Bao Dưỡng Em Đi

Chương 7: Công việc mới (1)



Editor: Tiểu Hách

Dựa vào cạnh bàn, Lâm Hoa không ngừng ngáp.

“Cậu đang làm xấu hình tượng của nhà hàng chúng tôi” Dương Bằng đang tuần tra nhà hàng đi đến, thì thấy Lâm Hoa đang há to miệng ngáp lên ngáp xuống, gương mặt thì mệt mỏi.

“Hì hì, tôi gần đây làm việc hơi nhiều, cậu châm chế một chút nha!” Lâm Hoa lập tức đứng thẳng, bước vào trạng thái hết sức tập trung.

“Cậu thực sự thiếu tiền thế à? Làm gì mà liều mạng đi làm như vậy? Lại kiếm không được bao nhiêu tiền!”

“Tôi muốn cưới vợ, mà không có nhà không có xe, chẳng lẽ tôi còn chờ được người ta bao dưỡng à?” Thôi xong, bây giờ mở miệng ngậm miệng đều là bao dưỡng! Lâm Hoa có chút ai oán, đây đều là do Lam Tiếu Chính gây họa, còn nói mình chân tay vụng về, sẽ không có ai thèm bao dưỡng mình? Nếu như mình được người ta bao dưỡng vậy hắn nên nói thế nào đây?

Chát! Lâm Hoa ở trong lòng cho mình một cái tát.

Dương Bằng ở bên cạnh nhìn sắc mặt Lâm Hoa đổi tới đổi lui, con ngươi đảo qua đảo lại, nhịn không được cười lên.

“Vậy cậu cứ chờ được người ta bao dưỡng nhé Tiểu Lâm Tử. Xem kìa da mỏng thịt mềm” Dương Bằng đưa tay ngắt mặt Lâm Hoa, ríu rít khen ngợi.

“Đứng sang một bên!” Lâm Hoa hất tay Dương Bằng ra.

“Được rồi, không đùa với cậu nữa, nhanh chóng lên tinh thần cho ông. Đi đến phòng bên kia có mấy người khách mới tới, cậu đến nhận order” Dương Bằng khẽ đẩy Lâm Hoa một cái.

“Biết rồi”

Đẩy cửa phòng ra, Lâm Hoa liền có hơi choáng váng.

Lam Tiếu Chính, chị Trần và phó tổng của công ty, còn có mấy người khác, đều là cấp lãnh đạo của công ty Hoa Trung.

Lam Tiếu Chính liếc mắt quan sát tổng thể trên người Lâm Hoa đang mặc bộ đồng phục nhân viên, không có thừa biểu cảm, xoay mặt lại trò chuyện với tổng giám đốc công ty Hoa Trung ở bên cạnh.

Chị Trần và phó tổng cũng nhìn Lâm Hoa, thấy Lam Tiếu Chính không nói gì, hai người này cũng không nhiều lời.

“Xin.. Xin hỏi, quý khách muốn gọi gì.. món nào?” Lâm Hoa có chút lắp bắp hỏi ra những lời này, máu và nước mắt trong lòng đang hòa quyện vào nhau.

Cho dù các người đi ăn, tại sao phải tới nhà hàng này? Cho dù các người đến nhà hàng này tại sao muốn tôi tới cho các người order món ăn chứ?

“Được để tôi chọn món ăn, mà cậu cà lăm cái gì?” Lam Tiếu Chính liếc mắt nhìn Lâm Hoa, cầm thực đơn từ từ lật xem.

“Đã biết!” Lâm Hoa theo quán tính đáp lại.

Khóe miệng Lam Tiếu Chính nhẹ nhàng câu dẫn ra một nụ cười yếu ớt, cái bộ dạng của Lâm Hoa lúc này rõ ràng chính là một học trò làm chuyện sai trái, đầu đang cúi thấp, chờ người ta giáo huấn.

Mấy người bên Hoa Trung cũng nhìn Lâm Hoa, lại nhìn Lam Tiếu Chính một chút.

“Các anh xem qua còn muốn chọn món nào?” Lam Tiếu Chính đưa thực đơn cho đám người bên Hoa Trung, mấy người kia mặc dù cảm giác bầu không khí có chút kỳ lạ, nhưng cũng nuốt xuống phần thắc mắc này.

Chọn món xong, Lâm Hoa bắt đầu châm trà cho bọn họ, tay đều run lẩy bẩy. Cậu rót cho Lam Tiếu Chính là người cuối cùng.

Lâm Hoa thực sự không biết phải làm sao để đối mặt với lãnh đạo công ty mình. Mình ở bên ngoài làm thêm, lại đụng phải sếp của mình, chẳng lẽ ngầm oán trách phúc lợi công ty không tốt sao?

Nắp ấm trà và thân ấm trà phát sinh tiếng đồ sứ va chạm lanh lảnh vang lên, Lâm Hoa đang rót trà cho Lam Tiếu Chính. Hắn lại đưa tay bao phủ bàn tay run rẩy của cậu, đang rót đầy nước trà trong ly cho mình.

Chờ đến lúc bay ra khỏi phòng, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, ngay cả trên mặt cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh.

Điều hòa trong đại sảnh thổi rất mát, nhưng lại thua kém trái tim lạnh giá tê tái trong lòng Lâm Hoa.

Giời ạ! Cậu đã gặp phải cái gì đây? Lam Tiếu Chính vừa mới làm gì vậy? Sợ tay mình run rẩy làm phỏng anh ta? Tình huống lúc nãy, nếu như Lam Tiếu Chính không giúp cậu, cậu có thể thực sự sẽ làm văng nước vào người Lam Tiếu Chính không.

Lâm Hoa vùi mặt vào hai lòng bàn tay, mặt mũi lúc này thực sự ném hết xuống nền nhà. Hơn nữa lúc đó còn có chị Trần và phó tổng!

Lâm Hoa không biết mình làm sao bay đến đưa order cho nhà bếp, lại làm thế nào bưng đủ món ăn lên trên, cả người đều có chút choáng váng.

Có thể là vì thảo luận chuyện làm ăn, Lam Tiếu Chính và nhóm người bên công ty Hoa Trung ăn uống rất lâu, gần như sắp đến giờ Lâm Hoa tan ca.

Lâm Hoa còn nhớ Lam Tiếu Chính là lái xe đi làm, hôm nay Lam Tiếu Chính cũng uống nhiều rượu, không biết hắn có thể lái xe hay không? Tuy rằng thoạt nhìn, Lam Tiếu Chính hoàn toàn không có vẻ say rượu, thế nhưng nếu như có thì sao?

Lâm Hoa không biết tại sao bản thân lại quan tâm đến vị cấp trên này, haizz, thở dài. Lâm Hoa hướng Dương Bằng xin nghỉ, sớm hơn nửa giờ.

Đứng chờ ở cửa nhà hàng, buổi tối mùa hè lúc nào cũng làm cho người ta cảm thấy mát mẻ sảng khoái. Có gió thổi qua, đem đầu của Lâm Hoa cả ngày đều mơ màng thanh tỉnh không ít.

Thấy mấy người kia đều ngồi lên xe chạy đi, Lam Tiếu Chính đi đến xe của mình, Lâm Hoa nhanh chân bám sát.

“Tổng giám đốc!” Lâm Hoa đứng ở bên cạnh Lam Tiếu Chính, cúi đầu gọi.

Lam Tiếu Chính dừng lại động tác mở cửa xe trong tay, xoay người lại nhìn Lâm Hoa, chờ cậu nói tiếp.

“Ngài đã uống rượu, tôi đưa ngài về nhà!” Lâm Hoa muốn tiếp nhận cái chìa khóa trong tay Lam Tiếu Chính, lại không được sự đồng ý của hắn, cả người đều bất động đứng yên tại chỗ.

Lam Tiếu Chính đưa chìa khóa trong tay cho Lâm Hoa “Cậu có bằng lái không?”

“Có!” Lâm Hoa tự tin trả lời.

Lam Tiếu Chính im lặng mỉm cười, Lâm Hoa có hơi xấu hổ gãi đầu.

Vòng qua đầu xe, Lam Tiếu Chính ngồi lên vị trí ghế phó lái. Lâm Hoa ngồi lên ghế tài xế, cơ thể uốn éo vặn vẹo có chút bất an.

“Làm sao vậy?” Lam Tiếu Chính nhìn động tác nhỏ cậu, nhíu mày hỏi.

“Tổng giám đốc, đây là lần thứ hai tôi lái xe sau khi lấy được bằng lái” Lâm Hoa có chút ngượng ngùng, lúc học đại học năm thứ hai, mình chạy đi thi bằng lái, rồi cũng chỉ mượn xe bạn học lái qua một lần, sau đó cũng không có cơ hội lái xe nữa.

Thấy Lam Tiếu Chính không mở miệng, Lâm Hoa len lén liếc mắt nhìn trộm hắn, thấy hắn cũng đang nhìn mình.

“Nhìn đằng trước rồi lái đi, buổi tối xe cũng không đông” Thanh âm của Lam Tiếu Chính vẫn lạnh lùng, nhưng Lâm Hoa lại cảm thấy thật là êm tai, đây coi như là tín nhiệm mình sao? Lâm Hoa thật đúng là khéo tưởng tượng.

“Thắt dây an toàn ” Lam Tiếu Chính tựa vào lưng ghế, lúc nhắm mắt nghỉ ngơi lại bỏ thêm một câu.

“Vâng” Lâm Hoa luống cuống tay chân một hồi thắt chặt dây an toàn, thấy Lam Tiếu Chính không có thắt dây, lại ngẩng đầu thấy hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cởi ra dây nịt an toàn mới vừa cài lên, nhích người qua thắt dây an toàn cho Lam Tiếu Chính. Lúc đang muốn đứng dậy rời đi, Lam Tiếu Chính đột nhiên mở mắt.

Lâm Hoa đối diện với ánh mắt của Lam Tiếu Chính, trong chốc lát mặt cậu toàn bộ đều đỏ, lúng túng không biết phải làm sao.

“Tổng giám đốc, chuyện là.. Tôi giúp ngài thắt dây an toàn!” Lâm Hoa vội vàng đứng dậy, đứng dậy quá mạnh, lại đụng phải trần xe, thoáng cái lại nhào vào trong lòng Lam Tiếu Chính.

Lâm Hoa mở to hai mắt, sáng hôm nay lúc ra cửa nhất định không có xem hoàng lịch, chuyện xui xẻo cứ hết việc này đến việc khác. Cậu có chút oán giận Lam Tiếu Chính, tự nhiên lúc đó mở mắt ra làm chi.

Lam Tiếu Chính đưa tay đỡ Lâm Hoa dậy, thấy cậu có chút đờ đẫn ngồi trở lại chỗ ngồi.

“Lái xe!” Lam Tiếu Chính đơn giản ra lệnh, sau đó lại nhắm mắt lại.

“Đã biết” Lâm Hoa theo thói quen trả lời, nơm nớp lo sợ khởi động xe. Kỳ thực bây giờ trong lòng Lâm Hoa vẫn là có hơi kích động, đã nhiều năm không lái xe, hiện tại lại sờ tới, vẫn có chút hưng phấn.

Lái một hồi, dần dần tìm được cảm giác. Lâm Hoa nắm thật chặt tay lái, mắt nhìn phía trước.

Hình như đã quên chuyện gì quan trọng nhất! Trong đầu Lâm Hoa thoáng qua điều gì đó, đúng rồi, còn chưa có hỏi Lam Tiếu Chính ở chỗ nào.

“Tổng giám đốc, nhà ngài ở đâu?”

Không có nghe thấy Lam Tiếu Chính trả lời, Lâm Hoa thấy đằng trước không có xe nào, liền quay đầu hướng về Lam Tiếu Chính.

Lam Tiếu Chính dựa lưng vào ghế, hơi thở đều đặn, chắc là đang ngủ.

Chuyện này phải xử lý thế nào?

Lam Tiếu Chính nhất định là uống nhiều rượu, không thì cũng không dễ dàng giao chìa khóa cho Lâm Hoa, lúc này cũng không thể nào ngủ dễ dàng như vậy.

Lâm Hoa cũng không nỡ đánh thức Lam Tiếu Chính, cậu nghĩ hắn vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi.

Chạy xe đến cửa viện chỗ trọ của mình, Lâm Hoa là nghĩ như thế này. Nếu như sáng ngày mai Lam Tiếu Chính thức dậy, mình lại ở trên xe với anh ta cả đêm, sáng ngày mai anh ta cũng tỉnh rượu, có thể tự lái xe về nhà, mình cũng vừa lúc có thể về nhà, rửa mặt đánh răng rồi đi làm.

End chap 7


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.