lớn không thể để người khác tùy tiện xem được, nếu như cố ý lấy đi một số tin tức mật nào đó, hoặc là lỡ tay xóa đi một số file quan trọng như vậy không phải rất nguy hiểm hay sao:

“Máy tính của anh, em có thể dùng hả?”

Chu Lập nhắm mắt:

“Mật khẩu là ngày tháng năm sinh của em”

Trần Dương bất ngờ, phải mất khoảng vài giây thì cậu mới khẽ vâng một tiếng, cậu nhẹ nhàng đi về phía ghế sô pha ôm máy tính của Chu Lập đặt lên đùi. Ngày hôm qua không đăng nhập vào Vô Hạn Đấu Giới, hôm nay cậu phải vào xem một chút, trong khoảng thời gian đợi đăng nhập, Trần Dương có lượn qua diễn đàn một vòng.

Lần này Vô Hạn Đấu Giới lại tổ chức tìm kiếm người đẹp trong game, sau sự kiện đó sẽ tổ chức một buổi gặp mặt toàn bộ game thủ trên các diễn đàn, nhân tiện trao tặng danh hiệu người đẹp Vô Hạn Đấu Giới.

Trần Dương ở thành Vũ Lăng làm nhiệm vụ, lần trước ly hôn với Ô Nha đến hiện tại cậu vẫn còn đang mang trên đầu danh hiệu Phu Quân Của Vô Lại. Trần Dương nhìn danh hiệu ở trên đầu sau đó lại liếc mắt nhìn Chu Lập đang nghiêm túc ngủ ở trên giường, kết quả liền lựa chọn ly hôn với Vô Lại.

[Hệ Thống Thông Báo]: Tiên giới Ma Tước cùng Nhân giới Vô Lại tình cảm rạn nứt, quyết định ly hôn, từ nay về sau đường ai nấy đi

Trần Dương chẳng qua chỉ là người may mắn nằm ở vị trí gần cuối bảng của top 100 người có lực chiến cao nhất tại Biện Kinh mà thôi, ly hôn rồi cũng không phải là chuyện gì được cả thế giới bàn tán. Nhưng mà Vô Lại thì lại khác, hắn là người có lực chiến cao thứ 2 tại Biện Kinh, hắn ly hôn ngay lập tức ở trên kênh thế giới bắt đầu bàn tán xôn xao

[Dòng Nước Chảy Xuôi]: Bà xã cũ của Ô Nha ly hôn với Vô Lại

[Chèo Thuyền Ngắm Cảnh]: Vô Lại thật đáng thương, chúng ta kết hôn đi

[Võ Tắc Thở]: Hai người đó tình cảm rạn nứt rồi

[Ánh Tà Dương]: Ma Tước hẳn là cũng rất được đi, lần lượt kết hôn với top 1 và top 2

Trần Dương cũng không để ý lắm mấy người trên kênh thế giới đoán già đoán non, cậu tiếp tục làm nhiệm vụ thăng cấp. Đúng lúc này trên màn hình liền xuất hiện khung chat, là Vô Lại nhắn tin.

[Vô Lại]: Sao vậy?

[Ma Tước]: Không sao cả

[Vô Lại]: Vậy tại sao lại muốn ly hôn với anh chứ hu hu

Trần Dương ngẩn người, cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, lần trước cậu có cùng Vô Lại trò chuyện trên mạng, hắn nói hắn ở ngoài đời quen biết Ô Nha, tuy rằng không nói có làm việc cùng nhau hay không thì cậu không chắc. Ô Nha chính là Chu Lập rồi, vậy thì Vô Lại là… trong đầu cậu đột nhiên lóe lên cái tên của Cố Cẩn Phong.

Lấy kiểu người khác thường giống như Chu Lập mà nói tuy rằng có rất nhiều người muốn vây quanh bắt chuyện làm quen, nhưng mà hắn hẳn là không có khả năng kết giao với nhiều người bạn, mà từ khi quen hắn đến giờ cậu chỉ có biết duy nhất một người bạn mà hắn nói rất thân chính là Cố giám đốc của phòng kinh doanh.

Chu Lập nói rằng Cố Cẩn Phong là bạn thân của hắn, cũng nói luôn mối quan hệ giữa hắn và cậu cho Cố Cẩn Phong biết, chuyện Chu Lập có nói thêm hắn ở trong game mà quen cậu cũng không phải là chuyện gì không thể. Nghĩ nghĩ một hồi Trần Dương liền gõ lại một dòng chữ thế này.

[Ma Tước]: Anh tên Cố Cẩn Phong hả?

Trần Dương im lặng đợi người bên kia trả lời, trong lòng cậu thật sự thầm cầu mong Vô Lại không phải là Cố Cẩn Phong, nếu như thật sự là Cố Cẩn Phong thì sau này gặp mặt nhau ở ngoài đời cũng không được tự nhiên cho lắm.

[Vô Lại]: Em là thực tập sinh Trần Dương có đúng không, đã gặp qua vài lần rồi.

Một tiếng sét đánh giữa trời quang, Trần Dương thật sự muốn trốn luôn rồi, thì ra Vô Lại lại trùng hợp là Cố Cẩn Phong, cậu có cảm giác giống như mình bị hai con người này quay vòng vòng trêu đùa vậy. Trần Dương không biết nên phải nói cái gì tiếp, đúng lúc này trên màn hình lại hiện lên một khung chat khác, người chat tới là người trước nay cậu chưa từng nói chuyện.

[Khuynh Thành]: Xin hỏi là nam hay nữ vậy?

Trần Dương nhíu mày nhìn màn hình, Khuynh Thành này chính là một trong những nương tử cũ của Chu Lập. Trần Dương lại nhớ tới câu nói tối hôm qua của hắn, cái gì mà anh là người chung thủy chứ, hắn ở trong game chẳng phải kết hôn với một đống người hay sao.

[Ma Tước]: Có chuyện gì quan trọng không?

[Khuynh Thành]: Tôi chỉ muốn biết mà thôi, cũng không có gì quan trọng lắm

Trần Dương không nhắn tin lại, nói không có gì quan trọng vậy thì thôi đi.

[Khuynh Thành]: Cậu quen biết Ô Nha ở ngoài sao?

Trần Dương treo máy đánh quái để nhắn tin với Khuynh Thành, cô gái này đang thăm dò cậu để biết tin tức của Chu Lập sao

[Ma Tước]: Tôi không quen

Sau đó Khuynh Thành quả nhiên không thèm trả lời nữa, Chu Lập tỉnh lại vì tiếng bàn phím máy tính phát ra cách đó không xa, hắn đi đến chỗ của Trần Dương, bản thân cậu không hề phát hiện ra là hắn đang ở bên cạnh, nhìn bộ dạng mê chơi game kia của cậu cũng khiến cho Chu Lập có phần không được hài lòng cho lắm.

“Đã chơi bao lâu rồi?”

Trần Dương nghe thấy tiếng người nói liền giật mình ngẩng đầu hả một tiếng, cậu chơi từ buổi trưa cho đến hiện tại trời đã ngả về chiều cũng không biết đã được 3 hay 4 tiếng rồi.

Chu Lập ngồi xuống bên cạnh Trần Dương, mắt thấy cậu vừa kết thúc phó bản hiện đang ở bên ngoài liền đưa tay đóng laptop lại rồi để nó lên trên bàn: “Chơi nhiều quá sẽ rất hại mắt” nói rồi Chu Lập liền kéo Trần Dương vào lòng: “Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi rồi chúng ta sẽ đi ăn tối”

Trần Dương ngồi cả buổi chiều cũng hơi mệt, chính vì thế vừa được ôm vào lòng liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng mà con quạ đen nào đó không biết là có phải cố ý lừa cậu hay không mà khi cậu vừa nhắm mắt lại đã bị người ta cúi xuống hôn môi rồi.

Nụ hôn nhẹ nhàng tinh tế, đầu lưỡi ướt át đã có vẻ thành thạo hơn rất nhiều tiến vào trong khoang miệng cậu bắt đầu khám phá, Chu Lập sinh ra có lẽ là đã giỏi trong việc làm chủ, chính vì thế mà lúc này khi cậu suýt chút nữa không thể thở được thì hắn lại đúng lúc hơi buông cậu ra, sau đó đôi môi kia lại dính chặt lấy môi cậu tiếp tục triền miên như vậy đến khi cả người cậu mềm nhũn vô lực.

“Này gọi là nụ hôn bất ngờ, em thích như vậy hay là muốn được thông báo trước như mọi khi”

Hỏi như vậy mà cũng hỏi được đi, dù sao thì hắn cũng là người hôn thì hắn cứ tự quyết định là được rồi, vấn đề ngại ngùng như vậy đi hỏi cậu làm cái gì chứ. Trần Dương lí nhí đáp một câu:

“Tùy anh, em như thế nào cũng được”

Chu Lập nắm lấy tay đang xoắn xuýt của Trần Dương vuốt ve:

“Buổi tối muốn ra ngoài ăn hay gọi đồ ăn lên đây?”

Trần Dương ở nhà cả ngày cũng ngột ngạt nên liền muốn ra ngoài:

“Ra ngoài hít thở không khí cũng tốt”

Chu Lập ừ một tiếng đồng ý, Trần Dương vẫn tựa người vào lồng ngực của hắn hỏi chuyện của Cố Cẩn Phong:

“Cố giám đốc là Vô Lại ạ?”

Chu Lập lại ừ, một tiếng ừ rất là bình thản. Trần Dương gãi gãi đùi của Chu Lập:

“Tiểu XY thì là ai ạ?”

Chu Lập hưởng thụ cái ngón tay nghịch ngợm của Trần Dương:

“Là anh”

Trần Dương không hiểu:

“Là anh sao?”

Chu Lập ừ tiếp:

“Chính là anh, anh muốn tự mình test các tính năng trong Vô Hạn Đấu Giới cho nên lập ra các tài khoản phụ để kết hôn lên nhẫn cấp 7”

Trần Dương nghe thấy vậy lại tiếp tục dò hỏi:

“Khuynh Thành hình như không phải tài khoản phụ của anh”

Chu Lập bình thản ừ:

“Riêng Khuynh Thành thì không phải”

Trần Dương quanh co lòng vòng mãi:

“Hôm qua anh nói anh là người chung thủy, tại sao kết hôn rồi lại ly hôn ngay?”

Chu Lập chậm rãi đáp:

“Trước lúc kết hôn anh cũng nói rõ ràng là anh sẽ ly hôn rồi, cho nên đây không thể lấy vấn đề chung thủy ra để nói”

Trần Dương nhỏ giọng:

“Trước lúc kết hôn cùng em anh cũng đâu có nói sẽ ly hôn đâu nhỉ?”

Chu Lập trả lời:

“Vì anh không có ý định sẽ ly hôn”

Trần Dương cho đến thời điểm này vẫn không hiểu tại sao Chu Lập lần đó lại ly hôn với mình:

“Vậy tại sao còn ly hôn?”

Chu Lập đáp một câu thế này:

“Đó là tư duy của anh, chuyện này không thể một hai câu giải thích được, lát nữa ăn cơm xong chúng ta sẽ kết hôn lại”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.