Đem bộ lễ phục tiến cung cởi ra, Lộ Thương tùy tay mặc vào một thân áo dài, ngồi ở ghế đối diện Tĩnh.
“ Thương… Ta biết là em không vui, chính là ta có khó xử của ta…”
Tĩnh đã đi tới, tay đặt trên vai Lộ Thương, nói:
“ Ta biết”
Ngữ khí Lộ Thương thật bình thản, nhưng vào tai Tĩnh , y lại càng cảm thấy hắn đang giận.
“Không, ta biết em đang giận…”
Tĩnh nhẹ tay vuốt lên cổ Lộ Thương, chân cũng nhẹ nhàng cọ cọ vào mông hắn, đây là cách lấy lòng mỗi khi y đắc tội làm Lộ Thương giận trước đây.
“ Ta thật sự không có” Lộ Thương một phen hất tay y: “ Còn nữa, trên giường không thể giải quyết vấn đề, hôm nay chúng ta làm nhiều lần lắm rồi, ta thật sự rất mệt, ngươi hồi cung ngủ đi”.
“ Em xem, em thật là giận rồi! Ta còn chưa hiểu em sao, nhìn em cùng Lưu Trọng Đường nói chuyện hăng say như vậy, ta biết rõ em đang giận, một bộ cố ý muốn ta ghen mà. ”
Tĩnh vẻ mặt tươi cười đắc ý, Lộ Thương vốn không có gì, bị y nói như vậy thiếu chút nữa nhảy lên
“ Ta cảnh cáo ngươi, Hiên Viên Tĩnh! Ngươi là Hoàng đế là chuyện của ngươi, nhưng mà ngươi đừng có đem cái hậu cung oanh oanh yến yến kia khớp lên người ta. Ngươi cho rằng ta là ai hả, ngươi không che chở ta, ta liền tìm nam nhân khác cho ngươi ghen hả?! Ngươi thật là cái giống chó má xx gì vậy hả?”
Hắn giống như chó bị đốt đuôi, nổi giận đùng đùng gào lên với Tĩnh, trong lòng ủy khuất muốn chết…hắn cả ngày ở trong cái phủ Hầu gia đồ bỏ này đã muốn phát điên, hiện tại cư nhiên còn bị Tĩnh coi như nữ nhân giống nhau, cái đồ nam nhân buồn nôn đáng giận này, y quả thực đánh giá hắn chả ra làm sao.
Yên lặng nghe khẩu khí tức giận của hắn, lập tức biết hắn oan uổng, vội vàng ôm cổ Lộ Thương nói
“ Ta xin lỗi, là vì cùng đám nữ nhân hậu cung dây dưa lâu quá, nhưng lại đem lòng dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử rộng thùng thình của vợ yêu, thật sự là xin lỗi, vợ yêu mau tha thứ cho ta. ”
Tĩnh vốn là kiêu ngạo không ai bằng, lại cùng Lộ Thương yêu nhau đã nửa năm, qua lại dần, ngẫu nhiên cũng bỏ mặt nạ cao quý xuống,cùng hằn nói lời xin lỗi, làm cho Lộ Thương tức khí muốn nôn cũng không được, đành phải trộm ở sau lưng Tĩnh cười trộm sự thay đổi của y.
“ Dù cho là vợ chồng đôi lúc cãi nhau, ta cũng chỉ là vì nhìn bộ dáng đáng yêu của em nên muốn trêu chọc chút thôi mà”
Xem Lộ Thương sắc mặt hơi bớt giận, Tĩnh cư nhiên lại nổi máu trêu chọc hắn, y giống như oan hồn bị Lộ Thương giết chết nên mãi không buông tha hắn vậy.
“ Quên đi, quên đi, lười cãi cọ với ngươi. Lần sau không được đem ta thành hậu cung của nhà ngươi, hôm nay ta mệt quá, ta phải đi ngủ trước”
Lên trên giường nằm, Lộ Thương bày ra một bộ dáng buồn ngủ, ngay sau đó lại bị Tĩnh đặt dưới thân.
“ Thật sự không được a… Ta hôm nay…Hôm nay thật sự rất không được…”
Lộ Thương giãy dụa, muốn bắt cái tay đang sờ loạn của Tĩnh trên người mình.
“ Không thoải mái, chỗ nào không thoải mái?”
Tĩnh hiện tại còn biết hắn vì oan uổn vẫn còn tức giận, một bên hỏi hắn, một bên ra sức khiêu khích dưới thân hắn.
Lộ Thương cố tránh đi môi Tĩnh, nói:
“ Bụng…ta đau bụng… hôm nay thật sự từ bỏ…”
“ Sao lại vậy?”
Chính là xem mặt Lộ thân thân của y quả thực là không ổn, Tĩnh mới dừng tay xem đến hắn.
“ Ngày hôm qua…ngày hôm qua không có tắm rửa mà đi ngủ…”
Lộ Thương nói càng ngày càng nhỏ, mặt cũng đỏ lên.
“ A…vì cái kia ở bên trong, kết quả đau bụng sao?”
Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Lộ Thương vùi trong ngực mình, xấu hổ gật gật đầu.
“ Quên đi,hôm nay cứ thế đi ngủ đi.”
Tĩnh có điểm thất vọng, đứng dậy cởi áo khoác, lại nhào tới trên giường ôm chặt Lộ Thương, hai người dính đến chặt chẽ, cứ như vậy mà ngủ.
Vốn việc này trước đây đã thế, nhưng là kẻ khác không tưởng được thôi, ngày hôm sau cứ thế mà đến, lại đem một khảo nghiệm ác liệt trên cuộc tình vốn không yên bình của hai người.
Mỗi ngày, Lộ Thương trên giường tỉnh dậy đã qua thời điểm Tĩnh lâm triều, nếu không có chuyện này chắc hắn phải suốt ngày ngồi nghĩ làm sao đuổi được cái người dính hơn keo kia đi.
Nhớ tới nhóm Tào Tín đã lâu huynh đệ không gặp mặt, Lộ Thương liền phân phó Tiểu Tang chuẩn bị ngựa, cùng hắn đi ra khỏi nội thành, tìm phủ đệ Tào Tín.
Tĩnh rất có tâm kế , phong cho các huynh đệ của Lộ Thương khi xưa một số chức quan phòng vệ kinh thành và quân hàm, mặt khác lại cho họ tụ cự tại đại viện gần cửa thành, lại khiến bọn họ cùng Lộ Thương bảo trì khoảng cách nhất định.
Mặc dù thời gian này kinh thành không có chiến sự, phòng vệ kinh sư cũng chẳng phải quá vất vả, nhưng là việc vặt bình thường cũng không có ít, phàm là ẩu đả phố phường, tất cả đống lộn xộn này đều là nhờ đến họ quản lý, nhóm Tào Tín thật bận cả ngày… làm lụng vất vả gì đó, cũng không còn hơi bận tâm đến chuyện của Tĩnh mà trước mặt Lộ Thương cằn nhằn vào lỗ tai hắn.
Tới gần chỗ của Tào Tín,đã là lúc gần trưa. Bởi vì cửa sau nha môn là chỗ ở của Tào Tín, cho nên Lộ Thương trước giờ cùng các huynh đệ tụ tập phía sau viện dùng cơm.
Theo hướng mà gã sai vặt chỉ, Lộ Thương đi qua một đường hồ sen nở rộ đầy ý thơ lãng mạn, thấy được các anh em đang ngồi dùng cơm.
“Ai nha, lâu ngày không gặp, các huynh đệ phong nhã hẳn lên, còn dùng cơm ở hoa sen đình sao?”
Nhìn đến huynh đệ lâu không gặp mặt, Lộ Thương căn bản không cản được lòng vui sướng, từ xa đã hô lớn.
“ Trời, đúng là đại ca tới sao?”
Tào Tín là người đầu tiên nhìn thấy Lộ Thương, gã một trận cuốn ào ào như gió bấc, không ngại miệng còn đầy cơm, nhào đến ôm cổ Lộ Thương.
Chúng huynh đệ đồng loạt đứng dậy, mọi người ôm lấy Lộ Thương, cùng nhau cười, cùng nhau vui vẻ, thật lâu mới bình tĩnh lại được.
“ Đại ca, còn không tới ăn cơm? Mau tới đây cùng dùng, mọi người ngồi xuống, cùng đại ca tụ họp đông đủ”.
Quân sư Lưu Thố bình tĩnh hơn, khẽ hạ cảm xúc, nhắc nhở mọi người đừng quá mức xúc động trong tình huống này, hãy bình tĩnh trở lại.
Mọi người lần lượt đi vào chỗ mình, có người mang đến một cái bát, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
“ Mọi người sống ổn chứ?”
Bát nháo nói lớn lên, Lộ Thương mới nhớ ra, đây phải là câu đầu tiên nên hỏi.
Vốn nghĩ chúng huynh đệ ắt hẳn cười ha ha nói tốt, không ngờ tới mọi người đều lập tức im lặng cúi đầu, không khí im ắng thật khiến cho người ta sợ hãi.
“ Như thế nào?” Lộ Thương lập tức cảm giác khẩn trương:” Chẳng lẽ các ngươi sống không tốt ư?”
Một người đang im lặng, thì một thiếu niên chừng mười bảy tuổi tựa hồ nhịn không được lên tiếng: “ Đại ca, huynh không biết…”
Lại một bên bị Lưu Thố cắt ngang :“ Thanh đệ! Đại ca đã đủ phiền rồi, ngươi không cần…”
Lộ Thương vội ngăn tay Lưu Thố,không cho hăn nói gì thêm nữa, vội vàng nhìn chằm chằm quét vào thiếu niên đó :“ Thanh đệ, đệ nói xem. Các ngươi rút cuộc làm sao?”
Trở về đứng bên Tĩnh là quyết định của mình, phải chịu những cảm giác không thoải mái đó, là hắn tự quyết định…nhưng mà nếu liên lụy các anh em, Lộ Thương tuyệt đối không tha thứ cho chính mình.
Lưu Thố còn muốn ngăn Cát Thanh lại, một bên Táo Tín cũng nhịn không được nói ra: “ Đại ca, ta biết tình cảnh của huynh khó khăn, chính là ta thật sự không thể nín nhịn được nữa.”
“ Rốt cuộc có chuyện gì, mau nói cho ta biết! Giấu đầu giấu đuôi thật làm ta lo chết” Lộ Thương một phen nhéo Tào Tín, gấp đến độ đỏ mắt.
“ Còn không phải do tên Tổng đốc kinh thành mới nhậm chức sao?” Một bên Cát Thanh hung hăng nói câu tiếp theo.
“ Đúng vậy, đúng vậy. Hắn căn bản không xem chúng ta là người, mỗi ngày bắt các huynh đệ đi tuần sáu canh giờ, kinh sư mà có chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng phạt đánh, chúng ta mà há mồm liền mắng, động cái gì cũng đánh. Trước giờ chúng ta đều nhẫn, nhưng hắn ngay trước mặt chúng ta vũ nhục đại ca, chúng ta không chịu được”. Bạn đang
Các huynh Äá» khác xem chừng oán háºn chất chứa, Äá»u nói và o.
Có ngÆ°á»i vÅ© nhục mình chÆ°a tÃnh, chÃnh là lấy thân thế Lá» ThÆ°Æ¡ng, khinh dá» huynh Äá» của mình.
â Tiá»n phạt hai ngà y, hắn còn nói Tà o Äại ca giám thá» chúng ta không nghiêm, phạt Äánh Tà o Äại ca hai mÆ°Æ¡i bảnâ Cát Thanh má»t bỠấm ức lã chã nÆ°á»c mắt chá»±c khóc.
â Cái gì?â Lá» ThÆ°Æ¡ng nghe thế nhảy dá»±ng lên ghế, má»t phen nhéo Tà o TÃn â Lại có ngÆ°á»i dám Äánh ngÆ°Æ¡i? Mau cho ta xem, có bá» thÆ°Æ¡ng nặng không?â
â Äừng lo gì, Äừng lo Äại ca, Äại ca! Ta da thô thá»t láºuâ¦â
â Ai uâ¦â Tà o TÃn ngoà i miá»ng thì cứng, bá» Lá» ThÆ°Æ¡ng cuá»n á»ng quần lên, lá» ra vết thÆ°Æ¡ng, á»ng quần chạm và o vết thÆ°Æ¡ng, kêu lên Äau Äá»nâ¦phÃa trên bắp chân rắn chắc trải rá»ng vết máu tụ loang lá», có nÆ¡i Äã phá da, máu tÆ°Æ¡i Äá» sẫm bên trong Äùi, Lá» ThÆ°Æ¡ng nhìn mà mắt cÅ©ng nhÆ° phun ra máu.
â Tháºt con mẹ nó! Ai là m váºy. Mau, Tiá»u Thanh, mang ta Äến gặp tên cái gì kinh sÆ° Tá»ng Äá»c ngu dá»t kia!â
Nhìn huynh Äá» bá» thÆ°Æ¡ng khắp ngÆ°á»i, Lá» ThÆ°Æ¡ng Äau hÆ¡n cả chÃnh mình bá» Äánh, hÆ¡i thá» tá»i phạm lại phả tá»i trên ngÆ°á»i hắn, hắn lại giá»ng nhÆ° nÄm Äó,là m má»t nam nhân mÅ©i Äao tắm máu Äá» sá»ng.
â Äại ca, ngÆ°Æ¡i bình tÄ©nh. Kinh SÆ° Tá»ng Äá»c⦠Kinh SÆ° Tá»ng Äá»c chÃnh là TrÆ°Æ¡ng Tá» Äông! Äại ca Äi chá» rÆ°á»c lấy nhục!â LÆ°u Thô má»t phen kéo lại Lá» ThÆ°Æ¡ng Äang kÃch Äá»ng.
Tuy LÆ°u THá» cÅ©ng Äau lòng trÆ°á»c cảnh các anh em huynh Äá» bá» tra tấn, nhÆ°ng chÃnh là biết Äá»a vá» của Lá» ThÆ°Æ¡ng mẫn cảm, là m sao hắn chá»u Äá» cho Äại ca Äi tìm TrÆ°Æ¡ng Tá» Äông mà không chá» chuá»c lấy cái chết, còn chuá»c thêm nhục nhã.
â Cái gì?â Nghe Äược ba chữ kia, Lá» ThÆ°Æ¡ng cả kinh ngã ngá»i tại ghế.
Vá»n Äang muá»n há»i kinh sÆ° Tá»ng Äá»c vì sao lại Äá»i Äãi vá»i huynh Äá» mình nhÆ° váºy, hiá»n tại tất cả không nói mà Äã rõâ¦các huynh Äá» chá»u khá» sá» Äá»u tại mình, vì TrÆ°Æ¡ng Tá» Äông rõ rà ng Äem giáºn trên ngÆ°á»i hắn trút lên bá»n há».
Hết thảy Äá»u là lá»i của hắn!
Má»i ngÆ°á»i khi á» Lá» ThÆ°Æ¡ng sÆ¡n Äá»u sá»ng tháºt vui vẻ, tá»± do tá»± tại cầu phúc vô biên, chÃnh mình lại Äẩy há» Äến Äá»ng An, hại bá»n há» mất Äi tá»± do, dÆ°á»i trÆ°á»ng cẩu quan kia mà là m viá»c.
â Hắn là cái Äá» xxx!â
Háºn ý rõ rà ng không muá»n nhắc Äến lại cà ng sâu:â Än miếng trả miếng, lấy huyết thay Äá»i cÆ¡ cấu! Hôm nay ta muá»n cho há» TrÆ°Æ¡ng kia biết huynh Äá» Lá» ThÆ°Æ¡ng ta không phải kẻ là chá» có cái vá», ta sẽ là m cho hắn trá» thà nh má»t con cẩu, nếu con cẩu nà y còn dám cắn ngÆ°á»iâ¦hừ, Äừng trách ta Äem cái Äầu chó của hắn ném Äi!â