Editor: Tiểu Hách
Lúc đến chỗ chị Trần báo cáo, gương mặt chị Trần vẫn là suy sụp vô cùng, sắc mặt có hơi u ám nhìn Lâm Hoa.
Lâm Hoa cười thầm trong lòng, cậu không biết bà chị Trần này rốt cuộc là nghĩ thế nào, thế nhưng Lâm Hoa đặc biệt hiểu rõ: Đây là một tình địch, một tình địch ăn mặc trang điểm diêm dúa.
“Tôi không biết rõ tổng giám đốc vì sao điều cậu trở về, nhưng tôi dám chắc là cậu đã làm sai đâu đó, mới có thể giáng chức của cậu” Chị Trần ngồi trên ghế làm việc, ngước cằm, hai tay khoanh lại, nhìn Lâm Hoa cúi đầu đứng trước mặt.
“Em biết” Lâm Hoa nhỏ giọng lên tiếng.
“Cậu đã bị điều trở về lại, thì cậu ngồi ở chức vị này làm việc thật tốt cho tôi, cậu cũng không muốn bị giáng chức nữa?”
“Dạ” Lâm Hoa gật đầu trả lời.
“Được rồi, cậu đi làm việc đi, đừng để cho tôi phát hiện cậu lười biếng” Ngón tay thẳng tắp chỉ vào Lâm Hoa, nghiêm nghị nói.
“Đã biết” Lâm Hoa âm thầm bĩu môi, bản thân tức giận cũng đừng giận chó đánh mèo người khác.
Từ phòng làm việc chị Trần đi ra, Lâm Hoa cứ mắc cười. Không biết có phải sống bên cạnh Lam Tiếu Chính một thời gian dài, cậu cảm thấy lá gan của mình càng ngày càng lớn, cái này là theo chân Lam Tiếu Chính luyện ra được.
“Vào đi” Lâm Hoa gõ cửa phòng Lam Tiếu Chính một cái, nghe thấy hắn đáp lời với mình, mới mở cửa đi vào.
“Tổng giám đốc” Lâm Hoa mang nụ cười trên mặt, thật là vui vẻ cười với Lam Tiếu Chính.
“Chuyện gì mà vui vẻ như thế?” Thấy là Lâm Hoa đi vào, Lam Tiếu Chính từ trên ghế làm việc đứng lên, ngồi vào ghế sofa, ý bảo Lâm Hoa cũng ngồi xuống.
“Anh điều em trở về rồi” Lâm Hoa ngồi vào bên cạnh Lam Tiếu Chính, mím chặt môi nói.
“Em không muốn quay về lại? Nhưng mà với trình độ của em, sao có thể làm tổ trưởng phòng kỹ thuật” Lam Tiếu Chính tiện tay rót hai ly trà cho hai người, đưa cho Lâm Hoa.
Lâm Hoa có chút ngượng ngùng tiếp nhận ly trà, cầm trong tay “Em vô dụng như thế à?”
“Chứ em nghĩ sao?” Lam Tiếu Chính nhíu mày nhìn Lâm Hoa.
Cúi đầu uống một hớp trà, Lâm Hoa lựa chọn không trả lời vấn đề này.
“Chuyện thuê phòng, em suy tính thế nào rồi?” Ngay lúc Lâm Hoa vừa uống một hớp trà, Lam Tiếu Chính nói.
“Khụ” Lâm Hoa bị sặc nước, nước trà văng đầy bàn.
“Uống một hớp trà cũng có thể sặc?” Lam Tiếu Chính vỗ sau lưng Lâm Hoa, làm cho cậu thuận khí.
Được Lam Tiếu Chính giúp thuận khí trở lại, Lâm Hoa mới chậm rãi trả lời “Chuyện đó… Em vẫn chưa nghĩ xong…”
“Vậy em cứ tiếp tục suy nghĩ đi!” Lam Tiếu Chính thả tay của mình ở sau lưng Lâm Hoa xuống.
“Anh!”
“Sao nào?”
“…” Lâm Hoa nói không ra lời, chẳng lẽ vừa mới nói còn đang suy tính, ngay lập tức liền đồng ý với hắn?
“Được rồi.” Thấy Lâm Hoa xấu hổ ngồi im lặng ở đó, Lam Tiếu Chính cảm thấy buồn cười “Em cứ thuê căn phòng nhỏ kia đi, lúc rảnh rỗi thì đi giúp tôi dọn dẹp nhà một chút, vừa vặn từ chức cái công biệc bán thời gian kia!”
Nói xong, Lam Tiếu Chính ném một cái chìa khóa cho Lâm Hoa.
“Tiếu.. Tiếu Chính” Tiếp nhận cái chìa khóa, Lâm Hoa có chút không dám tin mở to hai mắt nhìn “Anh đây là muốn mướn em làm công việc bán thời gian sao?”
“Không muốn thì trả lại cho tôi!” Lam Tiếu Chính nói xong đưa tay ra, chuẩn bị cầm lấy cái chìa khóa trên tay Lâm Hoa.
“Sao mà hổng muốn!” Lâm Hoa vội vàng cất cái chìa khóa vào trong túi “Đã đưa đồ ra ngoài sao có thể lấy trở về!”
Từ phòng tổng giám đốc đi ra, nụ cười trên mặt Lâm Hoa cũng chưa từng biến mất. Chờ đã! Lâm Hoa nhớ lại một chuyện quan trọng còn chưa có nói với Lam Tiếu Chính.
“Tiếu Chính!” Lâm Hoa xoay người lại đẩy ra một cái khe cửa, thò đầu vào trong, thiệt nịnh hót gọi Lam Tiếu Chính.
“Chuyện gì?”
“Chuyện là…” Lâm Hoa thành thật mở cửa đi vào, đứng ở trước mặt Lam Tiếu Chính.
“Tiền lương kia có thể đừng điều chỉnh được không?”
“…”
◇◆◇
Vì có cái chìa khoá nhà của Lam Tiếu Chính, những lúc Lâm Hoa rảnh rỗi, sẽ chạy đến nhà hắn, quét tước và dọn dẹp nhà cho hắn, không thì làm một chút cơm cho hắn.
Lam Tiếu Chính hầu như mỗi ngày đều sẽ tăng ca đến rất khuya. Lúc trước Lâm Hoa làm việc ở nhà hàng, Lam Tiếu Chính thỉnh thoảng đưa đón cậu, cũng không phải cố ý làm vậy.
Bây giờ Lâm Hoa không làm việc ở nhà hàng nữa, mỗi ngày đều đúng giờ tan ca. Sau khi tan ca, Lâm Hoa đi ngay đến nhà Lam Tiếu Chính nấu cơm tối cho hắn, rồi mới dùng cà men giữ nhiệt bới cơm cho hắn.
“Tiếu Chính” Trong công ty lại chỉ còn mỗi mình Lam Tiếu Chính, ngoại trừ phòng tổng giám đốc, khắp nơi đều đen thui một vùng, Lâm Hoa trực tiếp đẩy ra cửa phòng làm việc của hắn.
“Em đến rồi” Lam Tiếu Chính vươn vai duỗi thắt lưng, xoa xoa khóe mắt.
“Anh làm gì mà ngày nào cũng tăng ca trễ thế, hổng có ai liều mạng bằng anh” Lâm Hoa để cà men giữ nhiệt xuống, mở ra, cầm từng tầng đồ ăn để ra bên ngoài.
“Bây giờ lớn gan rồi, dạy đời cả tôi?” Lam Tiếu Chính ngồi trên ghế sofa, nhìn cơm nước Lâm Hoa làm. Món ăn rất ngon, đương nhiên mùi vị cũng khá. Mấy ngày nay, cảm giác thèm ăn của Lam Tiếu Chính điều bị Lâm Hoa khơi dậy.
“Nào có?” Lâm Hoa thè lưỡi. Ở bên cạnh Lam Tiếu Chính thời gian dài, mới biết được, ngoại trừ cười nhạo người ta, hắn chính là không có thừa biểu tình gì hết.
Hai người ở chung cũng càng ngày càng tự nhiên hơn, Lâm Hoa không còn nhút nhát nữa, Lam Tiếu Chính thỉnh thoảng cũng sẽ chọc ghẹo Lâm Hoa vài câu. Nhưng mà, những câu này cậu nghe đến, lại cảm thấy dễ nghe khác thường.
“Đúng rồi, tuần này bạn học chung lớp của em kết hôn, anh đã nói đi với em!” Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính cùng nhau ăn cơm, vẫn là cậu đến nhà Lam Tiếu Chính nấu cơm tối cho hắn, sau đó cả hai người cùng nhau ăn.
“Thứ mấy?”
“Thứ bảy”
“Em chọn quà xong chưa?” Lam Tiếu Chính gắp một miếng cánh gà, Lâm Hoa làm cơm là càng ngày càng ăn ngon.
“Còn phải chọn quà tặng? Bộ không phải tặng lì xì là được à?” Lâm Hoa thực sự không hiểu, nếu mà tặng quà, vẫn còn phải tặng tiền mừng cưới nữa sao?
Nếu như vừa phải đưa lì xì vừa phải tặng quà, đây chẳng phải là rất thiệt thòi?
Yên lặng liếc mắt nhìn Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính không nói gì
“Muốn tặng quà thiệt hả? Em chưa từng tặng quà” Thấy Lam Tiếu Chính im lặng, Lâm Hoa lại không biết làm sao chọc đến hắn, dù có chuyện gì đi nữa chỉ cần Lam Tiếu Chính mất hứng, thì sẽ không nói lời nào. Cậu và não bộ của hắn không ở chung một chỗ, Lâm Hoa cũng là nhận thức như thế.
“Không tiền thì nói không tiền đi, một hồi tôi đưa cho em hai ngàn đồng, góp (hùn) tiền!”
“Hai ngàn đồng? Còn không bằng anh để dành cho em!” Lâm Hoa có chút kích động.
“Hử? Thiếu?”
“Anh nói gì? Anh là cái thứ phá của hay là bị đần hả? Em với cô ta đâu có thân, tặng nhiều như vậy để làm chi? Tiệc đầy tháng của cháu em phải tính làm sao? Lẽ nào em phải tặng năm ngàn à? Nhiều nhất chỉ đưa sáu trăm thôi!”
“Em nói cái gì?”
“Em nói gì, anh không nghe được hả? Không.. Nghe.. Rõ.. ôi” Thanh âm dần dần thấp xuống, lắp bắp, chờ đến khi ý thức được mình nói gì, mọi chuyện hết thảy đều đã quá muộn.
“Cái đó, Tiếu Chính…” Ánh mắt của Lâm Hoa liếc trái liếc phải, là không nhìn thẳng vào Lam Tiếu Chính.
Đến lúc nghe được tiếng cười của Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa mới dám đem ánh mắt nhìn về phía hắn.
“Tôi rất vui” Lam Tiếu Chính nói.
Lâm Hoa có chút bối rối, lẽ nào còn có người thích bị quở trách?
“Lúc thấy em nói chuyện với cậu quản lý nhà hàng kia, tôi đã suy nghĩ, đến khi nào em có thể đối với tôi như đối với cậu ta”
“Anh và cậu ta không giống nhau!”
“Hửm? Sao mà không giống nhau? Em và cậu ta có thể trò chuyện như thế, cũng có thể náo loạn như vậy, ở trước mặt tôi, thì cái gì cũng không nói. Tôi có đáng sợ thế không?”
“Anh không giống với cậu ta, cậu ta là bạn học, anh là… anh là… Dù sao ngay ngay từ đầu, anh cũng là rất đáng sợ!”
“Cái gì?” Lam Tiếu Chính xích lại gần Lâm Hoa, muốn nhìn thấy cậu cúi đầu, bộ dạng đỏ mặt nói chuyện.
Lâm Hoa ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt phóng lớn của Lam Tiếu Chính, ánh mắt sáng ngời ngắm nhìn mình. Chụt một cái, mặt Lâm Hoa càng đỏ hơn.
Lam Tiếu Chính dán môi mình lên môi Lâm Hoa, nhẹ nhàng chạm vào. Lâm Hoa nhắm mắt lại, tay duỗi ra ôm bên hông của hắn. Đầu ngón tay của Lam Tiếu Chính xoa vuốt lưng của cậu.
Bầu không khí ấm áp nhàn nhạt từ trên người cả hai lan tỏa ra, Lam Tiếu Chính như vậy, khiến cho Lâm Hoa trầm mê không dứt.
Không biết qua bao lâu, Lam Tiếu Chính buông ra Lâm Hoa, dùng chóp mũi cọ nhè nhẹ chóp mũi của cậu.
“Ăn”
“Hả?” Lâm Hoa còn chìm đắm trong sự ôn nhu của Lam Tiếu Chính, không có nghe rõ hắn nói.
Đến lúc nghe thấy có tiếng cười, Lâm Hoa mới phản ứng được. Hắn lại đang chọc ghẹo mình.
“Thức ăn nguội, ăn mau đi!” Chịu không nổi Lam Tiếu Chính cười nhạo, Lâm Hoa có chút giận dữ nói.
Cúi đầu mỉm cười hai tiếng, Lam Tiếu Chính ngừng lại vẫn là cho Lâm Hoa mặt mũi, tiếp tục ăn cơm tối của cậu làm.
“Đúng rồi, em mới vừa nói gì? Tiệc đầy tháng cháu trai?” Lam Tiếu Chính hình như vừa nghe được tin tức này.
“Ừm, con của anh em mới sinh, mẹ em nói phải làm tiệc đầy tháng, bảo em trở về. Hơn nữa, lần trước mua lon trà ở Đài Loan, cũng muốn mang về cho ba em!”
“Khi nào?”
“Còn tới hai tuần lễ lận, sớm mà. Làm sao vậy?”
“Không có gì” Lam Tiếu Chính rũ xuống mí mắt, gắp một cọng rau.
Hơi lạnh.
Chờ tới khi hai người ăn xong cơm tối, Lam Tiếu Chính làm xong công việc, lúc hai người đi ra, bóng đêm có hơi âm u.
Đã sắp vào đông sắc trời vốn rất mau tối, hiện tại vào giờ này, bên ngoài càng tối. Lúc từ trong cao ốc đi ra, Lâm Hoa rõ ràng cảm giác được một trận gió lạnh thổi đến.
“Ở đây mùa đông thật là lạnh” Lam Tiếu Chính nhìn Lâm Hoa rụt cái cổ, cảm thán lên.
“Anh không quen hở? Đài Loan một năm bốn mùa đều ấm áp” Lâm Hoa chà chà tay, còn hà một hơi vào trong.
“Có gì mà không quen, lúc tôi học ở Canada, cũng như vậy.” Lam Tiếu Chính mỉm cười, rõ ràng bản thân lạnh gần chết, còn muốn lo lắng cho người khác.
“Anh từng du học ở Canada?” Lâm Hoa có chút hâm mộ nhìn Lam Tiếu Chính, cậu cả đời này cũng không biết có cơ hội xuất ngoại hay không.
“Chuyện mấy năm về trước rồi” Ánh mắt Lam Tiếu Chính có hơi ảm đạm “Đi thôi, tôi đi lái xe.” Lam Tiếu Chính không muốn nói thêm gì về vấn đề này nữa. Lâm Hoa muốn mở miệng hỏi chuyện này, cũng bị đè nén lại.
Thật ra, Lâm Hoa đối với Lam Tiếu Chính hoàn toàn không biết gì cả.
Lâm Hoa cũng muốn biết rõ mọi chuyện quá khứ của Lam Tiếu Chính, cũng muốn biết rõ hắn có một gia đình như thế nào, cũng muốn biết hắn có giới thiệu mình với người trong nhà của hắn không. Càng muốn biết, Lam Tiếu Chính rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Cậu muốn hỏi, nhưng không biết Lam Tiếu Chính có trả lời không. Quan trọng là cậu không biết nên hỏi thế nào.
Tình cảm mơ hồ ràng buộc hai người, luôn luôn ít như thế.
Xe dừng ở bên cạnh chân Lâm Hoa, mỉm cười, mở cửa xe, nhìn Lam Tiếu Chính ở bên trong lái xe.
Chỉ cần hắn ở bên cạnh là tốt rồi.
End chap 25