– Em đi lấy chút gì đó cho anh nhé!
– Không cần đâu.- Hữu Thiên lắc đầu.
– Không sao, anh ngồi đó nói chuyện với anh Nam đi.
Nói rồi cô quay đi và tiến tới những chiếc bàn ăn. Những món ăn Châu Á trông rất hấp dẫn và bắt mắt nhưng không khiến Vũ Hân cảm thấy thèm. Cô chọn môt vài món mà bình thường cô thấy Hữu Thiên hay chọn khi đi ăn tiệc. Đang chăm chú vào công việc lấy đồ ăn, cô không để ý tới bên cạnh mình đang có một ánh mắt lạnh dõi theo. Nhưng cảm giác ớn lạnh ấy càng ngày càng cảm thấy rõ khiến đôi tay đang cầm chiếc kẹp gắp đồ ăn của Vũ Hân dừng lại. Cô vội quay sang bên cạnh và giật mình tới mức buông luôn chiếc đĩa đang cầm.
– Phải cẩn thận chứ.- Mạnh Nguyên đỡ lấy chiếc đĩa rất gọn và mỉm cười nhìn Vũ Hân.
– Cảm… cảm ơn anh.
Vũ Hân bối rồi đón lấy chiếc đĩa từ Mạnh Nguyên rồi lén nhìn vào mắt anh nhưng lại nhận thấy trong ánh mắt đó có gì kì lạ nên cô vội quay đi. Mạnh Nguyên không rời đi dù anh không có ý định lấy đồ ăn, anh đi bên cạnh Vũ Hân khiến cô càng thêm bối rối.
– Việc ban nãy không làm cô bất ngờ chứ?
– Dạ?- Vũ Hân giật mình quay sang nhìn Mạnh Nguyên.
– Việc tôi điều chuyển cô qua Red Ocean.
– Cái đó, tôi…
Ánh mắt lạnh lùng đó lại tấn công Vũ Hân không thương tiếc. Có điều Vũ Hân cũng đáp trả lại bằng ánh mắt rất bình tĩnh của mình. Cô thuộc tuýp người luôn nhìn thẳng vào người đối diện khi nói chuyện. Vậy nên ánh mắt của cô đang làm Mạnh Nguyên cảm thấy thích thú, bởi chả có mấy nhân viên cấp dưới mà dám đối diện, nhìn thẳng vào mắt cấp trên như Vũ Hân. Mà hơn nữa, cô lại là một lính mới.
– Không có ý kiến gì cả.- Vũ Hân đáp sau một hồi ngập ngừng.
– Không có ý kiến?- Mạnh Nguyên khẽ cười cho câu trả lời thờ ơ đó.- Vậy nếu tôi nói sẽ đưa cô lên làm trợ lý của tôi thì cô tính sao?
Vũ Hân hệt như bị Mạnh Nguyên giáng cho một trùy vào đầu vậy. Thái độ của cô là thái độ không hiểu tại sao mình lại bị đánh. Mắt cô mở to nhìn Mạnh Nguyên, miệng khẽ động đậy, lắp bắp tính nói gì đó mà không nói được. Chiếc đĩa trên tay cô hơi run run, cô mím môi, mắt nhìn Mạnh Nguyên hơi long lanh vì cô đang khó xử.
– Sếp tổng… đang đùa phải không?- Rồi cô cười gượng với câu nói của mình.
– Tôi nổi tiếng là người không biết nói đùa.
Mạnh Nguyên đáp lại bằng nụ cười tươi không kém. Một nụ cười và giọng nói đều rất ôn nhu và không hề mang sát khí lạnh lùng ban nãy. Vũ Hân cứng họng không nói thêm được gì, cô vội quay đầu đi lấy thêm đồ ăn cho Hữu Thiên.
Thành Nam nhìn Vũ Hân cặm cụi lấy đồ ăn liền nhếch mép cười rồi nhìn Hữu Thiên khinh khỉnh.
– Ê nói thật coi. Cậu thích…
– Thiên…
Một chất giọng ngọt ngào vang lên chặn đứt câu nói của Thành Nam. Cả anh và Hữu Thiên quay nhìn nới phát ra tiếng nói ấy. Thành Nam hơi bất ngờ nên anh trố mắt ra nhìn người đó còn Hữu Thiên thì lại thờ ơ tới lạ lùng. Cô gái đó xuất hiện với vẻ ngoài bắt mắt, cộng với lời nói vừa rồi đã khá là gây chú ý. Trên môi cô gái là nụ cười, cô ta đi nhanh gần như là chạy tới chiếc bàn mà Hữu Thiên đang ngồi.
Gần đó, Vũ Hân đang bê đĩa thức ăn ngon mắt tới bàn Hữu Thiên thì bị cô gái kia đụng phải. Đồ ăn trên đĩa gặp chiếc váy trắng bỗng chốc như tô điểm sự sinh động cho chiếc váy ấy. Cô gái kia bỗng há hốc miệng trừng mắt nhìn Vũ Hân.
– Tôi… tôi xin lỗi…- Vũ Hân cuống cuồng.- Tôi không hề cố…
– Tránh ra…
Cô gái giận dữ hất tay Vũ Hân ra khi cô định lau những vết bẩn trên chiếc váy. Vũ Hân bị một lực đẩy khá mạnh từ cô gái kia liền loạng choạng rồi ngã ra sau. Vũ Hân đã nghĩ mình sẽ tiếp đất rất khó coi vì mình mặc váy. Đang không biết có xảy ra sự cố ngoài ý muốn không thì cả thân hình nhỏ bé của cô được đỡ trọn lấy. Lúc ấy Vũ Hân mới nhận ra Mạnh Nguyên vẫn đi theo và đứng sau mình từ nãy tới giờ.
Tay cô túm lấy vai anh, mặt áp sát ngực anh nghe được cả tiếng tim đập thình thịch. Bàn tay của Mạnh Nguyên không biết sao lại đặt đúng ở eo Vũ Hân khiến cô đỏ mặt. Như một luồng điện đi qua người khiến Vũ Hân hóa đá. Bờ vai rắn chắc cùng vòng tay ấm áp của Mạnh Nguyên như đòn chí mạng mà anh gây ra cho cô.
Khi Vũ Hân còn đang ở trên mây thì Mạnh Nguyên đã đỡ cô đứng thẳng dậy. Dù lúc này đôi chân của Vũ Hân mềm nhũn, tâm trí của cô dù có đang lang thang ở nơi nào đó thì cô cũng cảm nhận được cơn đau từ cổ chân. Cô chợt ngả vào lòng Mạnh Nguyên và nhăn tít mặt lại, miệng khẽ kêu lên một tiếng theo phản xạ có điều kiện.
Mạnh Nguyên cúi xuống nhìn Vũ Hân, tay anh vẫn giữ lấy cô không hề buông lỏng. Vũ Hân một lần nữa cố đứng thẳng nhưng có vẻ mặt cô càng nhăn lại hơn. Ánh mắt của Mạnh Nguyên nhìn tới chiếc giày cao gót thì chợt nhận ra. Vũ Hân đang đứng bằng chân trái, chân phải khẽ nhấc lên khỏi mặt đất.
– Trặc chân rồi.- Mạnh Nguyên lẩm bẩm.
– Tôi… không sao.
Vũ Hân cố nói giờ lúc này cổ chân cô đang đau buốt. Ban nãy khi bị cô gái kia đẩy, chân cô đã nghoẹo sang hẳn một bên, không trặc chân mới là lạ. Cô tựa hoàn toàn vào người Mạnh Nguyên bởi quả thực giờ chân cô không có sức. Chân trái cũng hơi nhức nhức rồi.
– Cô xem cô làm gì với cái váy của tôi…
Cô gái kia trợn mắt làm Vũ Hân cụp mắt xuống trốn tránh, miệng không ngừng xin lỗi rối rít. Nhưng cô gái kia thì chẳng hề có ý cho Vũ Hân được hưởng khoan hồng. Đang tính đay nghiến và làm khó Vũ Hân cho hả dạ thì hai bóng người cao lớn đi tới.
– Em không sao chứ?
Ánh mắt Hữu Thiên nhìn Vũ Hân có chút lo lắng.
– Em không sao.- Vũ Hân cười nhẹ.
– Em xuất hiện bất ngờ quá đấy Ngọc Trinh.- Thành Nam cười, nhìn bộ dáng thảm thương của cô nàng tên Ngọc Trinh.
Thấy ánh mắt dịu dàng và câu hỏi quan tâm của Hữu Thiên lại dành cho một cô gái khác mà không phải là mình, Ngọc Trinh như hóa điên lên. Mặt cô đạnh lại, tay nắm chặt, ánh mắt đầy tà khí nhìn Vũ Hân làm Vũ Hân ớn lạnh mà lùi lại vài bước. Nhưng bàn tay của Mạnh Nguyên xiết cô lại gần dù lúc này cô với anh chẳng còn khoảng cách nào cả. Vũ Hân ngước nhìn Mạnh Nguyên nhưng anh thì lại nhìn về phía trước, đối mắt với Ngọc Trinh.
– Em là nhân viên của Red Ocean từ lúc nào vậy?- Mạnh Nguyên nhếch mép cười nhưng trong giọng nói lại chứa đựng chút tức giận mà khó ai có thể nhận ra được.
– Ý anh là em không được tới đây à?- Ngọc Trinh đáp lại, mắt cô chuyển sang nhìn Mạnh Nguyên đầy thách thức.
– Anh nào dám.- Mạnh Nguyên bật cười.- Có điều…
– Có điều đây là bữa tiệc nội bộ của công ty, sự xuất hiện của em hình như là thừa.
Hữu Thiên cắt lời Mạnh Nguyên, giờ thì tới lúc anh đối đáp trực tiếp với cô gái này. Vũ Hân đứng im chứng kiến sự vụ này. Cô lén nhìn Hữu Thiên. Đây hình như là lần đầu tiên cô thấy Hữu Thiên trừng mắt nhìn một cô gái. Anh dùng lời nói đanh thép và chút lạnh lẽo khiến đối phương cứng họng. Cô từng biết tới một Hữu Thiên dịu dàng, hòa nhã trước mặt mọi người, luôn xử sự lịch thiệp với các cô gái. Nhưng chưa hề biết Hữu Thiên lạnh lùng và lạ lẫm này.
– Em tới đây là để gặp anh mà.- Ngọc Trinh nói, đôi mắt dịu lại.
– Em nghĩ là ở đây thích hợp với việc làm loạn sao?
– Anh… sao anh lại…- Ngọc Trinh như bị chụp mũ nhưng cô vẫn cố cãi.- Chính cô ta đã làm đổ thức ăn vào người em. Người anh nên bênh phải là em chứ sao lại là cô ta?
Hữu Thiên nhìn Ngọc Trinh một hồi không nói gì cả. Ánh mắt kia muốn được anh bảo vệ và che chở biết bao ấy thế mà anh vẫn tỏ ra lạnh lùng thậm chí là lạnh hơn gấp bội.
– Anh thấy không cần thiết.
Hữu Thiên quay người lại rồi đỡ lấy Vũ Hân từ tay Mạnh Nguyên nhưng có vẻ Mạnh Nguyên không hề có ý định buông Vũ Hân ra. Đôi mắt dịu dàng đang nhìn Vũ Hân chợt rời đi và nhìn vào người đối diện. Một cuộc chiến đấu mắt lại diễn ra giữa Mạnh Nguyên và Hữu Thiên.
– Cậu…- Hữu Thiên gằn giọng.
– Cậu ở lại, nói chuyện với Ngọc Trinh đi. Mình sẽ đưa Vũ Hân về.
– Không cần đâu, mình đưa cô ấy đi thì cũng sẽ là người đưa cô ấy về.
– Ngọc Trinh đang ở đây mà cậu lại định đưa Vũ Hân về à?
Hữu Thiên im lặng, anh buông tay mình khỏi tay Vũ Hân rồi khẽ gật đầu như ra hiệu cho Mạnh Nguyên đưa Vũ Hân đi ngay. Vũ Hân tò mò rằng Hữu Thiên và cô gái có tên Ngọc Trinh kia có quan hệ gì. Cô ta
có vẻ… thích anh nhưng anh thì lại quá ư lạnh nhạt nếu không nói là anh khinh thường. Mạnh Nguyên rất hiểu bạn mình, anh không nói gì và cẩn thận đỡ Vũ Hân đi ra phía cửa.
– Vì đứa con gái lẳng lơ đó mà anh đối xử với em vậy hả?
Hữu Thiên quay phắt lại nhìn Ngọc Trinh chằm chằm. Vũ Hân đang tập tễnh cũng dừng bước toan quay lại nhưng Mạnh Nguyên thì không có ý định đó. Anh vẫn bước đi thậm chí là dường như anh đang nhấc cô khỏi mặt đất. Anh muốn đi nhanh hơn, đưa cô ra khỏi căn phòng ồn ào đang diễn ra những việc không hay kia. Cuối cùng, Vũ Hân cũng ngồi im trên ghế phụ của chiếc xe của Mạnh Nguyên.
– Cô không sao chứ?- Mạnh Nguyên lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng ở trong xe.
– Tôi không sao.
Vũ Hân trả lời mắt vẫn nhìn ra bên ngoài cửa xe. Cảnh vật Sài Gòn về đêm thật đẹp, thật ồn ào và náo nhiệt, không hề trầm lắng như ở Hà Nội. Vũ Hân đang bị những lời đối thoại của Hữu Thiên và Ngọc Trinh làm cho đau đầu. Cô không hiểu sao Hữu Thiên lại có thái độ như thế. Cô không biết cô gái tên Ngọc Trinh kia là ai mà lại có vẻ hống hách và không coi ai ra gì. Cô càng không hiểu tại sao cô ta lại gọi cô là… “đứa con gái lẳng lơ”. Trông cô hôm nay lẳng lơ lắm sao?
– Rồi cô sẽ quen thôi.
Vũ Hân quay lại nhìn Mạnh Nguyên với chút khó hiểu. Gương mặt nhìn nghiêng của anh trông thật nam tính và đẹp. Chiếc mũi cao thanh tú, đôi mắt sâu ẩn dưới hàng mi dài và cong, đôi môi quyến rũ đang ở trạng thái im lặng. Gương mặt ấy quả là thành công của tạo hóa.
Càng nhìn vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt cao ngạo ấy Vũ Hân lại có cảm giác như đá gặp Mạnh Nguyên ở đâu đó rồi mà không nhớ. Nhưng rồi cô để tới vị trí hiện tại anh đang ngồi. Làm sao cô có thể gặp tổng giám đốc của Red Ocean được chứ. Hơn nữa anh ở trong Nam, cô ở ngoài Bắc thì việc gặp càng không thể.
– Tôi có thể hỏi điều này được không?
– Cứ nói.
Hành động bề trên, lời nói như ra lệnh và có chút kiêu ngạo của Mạnh Nguyên làm Vũ Hân không quen. Cô quen làm việc với một người tuy nghiêm túc nhưng rất dịu dàng là Hữu Thiên rồi nên giờ gặp và nói chuyện với một người trái ngược hẳn với sếp mình, cô thấy không quen. Có chút gì đó phải để ý, phải suy nghĩ rồi mới dám nói.
– Cô gái Ngọc Trinh đó… có quan hệ gì với Hữu Thiên sao?
– Cô gọi cậu ấy là Hữu Thiên?
Thấy Mạnh Nguyên không trả lời câu hỏi của mình mà lại hỏi ngược lại cô một câu không liên quan, Vũ Hân lấy làm thắc mắc nhưng vẫn gật đầu.
– Phải.
– Cậu ấy không phải sếp của cô sao?
– Anh ấy là sếp nhưng… có vấn đề gì sao?
– Cô thường gọi sếp mình bằng tên như vậy à?
À hóa ra là thế. Vũ Hân gật gù rồi không nói gì nữa. Ý của Mạnh Nguyên là, cô là cấp dưới nói chuyện tới một người có chức có quyền cao như Hữu Thiên thì không thể xưng hô tùy tiện, không thể gọi thẳng tên sếp một cách vô tư như vậy được.
– Ngọc Trinh là em họ tôi.- Thấy Vũ Hân đang suy nghĩ điều gì đó, Mạnh Nguyên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.- Như cô thấy, nó thích Hữu Thiên.
– À, hóa ra là người nhà của Tổng giám đốc…
– Ý cô là gì?
– Không có gì, không có gì.
Là người nhà tổng giám đốc thì được quyền to tiếng, lấn át và lăng mạ người khác hay sao? Vũ Hân khẽ bĩu môi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cũng may là sếp tổng không hùa theo cô gái đánh đá kia để chèn ép Vũ Hân nếu không lúc này, chắc chắn một điều rằng cô sẽ nói lý lẽ với anh. Vũ Hân chưa chịu khuất phục trước ai bao giờ cả. Kể cả đối với cấp trên hay đối tác. Nếu họ sai cô nhất định sẽ nói lý lẽ để đòi lại công bằng.
– Ngọc Trinh không phải người đơn giản.
Tuy Vũ Hân không hiểu lắm lời mà Mạnh Nguyên nói vừa rồi nhưng cô cũng không hỏi han gì thêm. Tới cửa khách sạn, cô cứ nghỉ mình sẽ phải tự đi một mình lên phòng, ai ngờ Mạnh Nguyên lại chu đáo mở cửa xe, thậm chí là đưa cô lên.
Giờ là hơn 10h tối, khách sạn có vẻ yên lặng. Chỉ thấy một vài vị khách nước ngoài đi lại và những cô, cậu phục vụ đang đứng sẵn ở vị trí của mình. Vũ Hân chầm chậm bước từng bước, giờ thì cô cảm thấy đau ở cả hai chân rồi. Và những hành động vừa rồi của cô không hề lọt qua được mắt của Mạnh Nguyên.
– Xin… xin lỗi…- Vũ Hân quay sang nhìn Mạnh Nguyên vì cứ ngỡ anh ta đang trách mình vì cô đi chậm.
Anh không suy nghĩ gì cả, tiến tới và nhấc bổng cô khỏi mặt đất. Vũ Hân đần người, thần thờ nhìn Mạnh Nguyên. Hành động bất ngờ của anh khiến mấy cô lễ tân lẫn phục vụ há hốc miệng. Họ cúi đầu rỉ tai nhau những lời nói đầy ghen tị.
Cô A: Ôi trời trông họ đẹp đôi ghê chưa?
Cô B: Đi lên phòng thôi cũng không cần phải… quá đà như thế chứ.
Cô C: Anh chàng ấy không phải là tổng giám đốc của Red Ocean sao?
Cô A: Vậy cô gái kia là ai mà may mắn dữ vậy trời???
Vũ Hân vẫn đang vẩn vơ nghĩ ngợi về việc mình đang được Mạnh Nguyên, sếp tổng bế. 25 năm sống ở trên đời, trừ việc hồi bé được ba mẹ bồng trên tay ra thì tuyệt nhiên chưa có người con trai nào bồng cô kiểu công chúa này, kể cả anh trai. Vũ Hân đã nghĩ tới những hoàn cảnh để được bế như ngất, gãy chân, blah,… blah… Nhưng cô chưa bao giờ mệt tới mức ngất đi mà dù có ngất cô cũng không cảm nhận được sự vui thích khi được ai đó bế. Cô cũng chưa từng gẫy chân hay gãy tay gì cả. Nên hôm nay quả thực là… đã có cảm giác được rồi.
“Chết, cân nặng của mình…”
Vũ Hân chột dạ khi nghĩ tới đó. Dù Mạnh Nguyên khá cao lớn, chiều cao chắc chắn trên 1m80, cơ thể anh cũng rất rắn chắc và khỏe mạnh. Trên mặt anh không hề có biểu hiện của sự mệt mỏi nhưng… cô vẫn lo lắng. Vũ Hân ngượng ngùng quay đi không dám nhìn Mạnh Nguyên nữa. Cô đang cô nín thở mong cân nặng mình nhẹ đi chút ít.
Mạnh Nguyên không hề có cảm giác là Vũ Hân nhẹ. Cô gái này tuy có dáng người nhỏ nhắn nhưng cân nặng thì khá là chuẩn. Ban nãy khi cô quay sang nhìn anh thì vô tình đã để hơi thở ấm nóng của mình phả lên cổ anh khiến anh cản thấy không quen và nhộn nhạo trong người. Giờ thì lại cố nỉn thở chắc có lẽ cũng đang quan tâm về cân nặng của mình lắm thì phải.
– Thở bình thường đi.- Mạnh Nguyên nói.- Có nín thở thì cân nặng cũng không giảm đâu.
– Ơ…
Vũ Hân đỏ mặt cúi gằm xuống. Cô tự chửi thầm mình vì tội ăn uống vô bổ, đã vậy lại còn lười vận động. Cơ mà cô vẫn có dáng người rất chuẩn nhé. Cũng không có mỡ bụng nữa vậy mà vẫn bị chê là… nặng cân. Nghĩ tới đi cô thấy tủi thân kinh khủng. Đúng là một tổng giám đốc lạnh lùng và hay thích xỏ xiên người khác.
Mạnh Nguyên đứng trước phòng của Vũ Hân mà vẫn không thả cô xuống. Thấy thế, cô nhìn anh rồi hỏi.
– Anh không có ý định thả tôi xuống sao?
Vũ Hân chớp chớp đôi mắt làm Mạnh Nguyên cứng ngắc người lại. Cô dám nhìn tổng giám đốc của mình bằng ánh mắt… đầy tình ý đó sao? Mạnh Nguyên nghiến răng nói với sự bình tĩnh nhất.
– Cô mở cửa đi đã. Cô muốn gãy xương hay sao mà kêu tôi thả cô xuống đất.
– À.
Vũ Hân mở túi lấy ra chiếc thẻ từ rồi quẹt thẻ. Mạnh Nguyên mở cửa rồi bế cô vào và cẩn thận đặt xuống ghê sofa. Nhưng anh lại không đứng thẳng lên mà vấn cúi người mờ ám. Một tay anh đặt vào thành ghế, một tay buông thõng. Anh đưa mặt lại gần Vũ Hân rồi nói nhỏ.
– Ngày mai gặp lại.
1 tiếng sau Vũ Hân vẫn ngồi im trên chiếc ghế ngoài phòng khách và không hề nhúc nhích khỏi vị trí ban đầu. Đầu cô vẫn đang u mê và mụ mị vì bị những lời nói của Mạnh Nguyên làm ảnh hưởng. Cô nghĩ cô đang mơ nếu không thì cô điên thật rồi. Với một nhân viên mới như cô thì những hành động của Tổng giám đốc ngày hôm nay chẳng phải là mờ ám lắm sao? Chắc chắn anh ta chẳng có ý định gì với cô đâu nhưng… sao anh ta lại làm cô đơ ra như tượng thế này??