Gặp Đông

Chương 38: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)



Ông ngoại Mạnh Đông họ Hàn, bà ngoại họ Khúc, hai ông bà dạy học mấy chục năm, bồi dưỡng vô số học sinh, cho nên sau khi qua đời ông ngoại, người đến phúng viếng nối liền không dứt.

Nhà họ Khúc có đứa con nhà họ hàng cũng từng là học sinh của bà ngoại. Lúc trước không học giỏi, người lớn trong nhà đưa anh ta đến trấn Vu Tùng, được bà ngoại Khúc dạy ba năm, thi cấp ba vào được hẳn trường trọng điểm, cho nên người lớn nhà này vô cùng cảm kích và kính trọng bà ngoại Khúc.

Có lẽ là sợ bà ngoại năm nay tết âm lịch quạnh quẽ, cho nên sau tang lễ không bao lâu, qua 30, vợ chồng nhà này lại đi thật xa vào trấn Vu Tùng thăm hỏi bà ngoại Khúc.

Mạnh Đông không thích trong nhà có khách, anh không quen người, nhưng bắt buộc phải tiếp khách.

Theo quy trình trước tiên bị hỏi học tập, nghe khen ngợi, anh dần dần không kiên nhẫn, nhìn thời gian đã đủ lâu, đúng lúc Cẩu Cường tìm đến, anh không nói hai lời đưa người lên lầu.

Họ hàng thấy Cẩu Cường mang theo túi laptop, tò mò hỏi: “Mang theo máy tính lại đây à?”

Cẩu Cường ấp úng: “Vâng, chúng cháu làm bài tập!”

Họ hàng nói: “Mấy đứa hiện tại cấp hai đã dùng máy tính làm bài tập?”

Bà ngoại không vạch trần, cười nói: “Cũng không biết giáo viên bọn chúng bố trí bài tập nghỉ đông gì.”

Mạnh Đông đập gáy Cẩu Cường, đẩy người lên lầu: “Đi, mau lên làm bài.”

Tới phòng ngủ trên lầu, Cẩu Cường lấy ra laptop từ trong túi, nói: “Không phải tớ cảm thấy để cho người ta biết chúng ta chơi game không tốt sao. Ông ngoại cậu mới vừa đi, họ hàng biết cậu không có việc gì còn chơi máy tính, ảnh hưởng không tốt cho cậu, tớ nói dối còn không phải là vì cậu.”

Mạnh Đông lười nhìn cậu ta: “Vậy tôi còn phải cám ơn cậu.”

“Hai anh em chúng ta không cần nói cám ơn, mau bật máy tính!” Cẩu Cường thúc giục.

Máy tính phòng ngủ Mạnh Đông là loại máy bàn, cấu hình cao, tốc độ mạng cũng nhanh hơn so với trong nhà Cẩu Cường, cho nên Cẩu Cường thường xuyên lại đây chơi ké, thỉnh thoảng trao đổi máy tính chơi game với Mạnh Đông.

Một người nằm trên giường, hai người đang nhìn màn hình, đột nhiên nghe thấy có người ở bên ngoài gõ cửa.

“Tiểu Dương Xuân, cháu có ở trong phòng không? Ta vào một chút nhé?”

Là họ hàng dưới lầu.

Cẩu Cường giật mình, phản ứng đầu tiên chính là đóng trò chơi, động tác ấn chuột kích động, cậu ta còn thúc giục Mạnh Đông: “Cậu mau đóng đi!”

Mạnh Đông không chịu nổi dáng vẻ lúng túng này của cậu ta: “Tôi thấy cậu đã bị cha mẹ dọa đến nhát gan.” Lại hô, “Vào đi.”

Cẩu Cường nhanh chóng đóng trò chơi cho Mạnh Đông, lại tức giận đấm anh.

Họ hàng mở cửa đi vào, cười hỏi: “Học tập thế nào rồi? Không quấy rầy hai đứa chứ?”

Mạnh Đông nói: “Không có. Cậu có việc ạ?”

“Không có việc gì không có việc gì, không phải đến nhà cháu ta mới nhớ tới một chuyện sao, tuần trước không phải ta từng chụp ảnh cho một cô bé sao, sau đó ta có xin QQ của cô bé, nhớ phải gửi ảnh, ai ngờ về nhà lại bận rộn, ta quên mất chuyện này. Đúng lúc lần này ta cũng mang theo cameras.” Người họ hàng lấy ra thẻ SD, lại lấy ví tiền, từ tường kép lấy ra tờ giấy, “Này, cháu giúp cậu gửi cho cô bé được không?”

Mạnh Đông nhìn số QQ trên tờ giấy, trên dãy số còn có tên, hai chữ “Dụ Kiến” viết xoắn xuýt, chữ như người.

Anh cắm thẻ SD vào máy tính, hỏi: “Số QQ của cậu?”

Họ hàng cười: “Ta làm sao dùng QQ, cháu có chứ? Cháu giúp ta thêm cô bé.”

Mạnh Đông nhập dãy số, avatar đối phương là kẹo que hoạt hình, QQ tên là “Hựu Hựu”, Mạnh Đông cảm thấy rất lạ.

Khi anh add người ghi chú “Ảnh trấn Vu Tùng”, đối phương nhanh chóng kết bạn.

Họ hàng không quá biết dùng máy tính đánh chữ, bảo Mạnh Đông đánh giúp.

Mạnh Đông vừa gõ bàn phím, đối phương đã gửi tới: “Chào chú.”

Mạnh Đông nhướn mày, tay anh đè bàn phím, đè lại chuột, gửi ảnh qua.

Đối phương nhắn lại: “Cám ơn chú.”

Mạnh Đông nhếch khóe miệng.

Họ hàng hoàn thành nhiệm vụ, cầm thẻ SD rời đi. Mạnh Đông còn không đóng QQ, Cẩu Cường dí sát vào xem ảnh chụp: “Tư thế gì thế, vén ống quần cởi giày?”

Mạnh Đông không chút để ý nói: “Có lẽ cô ta cảm thấy tất đẹp.”

“Cho nên muốn khoe tất à?” Cẩu Cường vò đầu, không hiểu được suy nghĩ của bọn con gái, cậu ta hỏi, “Cô gái này cũng là họ hàng nhà cậu?”

Mạnh Đông không đáp, anh gõ chữ: “Mấy ngày hôm trước chú có việc, hôm nay mới nhớ tới còn chưa gửi ảnh cho cháu.”

Đối phương nhanh chóng trả lời: “Không sao đâu ạ, cám ơn chú, cháu rất thích tấm ảnh này.”

Mạnh Đông tiếp tục đánh: “Cháu làm xong bài tập nghỉ đông rồi chứ?”

Lúc này đối phương nhắn lại hơi chậm: “Gần xong rồi ạ.”

Mạnh Đông lại gửi: “Cháu thi thế nào?”

“Ổn ạ.”

“Ngữ văn Toán học được bao nhiêu điểm?”

Mạnh Đông đợi mấy chục giây, không thấy trả lời, anh lại gửi qua: “Đều cao à?”

Cẩu Cường còn đang chờ chơi game, cậu ta đẩy cánh tay Mạnh Đông: “Cậu còn làm gì thế, còn tán gẫu à? Mau chơi game, trước bốn rưỡi tớ phải về nhà.”

Mạnh Đông đẩy cậu ta: “Đợi một lát.”

Sau một lúc lâu, đối phương mới nhắn lại: “Chú ơi, cha mẹ giục cháu làm bài tập, nói chuyện sau ạ, cháu chào chú.”

Mạnh Đông nhếch khóe miệng: “Chờ một chút, chú còn có chuyện muốn hỏi.”

“Gì ạ?”

“Tên QQ của cháu là mũi heo sao?”

Vẫn không nhận được trả lời, một lát sau, Mạnh Đông phát hiện tên QQ đối phương bỗng nhiên từ “Hựu Hựu” biến thành “Xoa Xoa”.

“Chú ơi, là cháu không thêm hai dấu chấm, hiện tại được rồi, tên QQ của cháu là Xoa Xoa. Cháu làm bài tập đây, tạm biệt chú.”

Lại nhìn, QQ đối phương đã biểu hiện logout.

Mạnh Đông đập bàn cười.

Cẩu Cường bị dọa ngây người, Mạnh Đông bình thường thích giả vờ ngầu, cậu ta chưa từng thấy Mạnh Đông cười như vậy.

Sau đó Mạnh Đông không nhắn tin nữa, anh cũng chỉ là hứng thú nhất thời, sau khai giảng anh hoàn toàn quên trong QQ anh có một người như vậy.

Nghỉ hè năm lớp tám kết thúc, bà ngoại Khúc tìm người xây tường vây, thuận tiện còn cải tạo sân, trồng cây trồng hoa, ra hình ra dạng.

Qua một năm, cây và hoa đều hoàn toàn hòa hợp với nhà này, bà ngoại Khúc thỉnh thoảng cắt mấy cành hoa đưa cho hàng xóm, hàng xóm lại đáp lễ mấy loại rau dưa và trái cây trong nhà.

Mạnh Đông không có loại tình thơ ý hoạ này của bà ngoại.

Đầu tháng ba bận rộn thi cử, anh ít chơi game, sau khi thi vào cấp ba kết thúc anh thức suốt đêm chơi bù.

Bà ngoại Khúc cho dù nhìn thấy cũng sẽ không cấm anh chơi, chẳng qua sẽ quanh co lòng vòng nhắc nhở hai câu: “Chờ Kiến Kiến đến đây cháu phải chú ý, con bé vẫn cho rằng cháu học tập chăm chỉ, ta cũng không ngừng khen cháu, nói như thế nào cháu cũng là anh, không thể làm gương xấu.”

Mạnh Đông nằm ở trên sô pha, gác chân chơi game, anh vô tình nói: “Đừng, cô ta là bề trên.”

Bà ngoại Khúc nói: “Vậy chờ con bé đến đây, cháu có bản lĩnh giáp mặt gọi con bé một tiếng cô, ta cam đoan cháu muốn thế nào được cái đó.”

Mạnh Đông liếc bà ngoại.

Bà ngoại Khúc cười nói: “Ai bảo cháu là đứa nhỏ nhất trong nhà này cần che chở chứ.”

Mạnh Đông hừ: “Bà ngoại, chỉ sợ bà đã hiểu lầm một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Vấn đề trí lực của cô ta không phải người khác tạo ra tấm gương có thể giải quyết.”

“Thằng nhóc này!”

Mạnh Đông không nhiều lời, cúi đầu tiếp tục chơi di động.

Ngày Dụ Kiến tới, Mạnh Đông đi bán hàng với Cẩu Cường, Cẩu Cường muốn đổi di động mới, cha mẹ bảo cậu ta tự kiếm tiền.

Mạnh Đông nhàn rỗi không có việc gì đi giúp cậu ta một chút, hôm nay thu quán về đến nhà cũng đã muộn, gần bảy giờ, nhưng bà ngoại còn chưa trở về.

Mạnh Đông vào nhà uống hai cốc nước lạnh, lại quay về sân tắm dưới vòi nước. Tắm được một nửa nghe thấy bà ngoại ở cửa gọi mình, anh quay đầu lau nước trên mặt, đầu tiên nhìn thấy một tên lùn, còn không có thấy rõ mặt, đối phương đã nhìn anh “nôn”.

Mạnh Đông cúi đầu, một đống uế vật.

Đệch……

Chỉ muốn ấn mặt cô ta xuống mặt đất.

Hai người phụ nữ vào nhà, Mạnh Đông ở trong sân thu dọn tàn cuộc.

Trên mặt đất không có cách nào trực tiếp dùng nước dội, trước tiên quét, Mạnh Đông bất chấp tất cả, túm chổi quét, quét xong, tính từ bỏ.

Còn chưa chấm dứt, cửa cách vòi nước quá xa, không dội đến, anh lấy chậu đổ nước xuống.

Quay về, Mạnh Đông ngẩng đầu, cách cửa kính, anh và kẻ lùn bên trong mắt chạm mắt.

Anh cầm chậu rửa mặt, từng bước hất nước về phía cô.

Kẻ lùn quan sát sắc mặt anh, cố ý nói: “Khí sắc cậu không tốt, là bị cảm nắng sao?”

Bà ngoại đúng lúc nghe thấy, lo lắng hỏi anh: “Làm sao vậy, không thoải mái sao?”

Mạnh Đông không để ý bà ngoại, anh nhìn chằm chằm kẻ lùn nói: “Cháu không sao, nhưng thật ra cô ta có cần đứng chổng ngược không?”

Kẻ lùn thật sự không mắc mưu, giả câm vờ điếc không hé răng, nhưng bà ngoại lại hỏi: “Đứng chổng ngược làm gì?”

Lúc này Mạnh Đông mới nói: “Giúp cô ta làm sạch dạ dày!”

Kẻ lùn trừng mắt, nháy mắt nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này Mạnh Đông mới cảm thấy thoải mái.

Trong nhà có thêm người, còn là nữ, hoàn toàn không hề ảnh hưởng đền cuộc sống hằng ngày của Mạnh Đông. Anh muốn xem TV thì xem TV, nghĩ chơi game thì chơi, mặc quần cộc tắm ở trong sân, anh hoàn toàn không coi chuyện Dụ Kiến đột nhiên vào nhà là gì hết.

Thế nhưng sự thật đã dạy anh, trong nhà này có thêm một người, sớm muộn gì cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cuộc sống.

Buổi chiều hôm nay anh hẹn bạn học chơi bóng, đang muốn ra cửa, anh nghe thấy bà ngoại nói muốn dạy Dụ Kiến nấu ăn, anh bước lui về, dựa vào cửa phòng bếp nhìn vào bên trong.

Kẻ lùn đối mặt với một chậu đậu cô-ve không biết xuống tay.

Bà ngoại nói: “Cháu bẻ từng đoạn, hành cắt nhỏ. Ở nhà chưa từng làm đậu cô-ve à?”

Kẻ lùn lắc đầu: “Không có ạ.”

“Cha mẹ có cho cháu vào bếp không?”

Kẻ lùn nói: “Không cho vào ạ, bọn họ không để cho cháu nấu ăn.”

“Nhà cháu mở tiệm ăn, cha mẹ cũng chưa từng cho cháu nấu ăn, cha mẹ cháu thật sự rất thương cháu.” Bà ngoại nói, “Vậy hiện tại cháu phải học nấu ăn, đầu tiên rán cá rồi xào rau, qua hai ngày ta dạy cháu kéo mì.”

Kẻ lùn kinh ngạc: “Còn có kéo mì?”

“Đương nhiên, nơi này chúng ta toàn ăn mì, hiếm khi ăn cơm.”

Kẻ lùn vẻ mặt đau kịch liệt.

Thời gian đã chậm, Mạnh Đông không ở lại thêm, tâm tình sung sướng anh đi ra ngoài gặp mặt bạn học, chơi bóng tới bốn giờ, anh đã nói phải về.

Bạn học không vui: “Mới bao lâu chứ, chơi thêm trong chốc lát.”

Mạnh Đông nói: “Phải về nhà ăn cơm.”

“Chừng nào cậu tích cực ăn cơm như vậy, hôm nay nhà cậu có mãn hán toàn tịch?”

Mạnh Đông cởi áo: “Đúng vậy, cậu cùng đến không?”

“Bỏ đi, tôi không có phúc khí này.”

Mạnh Đông đi về nhà, vào sân tắm trước.

Bà ngoại Khúc hơi bất ngờ: “Hôm nay sao về sớm như vậy?”

Mạnh Đông nói: “Đói bụng.”

“Đồ ăn còn chưa nấu xong.”

“Còn phải đợi bao lâu?”

“Cháu đói như vậy sao?” Bà ngoại nói, “Hôm nay đồ ăn đều là Kiến Kiến làm, ta để một mình con bé làm, ta không giúp đỡ.”

Mạnh Đông “Ừ”.

“Cháu phải có chuẩn bị tâm lý.”

Mạnh Đông đóng vòi nước, vắt nước trên áo: “Chuẩn bị tâm lý gì ạ?”

“Rồi cháu sẽ biết.”

Không mất bao lâu, đợi khoảng hơn bốn mươi phút, Mạnh Đông mới biết bà ngoại bảo anh chuẩn bị tâm lý là ý gì.

Màu sắc bàn đồ ăn kia một lời khó nói hết, nhưng anh vẫn không sợ chết nếm thử.

Sau khi nuốt xuống anh thử đĩa thứ hai, đĩa thứ ba.

Kẻ lùn ngồi đối diện anh, chưa từng nhìn anh chăm chú như vậy.

Cổ họng anh chậm rãi lăn lộn, cảm thấy đĩa thứ ba có thể chống đỡ được.

Khi ăn đến miếng thứ ba ở đĩa thứ ba, anh cảm thấy chính mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, anh hạ đũa, không nói một tiếng vào phòng bếp nấu mì.

Nấu mì xong đi ra, một già một trẻ đều đang chờ, anh bưng nồi, múc cho bà ngoại một bát, sau đó muốn quay về chỗ ăn.

Vừa ngước mắt, anh chống lại một đôi đôi mắt màu nâu theo dõi anh.

Kẻ lùn này một năm rưỡi cũng không cao lên, hiện tại vừa tới nhà bọn họ, nếu khiến người đói không thể phát triển cũng quá hẹp hòi.

Mạnh Đông quấy đũa trong nồi mì, anh đi đến bên cạnh người, gắp hai đũa cho cô.

“Canh, thêm chút canh.” Kẻ lùn nói.

Yêu cầu cũng thật nhiều, Mạnh Đông múc canh cho cô, lúc này mới quay về chỗ ngồi bưng mì ăn.

Quyền nấu ăn quay trở về trong tay bà ngoại Khúc, Mạnh Đông mất mấy ngày mới trở lại sức ăn bình thường.

Mạnh Đông và Dụ Kiến bình thường không nói nhiều với nhau, cả ngày không nói chuyện, ở nhà đụng mặt không nói chuyện, ở bên ngoài gặp lẫn nhau cũng không chào hỏi.

Hôm nay Mạnh Đông lại ở bên ngoài gặp được người, trên đường về nhà anh nhìn thấy kẻ lùn lại ngồi ở bên Hoàng Hà ngẩn người, anh không đi qua, sau khi về đến nhà anh nói với bà ngoại: “Dụ Kiến lại đi ra Hoàng Hà.”

Bà ngoại Khúc đang quét dọn nhà kho, nói: “Thật sao? Sao con bé thích Hoàng Hà như vậy.”

Mạnh Đông lấy một miếng dưa, gặm nói: “Có thể là cô ta muốn nhảy xuống.”

“Phi phi, cháu nói linh tinh gì đấy.” Bà ngoại Khúc suy nghĩ, nói, “Sao cháu không dẫn Kiến Kiến ra ngoài chơi.”

Mạnh Đông nói: “Cháu đi bán hàng với Cẩu Cường.”

“Vậy mang theo con bé cùng đi bán hàng.”

“Không mang theo.”

“Làm gì không mang theo?”

“Con gái rất phiền toái.”

“Phiền toái cái gì, ta thấy cháu mới phiền toái hơn.”

“Cô ta sẽ không đồng ý.” Mạnh Đông rửa tay, suy nghĩ, anh lại lấy một miếng.

“Yên tâm, ta sẽ làm cho con bé đồng ý.”

Bà ngoại Khúc vừa mới nói xong câu đó, Dụ Kiến đã trở lại, Mạnh Đông liếc cô, tiếp tục ăn dưa hấu.

Cẩu Cường và Phương Ninh Huyên ở cửa gọi người, nhìn thấy Dụ Kiến, bọn họ hỏi: “Ai vậy?”

Mạnh Đông ăn dưa hấu không đáp, cho đến khi nghe thấy kẻ lùn nói: “Tớ là cô cậu ta.”

Lúc này anh mới cầm miếng dưa, nhét vào miệng cô.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.