– Dì Út ơi, ngoại gọi dì vào ăn cơm nè.
Đang loay hoay sắp xếp lại những chậu hoa tết trong vườn, tiếng gọi oang oang của thằng nhóc Bảo làm An Nhiên giật mình, ngẩng lên nhìn gương mặt đỏ au của nó đang nhìn mình cười hì hì, An Nhiên nhăn mặt:
– Làm hết hồn, Út đâu có lãng tai, gọi gì mà to tiếng vậy hử?
Thằng nhỏ gãi gãi đầu:
– Bảo tưởng dì ở xa lắm nên gọi trừ hao.
Bật cười với cái cách nói chuyện rặc mùi “toán học” của nó, An Nhiên tháo găng tay, cốc nhẹ lên đầu thằng cháu:
– Gọi mà cũng có trừ hao nữa hả?!
Hai dì cháu cười khúc khích dắt tay nhau bước vào nhà.
Tính đến hôm nay, An Nhiên đã về nhà hơn một tuần. Cô sử dụng hết tất cả số ngày phép năm của mình để về nhà đón tết sớm với gia đình. Cô cũng muốn dành thời gian phụ mẹ bán hoa vào dịp tết, vì mùa này mẹ và chị gái cô thường làm không xuể. Mỗi năm cô đều để dành phép năm để dùng cho thời điểm cuối năm này, dần dần đã thành thói quen với cô, hôm nay đã là ngày hai mươi chín tết.
– Út nè, con quên nói với Út, hồi trưa hình như là Sếp của Út gọi, nhưng lúc đó khách đông quá thấy Út bận nên con nghe điện thoại.
Đang trong bàn ăn, thằng Bảo vẫn giữ nguyên cái giọng oang oang nói như báo cáo trước cả “hội đồng”. Khi An Nhiên chưa kịp lên tiếng thì nó đã tiếp:
– Chú Sếp đó nhắn là khi nào rảnh thì Út gọi cho chú.
– Sao mà con biết là sếp của dì Út?- Giọng chị Hai châm chọc nhìn thằng nhóc
– Thì tên hiện lên là “Sếp Khó” mờ, con biết đọc chứ bộ- Thằng Bảo hểnh mũi nhìn mẹ tự hào.
Nghe xong câu nói của thằng cháu, An Nhiên suýt sặc cơm.
– Sếp em cũng thiệt tình, người ta về nghỉ tết mà còn gọi làm gì không biết.- An Hy quay sang nhìn An Nhiên giọng có vẻ bất bình giùm em gái.
An Nhiên cười giả lả:
– À, chắc là… sếp định chúc tết đó mà, ha ha.
– Sếp con cũng có lòng quá, chưa tết mà chúc đã gọi điện chúc tết sớm vậy sao?
Mẹ cô lúc này cũng lên tiếng, An Nhiên nhìn mẹ cười khoả lấp:
– Dạ, hì hì.
An Nhiên khẽ thở phào,may là cô không lưu tên thật của Gia Hào, chứ không chắc giờ nhờ phúc của thằng cháu “thiếu tâm lý thừa tài lanh” này mà cô bị mẹ và chị gái “truy sát” mất.=.=”
Buổi tối, sau khi phụ mẹ thu dọn vườn hoa, tắm rửa xong An Nhiên lười biếng thả mình xuống giường, tay với chiếc điện thoại để trên bàn trang điểm, cô mỉm cười nhìn số điện thoại của Gia Hào.
Một tuần trước…
– Đợi hai hôm nữa anh về cùng em.
– Em về một mình được mà, không phải anh còn công việc cần giải quyết sao.
Nhìn vẻ mặt không vui của Gia Hào, An Nhiên mỉm cười lay nhẹ tay anh:
– Không cần lo cho em đâu mà.
Gia Hào quay sang nhìn cô đăm đăm, ánh mắt anh như muốn nhìn thấu vào tâm can cô:
– Không có anh thì Thục Quyên cũng sẽ không sao, tại sao em lại muốn anh ở bên cạnh cô ấy chứ?
Không bất ngờ trước câu hỏi thẳng thắn của Gia Hào, cô biết Gia Hào là người dứt khoát, một khi anh muốn làm gì thì sẽ kiên định với quyết định của mình. Nhưng… An Nhiên không thể vờ như không có chuyện gì, cô biết Gia Hào cũng vậy, mặc dù anh luôn tỏ ra lạnh lùng không quan tâm, nhưng nếu Thục Quyên thật sự xảy ra chuyện anh cũng sẽ không tránh khỏi day dứt và tự trách bản thân mình. Cho dù Đình Tuấn không đến gặp thì lương tâm của cô cũng không cho phép bản thân mình biến thành kẻ vô tâm xấu xa như vậy. An Nhiên vòng tay qua lưng Gia Hào vùi đầu vào ngực anh:
– Gia Hào, để từ bỏ và quên người mình từng yêu sâu sắc không phải là điều dễ dàng, anh và em đều rất hiểu điều đó mà. Anh hãy cho cô ấy thêm thời gian.
– Vậy thời gian của em, của chúng ta thì sao?
– Em chờ giỏi lắm,anh không thấy sao?- An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh cười tinh nghịch.
Gia Hào đưa tay nâng gương mặt bầu bĩnh của cô kề sát gương mặt anh:
– Nhưng..anh thì không giỏi lắm đâu.
Anh cúi xuống áp đôi môi nóng ấm của mình lên chiếc miệng nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô. Sau một thời gian được Gia Hào “huấn luyện” thì An Nhiên đã biết chủ động đáp lại những nụ hôn của anh, nhưng có một điều là mỗi lần như thế cô lại quên đi tác dụng của chiếc mũi của mình =.=”, khi Gia Hào rời môi cô thì cô lại thở hổn hển:
– Em.. lại quên thở nữa hả?- Giọng Gia Hào nghi ngờ pha lẫn châm chọc.
Lúc này An Nhiên thật sự muốn “đấm” vào gương mặt đang đắc ý kia:
– Anh nói thật đi, trong mười năm qua anh đã quen bao nhiêu cô rồi, hả? Em thấy anh “kinh nghiệm” lắm đó.
Phì cười với vẻ mặt giả vờ giận dỗi ghen tuông để đánh trống lãng của An Nhiên, Gia Hào bẹo má cô cười “gian xảo”:
– Anh thông minh như vậy, cần gì phải quen nhiều mới có kinh nghiệm chứ, ngốc thật.
An Nhiên nhăn mặt nhìn xéo Gia Hào:
– Gia Hào, anh đúng là ông chúa của chúa tự phụ.
– Ha ha ha, em đúng là biết cách đề cao anh.
Gia Hào cười sảng khoái đáp trả lại câu nói mỉa mai của cô, đúng là cô không thể nào cãi lại cái miệng của anh, đuối lý cô ngang bướng:
– Lần sau không được sự cho phép của em, cấm được hôn em nữa.
Nói xong cô phụng phịu đứng dậy định bỏ đi để Gia Hào cụt hứng, nhưng cô chưa kịp đắc ý thì đã bị hai cánh tay anh vòng qua vai ôm trọn cô từ phía sau. Mặt anh dụi dụi vào mái tóc đen dài của cô, mũi hít hít ngửi mùi tóc của cô, giọng anh trầm ấm:
– Em về cẩn thận, đến nhà nhớ gọi cho anh.
An Nhiên gật nhẹ đầu, thật kỳ lạ chưa đi mà cô đã bắt đầu cảm thấy nhớ anh rồi…
***
Đang định nhấn phím gọi cho Gia Hào, thì màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi đến, là Đình Tuấn, An Nhiên ngồi dậy nhanh tay nhận cuộc gọi:
– An Nhiên hả?
– Ừm, Nhiên nè, có chuyện gì vậy Tuấn?
Từ bên kia hơi thở có phần gấp gáp và giọng nói ngập ngừng run rẩy của Đình Tuấn truyền đến:
– Nhiên à, chuyện là…..
– Chuyện gì vậy Tuấn?- Trong lòng An Nhiên bỗng dấy lên một sự bất an vô hình, tim cô bắt đầu đập mạnh- Thục Quyên…có chuyện gì sao?
– Không, không, không phải Thục Quyên- Giọng Đình Tuấn bên kia như mếu.
– Không phải Thục Quyên sao?- An Nhiên thở phào, nhưng trấn tĩnh lại thì trong câu nói của Đình Tuấn…lẽ nào..
– Gia Hào…. đang… trong bệnh viện cấp cứu.
Câu nói của ĐìnhTuấn như tiếng sét đập mạnh vào tai của An Nhiên, mọi thứ như lùng bùng trong tai cô, tay cô run run cố cầm chiếc điện thoại trong tay để không bị rớt xuống. Cô không muốn tin vào tai mình, rõ ràng mới lúc chiều Gia Hào còn gọi cho cô và đang đợi cô gọi lại kia mà, cô lắp bắp lặp lại câu nói của Đình Tuấn:
– Gia Hào.. cấp cứu? Tại sao… lại cấp.. cứu?
Lúc này, giọng Đình Tuấn đã bình tĩnh hơn, anh đáp khẽ:
– Vì tai nạn xe….