Tiểu Nhi ngồi bật dậy, cả khuôn mặt cô thấm đầy mồ hôi, hai chữ “lo sợ” in rõ trên trán nhẵn nhụi
Tay cô đặt lên lồng ngực, hơi thở gấp gáp, không đều đặn. Hoàng Thuận nằm kế bên, nghe tiếng hét chói tai của cô liền bật dậy.
Anh nhíu mày khó chịu, nhìn sang Tiểu Nhi.
Thấy cô có vẻ khó chịu, lại lo lắng, bất giác anh cũng lo lắng khó chịu theo
– Em sao thế? Anh hỏi
– Sợ…sợ quá….huhu….Tiểu Nhi vừa khóc lóc vừa lo sợ
Hoàng Thuận lại thấy cô khóc, tâm anh trở nên rối bời. Tiểu Nhi khóc lớn, khóc trong nỗi đau, nỗi sợ hãi
Cô cứ nghĩ, khi cuộc sống của cô thay đổi, cô sẽ không phải quan tâm và nhớ đến những dòng ký ức đau khổ đó
Tại sao chứ?! Tại sao…nó lại như vậy?! Nó cứ như là một đoạn phim ngắn, chiếu lại những cảnh tượng đau khổ mà trong đó…cô chính là kẻ bị đau
Tại sao….giấc mơ đó…lại xuất hiện? Cô muốn quên nó, cô muốn quên tất cả, để cô có thể làm lại từ đầu
Tại sao? Tại sao lại vậy?!
Cô nhớ rất rõ, năm cô 17 tuổi, cha cô nhận nuôi cô và đuổi mẹ cô đi. Cô nhớ, lúc đó chiếc xe tải phóng nhanh như một viên đạn được bay ra từ họng súng
Nó lao nhanh như chớp về phía mẹ cô. Tiếng “rầm” cùng tiếng hét của người đi đường hòa lại, tạo nên sự ồn ào đáng sợ
Cô chạy ra ngoài, cô thấy mẹ cô nằm đó. Bà nằm trên vũng máu, khuôn mặt biến dạng, phần não dập nát lòi ra khỏi đầu.
Cô nhớ khuôn mặt hiền hậu của mẹ cô lúc bà sắp rời khỏi trần gian đáng hận này. Bà đã khóc, bà đã xót thương cho đứa con gái bé bỏng, cứ như bà đã biết, con bà sẽ phải sống đau khổ
Cô nhớ, ba năm sau, cô sống trong đòn roi đau rát của bà mẹ kế độc ác. Cô bị đánh, bị đánh đến cơ thể rỉ máu, đâu đâu trên cơ thể nhỏ bé cũng có máu và vết bầm
Cô nhớ, năm cô 21 tuổi, cô đã bị cha ruột cưỡng hiếp ngay trong phòng của Phi Yến và bị mẹ kế vu oan cho tội quyến rũ chồng bà ta.
Cô nhớ tất cả, cứ như chỉ mới hôm qua thôi, cô đã gặp cả đống chuyện kinh hoàng
Hoàng Thuận nhìn vẻ mặt lo sợ của cô, anh cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy áo anh run lên bần bật.
Ôm chặt cô vào lòng, anh không khỏi lo lắng, rốt cục là cô mơ thấy cái quái gì vậy chứ?!
Tức giận, lo lắng, cùng sự mệt mỏi hòa lại vào nhau khiến hai con người trở nên khó chịu đến phát điên
Lấy điện thoại, anh bấm lẹ một dãy số.
“- Đến khám bệnh cho tiểu thư ngay. Tôi cho cậu 5 phút.”
Nói xong, không để bên kia kịp trả lời, anh cúp máy rồi gọi cho Thành Quang
“- Điều tra về cuộc sống trước, sau của Tiểu Nhi khi còn ở Loan gia.”
Lại không để cho cậu bạn thân kịp định thần lại thì cúp máy. Hai người được gọi nổi xung thiên lên
“- Ít nhất cũng phải để người ta trả lời nữa chứ.”
Hoàng Thuận quăng điện thoại lên ghế sofa, anh ôm Tiểu Nhi vuốt ve một hồi, thấy cô nín khóc mới thả lỏng tay nhưng vẫn ôm
Còn Tiểu Nhi khóc một hồi, cô cảm nhận được lông má ươn ướt, liền nhìn lồng ngực anh đã bị cô đổ lên một chút nước mặn chát
Tiểu Nhi đưa đôi mắt nâu trong veo ngấn lên nhìn anh cái miệng nhỏ chúm chím đáng yêu. Cô là đang làm nũng với anh sao? Đáng yêu chết đi được!!!
Hoàng Thuận đỏ mặt, anh ôn nhu đặt lên má cô một nụ hôn ngọt. Coi như là dỗ ngọt tiểu yêu tinh này vậy!
Tiểu Nhi được anh hôn, cô thích thú đáp lại anh bằng một nụ hôn hết sức lãng mạn và đáng yêu
Rồi cô chui rúc vào lòng anh, hai tay quàng lên cổ anh. Hoàng Thuận yêu chiều nói
– Đi thay đồ thôi.
– Dạ. Tiểu Nhi gật nhẹ đầu. Anh bế cô đưa vào phòng tắm
Khoảng 15 phút sau…
Cả hai rời khỏi phòng ngủ. Tiểu Nhi khoác tay Hoàng Thuận đi xuống phòng khách
Lúc này vị bác sĩ được anh mời đến đang khoanh tay ngồi trên ghế tức giận. Khuôn mặt đen sì như cái đít nồi.
Mỹ Dung ngồi kế anh ta, nở nụ cười ngượng
Thấy Tiểu Nhi xuống, cô nói
– A, Tiểu Nhi xuống rồi sao? Lại đây ăn bánh su kem nè.
– Dạ. Tiểu Nhi nhỏ giọng. Vị bác sĩ đưa khuôn mặt đen lên nhìn anh, tức giận chỉ tay vào mặt nói
– Tên đáng chết nhà cậu, để người ta yên ổn vào buổi sáng không đươc hay sao? Gọi thì ít nhất cũng để tôi Alo một cái chứ!
– Ờ. Anh hờ hững đáp bằng một từ ngữ lạnh băng
Vị bác sĩ lại càng tức hơn, anh ta lấy một hơi thật sâu, hít vào thở ra
Tiểu Nhi ngồi trên đùi Hoàng Thuận, cô nhìn vị bác sĩ, cau mày suy tư
Người này khá quen. Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải
– Anh Phong, bình tĩnh chút đi. Làm gì dữ vậy? Dù sao anh cũng hiểu rõ anh ấy mà. Mỹ Dung nói
Lãnh Nghiên Phong nể tình Mỹ Dung là bạn thân của anh và là em gái của thằng bạn thân, anh thở dài và gật đầu
– Biết rồi.
Tiểu Nhi nằm trong lòng Hoàng Thuận, liên tục cố gắng nhớ xem người này là ai.
Mà Nghiên Phong thấy Tiểu Nhi nép trong người Hoàng Thuận, anh nhướn người lên, cố gắng nhìn khuôn mặt cô.
Hai người nhìn nhau một hồi, chợt Nghiên Phong nhớ ra được điều gì đó, anh ta la lớn
– Đúng rồi, em là cô gái nhập viện vào bảy năm trước do bị thiếu chất nặng nề và bị thương nặng đầy mình không?
Tiểu Nhi cau mày khó hiểu, chợt cô cũng nhớ ra anh là vị bác sĩ lần đó, liền gật nhẹ đầu
– Dạ phải
Hoàng Thuận và Mỹ Dung nhìn nhau khó hiểu, anh hỏi
– Hai người…biết nhau sao?
– Biết chứ. Cô gái này vào bảy năm trước nhập viện với thể trạng yếu kém, có thể nói là gần như sắp trở thành cái xác khô đấy. Nghiên Phong trả lời
Hoàng Thuận nhìn anh ta có chút ngạc nhiên, rồi lại nhìn Tiểu Nhi. Trong lòng tự dưng dâng lên một cảm giác bực bội đến khó chịu, anh nói với Mỹ Dung
– Em vào bếp làm cháo cho Tiểu Nhi giúp anh
– Dạ. Mỹ Dung gật đầu rồi xin phép rời đi
– Khám cho Tiểu Nhi. Hoàng Thuận quay sang nói với Nghiên Phong
Anh ta gật đầu rồi bắt đầu khám cho cô. Trong lúc khám, anh ta mơ hồ cảm nhận được cảm giác khó tả này, sự khó chịu khiến lông mày anh nhíu chặt lại
Suy nghĩ một hồi, anh ghi chép vài thứ rồi nói
– Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không?
Hoàng Thuận nhìn Nghiên Phong với vẻ mặt khó hiểu. Chuyện gì lại khiến anh ta không thể nói ra tại đây?!
Không lẽ có gì đó rất nghiêm trọng sao?
Hoàng Thuận suy nghĩ một hồi, anh gật đầu, rồi nói với Tiểu Nhi
– Bé ngoan, ở nhà chơi với Mỹ Dung nhé? Anh đi làm chút việc, chút sẽ về.
– Anh…phải đi thật sao? Tiểu Nhi đưa vẻ mặt đau khổ lên nhìn anh hỏi
– Ừ. Chút anh sẽ về. Hứa đấy. Hoàng Thuận dịu dàng nói
Tiểu Nhi không biết phải làm gì, cô gật đầu, rồi nhướn người lên, bất giác đặt lên môi bạc một nụ hôn
Hoàng Thuận bất ngờ. Nụ hôn này, không ngắn cũng không dài, tuy chỉ là cái chạm môi nhẹ, nhưng anh lại có thể cảm nhận được vị ngọt lịm trên môi cô
Mặc dù rất ít!!!
Nghiên Phong nhìn Tiểu Nhi, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác lo lắng, bất an. Cứ như thể nó sẽ nhanh chóng xảy ra thôi!
Tuy không rõ, nhưng lại…
Thở dài một tiếng, Nghiên Phong đứng lên nói, giọng nói lạnh lẽo
– Đến Season Cafe đi. Tôi đợi cậu
– Ừ. Anh đáp lại. Nghiên Phong liếc nhìn Tiểu Nhi, anh nhanh chóng rời đi.
Mỹ Dung mang cháo lên thì cũng là lúc Hoàng Thuận buông Tiểu Nhi ra, anh nói
– Ở nhà chăm sóc Tiểu Nhi một chút. Lát anh về
– Anh đi đâu sao? Mỹ Dung hỏi
– Ừ. Hoàng Thuận gật đầu rồi lên phòng thay đồ
Mỹ Dung nhìn bộ dạng lo sợ của Hoàng Thuận, cô khá ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cô thấy anh như thế!
Tiểu Nhi nhìn Hoàng Thuận đi lên lầu, đôi mắt nâu cụp xuống, không hiểu sao trong tim lại có chút nhói
Mỹ Dung nhìn Tiểu Nhi, cảm nhận được bầu không khí khá tệ, cô lên tiếng
– Tiểu Nhi, ăn sáng thôi!
– Dạ. Tiểu Nhi gật đầu rồi đi đến ngồi cạnh Mỹ Dung
Cô ngoan ngoãn há miệng ra cho Mỹ Dung đút ăn
Một lúc sau, Hoàng Thuận đi xuống, anh nói
– Đi đây.
Tiểu Nhi không hiểu sao lại thấy lo lắng, cô chạy đến nắm vạt áo anh. Hoàng Thuận nhìn cô, anh dịu dàng nói
– Ngoan, chút anh về. Hứa mà
– Dạ. Anh đi nhớ về sớm nha. Em sợ lắm. Cô nghẹn ngào nói, nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống
– Ừ, anh biết rồi. Hoàng Thuận hôn lên má cô một cái. Rồi anh mang giày rời đi.b
Mỹ Dung đi đến nói
– Tiểu Nhi ăn giỏi nào! Một lát anh Thuận sẽ về mà
– Dạ. Tiểu Nhi gật đầu rồi ngồi kế Mỹ Dung, tiếp tục ăn sáng
Hoàng Thuận lái xe đến quán cafe Season. Anh vừa bước xuống xe thì một đám nữ nhân bu đến, chặn đường không cho anh đi
“- Thiếu gia, em nhớ anh ~~.”
“- Ưng thiếu gia, đi chơi với em đi. “
“- Ưng thiếu gia, anh đẹp quá à ~~. Đêm nay đi với em nha “
“- Ưng thiếu gia, anh muốn gì em cũng sẽ chiều anh hết á ~~.”
Một loạt nữ nhân nói ra những câu khiến anh nổi hết cả da gà. Anh rất ghét mùi nước hoa và sự dụ dỗ của chúng. Nó khiến anh ghê tởm!
Nghiên Phong ngồi trong quán Cafe, thấy Hoàng Thuận đang gặp “rắc rối”, anh bật cười, liền cho người đi ra “dọn” đường.
Hoàng Thuận may mắn thoát khỏi đám phiền phức, anh chỉnh lại quần áo rồi đi vào bên trong
Nghiên Phong chống cằm, giơ một tay lên ý bảo ở đây. Hoàng Thuận đi đến ngồi đối diện. Anh gọi một tách cà phê rồi ngồi dựa lưng vào thành ghế
Đợi phục vụ mang cà phê đến, anh và Nghiên Phong mới bắt đầu cuộc trò chuyện.
– Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao? Hoàng Thuận hỏi
– Phải. Tôi nói xong thì đừng đánh đấy nhé. Nghiên Phong nói
Hoàng Thuận gật nhẹ đầu, bắt đầu lắng nghe.