Gió Xuân Cõi Người

Chương 1



Trời bất chợt đổ mưa to.

Quan Ninh đi bộ về nhà quên mang dù, trở tay không kịp bị xối ướt nhẹp, đành chạy chậm vài bước tạm trú mưa dưới mái hiên trạm xe buýt. Vớ tơ bọc đùi lấm tấm mấy hạt mưa táp vào, dán vào da thịt lành lạnh, cô cúi đầu nhìn, lơ đễnh lùi về sau né tránh những chiếc xe không ra chiều giảm tốc.

Di động trong túi xách bỗng đổ chuông, kéo hồn cô về.

“Tan làm chưa ạ? Có đem dù theo không ạ?” Đầu dây bên kia lên tiếng hỏi ngay.

Quan Ninh cười nhẹ, “Có mang, chị chứ có phải em đâu, sắp về tới nhà rồi nè.” Cô lại dặn dò, “Tối đừng có chơi bời bên ngoài trễ quá, uống ít rượu thôi, về nhà chú ý an toàn, tới trường thì gọi cho chị.”

“Không bật đèn trong phòng không thấy tối à?” Bên kia cuộc gọi có tiếng thấp giọng lẩm bẩm.

“Gì cơ?”

“Không có không có gì ạ, chị ơi, em nhận cuộc gọi cái, hồi nữa nói sau với chị nha, chị khoan cúp máy nhé.”

“Ừa.”

Quan Ninh cầm di động, chán ngán đợi mưa tạnh, từ khoé mắt sượt thấy một chiếc xe thể thao màu đen phóng tới, cô lập tức nép mình sau biển quảng cáo, con xế khủng hắt lên tảng lớn nước sình, đột ngột hãm phanh, đèn giao lộ vừa lúc trở sang đỏ, chiếc xe khéo sao lại dừng ngay trước mặt Quan Ninh.

Đây là con xế Quan Trình từng chỉ vào tờ quảng cáo thề thốt phải kiếm tiền rước em nó về dinh, Quan Ninh không khỏi liếc mắt nhìn nhiều mấy bận với thái độ ơ hờ, cửa sổ bên ghế bác tài bỗng chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt của một chàng trai trẻ.

Làn da cậu chàng thiên về tông trắng lạnh, mặc âu phục, áo sơ mi cởi bung mấy nút, toát ra mấy phần tùy ý, một tay cậu đỡ vô lăng, khẽ gật đầu với Quan Ninh, cậu mấp máy môi, xem khẩu hình miệng có vẻ như đang nói xin lỗi.Quan Ninh lắc đầu cười, đối mặt với chàng trai vài giây, sau đó phát hiện ghế sau còn hai cô gái trẻ trung xinh đẹp, các cô nàng ấy cũng đang nhìn cô, hoặc nói đúng hơn là nhìn chân cô.

Cửa sổ xe lần nữa bị nâng lên, Quan Ninh chỉ nhớ rõ trên gương mặt quá mức non nớt kia kì lạ lại có một đôi mắt hết sức thâm sâu.

“Chân chị kia vừa thẳng vừa thon quá trời luôn……” Hai cô gái không dằn nổi lòng phát tiếng cảm thán. Một người trong đó đánh tiếng hỏi chàng trai ngồi phía trước, “Anh Tiểu Duệ, anh thấy sao?”

“Thấy gì cơ?”

“Cái chị hồi nãy ấy, dáng người đã thật, lần đầu tiên em thấy một người mặt váy ôm hông đẹp dữ vậy luôn.”

Ngô Duệ khẽ cười, đáp mình không chú ý.

“Anh Tiểu Duệ không thích kiểu này ạ?” Cô gái mang theo giọng điệu hỏi dò, “Vậy anh thích dạng nào?”

“Như Trình Nhụy vậy.” Ngô Duệ đáp.

Câu này vừa dứt, trong xe im lìm tới độ nghe thấy tiếng kim rơi.

Thời điểm Quan Trình nối lại máy đã qua năm phút, phía bên cậu vô cùng ồn ào, vọng tới tiếng cả trai lẫn gái, Quan Ninh thấy bớt mưa nên định cúp máy, Quan Trình không chịu, “Chị ơi, chừng nào chị mới dắt bạn trai về để em còn phải an tâm chớ.”

Quan Ninh không muốn tiếp đề tài này, nói có lệ vài câu rồi toan cúp máy, chợt nghe đầu bên kia một đám người bỗng nhiên nhao nhao ầm ĩ, “Trình Nhụy, bạn trai cậu tới kìa, không định ra đón hả?”

“Chị, người tới đông đủ rồi, không nói với chị nữa,” Quan Trình dong dài, “Nhớ kỹ lời em đó, chị mà không tích cực là em phải giúp chị xuống tay từ đống bạn em đấy nhá.”

Quan Ninh cười mắng, “Ranh con nhà em.”

Về tới nhà Quan Ninh thay quần áo ướt, mưa xuống thổi tới không khí trong lành, cô mở cửa sổ, hóng gió bên ban công trong chốc lát.

“Nhìn gì đó?” Vai Quan Trình bị người bốp một phát, xoay đầu đáp, “Không có gì.”

“Khi nào đi?” Người tới đúng là Ngô Duệ, cậu ngồi xuống kế bên Quan Trình, ra hiệu cho người mang hai chai đồ uống, đưa Quan Trình một chai.

“Hai giờ sáng bay.”

“Đọc sách thú vị thế à?” Ngô Duệ dựa vào sô pha nhìn cậu.

Quan Trình biết thiếu gia như Ngô Duệ được nuông chiều từ bé sẽ không tài nào hiểu được, một người sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó muốn vươn lên thì học hành chính là con đường tắt ngắn nhất. Cậu cười cười, “Thú vị chứ, tôi cũng chỉ biết học mà thôi.”

Ngô Duệ ngẫm nghĩ rồi nói, “Có chỗ nào cần tôi hỗ trợ thì cứ lên tiếng, tôi biết ông ——” tựa như cố kị câu nói kế tiếp sẽ tổn thương thể diện người ta, Ngô Duệ không nói hết, chỉ nương theo chai đồ uống cụng nhẹ với Quan Trình.

Nơi này là một trong các biệt thự của nhà Ngô Duệ, mục đích hôm nay tụ tập là để tiễn Quan Trình, Quan Trình tới đây mới phát hiện tầm nhìn ban công chỗ này rõ đẹp, vậy mà có thể thấy được căn hộ Quan Ninh thuê, thế nên lúc Quan Ninh về nhà cậu phát giác ngay tức thì chị ấy nói dối. Tranh thủ rỗi rãi, Quan Trình lại chạy ra ban công, ngắm bóng hình Quan Ninh bọn rộn lu bù ánh lên rèm cửa.

Cậu chẳng ham thích náo nhiệt gì cho cam, chả mấy người trong đám đông ở đây góp mặt vì cậu, phần nhiều vẫn do gia thế hiển hách của Ngô Duệ. Ngô Duệ không khó chung đụng, không vác tính tình cậu cả cậu ấm, đối xử với ai nấy đều chu đáo tỉ mỉ, là một người bạn đáng tin cậy, hầu như không có khuyết điểm nào ngoại trừ phương diện đổi bạn gái xoành xoạch.

Quan Ninh rời khỏi cửa sổ, có lẽ lại bận việc, Quan Trình đang định vào phòng, di động bỗng nhảy ra tin đầu đề. Một cô gái đi đêm bị kẻ theo đuôi giết hại. Tim gan Quan Trình cồn cào, đêm nay cậu rời đi, nơi này chỉ còn mỗi một mối bận lòng duy nhất là người chị Quan Ninh lớn hơn cậu sáu tuổi.

Quan Ninh đang đọc mấy tệp văn kiện xách về nhà thì điện thoại Quan Trình đánh tới.

“Sao nữa đây?” Trong giọng nói lại không hề chứa tí ti mất kiên nhẫn.

“Chị ơi, chị có đọc tin tức chưa ạ?”

“Chưa đọc.”

Quan Trình thuật lại cho cô nghe, “Sau này chị có thể bớt tăng ca không, tan làm sớm tí, cùng lắm thì đem hồ sơ về nhà, bằng không thì mua chiếc xe, không phải chị đã tiết kiệm được hơn trăm ngàn tệ sao, đủ mua chiếc SUV rồi.”

Giọng nói dịu dàng của Quan Ninh truyền đến, “Đó là lễ hỏi chị dành dụm cho cô vợ tương lai của em, không xài bậy được.”

“Em cưới vợ mà còn phải dựa vào chị thì em kết hôn làm gì kia chứ? Người không nuôi nổi vợ con sao xứng kết hôn?” Quan Trình đáp nghiêm túc.

“Rồi rồi rồi, qua mấy ngày nữa chị sẽ đi mua,” Quan Ninh bất đắc dĩ, “Mua vé máy bay chưa?”

“Mua rồi ạ, hai giờ sáng ngày ba tây cất cánh.”

“Nay ngày mấy?”

“Hai tây ạ.”

“……”

Quan Trình lập tức nói, “Mấy nay chị bận quá, em không tìm được thời gian báo với chị, tụ với đám bạn tí em lại ra sân bay. Chị xem có phải đầu óc em mau lẹ lắm không, báo cho chị sát nút, khỏi phải tốn thời giờ cho nỗi buồn biệt ly.”

Quan Ninh hít sâu một hơi, “Xếp hành lý hết chưa?”

“Đặt hết ở chỗ bạn em rồi này, lễ Tết là em về hà, đừng nhớ em quá nhiều.”

“Quan Trình ——” Có người đẩy ra cửa ban công, Quan Trình ngoái đầu nhìn lại, là bạn gái Ngô Duệ, Trình Nhụy, không biết có phải do ảo giác của cậu hay không, mấy ngày nay cậu cảm thấy ánh mắt Trình Nhụy nhìn cậu có hơi……

“Ơ, cậu đang gọi điện à……” Giọng điệu Trình Nhụy mang áy náy nhưng không có ý định rời đi.

Quan Trình nói thêm đôi câu với Quan Ninh, cúp máy rồi lên tiếng hỏi, “Tìm tôi có việc à?”

“Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?” Trình Nhụy cười cười, thuận tay đóng cửa ban công, đi tới đứng cạnh cậu, “Hình như cậu không thích náo nhiệt ha.”

“Tàm tạm.” Quan Trình không muốn để Ngô Duệ hiểu lầm, cậu hơi lảng tránh.

“Vừa mới nãy…… gọi điện thoại cho ai vậy, là…… Bạn gái ư?”

Quan Trình “Ờ” một tiếng chiếu lệ, xoay người dợm đi, Trình Nhụy đột nhiên níu lấy cánh tay cậu, bụng dạ Quan Trình nhủ thầm ”Đờ mờ”, hất tay cô ta ra, Trình Nhụy sửng sốt, sắc mặt tức khắc có phần tổn thương, song vẫn cười, “Thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ tôi đã thích cậu, chẳng qua cậu không hay trò chuyện với tôi, mà Ngô Duệ lại bắt đầu theo đuổi…… Tôi có thể, ôm cậu một cái không?”

“Xin đừng.” Quả thực Quan Trình đang phát hãi, đây là cái gì với cái chi vậy trời.

Cậu cự tuyệt không khiến Trình Nhụy lui bước, cô ta tiến lên, đột nhiên bất chấp chồm về phía người cậu.

Quan Trình bị đánh úp, theo bản năng nắm lấy bả vai cô ta toan đẩy ra, ngay lúc này Ngô Duệ bất ngờ xuất hiện ở cửa ban công.

“Các người đang làm gì đó?”

Trình Nhụy phản ứng cực nhanh, lui khỏi lồng ngực Quan Trình, vành mắt nhanh chóng ửng đỏ, thoạt nhìn như người bị hại, “Ngô Duệ, em ——”

“Không hỏi cô, cô ra ngoài đi.”

“Ngô Duệ……”

“Ra ngoài.”

Con mắt Trình Nhụy đỏ hồng, vượt qua người Ngô Duệ chạy ra ngoài.

Ngoài ban công đã xảy ra chuyện gì, bảy tám mạng trong phòng khách đều thấy hết, bắt đầu lo lắng Ngô Duệ có thể động tay đánh Quan Trình không, bọn họ vừa sợ cậu ta ra tay, lại muốn nhìn cậu ta ra tay.

Y như rằng, Ngô Duệ xông lên đấm Quan Trình một cú.

Từ nhỏ tới lớn Quan Trình chưa từng gây gổ đánh đấm với ai, cố chống thân mình chịu cú này sém chút đã ngồi bệt dưới đất, Ngô Duệ bắt lấy cổ áo cậu, phong độ tốt đẹp thường ngày biến đâu mất dạng, đầy mùi thù địch, “Tôi xem cậu là bạn, thế mà bà mẹ nó cậu đang làm cái quái gì đây?”

Quan Trình thở nặng, “Nói ra có lẽ sẽ làm cậu mất mặt, nhưng Trình Nhụy thực sự đã tự mình nhào lên.”

Ngô Duệ lại giáng xuống một cú, Quan Trình nói ngay sau đó, “Tôi không hề thích cô ta, tôi không thích con gái kiểu này, chỉ có cậu mới xem họ như cục vàng cục bạc.”

“Cậu nghĩ cậu nói lời này thì tôi nên tin tưởng hay tôi nên vui sướng đây? Không thích loại này chẳng nhẽ đi thích tuýp mẹ hiền vợ đảm? Tôi đâu có cưới họ, cái kiểu không làm nũng không dính người, mắc chi tôi phải lấy họ?”

Đối với quan niệm yêu đương của Ngô Duệ, đó giờ Quan Trình chưa bao giờ bình luận.

“Tin hay không tuỳ cậu.” Quan Trình bụm mặt, lơ đãng nhìn thoáng sang hướng chỗ Quan Ninh.

Ngô Duệ theo tầm mắt cậu ngó qua, phía xa xa hấp háy mấy ngọn đèn từ một toà nhà thấp tầng, bên đó là khu tập thể đã bị phá bỏ và di dời mười năm trước, từng nghe ba nhắc tới nên cậu hơi ấn tượng.

“Cậu dòm suốt cả đêm, bên kia rốt cuộc có cái gì?”

“Nói cậu cũng không hiểu.”

“Gái à?”

Quan Trình không trả lời.

Quan Ninh nghe thấy mấy tiếng muỗi bay vo ve, tìm nửa ngày mới đuổi nó ra ban công, cô chán ghét vỗ bôm bốp mấy cái, tốn sức hết hơi mới lùa chúng bay ra ngoài, sau đó đóng mạnh cửa sổ.

Từ góc nhìn của Ngô Duệ, mơ hồ nhìn thấy trên lầu đối diện có một cô gái còn xem như khá trẻ, tóc bới gọn kiểu nụ hoa trên đỉnh đầu, trông có vẻ lớn hơn đám bọn họ.

“Cậu thích kiểu này?”

Quan Trình muốn mau chóng làm Ngô Duệ bình tĩnh, lập lờ đáp, “Ờ, thích người lớn hơn tôi.”

“Cậu biết cô ấy?”

“Biết.”

“Thích người ta bao lâu rồi?”

“…… Tôi quên rồi.”

Ngô Duệ mấp máy môi lầm bầm, “Mắt nhìn kém thật.”

“Cậu ——” Quan Trình muốn mắng cậu phán cái cóc khô, lại nghĩ tới việc mình sắp phải đi, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Đảo mắt lại nghĩ đến tin tức mới rồi đọc được, chịu đựng đau xót, ngưỡng mặt đưa về phía Ngô Duệ, “Cho cậu đánh thêm một cú, cậu giúp tôi trông chừng chị ấy, đừng để thằng nào theo đuổi chị ấy, được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.