Nhiên ngồi hẳn dậy, lê đôi dép về phía nhà vệ sinh đánh răng sau đó ra ngoài đã thấy trên bàn là hai bát bún cá thơm phức. Anh thấy cô đi ra liền quay người lại, mỉm cười nói:
– Em dậy rồi sao? Đánh răng chưa ăn sáng luôn.
Cô cảm thấy trong lòng xót xa vô cùng, giây phút này cô bỗng muốn quay trở lại như những ngày tháng trước đây. Thế nhưng bây giờ đã không thể nào nữa rồi. Cảm giác chua xót dâng lên đến nỗi mắt cô cay xè, cô gượng cười ngăn cho dòng nước mắt trào ra đáp lại:
– Vâng.
Anh tháo tạp dề, lau bếp thật sạch rồi nói tiếp:
– Được rồi, ăn sáng thôi em.
Cô gật đầu, ngồi vào bàn không dám ngẩng mặt nhìn anh, ăn vội hết bát bún cá. Anh cũng im lặng, chỉ có tiếng leng keng của đũa thìa va chạm vào bát. Bầu không khí ảm đạm đến đáng thương, ăn xong anh liền nhặt bát mang qua bồn rửa. Cô nhìn đồng hồ, giờ đã là bảy giờ liền nói:
– Văn, hôm nay anh không đi làm sao?
Anh lắc đầu:
– Hôm nay là giỗ tổ Hùng Vương cả nước được nghỉ mà, em quên sao?
Cô nhìn lên tờ lịch trước mặt, lúng túng đáp:
– Chắc mấy hôm không đi làm nên em quên mất.
Anh không nói thêm gì, rửa bát xong liền gọi bác Thu sang dọn nhà, sau đó ra ngoài lấy vòi phun rửa sạch xe. Chiếc xe camry đen vốn dĩ bóng loáng, vậy mà hôm nay cô lại nhìn thấy bùn bẩn dính đầy, cô ngạc nhiên hỏi anh:
– Sao xe của anh lại bẩn thế này?
Anh không nhìn cô, mà xoay lưng lại rồi đáp:
– Mấy hôm mưa anh không kịp rửa xe.
Cô gật đầu, định bước vào trong anh liền gọi lại:
– Nhiên, anh để mấy gói cây giống mới ở trên bàn, nếu em thích mang ra gieo nhé. Trời đang đẹp!
Cô nhìn bóng lưng anh, dặn mãi mới ra một nụ cười giả tạo trả lời:
– Vâng, em đi gieo luôn bây giờ.
Nói rồi cô đi vào trong cầm mấy túi hạt giống ra phía sau vườn. Dẫu rằng cô không còn chút tâm trạng nào để mà làm những việc thế này nhưng cô không muốn từ chối mà đúng hơn cô sợ anh thấy những biểu hiện lạ của cô. Cô nhìn ra bầu trời, quả thực hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng vừa đủ, tiết trời lại mát mẻ. Dù sao hôm nay cũng là một ngày dài dằng dặc vậy cứ tiếp tục làm những công việc giết thời gian thế này cho khuây khoả trong lòng. Cô vứt những hạt giống xuống góc vườn, sau đó lấy nước tưới. Bất giác cô nghĩ đến những cây cải ngày hôm qua vừa nhổ sạch, trong lòng bỗng dưng buồn vô hạn, lặng nhìn khoảng đất tơi xốp trong đầu cô lại hiện về ký ức của những ngày mới đến căn nhà này.
Khi ấy cô đã hạnh phúc đến thế nào khi anh mở cánh cửa và chỉ cho cô mảnh vườn này. Thứ hạnh phúc ấy đắt giá đến nỗi giờ có dùng bao nhiêu tiền cũng chẳng thể mua nổi nữa rồi. Không biết cô đã đứng như thế bao lâu, không biết cô đã nghĩ những đoạn ký ức đau khổ hay vui sướng, chỉ biết đến khi bác Thu đã đến nhà cô mới giật mình đi vào. Anh cũng vừa hay rửa xe xong, bác Thu thấy cô vào liền cười nói:
– Cô Nhiên lại trồng rau à?
Cô đáp lại:
– Vâng, bác mới đến ạ?
Bác Thu gật đầu, vừa cúi xuống nhặt rác vừa nói:
– Tôi vừa đến thôi.
Cô không nói thêm gì, nhìn Văn đang lau tay tiến lại gần mình. Cô hơi né người sang một bên, rồi nói:
– Anh xong rồi sao?
Anh không tỏ vẻ hụt hẫng khi bị cô né tránh, bình thản nói:
– Anh xong rồi.
Nói rồi anh đi ra ngoài phía mảnh vườn, cô thở dài, trở lại phòng mở tủ lấy bộ quần áo rồi đi tắm. Cả người cô dính đầy bùn bẩn, tắm xong cô cũng cảm thấy trong người thoải mái hơn một chút liền ra ngoài. Bỗng dưng cô thấy anh đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh này giống trong giấc mơ đêm qua đến vô cùng. Cô cắn chặt môi lên tiếng:
– Em tưởng anh đang ở vườn?
Thấy tiếng cô, anh liền xoay người lại cười hiền lành đáp:
– Anh ra qua chút thôi, em có đói không?
Cô lắc đầu:
– Vừa ăn sáng xong mà, em không đói đâu.
– Hôm trước anh nói đưa mấy cái thông tin của tên Thanh cho anh mà thấy em mệt mỏi anh cũng quên mất. Giờ em đưa cho anh nhé.
Cô bống cảm thấy trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Nhưng cô hiểu, chỉ có anh mới có thể giúp cô đưa tên Thanh vào tù, và cũng chỉ có tự bản thân cô mới có thể trả thù cha con anh mà thôi. Cô đi về phía tủ, lấy chiếc cặp da đưa cho anh rồi nói:
– Đây là toàn bộ những gì em có.
Anh nhận lấy không mở vội mà nhét vào bên tủ của mình, sau đó nói:
– Được rồi, tối anh sẽ xem lại.
Cô không nói gì, lặng lẽ mở ngăn kéo lấy máy sấy tóc, anh cũng không nói thêm gì mà đi ra ngoài. Ngày hôm đó cũng may có bác Thu ở lại đến tận tối muộn, phần phải dọn lại toàn bộ căn nhà, phần phải nấu cơm nên gần như mất nguyên một ngày. Thế nhưng cô lại cảm thấy nhờ có bác Thu mà không khí bớt ngột ngạt hơn rất nhiều. Gần tám giờ tối sau khi ăn cơm xong, anh đưa bác Thu về. Cô trở lại phòng, mở tủ lấy quần áo đi tắm. Bất chợt cô thấy cánh tủ của Văn hơi khép hờ. Từ trước đén nay cô chưa bao giờ đụng vào cánh tủ ấy, phần cô không muốn xâm phạm quyền riêng tư của anh, phần cô cũng cho rằng trong đó không có gì để xem. Thế nhưng giây phút này cô lại rất tò mò, cô mở cánh tủ ra, đột nhiên cô thấy một mảnh giấy rơi xuống. Cô cúi xuống thì phát hiện đó không phải là mẩu giấy mà là một bức ảnh nhỏ liền nhặt lên xem Bỗng dưng cô tái mét mặt, trên bức ảnh là hình ảnh của cô năm bảy tuổi. Bức ảnh được cắt ra từ bức ảnh gia đình cô trong chuyến đi du lịch Quảng Ninh. Tại sao Văn lại có bức ảnh này của cô? Cô lật lại phía sau, đằng sau có dòng chữ rất rõ ràng:
“Lưu Diệp An Nhiên”
“Làng trẻ em Bliar”
Hai dòng chữ hai màu mực khác nhau nhưng nét chữ cùng do một người viết. Trong lòng cô càng cảm thấy sợ hãi vô cùng, thật sự là Văn đã biết cô từ trước đó sao? Cô càng lúc lại càng cảm thấy con người anh đầy bí ẩn, những thứ anh biết về cô quá nhiều. Bức ảnh này rất cũ kỹ, ngay cả dòng chữ cuối cùng cũng mờ nhạt chứng tỏ đã được viết rất lâu rồi. Cô cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở, thật sự anh biết tất cả, thậm chí anh còn đi tìm cô. Cô càng lúc càng tháy nỗi oán hận lớn hơn rất nhiều,giờ cô trong tay anh chẳng khác nào con chim trong lồng. Anh muốn giết lúc nào thì giết, nếu như cô không giết anh trước thì rất có thể cô sẽ là người chết trước. Cô bỗng bật cười xót xa, hoá ra thứ tình cảm bấy lâu nay anh dành cho cô cũng là giả dối sao? Ngày anh nói anh muốn cưới cô cô đã cảm thấy rất khó tin, người như cô có gì để anh cần chứ? Đến ngay cả lần gặp Chủ tịch Minh, gặp Ngọc cô càng cảm thấy cuộc hôn nhân này sao quá dễ dàng như vậy? Ông Lân và Chủ tịch Minh chẳng phải rất thân thiết, Ngọc lại yêu anh nhiều như vậy, xét về môn đăng hộ đối có ai hơn cô ta nữa? Vả lại cô ta còn rất xinh đẹp, cô so với cô ta cũng chỉ như vịt với thiên nga. Càng nghĩ cô càng cảm thấy cuộc hôn nhân của anh và cô rõ ràng có tính toán trước, nếu không không đời nào đứa con gái nghèo khổ như cô có thể bám theo gia đình danh gia vọng tộc như anh. Ngày đó cưới anh, cô còn cảm thấy mọi thứ diễn ra quá nhanh, giờ nghĩ lại thực sự mới thấy có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Cô nhếch mép, tự cười bản thân quá ngu ngốc, càng trách mình, lại càng hận anh đến thấu tâm can. Tim cô bỗng đập rất mạnh, bên ngoài chợt có tiếng mở cổng. Cô vứt bức ảnh vào trong đóng sập tủ lại rồi đi vào nhà vệ sinh tắm qua. Sau khi tắm xong cô liền đi ra ngoài, đúng như cô dự đoán, anh đã về và đang pha sữa. Cô tiến về phía anh rồi nhẹ nhàng nói:
– Văn, anh về rồi sao?
Anh gật đầu nhìn cô cười đáp lại:
– Anh về rồi, em uống sữa đi.
Cô nhoẻn miệng cười, hai má lúm đồng tiền sâu như tăng thêm vẻ xinh đẹp của mình nhận cốc sữa rồi nói:
– Anh đi tắm đi, em uống xong sẽ vào.
Anh hơi ngẩn người nhìn cô, sau đó gật đầu đi vào trong phòng, đợi anh khuất vào trong, cô liền đi về phía bếp, cầm chiếc dao nhọn nhét vào cạp quần. Sau đó đổ cốc sữa bầu vào trong bồn rửa bát rồi nhanh chóng đi về phía giường, anh vẫn đang tắm trong phòng, cô liền lấy con dao để lên đầu giường dưới đệm rồi nhanh chóng nằm lên. Anh tắm xong đi ra ngoài tắt bóng đèn trắng leo lên giường, chỉ còn bóng đèn vàng hiu hắt toả sáng xuống căn phòng. Cô giả vờ nhắm mắt, anh cúi xuống hôn lên môi cô rồi hỏi:
– Nhiên, không dậy đi đánh răng sao?
Cô vẫn không mở mắt, thều thào nói:
– Em ngủ đây, em mệt quá rồi
Anh nằm xuống cạnh cô, nhướn người tắt điện rồi nói:
– Được rồi, em ngủ đi.
Cô không đáp lại, mở mắt nhìn bóng tối xung quanh. Bên cạnh chỉ có tiếng thở của anh, cô cứ nằm như vậy, chỉ cầu mong anh ngủ thật say, trong đầu cô những viễn cảnh tiếp theo cứ dần hiện lên. Cô càng nghĩ càng cảm thấy sự thù hận đã che lấp tất cả mợi thứ, giây phút này không còn gì để mất kể cả là anh, là đứa bé hay chính bản thân cô cô cũng không còn cần nữa rồi.
Đợi đến hơn một tiếng sau, khi cô quay sang lay anh, đã thấy anh không còn lên tiếng, cô mới bật dậy, bật bóng đèn ngủ lờ mờ. Anh vẫn nhắm mắt, cô thử lay anh thêm một lần nhưng tuyệt nhiên không thấy anh có biểu hiện gì liền cúi xuống lấy con dao trên đầu giường nắm chặt.
Cô kèo tấm chăn mỏng ra khỏi người anh, trong lòng gọi tên người mẹ của mình, hướng con dao về phía tim anh dùng một lực đẩy con dao xuống. Thế nhưng, đến giây phút chạm khẽ mui dao nhọn lên áo anh, cô lại ngừng lại. Gương mặt anh vẫn đang ngủ say, đôi môi cong lên nhìn hiền lành đến vô cùng. Cô đau đớn, không dám nhìn thẳng vào gương mặt ấy, bất chợt ném thẳng con dao xuống đất mở cửa chạy ra ngoài sau đó đóng sập lại mặc cho nước mắt lăn hai hàng mà không biết rằng ở trong phòng ngủ cũng đang có một giọt nước mắt lăn dài qua thái dương rớt xuống gối tạo thành một âm thanh bi thương đến tột cùng.
Nhiên ngồi trong xó nhà, bật khóc thành tiếng. Vẫn là cô không thể nào ra tay được với anh dù từng cho rằng bản thân đủ dũng khí mà một nhát xiên chết anh, thế nhưng đến giây phút nhìn anh cận kề sinh tử lại bất lực vứt đi con dao đó.
Cô tự tát vào mặt mình, vừa tát vừa chửi rủa bản thân. Trên đời này có lẽ sự lựa chọn đau khổ nhất chính là sự lựa chọn giữa hiếu và tình.
Cô đưa hai tay lên đầu, bứt tóc đứt thành từng sợi, đau đớn đến nghẹn lòng, không còn chịu được nỗi đau này thêm một giây nào cô bèn lấy điện thoại gọi cho Quân. Đầu dây bên kia nghe tiếng khóc của cô liền hoảng hốt nói:
– Nhiên, có chuyện gì thế? Sao em lại khóc.
Cô nghẹn ngào nói:
– Quân, mai chúng ta lại gặp nhau được chứ? Tôi không chịu được nữa rồi.
Đầu dây bên kia đáp lại rất vội vàng:
– Được! Em giữ bình tĩnh, nghỉ ngơi đã.
Cô gật đầu, lau nước mắt loạng choạng đứng dậy bước vào phòng, Văn vẫn nhắm mắt trên giường, cô nhặt con dao cất lên đầu giường sau đó tắt điện. Thêm một đêm cô thức trắng!
Nhiên nằm bên cạnh Văn, hai hàng nước mắt cứ lã chã rơi. Không dám khóc nấc lên, chỉ nghẹn ngào trong lòng. Giữa thế gian bộn bề chật chội này, cô sống cũng như đã chết rồi. Một cô bé không cha, không mẹ, không tiền tài, không sự nghiệp cố gắng đến mấy cũng không thắng nổi số phận nghiệt ngã. Một mình cô lẻ loi giữa cuộc đời nếu không bấu víu vào những người khác thử hỏi cô phải sống thế nào? Cô bước ra đời khi mới chỉ mười ba tuổi, sống lay lắt trong làng trẻ em rồi tự mình bươn chải đến khi gặp được anh. Thế nhưng oan trái thay, khi cô đã một lòng một dạ với anh lại phát hiện ra thứ sự thật đau thương thế này. Cô còn nhớ anh từng nói hãy cứ dựa dẫm vào anh cả đời, đến bây giờ khi cô hoàn toàn phụ thuộc vào anh thì mới biết mình đã ngốc nghếch thế nào.
Nhiên từng đọc bao nhiêu cuốn truyện, nữ chính mạnh mẽ kiên cường, cô cũng giống như vậy, như bông hoa dại sống được đến giờ phút này. Chỉ tiếc cô không có bản lĩnh như họ, có thể một tay thay đổi cả thế giới. Cô không biết nên trách bản thân không giỏi giang, hay trách phận cô sinh ra đã là một sai lầm chỉ biết càng nghĩ càng thấy đau đớn khôn nguôi.
Không biết cô đã khóc nhiều đến thế nào, trằn trọc bao lâu chỉ biết đến khi trời tờ mờ sáng cô mới chìm vào giấc ngủ.
Đến khi cô tỉnh dậy mặt trời đã chiếu rọi qua cửa kính, người nằm bên cạnh cô cũng đã không còn ở đó.
Cô uể oải đứng dậy, đi đánh răng rồi bước ra ngoài. Trên bàn thức ăn chín đã được đạy trong lồng bàn, cô ngồi xuống mở lồng bàn. Cốc sữa thuỷ tinh hằng ngày đã được thay bằng bình giữ nhiệt, trên thân có nét chữ của anh “Sữa bầu”
Cô bỗng cảm thấy nực cười trong lòng, bất giác xoa tay lên bụng
Cuối cùng cô không còn kìm được nữa, bật cười thành tiếng. Tiếng cười đau đớn chua xót vang vọng lại khắp cả không gian mênh mông. Phải rồi, anh và chủ tịch Minh mong chờ đứa bé này đến vậy. Nếu như cô bỏ nó ắt hẳn sẽ tạo lên sự tang thương trong lòng họ. Không chỉ đau, mà còn là đau đến tột cùng. Hai lúm đồng tiền theo nụ cười tạo thành hai rãnh sâu, thế nhưng cô không biết được rằng nụ cười của cô nó méo mó khó coi đến mức nào, trên khuôn mặt cô nước mắt chảy dài. Cô mở bình sữa, tu ực một hơi, bất chợt ngồi sụp xuống khóc thành tiếng, Hai tay cô buông thõng, từng mũi dao như cứa thẳng vào trái tim cô. Cô vừa khóc, vừa nấc lên:
– Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tại sao lại hại cả gia đình tôi?
Tiếng khóc của cô mỗi lúc một lớn, cô cắn chặt môi mặc cho nước mắt rớt xuống mặn đắng. Nỗi hận thù bỗng giống như một ngọn lửa bùng lên, cô đặt hai tay lên bụng đau đớn lại gào lên:
– Tại sao mày lại xuất hiện lúc này? Tại sao lại xuất hiện lúc này? Quân tại sao anh lại bỏ tôi khiến tôi phải gặp khổ sở thế này…
Cô cứ vừa khóc, vừa lặp đi lặp lại những lời vừa rồi, bất chợt có tiếng cạch cửa, cánh cửa nhà mở ra từ từ chưa kịp phản ứng, đã thấy Văn bước vào, anh ôm chặt cô rồi nói:
– Nhiên, em sao thế? Có chuyện gì sao? Sao em lại khóc? Sao em lại ngồi đây?
Cô bỗng cảm thấy hoảng hốt vô cùng, không biết anh đã nghe được những gì liền nước mắt vội vàng nói:
– Văn, không có gì, em không hiểu sao tâm trạng em rất không tốt. Nước mắt cứ chực trào ra, em không nghĩ có bầu lại dễ xúc động thế này, chỉ nghĩ đến chuyện buồn là em có thể khóc được ngay.
Anh nhìn cô, trong lòng nén lại một tiếng thở dài kéo cô vào gần mình hơn rồi nói:
– Nhiên, em có chuyện gì sao? Nói anh nghe được không? Có chuyện gì vậy em?
Cô nghe mấy lời này, bỗng muốn oà khóc thật to, thế nhưng cuối cùng cũng kìm được lại mà nói:
– Văn, không có chuyện gì cả, thật sự không có chuyện gì cả. Là do em có bầu nên tâm trạng không tốt. Em thật sự không có gì cả. Anh không tin em sao?
Anh nhìn cô, ánh mắt có vài tia đau đớn, bất chợt cười đáp:
– Anh tin em, em nói bất cứ điều gì anh cũng tin
Cô gật đầu:
– Thật sự em cũng không muốn bản thân mình thành ra thế này, em rất sợ em cứ như vậy anh bỏ em quá.
– Không, tại sao anh lại bỏ em chứ! Em có thế này cũng do mang bầu con của anh mà.
Nói rồi anh đứng dậy, quay mặt đi về phía bếp, trong lòng chua xót vô cùng. Hoá ra anh hèn nhát hơn anh nghĩ rất nhiều, hèn nhát đến mức sợ mất cô mà phải im lặng. Anh lấy bát cháo trên bàn đun lại cảm thấy trái tim như có ai bóp nghẹn. Bản thân anh cũng không thể ngờ rằng cô lại thay đổi như vậy, chỉ vì cậu ta trở về mà cô có thể thay lòng đổi dạ đến vậy sao? Anh không dám nghĩ thêm, chỉ sợ chút lý trí còn lại cũng không còn. Anh đun xong cháo, quay sang cũng thấy cô đã ngồi lên ghế. Đặt bát cháo vào bàn, anh ngồi đối diện cô rồi nói:
– Em ăn đi, anh biết tâm trạng em không tốt nhưng em có thể nghĩ đến con một chút mà ăn đi nhé. Anh cũng hỏi bác sĩ rồi, qua ba tháng là sẽ ổn định lại thôi, Cua cũng được ba tháng rồi đấy. Chắc đến tháng thứ tư là em lại bình thường. Anh thật sự rất thương em…
Anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
– Nhiên, anh không hiểu em nghĩ gì, nhưng anh thật sự rất yêu và lo cho em. Ngày trước anh chỉ nghĩ đơn giản có bầu là chỉ chín tháng mười ngày đứa bé lớn dần rồi ra đời. Không ngờ người mẹ lại phải chịu nhiều thứ thế này.
Cô thấy anh nói mấy lời này, trong lòng an tâm hơn, tự cho rằng anh không hề hay biết gì liền cười giả tạo nói:
– Vâng, em đọc trên mạng có nhiều người bình thường rất hiền có bầu vào lại trở nên cáu kỉnh đanh đá. Em thấy em còn ở mức độ nhẹ đấy.
Anh buông hai tay xuống dưới, thở dài nói:
– Hay anh đưa em đi khám thử xem thế nào được không? Có ảnh hưởng đến em bé không?
– Không, anh hâm à. Thay đổi nội tiết ai cũng vậy cả, anh không biết bà bầu mà đi bác sĩ nhiều ảnh hưởng rất không tốt đến em bé à? Sóng siêu âm, rồi những thứ khác nữa đều không tốt cho con đâu anh ạ.
Anh gật đầu, nhẹ nhàng nói:
– Được rồi, vậy từ mai em đi làm đi. Như thế anh mới có thể an tâm được.
Cô nhìn anh, biết rằng nếu mình từ chối chắc chắn sẽ bị anh nghi ngờ, cuối cùng đáp lại:
– Vâng.
Anh không nói thêm gì đợi cô ăn hết bát cháo rồi mới mang đi rửa. Cô nhìn theo bóng lưng anh rồi bất chợt hỏi:
– Văn, nãy giờ em không để ý, sao anh lại giờ về này?
Anh vừa rửa bát vừa nói:
– Anh về lấy tập hồ sơ.
Cô nhìn đồng hồ hỏi tiếp:
– Anh không định đi làm tiếp sao?
Anh úp bát lên chạn rồi đáp:
– Không, thấy em thế này anh thật sự không an tâm mà đi.
Cô cúi mặt nghĩ đến cuộc hẹn với Quân hôm nay liền nói:
– Anh yên tâm đi làm đi, em không sao đây, thật đấy
Anh tiến về phía cô lắc đầu:
– Thật ra hôm nay anh có một cuộc họp, nhưng có lẽ anh sẽ huỷ. Anh không thể để em một mình được.
Cô ngước mắt lên nhìn anh kiên định nói:
– Văn, em cùng anh đi đến công ty cho anh yên tâm nhé. Đừng huỷ cuộc họp, em không muốn vì em mà ảnh hưởng đến anh đâu.
Anh hơi khựng lại nhìn cô, cuối cùng gật đầu nói:
– Vậy được, em vào thay quần áo đi rồi chúng ta đi
Cô gật đầu, vào phòng thay bộ quần áo sau đó nhắn cho Quân một tin rồi xỏ dép đi ra xe cùng anh đến công ty. Anh vừa đến cũng đúng lúc cuộc họp bắt đầu. Anh dặn dò cô ngồi ở phòng chờ anh sau đó đến thẳng phòng họp.
Cô gật đầu, chờ anh đi khuất liền gọi cho Quân.
Rất nhanh chóng anh ta bắt máy rồi kêu cô chờ ở cổng công ty.
Cô lấy túi xách, đi thang máy xuống, rồi ra gốc cây khuất bóng ở gần cổng, mặc chiếc áo chống nắng, bịt khẩu trang để tránh bị soi mói. Chỉ năm phút sau Quân có mặt, thấy cô dù đã bịt kín mít vẫn nhận được ra:
– Sao lại hẹn tôi ở đây?
Cô không đáp, leo lên xe mới nói:
– Đi đã.
Quân không đi đến nhà hàng, hay bất cứ chỗ nào khác mà chở thẳng cô một mạch đến một chung cư cao cấp. Cô thấy anh ta dừng ở cổng liền ngạc nhiên hỏi:
– Sao chúng ta lại đến đây?
Anh nhìn cô đáp:
– Nhà tôi ở đây, đến đây nói chuyện có lẽ tiện hơn.
Cô quan sát toàn bộ toà nhà, quả thật là một khu rất sang trọng bỗng cảm thất trong lòng xấu hổ vô cùng. Người như Quân cũng giống cô chẳng có gì trong tay mà anh ta lại tự mình phấn đấu được thế này, còn cô chỉ biết dựa dẫm vào người khác mà sống, đến ngay cả vấn đề của mình cũng không tự giải quyết nổi. Cô cười nhạt trong lòng, chính bản thân cô còn tự khinh bỉ mình đừng nói đến người khác. Thế nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.
– Đi thôi.
Tiếng Quân kéo cô khỏi dòng suy nghĩ, cô theo anh ta lên trên căn hộ, vừa nhìn đồng hồ vừa nói:
– Quân, anh đã liên hệ bác sĩ giúp tôi chưa?
Anh ta mở khoá căn hộ chỉ vào bộ bàn ghế sofa giữa nhà rồi nói:
– Em ngồi đi đã.
Cô tháo khẩu trang, đi về giữa phòng ngồi xuống, trong đầu cô không còn tâm trạng để suy nghĩ những điều khác liền hỏi lại:
– Anh liên hệ chưa vậy?
Quân rót cho cô cốc nước rồi nói:
– Tôi đã liên hê được rồi, phòng khám tư nhân nổi tiếng nên em yên tâm. Em định lúc nào?
Cô vốn dĩ rất vội vàng, thế nhưng thấy anh hỏi câu này bỗng cảm thấy có chút sững người lại, cuối cùng nghĩ đến mối hận thù lại nói:
– Chắc trong vòng tuần này thôi. Tôi muốn giải quyết sớm.
Quân không dám nhìn cô, trong lòng cũng vô cùng đau đớn. Anh thở dài chua xót nói:
– Nhiên, có phải Chủ tịch Minh có liên quan đến vụ sát hại ba mẹ em năm ấy không?
Cô mở to mắt nhìn anh, mất mấy giây mới định thần được lại lắp bắp hỏi:
– Quân, anh nói sao cơ?
Anh hơi nghiêng mình né tránh cái nhìn của cô rồi đáp:
– Sao em lại hỏi lại tôi? Tôi đang hỏi em cơ mà?
Cô nuốt nước bọt ực một cái rồi nhíu mày nói:
– Anh đã biết điều gì sao? Sao anh lại hỏi tôi như vậy?
Quân lắc đầu đáp:
– Tôi không biết gì cả, tôi chỉ biết duy nhất một chuyện Chủ tịch Minh từng làm ở công ty bố em, sau khi bố em mất được một thời gian ngắn ông ta đã thay vị trí đó. Cũng chính ông ta và Văn là người tìm đến làng trẻ em của bác Ngân để tìm ra em. Còn lại tôi không biết thêm gì, nhưng thấy tâm trạng em, lời nói hành động của em thì tôi suy đoán như vậy thôi. Tôi vẫn mong là không phải như vậy.
Cô run rẩy, từng lời Quân nói ra hoàn toàn đúng, không thể nghĩ anh ta lại biết những điều này, thế nhưng cuối cùng không hiểu cô nghĩ gì mà những điều cô cất giữ trong lòng định chia sẻ với anh ta lại không muốn nói ra nữa. Quân nhìn thái độ của cô, hiểu rằng anh đã đoán đúng. Anh bỗng cảm thấy cô gái này bất hạnh vô cùng, anh đã mong rằng điều anh nghĩ là sai, nhưng giờ phút này anh hiểu rằng cô đang phải chịu đau đớn như thế nào?
Càng nghĩ anh càng chỉ thấy thương cô vô bờ. Một cô gái từ tuổi thơ ấu đã phải chịu biết bao nỗi đau thương tang tóc, giờ lại phải chịu cảnh trái ngang thế này. Nếu là anh, có lẽ anh sẽ không đủ dũng khí mà vượt qua nổi chuyện này, nghĩ lại ngày ấy mẹ anh mất lại càng cảm thấy có lỗi day dứ với cô vô cùng. Giờ này bất kể cô có làm gì anh cũng không thể nào trách cô, hay cảm thấy cô vô lý. Bởi anh hiểu rằng nỗi đau này thực sự quá lớn vượt qua cả tầm chịu đựng của một con người.
– Nhiên, em có cần tôi giúp gì thêm không?
Anh lên tiếng, cô lắc đầu đáp:
– Không!
Anh gật đầu, không muốn hỏi cô thêm nữa, đưa cho cô tấm card visit rồi nói:
– Đây là địa chỉ, em có thể lên mạng tìm thêm. Nhưng tôi muốn xin em một điều được chứ?
Cô nhận tâm card, cười nhạt đáp:
– Tôi có điều gì để anh xin sao?
Anh thở dài nói:
– Đúng vậy, tôi chỉ xin em một chuyện. Có chuyện gì em cũng đừng giải quyết một mình, nói với tôi tôi sẽ giúp em. Và còn điều này nữa, chuyện bỏ đứa bé để tôi đưa em đi. Tôi là người trực tiếp liên hệ bác sĩ, cũng quen biết ông ta nên đưa em đi sẽ dễ dàng hơn. Dù sao đây cũng là chuyện lớn, liên quan đến cả sức khoẻ của em nên em đừng liều mình. Tôi biết em ghét tôi, nhưng coi tôi như một người bạn bình thường thôi. Trước đến nay em cũng đâu có bạn bè nữa, được chứ?
Cô nhìn Quân, rõ ràng đêm qua cô đã không chịu được mà muốn nói với anh những đau thương trong lòng. Vậy mà giờ cô lại không thể nói ra bất cứ một lời nào, mấy câu nói này của anh cũng không khiến cô cảm thấy dễ chịu, càng không cảm thấy cô mệt mỏi vô cùng.
Thế nhưng cô không muốn nói thêm gì, nỗi uất hận cứ thế nuốt vào trong.
Anh thở dài nhìn cô lại nói:
– Nhiên, có gì em cứ nói cho nhẹ lòng.
Cô bấu chặt hai tay vào nhau, có những thứ dù nói ra với cả thế giới này cô cũng không hề cảm thấy nhẹ hơn chút nào. Gánh nặng đè lên hai vai cô rất rõ ràng, thứ gánh nặng này không thể san sẻ cho bất cứ ai. Cô nhắm nghiền mắt đáp:
– Quân, cảm ơn anh nhưng có lẽ nhờ anh đến vậy đã quá nhiều rồi, thế nên các chuyện khác tôi sẽ tự mình giải quyết. Còn chuyện phá thai…
Hai từ phá thai phát ra từ miệng cô bỗng nhiên đầy cay đắng. Cô nắm chặt tay hít một hơi thật mạnh nói tiếp:
– Chuyện đó cứ theo sắp xếp của anh đi.
Quân thở phào, thật lòng anh không muốn mọi chuyện thành ra thế này. Chỉ có điều cô đã kiên quyết thì thà rằng anh lựa chọn cho cô nơi an toàn nhất chứ không muốn cô tự mình đi lựa chọn. Anh không an tâm! Đêm hôm qua thấy cô khóc gọi cho mình, còn ngỡ hôm nay cô sẽ tự mình nói ra hết với anh, nhưng vẫn hoàn toàn là lặng im. Anh hiểu không phải cô không muốn nói, mà thực sự nỗi đau này không thể nào diễn tả bằng lời nói.
Tâm trạng cô rất bất ổn, chỉ nhìn thôi anh cũng thấy cô đang bất bình thường. Mọi lời nói, hành động của cô không còn là cô của trước kia mà nó giống như của một người bị dồn đến chân tường. Cô đang giống như một kẻ sau một đêm mà bỗng chốc hoá điên khùng nhưng sự điên khùng đó bị che lấp bên trong những biểu hiện cười nói bình thản của cô.
Cô ngồi ở đó, nhưng tâm trí thì như trên mây trên gió. Giữa căn hộ lạ lẫm, với người đàn ông cô từng yêu nhưng trong cô giờ đây lại chỉ có hận thù với người đàn ông khác. Có lẽ hận thù của cô rất lớn, đã che lấp đi toàn bộ yêu thương cô dành cho Văn. Vậy nhưng cô hoàn toàn không lý giải được vì sao đêm qua khi định đâm anh cô lại đau đến vậy.
Cô không dám nghĩ thêm điều gì, vốn dĩ cuộc gặp hôm nay của cô và Quân là dự tính khác chứ không chỉ đơn giản chuyện này thế nhưng giờ cô lại cầm nguyên tấm card đút vào túi rồi đứng dậy nói:
– Quân, có lẽ tôi về đây, tôi sợ anh ta nghi ngờ.
Quân không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu đứng dậy cùng cô. Cô lúc này mới sực nhớ liền hỏi.
– Hôm nay anh không đi làm sao?
Anh ta lắc đầu nói:
– Tôi đang thực hiện dự án của Văn nên chỉ ở nhà.
Cô thở dài nói:
– Xin lỗi đã làm phiền anh.
– Đừng nói những lời như vậy, thôi tôi đưa em về công ty.
– Không, tôi bắt taxi đi. Anh ta hình như đang nghi ngờ tôi.
Quân không chèo kéo thêm, đưa cô xuống dưới bắt taxi rồi đi về phía chung cư lái xe đến thẳng công ty Lung Linh. Thật ra ngày hôm nay anh ta vẫn phải đi làm bình thường. Cô lên taxi về đến cổng công ty liền cởi áo chống nắng khẩu trang nhét vào túi xách, sau đó đi thẳng lên văn phòng của Văn.