Hoàng Cung

Chương 34: Phiên ngoại Tứ hôn



– Cái gì?

Tiếng hét thất thanh này phát ra từ nơi mà không ai không biết đến, Sĩ Nghị phủ bộ trực thuộc sự giám chế của hình bộ thượng thư Trần Tam Nguyên.

– Chúc mừng cô gia, hoàng đế đích thân tứ hôn thật là một ân sủng trời ban a…

– Phải đó cô gia, nô tỳ nghe nói tân nương là một tiểu thư lanh lợi hoạt bát, lại còn tài mạo vẹn toàn nữa…

Đám người hầu liên tục xoay quanh Sĩ Nghị đại nhân mà ca tụng những lời chúc mừng. Dù rằng chính bọn họ cũng chưa từng thấy qua đạo thánh chỉ của vua, tất cả chỉ là suy đoán thế nhưng những điều họ nói lại nghe có vẻ rất thật.

– Thánh chỉ ban đến khi nào?

– Bẩm, thánh chỉ là do đích thân Trần thượng thư mang đến, hiện Trần thượng thư đang ngồi tại thư phòng chờ cô gia…

– ………………..

Sĩ Nghị không nói thêm điều gì chỉ xông xông tiến thẳng về phía thư phòng.

– Sĩ Nghị đại nhân làm ta chờ đợi lâu quá rồi…. Mau quỳ xuống tiếp chỉ…

– Không.

Sĩ Nghị kiên quyết lắc đầu, thanh thủ bước nhanh đến trước mặt Trần đại nhân.

– Ngươi nói ta nghe, đây thủy chung là sao?

– Là chuyện lành cho Sĩ Nghị đệ a… Hoàng đế đích thân tứ hôn cho đệ, chẳng phải là….

Bốp

Âm thanh của sự xung đột da thịt ấy vang lên rõ to trong căn phòng vốn dĩ rất yên tĩnh này. Từng vết trảo thủ hằn lên rõ nét trên gương mặt vốn dĩ phi thường anh tuấn của Tam Nguyên đại nhân.

– Vô loại….

Trần Tam Nguyên chưa thể hiểu rõ sự tình gì, nhưng nhìn vào ánh mắt đau đớn của Sĩ Nghị, có thể nhận thấy rằng y đang vô cùng phẫn uất. Nhưng vì sao lại như vậy?

Tam Nguyên đại nhân khẽ mỉm cười như đang tự giễu cợt mình. Nụ cười hàm ý tựa hồ như chua xót ấy thật khiến kẻ đối diện phải đau lòng.

“Ta đánh ngươi…….. Nhưng người bị thương lại là ta….”

– Vì sao chứ?

Sĩ Nghị đại nhân không thể ngăn nổi dòng thủy lưu đang chực chờ tuôn trào khỏi khóe mắt ấy. Vốn dĩ từ trước đến nay chàng là một người cứng cỏi, chẳng thà đầu rơi máu chảy chứ quyết không rơi lệ. Nhưng là vì con người này…

Lần đầu gặp hắn thủy chung là đem lại cho chàng một ấn tượng không tốt. Tuy biết hắn là đại hùng nhân bên cạnh hoàng thượng, nhưng với chàng, càng tránh gần gũi với hắn càng tốt.

Vốn dĩ nhân gian có câu gần vua như gần cọp. Nhưng hắn chỉ bán phần kính sợ vua. Những kẻ như vậy chỉ có hai dạng, một là đặc biệt có tài khiến vua muốn lưu lại, còn dạng thứ hai chính là quỷ kế đa đoan, sủng nịnh vô tội.

Sau lần vào thanh lâu ấy chàng lại còn căm ghét hắn hơn.

Nhưng…

Vì sao lúc nào hắn cũng bênh vực chàng mỗi khi có kẻ muốn xàm tấu cùng hoàng đế về chàng? Hắn còn đích thân đứng ra trị tội bọn tham quan ô lại đã vu cáo chàng không chỉ xử án bất minh lại còn nhận tiền hối lộ của chúng…

Vốn dĩ hắn là thượng quan, chàng dù muốn hay không cũng phải giữ lễ với hắn nhưng dường như hắn chẳng buồn quan tâm đến điều đó. Hắn chỉ quan tâm đến việc tâm trạng chàng vui buồn thế nào?

Hắn luôn quấy rầy mỗi khi chàng cần đến sự yên tĩnh nhưng có những lúc chính sự yên tĩnh nhắc chàng nhớ rằng chàng cần có một tiếng cười trêu chọc của hắn ở bên cạnh.

Hắn tùy tiện hưởng dụng cơ thể chàng, hủy hoại đi sự trong sạch của chàng….

Bỏ đi, dù gì chàng cũng không phải là liệt nữ để nhận trinh tiết bài phong nên…. Chàng cũng không chấp nhất hắn.

Chỉ là… Dường như càng lúc chàng càng cảm thấy hứng thú mỗi khi ở cạnh hắn. Dù rằng lúc nào khi nghe hắn nói câu “Ta yêu ngươi” chàng cũng mỉm cười và tự cho rằng điều ấy thật trẻ con.

Chàng nào biết rằng chính điều trẻ con ấy là điều mà thâm tâm chàng đã từ lâu ân thuận.

Hắn khao khát được nghe chàng đáp lại câu nói ấy nhưng chẳng bao giờ chàng để hắn thỏa mãn, vì chàng biết, gương mặt của hắn những lúc thỏa mãn thật sự rất đáng ghét. Là phi thường đáng ghét mới đúng. Vì những lúc đó, hắn mỉm cười thật hiền, hắn ôn nhu ôm chàng vào lòng mà vỗ về tựa như tiểu hài tử.

Chàng không phải là tiểu nam hài của hắn, chàng cũng có tự tôn của bậc nam tử.

Nhưng vì sao hắn là đại hùng nhân bên cạnh hoàng đế lại không ngăn cản chuyện này? Hắn muốn chàng kết hôn cùng người khác sao?

– Dối trá….. Tiểu nhân………..

Hắn không đáp trả mà chỉ nhìn chàng thật ôn nhu, nhưng hiển hiện sâu bên trong ánh mắt của hắn là một vực thẳm, mà chính chàng đã lỡ chân sa vào.

– Vì sao không ngăn cản?

Chàng vô lực đánh rơi nước mắt của chính mình.

– Hả?

– Vì sao ngươi không ngăn cản hôn sự này? Có phải ngươi đồng ý để ta kết hôn cùng người khác? Từ đầu đến cuối chỉ có ta là ngu ngốc, chỉ có ta là tin những gì ngươi nói….. Được lắm Trần Tam Nguyên, là ngươi không cản, nhưng ta cản. Hoàng đế có ban tử lệnh ta cũng mặc…….. Chỉ có điều ngươi nhớ lấy dù ta có chết ta cũng không tha thứ cho ngươi………..

– Tiểu nương tử của ta à….

– Sàm ngôn….

Một cánh tay vừa định giơ lên thì đã có bàn tay to lớn khác ngăn lại. Sĩ Nghị bị kẻ đối diện khuất phục dễ dàng. Không những thế hắn còn tùy tiện dùng một chút thủ đoạn. Hiển nhiên thân thể yếu đuối hơn nên Sĩ Nghị đại nhân đành chịu thua trước hắn…

– Ngươi đi…. Cổn…..

– Ta không phải vật hình cầu nên chẳng thể nào lăn được….

“Là hắn cố ý hiểu sai… Là hắn cố ý….”

Sĩ Nghị đại nhân hai mắt đỏ hoe nhưng vẫn ngang ngược vùng vẫy.

– Ngoan chút đi mà. Nghe ta giải thích…

– Không….

Sĩ Nghị nhất định lắc đầu không nghe. Để đến khi Tam Nguyên đại nhân cưỡng không nổi trước sức hấp dẫn của mỹ nhân nên đã cúi xuống hôn một cách thô bạo vào đôi môi nhỏ nhắn ấy.

– Ư…..

Cố dùng lưỡi đẩy lưỡi của y ra nhưng khi hai chiếc lưỡi chạm vào nhau tựa hồ như có một luồng xung điện khiến cho chàng tê rần khắp cơ thể. Chàng càng cố gắng chống cự càng tỏ ra chàng quyến luyến đầu lưỡi của y nhiều hơn.

– Ngươi khi dễ ta…. Là ngươi khi dễ ta……..

Lúc này nhịn không được nữa, tiếng khóc bỗng chốc bật ra như một đứa trẻ.

– Ngoan, sao không bao giờ đệ chịu bình tĩnh nghe ta nói cả?

Giọng nói tựa như đấng phu quân đang hờn dỗi khiến Sĩ Nghị bỗng chốc trở nên ngượng ngùng. Để rồi trong thoáng chốc nộ khí trong ánh mắt cư nhiên biến mất đi, chỉ còn lại những ánh nhìn lưu luyến.

– Thánh chỉ này là tứ hôn cho cả ta và đệ, cũng tức là hoàng thượng ban hôn cho chúng ta.

– Cái gì?

Sĩ Nghị không tin vào tai mình nữa, chàng mở to mắt ra nhìn kẻ đối diện.

– Ta há gạt đệ có lợi ích gì?

Có kẻ đang nhìn chàng bằng một ánh mắt âu yếm.

– Ta…… Ta………….

Lúc này hai má chàng lộ hẳn lên vẻ xấu hổ. Chàng nói bừa.

– Ta mặc kệ. Ta không đồng ý lấy ngươi…

– Vậy sao? Vậy là ai nói sẽ hận ta suốt đời? Là ai nói vì sao ta không ngăn cản chuyện hôn sự? Là ai dùng ánh mắt bi thương nhìn ta để rồi lại khóc tựa hồ như một hài tử bị hiếp đáp?

– Chẳng phải ngươi hiếp đáp ta sao? Trước đó ta không bằng lòng trước hôn sự này thì bây giờ cũng vậy…..

Sĩ Nghị đại nhân ương ngạnh nói.

– Được rồi, vậy ta phải làm sao để đệ bằng lòng gả cho ta?

– Ta không gả cho ai hết…. Ta là nam nhân…. Nếu ngươi vẫn ép buộc ta….. Ta sẽ trình tấu hoàng thượng……… Ta sẽ…..

Nhìn ánh mắt mèo con bướng bỉnh ấy, rõ ràng thập phần khiến Tam Nguyên đại nhân khổ sở.

– Thật lòng ta đối với đệ thế nào chẳng lẽ đệ không hiểu? Ta biết có thể đệ sẽ không tin vào ta vì tất cả những gì mà trước đây ta đã làm. Nhưng có một điều chắc chắn rằng ta yêu đệ, chỉ duy nhất một mình đệ. Chẳng lẽ bằng tình cảm chân thành ấy của ta chẳng làm đệ động lòng dù chỉ một chút sao?

Đôi mắt đen tuyền lộ rõ vẻ bi thương.

– Ta….

– Ta nên biết trước rằng đệ sẽ khó lòng chấp nhận hôn sự này….

– ………………..

Tam Nguyên đại nhân mỉm cười như đang tự nhạo báng mình, rồi y nhích người đi và ôn nhu đỡ lấy Sĩ Nghị đứng lên.

“Đây là một con người khác của hắn… Hay là do hắn không còn tha thiết có được ta nữa?”

– Là do ta quá hi vọng. Ta đã tin rằng chỉ bằng tình cảm chân thành của mình, ta sẽ có thể chiếm được tâm của đệ. Nhưng ta hiểu rằng cái đệ muốn không phải như vậy. Chính phản ứng mới nãy của đệ đã làm ta hiểu được, một khi đệ đã không muốn đệ sẽ sẵn sàng làm tất cả để ngăn cản nó. Phải không tiểu Nghị?

– Ta…. Ngươi muốn làm gì?

Sĩ Nghị đại nhân vội nắm chặt lấy tay áo của kẻ đã dọn bước muốn rời đi.

– Ta sẽ xin hoàng thượng rút lại thánh ý này…. Và ta sẽ từ quan.

– Ngươi… Vì sao lại….

– Ta đã từng có những khoảng thời gian rất hạnh phúc. Nhưng tất cả cũng chỉ là mộng, vậy chi bằng hãy để ta tỉnh giấc. Đệ yên tâm, rồi đây sẽ không còn ai nhắc đến cái tên Trần Tam Nguyên này nữa.

– Ngươi…. Ngươi nỡ bỏ ta mà đi sao?

– Biết làm sao được? Ta chẳng thể nào ép buộc đệ yêu ta…. Ta đã muốn giam cầm khổng tước nhưng như vậy y mãi mãi oán hận ta, chi bằng ta sẽ trả tự do cho y.

– ……………

– Ta thành tâm chúc phúc cho đệ.

Gót chân quay đi nhanh chóng.

– Trần Tam Nguyên ngươi đứng lại đó cho ta…

Gương mặt anh tuấn thoáng nở một nụ cười đầy tà ý nhưng hiển nhiên nụ cười ấy không dễ bị ai phát hiện ra được.

– Ngươi làm mọi sự ra nông nỗi này, rồi ngươi nói bỏ là bỏ sao? Ngươi tùy tiện chiếm hữu ta…. Ngươi không chịu trách nhiệm…. Ngươi……… Ô oa…..

Bất chợt có kẻ ôm chặt lấy Trần đại nhân mà khóc tựa như một hài tử bị ức hiếp.

– Ta muốn chịu trách nhiệm đệ không cho, ta bỏ đi đệ cũng không chịu. Vậy chung quy lại đệ muốn ta phải làm sao đây?

Trần đại nhân xoay chuyển người để có thể ôm lấy tiểu hài tử bé bỏng ấy vào lòng.

– Ta…. Ta không cần biết…. Ngươi không được bỏ rơi ta….

– Ta không bỏ, không bỏ.

– Cũng không được từ quan nữa…

– Không từ, không từ.

Tay vừa vỗ nhẹ vào lưng kẻ khóc nhè ấy, tay còn lại âu yếm vuốt ve vùng eo đầy mẫn cảm.

– Ngươi nói cho ta biết…. Chung quy ngươi có thật lòng yêu ta không? Liệu sau này có Ngân Mai hay Tuyết Mai cô nương đến tìm ngươi nữa không?

Giọng Sĩ Nghị đại nhân tựa hồ như một đứa trẻ đang làm nũng.

– Hahaha cái đó là công việc mà tiểu Nghị… Á…..

Cái ngắt đó quả thật rất mạnh tay, lại còn nhằm ngay chỗ hiểm nữa. Quả thật rất độc ác mà…

– Ngươi đi uống rượu hoa mà nói là vì công việc sao?

– Ta đi đến đó để điều tra vài thứ, là công vụ khẩn. Nhưng từ lúc quen biết đệ đến nay có khi nào ta làm việc có lỗi với đệ? Ta biết đệ vốn ghét chốn trăng hoa nên khi đi đến Nhi Hương lầu ta không dẫn đệ đi cùng. Mà vả lại, đệ khả ái như vậy nên thường hay bị kẻ khác chú ý…

– Chẳng phải ta cũng là nam nhân sao? Ngươi đi được thì ta cũng đi được.

“Bây giờ chính ta lại rơi vào cái bẫy của mình….”

– Là tướng công không muốn để nương tử lộ diện giữa chốn phàm phu tục tử đó…

– Ta không cần biết, sau này ngươi đi thì ta cũng đi.

Sĩ Nghị khẽ nói tựa hồ như đang làm nũng. Điều này thật khiến cho Tam Nguyên đại nhân vui mừng. Nhưng khi y vừa định cúi xuống hôn chàng thì ngay lập tức bị chàng ngăn lại.

– Trả lời câu hỏi kia trước đã…

– Câu hỏi nào?

Y xấu xa vấn lại.

– Ngươi không nhớ thì thôi. Sau này chúng ta không còn danh nghĩa phu thê gì nữa hết…

– Nói vậy là đệ chịu làm nương tử của ta rồi sao?

– Con khỉ khô….

– Vậy ta xem như đệ đã đồng ý rồi… Ta thật phi thường cao hứng…

Đôi tay mạnh mẽ bế bổng chàng lên khỏi mặt đất, để rồi chàng ghì chặt tay vào bờ vai rộng ấy mà vấn.

– Ngươi…. Có phải sau này sẽ không bỏ rơi ta nữa đúng không?

– Làm sao ta có thể bỏ rơi tâm can của ta được? Ta yêu đệ, phi thường yêu….

– Dẻo miệng….

Có kẻ đã chịu bật ra tiếng cười.

– Hôm nay nương tử cao hứng như vậy chi bằng chúng ta…

– Không… Ta không muốn…

– Không muốn cũng không được. Ai biểu có kẻ đã làm tâm tư ta rối loạn như vậy. Kẻ ấy đáng bị phạt lắm.

– A…. Sắc lang………

Để rồi tiếng la hét chìm dần nhường lại cho một thứ âm thanh ngọt ngào khác.

…………………………….

– Các ngươi làm tốt lắm. Đây là phần thưởng…

Trần thượng thư liền lấy trong người ra xấp ngân phiếu, để rồi ngài mạnh tay ban thưởng cho những kẻ đã có công hộ chủ.

– Tạ ơn thượng thư đại nhân khen thưởng.

– Tạ ơn đại nhân.

– Tạ ơn đại nhân.

………………..

Lúc này đám người hồi sáng vừa gọi Sĩ Nghị là “cô gia” và tung tin đồn rằng chàng sẽ phải kết hôn với một tiểu thư con nhà quyền quý.

Thì ra tất cả đều là do Tam Nguyên đại nhân bày trò. Quả thật là quỷ kế đa đoan mà.

“Để con mèo cương cường đáng yêu này tự chui đầu vào lưới, ta làm như thế này cũng là phải đạo…”

Có kẻ không những không chút hối hận vì việc mình làm mà còn có phần tự hào nữa. Kì này khổ cho Sĩ Nghị đại nhân rồi.

“Nương tử mệt quá nên đã nghỉ ngơi… Ai da… Sao chỉ mới xa y có một chút đã thấy nhớ nhung đến vậy? Dù gì cũng đã nên phận phu thê rồi, chỉ còn chờ bái đường nữa là đủ… Chi bằng đêm nay ta ở lại để có thể hảo hảo chăm sóc y……”

Có ai cứu lấy con mèo đáng thương này không a?

Phiên ngoại hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.