Edit: TieuKhang
Nơi này là một thị trấn nhỏ nằm gần vùng biên giới Vân Nam.
Đường phố nhỏ hẹp, khu dân cư với những bức tường ngói loang lổ chắp vá, cùng những biển hiệu cửa hàng tạp hóa mọc hàng hàng chen chúc nhau, trên phố thì cứ đi vài bước là bắt gặp đá xanh chất đống nằm ngổn ngang, thỉnh thoảng còn trông thấy vài căn gác được xây bằng ván ép gỗ đỏ đỏ vàng vàng.
Thanh Hà ở nơi này đã hơn nửa năm.
Nhà cô nằm cạnh mép một bờ sông, chính giữa là tòa tháp chuông màu đen, ngôi nhà với bốn vách tường màu trắng, ván cửa được sơn bằng nhiều lớp sơn màu đỏ, trông rất sinh động vui mắt. Đối diện dòng sông nhỏ là những hàng cây hòe cao ngất ngưởng với nhiều cành nhánh rủ sát mặt sông, mùa này đang vào thời kỳ lá rụng, từng phiến lá úa vàng in hình chao lượn dập dờn trên mặt nước.
Hôm nay là thứ Bảy, vốn cô được ở nhà nghỉ ngơi không cần ra ngoài, nhưng vì chuyện kia mà trời vừa sáng cô đã phải rời giường.
Ngồi trên đò một lát rồi đỗ lại ở bến đò cạnh dòng kênh giáp với chợ. Đi qua khỏi đầu cầu là đến đoạn hành lang đi bộ, một bên bờ sông là thành lan can gỗ được chạm trổ khắc hoa, phía bên phải là một dãy quán cóc bán hàng ăn uống nằm sát nhau nối dài uốn lượn, hiện đã có một số quán đang kéo cửa xếp xình xịch để chuẩn bị mở cửa buôn bán.
Sau khi lên bờ, cô cầm địa chỉ nơi cần đến phân tích xem nên đi đường nào.
Ông chủ bán mì bốc nắm mì sợi vừa cán xong để lên bàn hỏi, “Ngài giáo Thanh Hà, cô mua mì hả?”
Ở thị trấn nhỏ sát vùng biên giới như nơi này người có học thức cực hiếm. Vì vậy nên một giáo sư trung học như Thanh Hà cũng được xưng là ngài giáo.
Thanh Hà cười lắc đầu với ông ta rồi đi vào một con hẻm vắng vẻ cạnh tiệm mì. Đêm qua mưa lớn cộng thêm đường sá đầy rêu xanh nên mặt đường hơi trơn và ẩm ướt, đi về phía trước vài bước qua thêm mấy hàng cây nữa thì phía bên phải xuất hiện một vách tường với cánh cửa được làm bằng gỗ.
Thanh Hà do dự một lúc cuối cùng quyết định gõ cửa. Phải đợi thêm một lúc lâu cửa mới được mở ra.
Đứng giữa ngưỡng cửa là một thiếu niên dáng người cao gầy, mặc áo cộc tay cổ hình trái tim màu đen bó sát người làm nổi bật lồng ngực khỏe mạnh cường tráng. Sắc mặt cậu ta hơi tái, da dẻ cứ như quanh năm chôn vùi trong sương tuyết không thấy ánh mặt trời vậy, nhìn lành lạnh không có chút ấm áp nào. Vẻ mặt sâu xa khó đoán đi cùng với cặp lông mày hếch cao, đôi con ngươi đặc biệt đen nhánh thâm sâu, gương mặt rõ ràng tái nhợt nhưng lại mang nét sắc sảo kỳ lạ khó hiểu, tựa như sông núi nước non xinh đẹp giữa bóng chiều tà hoàng hôn.
Đây thật là một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi ư? Bởi vì Thanh Hà phải ráng ngẩng cổ lên để nhìn cậu ta.
Tuy rằng đã thấy qua hình của cậu ta trước đó lúc ở trường học nhưng Thanh Hà vẫn có hơi bất ngờ. Gương mặt này quả thật có thể khiến người khác phái say mê quên cả lối về, thảo nào mấy cô bé nữ sinh trong trường lúc nào cũng bàn luận về cậu ta, cứ đến giờ nghỉ giải lao là chụm năm chụm ba lại rù rì líu ríu không ngớt. Nhưng kể từ khi cô bắt đầu nhận dạy lớp cậu ta thì không thấy cậu lên lớp học tiết nào cả.
“Xin chào, tôi là…”
“Cô giáo Thanh Hà?” Cậu thiếu niên bật cười đồng thời nhanh chóng lia mắt quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi mới lùi lại vài bước vươn tay ra mời cô vào nhà, “Em nhận ra cô.”
“Em biết tôi?” Đổi lại Thanh Hà thấy ngạc nhiên vì cô vẫn chưa chính thức gặp mặt cậu thiếu niên trước mắt này.
Bạch Nhất Ngạn nói, “Cô là cô giáo vừa xinh đẹp lại có học thức cao nhất trường bọn em, từ phương xa đến hồi năm ngoái. Mấy bạn học có nhắc với em nên em mới nhớ kỹ như vậy.”
Thanh Hà bối rối cúi đầu, vô tình để rơi vài sợi tóc rủ xuống vai.
Sau khi vào cửa mới thấy căn nhà bên trong rất lớn, trên giá treo hàng loạt dãy bắp ngô, trên bàn còn đang ngâm đống quần áo trong nước xà bông. Thanh Hà liếc mắt nhìn rồi dịu dàng hỏi, “Em ở một mình sao?”
Bạch Nhất Ngạn thản nhiên gật đầu, nhảy thoắt lại ghế quơ đống quần áo ôm gọn trong tay. Động tác cực kỳ mau lẹ làm cô hoa cả mắt.
Trước khi đến, cô vốn định gặp phụ huynh cậu ta để nói chuyện. Giờ như thế này, làm cô không biết phải mở lời như thế nào.
“Cô giáo khát nước không? Vào uống bát nước nhé.”
Thanh Hà do dự một hồi rồi cũng theo cậu ta vào trong. Từ lúc mở cửa đến hiện tại thái độ của cậu ta đều rất chân thật hiền hòa, điều đó có phần ngoài dự đoán của cô. Cô vốn nghĩ, học sinh cá biệt lúc nào cũng trốn học như thế nhất định sẽ rất khó trị, trong lòng đã nghĩ sẵn đủ các lời lẽ nhỏ nhẹ để khuyên răn, nhưng bây giờ cô lại có cảm giác bất lực mất phương hướng.
Trong nhà rất sạch sẽ, cũng rất sáng sủa.
Vào cửa chính là phòng khách, phía bên trái có hai gian phòng ngủ, một gian có cánh cửa gỗ màu đỏ đóng kín, bên phải là nhà vệ sinh cũng khép chặt, lối đi giữa nối dài xuống sâu bên dưới được xây bằng xi măng, nhìn từ ngoài vào hình như đó là nhà bếp, bên phải cửa ra vào phòng bếp còn có một cánh cửa nhỏ khóa lại bằng thanh sắt.
Nhất Ngạn mời cô vào căn phòng đầu tiên phía bên trái.
Căn phòng vừa phải không lớn không nhỏ, vách tường chung quanh sạch sẽ trắng tinh, dưới bệ cửa sổ sát vách tường có kê một bàn làm việc và giường ngủ, căn phòng sạch và trống trải không giống như có người đang ở.
Thanh Hà vuốt xuôi tà váy dài rồi ngồi xuống ở đầu mép giường.
Bạch Nhất Ngạn ngồi trên chiếc ghế đối diện cô, “Cô giáo tìm em có chuyện gì không?”
Giọng điệu cậu khi nói chuyện rất tự nhiên như đang trò chuyện thông thường, Thanh Hà ngần ngừ nói, “Nhiều ngày rồi em không lên lớp… em có gặp phải khó khăn gì không?”
Bạch Nhất Ngạn nghe xong ánh mắt cực nhanh xẹt qua tia ranh mãnh, sau đó rũ mắt cụp mi im lặng.
Thấy cậu ta không nói gì, Thanh Hà càng suy đoán lung tung… còn nhỏ như thế đã phải sống một mình, không biết cha mẹ em ấy có ở cùng hay không? Cô thấy xót xa thương cảm nhưng không biết làm sao an ủi cậu ta, chỉ đành nói, “Mặc kệ như thế nào, em cũng phải nhất định đến trường, có gì khó khăn thì nói cho cô biết, cô là cô giáo của em, vì vậy bằng mọi cách cô nhất định sẽ giúp em.”
Bạch Nhất Ngạn im lặng nghe cô nói xong, cậu lại tủm tỉm mỉm cười một cách thản nhiên.
Thanh Hà thấy kỳ lạ nên hỏi, “Sao vậy?”
“Không có gì, cảm ơn cô giáo.” Bạch Nhất Ngạn nhỏ nhẹ nói.
Thanh Hà cũng không nghĩ gì nhiều, kế tiếp lại dặn dò cậu một số việc, nhất là nhắc đi nhắc lại thứ hai này cậu nhất định phải đi học, sau đó chào tạm biệt cậu ra về. Nói cho cùng, tuy cô là cô giáo của cậu nhưng tính ra giữa hai người cũng không thân quen gì cho lắm.
Lúc ra cửa, cô bỗng khựng lại đứng ở hành lang, theo bản năng hít hít mũi, có phần không chắc hỏi, “Nhất Ngạn, chỗ của em hình như có đồ gì bị sét phải không, sao cô nghe như có mùi sắt rỉ sét hay sao ấy?” Mà dường như còn có tiếng ‘tách tách’ văng vẳng đâu đó nữa.
Cô nhíu mày nhìn chung quanh xem xét, hai hàng lông mi đen nhánh đối lập với da thịt trắng ngần như tuyết chớp chớp vài cái, còn theo thói quen vuốt một lọn tóc bên má ra chiều suy nghĩ.
Đáy mắt Bạch Nhất Ngạn thoáng qua ý cười sâu xa khó hiểu.
Ban nãy không để ý, giờ nhờ ánh sáng mới phát hiện hóa ra đó là một cô giáo còn rất trẻ mà còn rất đẹp nữa. Hèn gì thằng Vương mập ngồi cùng bàn kia suốt ngày cứ kể lể bên tai mãi, mỗi lần nhắc tới cô giáo này là hai mắt tên nọ sáng rỡ. Nghe nói cô ta đến từ thành phố lớn ở phương Bắc hồi nửa năm trước, không biết lý do vì sao lại chuyển về vùng quê hẻo lánh này.
“Có thể là đường ống thoát nước bị gỉ sét thôi ạ, một lát em sẽ đi xem xem thế nào.” Bạch Nhất Ngạn mỉm cười nói.
Thanh Hà nghe vậy đành thôi, sau đó dặn dò thêm, “Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ xem lại hết những bài tập em bỏ trống trước đó, có gì không hiểu thì liên hệ cô. Tuần sau trường có buổi trắc nghiệm, em nhớ chuẩn bị nhé.” Cô viết lại địa chỉ vào giấy rồi đưa cho cậu, “Cần giúp gì cứ nói với cô, đừng tự gánh một mình. Nhớ thứ hai nhất định phải đi học đó, biết không?”
Bạch Nhất Ngạn lịch sự gật đầu, còn đưa cô ra tận đến đầu ngõ.
Thanh Hà từ từ đi xa, bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại dần khuất nơi đầu ngõ con hẻm. Tính cô xưa nay tương đối bảo thủ, trên người đang mặc váy dài tận đến chân, một màu trắng tinh chỉ điểm xuyết một chút màu tím nhạt ở góc nhỏ tà váy, dưới làn gió thổi hây hây để lộ ra đôi giày xăng-̣đan tết dây, hình ảnh đó tựa như cánh hoa phất phới bay bay trong gió giữa bầu trời trong xanh quang đãng.
Bạch Nhất Ngạn đứng ở ngưỡng cửa nhìn theo cho đến khi bóng lưng cô hoàn toàn biến mất mới từ từ đóng cửa lại đi vào nhà.