Những ngày sau đó, Ái Ngọc như người mất hồn. Nó chẳng cười nói nhiều với ai.Anh Phong muốn giải thích cho nó hiểu cũng chẳng có cơ hội. Hễ gặp Anh Phong chỗnào là nó tránh ngay chỗ đó. Nhiều lần hắn cố tình ép nó nói chuyệnriêng thì chắc chắn sẽ bị Minh Khiết can ngăn. Dường như cậu cũng hiểulầm nên đâm ra ghét hắn. Điều này khiến hắn cáu gắt hết cả lên:
– Mày nhiều chuyện quá rồi đấy. Đây là chuyện riêng giữa tao với Ngọc, không liên quan tới mày
– Không liên quan thì đã sao. Tao không bao giờ để Ái Ngọc chịu khổ vì một tên sở khanh như mày.
Minh Khiết bay tới túm cổ áo hắn, gằn giọng. Cậu có thái độ thái hóa ấy cũng thông cảm thôi. Cậu và hắn vốn là bạn chơi thân từ nhỏ. Chưa baogiờ cậu nghĩ Phong là một người đê hèn như thế. Nhưng chuỵên từ chínhông Lã kể ra thì làm sao cậu có thể không tin. Cả Hoàng Thảo cũng tỏtình với hắn rồi. Cậu còn cơ sở nào để xây dựng lòng tin nơi hắn đây.
Dường như sự uất ức đã vượt xa giới hạn chịu đựng, hắn tức tối giựt phắt tay cậu ra, đồng thời dùng hết sức bình sinh mà hét:
– Tất cả là hiểu lầm. Tao từ chối Thảo rồi. Mày bình tĩnh nghe tao nói được không
Cậu nhìn hắn chằm chằm. Đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ. Ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, Minh Khiết lạnh lùng ra lệnh:
– Nói
Hình như cả hai đổi tính cách cho nhau rồi nhỉ? Đành chịu khi hắn đang ở thế bị động như hiện giờ. Lúc này hắn mà dám ra vẻ lạnh lùng, bất cầntrước mặt Khiết, dám chắc cậu khỏi cho hắn gặp Ái Ngọc luôn. Ái Ngọcluôn là nguồn động viên lớn cho hắn. Thế nên khi tình trạng rạn nứt nàycứ kéo dài khiến hắn thật sự mệt mỏi. Phong thở dài não nề, thả mìnhngồi kế cậu và chậm rãi phân trần. Đôi mắt hắn bỗng trở nên sao mà xaxăm.
– Ba tao…)@+%-;4+”(#?&
Có lẽ đây là lần đầutiên hắn chịu tâm sự mọi chuyện sau nhiều rắc rối xảy ra. Dù chẳng giúpích đựơc gì nhưng hắn thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn phần nào.
– Vậy ra mày bị bác ép bắt ép từ hồi hè đến giờ
– Ừ. Vì hình như ông ấy muốn mở rộng công ti.
– Nhưng bây giờ nếu làm hòa được với Ngọc thì hợp đồng kia mày tính giải quyết ra sao?- cậu nhìn hắn lo lắng hỏi
– Sẽ cùng nhau vựơt qua
Một giọng nói thứ ba vang lên làm hai cậu con trai hơi bất ngờ. Mộtgiọng nói mà bao lâu hắn luôn mong chờ. Ái Ngọc bước ra từ một gốc câygần đó. Đôi mắt nó rưng rưng, đỏ hoe. Đôi môi run run cất thành từng lời chẳng mấy rõ ràng:
– Tại sao anh không kể với em. Tại sao lại một mình chịu đựng như vậy?
Hắn nhanh chóng đi tới siết chặt Ái Ngọc vào lòng. Mặt nó áp vào ngựchắn. Hơi ấm phả vào mặt nó, len lỏi đến từng tế bào. Bỗng chốc, nó òakhóc nức nở như một đứa trẻ. Hắn chỉ biết xoa đầu nó và khẽ thì thào vào mang tai:
– Anh ở đây rồi. Chỉ cần bên cạnh em, đau khổ mấy anh cũng chịu được.
Nước mắt lại chảy trên khuôn mặt Ngọc. Nhưng đó là giọt nước mắt củaniềm hạnh phúc. Nhưng niềm hạnh phúc ấy sao mong manh quá khi trước mặtcả hai là vô vàn thử thách phải vượt qua.
– Tình cảm mùi mẫn thế đủ rồi. Giờ thì lo nghĩ xem làm sao để thuyết phục ông Lã kìa
Minh Khiết bỗng nhiên chen ngang phá vỡ hết cả không gian lãng mạn.Thật ức chết với cậu mà.Biết rằng sự thật rất phũ phàng nhưng cậu cũngphải để họ có những phút ngọt ngào lâu một tẹo chứ. Bởi ai biết trướcđược tương lai sẽ ẩn chứa những gì: đau khổ, bi thương, ai oán?
– Tao nghĩ trước hết cần thương lượng với cha con ông Đặng.
– Sẽ chẳng có nguy hiểm gì chứ?- Ái Ngọc nhìn hắn thủ thỉ
– Sẽ chẳng sao đâu. Cùng lắm thì công ti mất cơ hội phát triển lần này. Thời gian còn dài, vẫn còn nhiều cơ hội khác mà.
Có chắc mọi chuyện sẽ ổn chứ ông trời. Có chắc thử thách này cả hai sẽ có thể vượt qua? Âu cũng phải vạn sự tùy duyên.
Như kế hoạch đã định, những ngày sau đó, Anh Phong đã đến gặp cha conchủ tịch Đặng. Nhưng lần nào ông cũng gây khó khăn cho hắn, không chịugặp. Thế nhưng ông không ngờ sự kiên trì của hắn lại khiến Hoàng Thảomủi lòng mà chịu gặp.Điều con gái muốn,ông Đặng dù không thích cũng đành phải chiều theo ý cô
– Cậu muốn nói gì thì nhanh lên. Tôi rất bận
Ông Đặng ngồi bệ vệ trên chiếc ghế sofa tiếp khách. Nhấm nháp tách tràtrên tay, đôi mày ông khẽ nhíu khó chịu. Cũng phải thông cảm cho ông.Với vị trí là một người cha, thấy đứa con gái thân yêu buồn như vậy sao ông không xót, không thương và rồi giận Anh Phong cho kham. Hít một hơithật sâu, hắn cố trấn tĩnh mình và bắt đầu thưa chuyện:
– Sau mọi chuyện, cháu thật sự xin lỗi. Hoàng Thảo là một cô gái tốt. Thế nhưng cháu…
– Cậu đến chỉ để tiếp tục nói những lời đau lòng này?- chủ tịch Đặng tức tối cắt ngang
– Ngoài ra… cháu mong dự án hợp tác giữa công ti bác và gia đình cháu không vì chuyện này mà chấm dứt.
“Cạch”. Chủ tịch Đặng đặt tách trà xuống bàn. Ông nhìn hắn không chớp mắt và đáp lại với giọng đầy thách thức:
– Cậu nghĩ tôi sẽ tiếp tục hợp tác với gia đình cậu lần này? Tôi khôngmuốn con gái tôi liên lạc với cậu trong thời điểm nhạy cảm sau khi bịcậu từ chối.
Ngay từ đầu Anh Phong đã thừa biết câu trả lời. Nhưng vì được ở bên Ái Ngọc, vì danh dự của bản thân, hắn đành chấp nhận.
– Nếu thế cháu cũng đành chịu. Thế nhưng thiết nghĩ trong tương lai, công ti hai bên sẽ không vì chuỵên ở quá khứ mà ảnh hưởng
– Tôi cũng là một người làm ăn cậu Lã à. Tôi sẽ không vì một chuyện cỏn con mà làm những điều bất lợi cho công ti.
Trong giọng nói của chủ tịch Đặng đầy vẻ mỉa mai. Nhưng Anh Phong chẳng mấy bận tâm. Xem như kế hoạch của hắn bước đầu đã thành công. Thật buồn cười. Hắn tưởng hắn đã biết tất cả, nhưng thật sử hắn là kẻ ngu ngơ,không biết gì. Hắn ngỡ hắn đã và đang chuyển sang thế chủ động. Nhưnghắn là quân cờ trong ván chơi số phận thì mãi mãi vẫn hoàn về vị trí ấy.
– Chủ tịch Đặng quả là người rộng lượng
Đáp lại lời khen, ánh chút niềm hân hoan của Anh Phong, chủ tịch Đặnglại nhếch mép cười khó hiểu.Ông đứng dậy, bước tới bàn làm việc. Rấtthong thả, ông mở ngăn kéo, lấy ra sấp hồ sơ và quay lại chỗ ngồi củamình. Vừa đi ông vừa chậm rãi nói:
– Khoan mừng vội đã nào. Việcchấm dứt dự án lần này, đối với tôi chẳng thiệt hại bao nhiêu cả. Nhưngvới tình hình công ti nhà cậu thì e là…
– Ý chủ tịch là gì?
Hắn nhướn mày khó hiểu. Đồng thời xem kĩ từng dòng bản hợp đồng mà ông Đặng vừa đặt trước mặt.
– Việc công ti nhà cậu bị một cú lừa lớn bên Mĩ, cả giới bất động sảnnày, ai mà chả biết. Tiền bồi thường chỉ đang trong quá trình hoànthành, không thể một lúc hoàn lại nhanh chóng. Trong khi đó, ngân hànglại chẳng chịu cho công ti cậu vay vốn khi thấy tình hình tệ hại củacông ti cậu.
Nhấp một ngụm trà cho đỡ khản giọng, ông tiếp tục nói khi khuôn mặt Anh Phong ngày càng biến sắc:
– Thế nên ông Lã đã đến gặp tôi thương lượng. Dự án lần này là để trảsố nợ mà công ti nhà cậu mượn tôi. Đồng thời số tiền lời để cứu vát cổphiếu đang rớt giá của nhà cậu
“Bộp” Xấp hồ sơ rơi xuống bàn. Mọi thần sắc trên khuôn mặt hắn dường như tan biến hết. Những con số hàngtrăm tỉ cứ múa may trước mắt hắn. Vậy ra từ trước đến giờ ông Lã, tức ba hắn vẫn một mình âm thầm chống đỡ. Ông đã nói dối hắn rằng công ti vẫnổn. Và hắn vẫn thờ ơ không quan tâm để dễ dàng tin lời nói dối ấy là sựthật. Hắn quá ngu ngốc. Hắn quá bất hiếu. Hắn chưa từng nghi ngờ trướchành xử lạ của ba mình. Hắn còn bất hiếu bảo ông ham danh lợi. Đầu hắnchợt rối bời. Tai hắn ù ù đi. Hắn như rơi vào một mê cung. Một mê cungkhông lối thoát.