Này, Đại Thúc!

Chương 40: Ta tin tưởng hắn



Lại sắp đến Tết Nguyên Đán, Vưu Tư chuẩn bị khởi hành đi Châu Âu đón Vưu ba ba cùng Vưu mụ mụ, Lí Mục đem mọi chuyện phát sinh gần đây đều nói cho hắn.

“Tiểu Lạc, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi, có Mục ca và nhị ca ở đây, ta rất yên tâm, về phần những người đã gây ra chuyện bất lợi cho người của Vưu gia ngươi không cần quan tâm, chúng ta sẽ xử lý”.

“Cám ơn đại ca” Vưu Lạc nhìn Vưu đại ca chân thành nói.

“Cảm ơn cái gì, chúng ta là người một nhà, ngươi lại là em trai chúng ta, chúng ta đương nhiên đều hy vọng ngươi được hạnh phúc, nhị ca ngươi không phải luôn cố gắng bảo vệ hạnh phúc của ngươi sao?”

“Ta biết, tuy ngoài miệng nhị ca luôn nói thực cứng, nhưng nhị ca rất thương ta, Mục ca cũng như vậy”, nói xong nhe răng nháy mắt mấy cái, chỉ khi đối mặt với đại ca, hắn mới có thể bày ra một mặt trẻ con của mình.

“Biết là tốt rồi, về sau đối với nhị ca và Mục ca của ngươi tốt một chút”.

“Đã biết đại ca, biết bọn họ thích đồ ăn đại thúc làm, mấy hôm trước ta đã dặn đại thúc làm một bàn đại tiệc cố ý gọi họ về ăn rồi”.

“Đại ca, hôm nào ngươi đi?” Vưu Ly đi tới ngồi bên cạnh Vưu Tư hỏi.

“Đặt vé ngày mai rồi, ba mẹ đã gọi vài cuộc điện thoại tới thúc giục, bọn họ nói ăn đồ nước ngoài không quen, nhớ món ăn vợ tam đệ làm”.

“Lời họ nói ngươi cũng tin, cái gì mà ăn không quen ở Châu Âu đã bao nhiêu năm như thế, muốn ăn đồ vợ tam đệ làm thì nói thẳng là được lại còn bày đặt quanh co lòng vòng làm gì”.

Vưu Tư cười cười xoa xoa mái tóc mềm mại của Vưu Ly nói với Lí Mục:” Mục, ngươi nhìn xem ngươi đem Tiểu Ly sủng thành cái gì rồi, còn như vậy nữa hắn đại khái đến cả đại ca là ta đây cũng không muốn”.

Lí Mục ngồi xuống kéo Vưu Ly vào lòng:” Tư, ngươi biết là Tiểu Ly sẽ không bao giờ không cần ngươi, huống hồ ta đã đáp ứng ngươi pahir sủng Tiểu Ly để hắn không phải chịu một chút ủy khuất nào, ta chỉ là thực hiện lời hứa của mình, có gì sai sao?”

Vưu Tư vừa lòng gật đầu:” Được rồi, chỉ cần các ngươi hạnh phúc thì tốt rồi”.

“Tiểu Lạc, đến lúc rồi, tiếp tục nữa cũng không có chuyện vui gì xuất hiện nữa, thu lưới thôi”, Vưu Ly tựa vào lòng Lí Mục miễn cưỡng mở miệng.

Vưu Tư buồn cười lắc đầu, Tiểu Ly tâm tính tam chơi còn quá nặng, may mà bên người có Lí Mục dù hắn có gây ra họa gì đi nữa Lí Mục nhất định sẽ thu thập được cục diện rối rắm, cũng may hiện tại Tiểu Ly đã thu liễm rất nhiều nếu không Lí Mục cũng thật là vất vả.

“Ta biết rồi nhị ca, ta chỉ sợ đại thúc sẽ đau lòng, đây cũng là bằng hữu đầu tiên của hắn mà!”.

“Tiểu Lạc, ngươi có thể dùng thật nhiều thời gian để đền bù cho hắn, mỗi ngày đều dành thòi gian ở bên hắn mới là thứ hắn cần nhất”.

“Ân, ta biết rồi”.

“Tiểu Lạc, muốn thử đại thúc nhà ngươi một lần không?” Vưu Ly nháy mắt

“Ân?”

“Tiểu Ly, đừng đùa quá mức, cẩn thận phát hỏa”.

“Đại ca yên tâm đi, ta làm việc ngươi còn không yên tâm sao?”

“Đại ca là đang lo lắng, nếu không có Mục ở đây ta nhất định không quản nổi hai người các ngươi”.

Vưu Ly xoay người vùi vào trong lòng Lí Mục làm nũng:” Mục, đại ca chê em, có phải vì em thực ngốc, cũng không khiến đại ca thích, anh nói xem có phải đại ca không thương em nữa không?”

Vưu Tư nhìn Vưu Ly dở khóc dở cười, may mà đúng lúc này Lý Mộc Nhất gọi mọi người đi ăn cơm.

Vài ngày sau Lý Mộc Nhất nhận được điện thoại của Trần Bân nói là có việc gấp cần gặp hắn, trùng hợp trong nhà hôm nay cũng không có ai, Dương Liễu đưa bọn nhỏ ra ngoài chơi, Vưu Tư đi đón Vưu ba ba Vưu mụ mụ, Vưu Lạc thì đi làm, chỉ mình hắn ở nhà.

Lý Mộc thấy vẫn còn sớm chắc sẽ không muộn giờ cơm chiều liền đồng ý. Lúc Lý Mộc vừa đến nhìn thấy Vưu Lạc đánh Trần Bân đầu óc oanh một tiếng nổ tung.

Lý Mộc Nhất vội xông đến kéo Vưu Lạc ra, sau đó nâng Trần Bân lên:” Ngươi không sao chứ?” mặt Trần Bân đã muốn xanh xanh tím tím một mảng lớn, nhìn không ra bộ dáng.

Trần Bân bám vào tay Lý Mộc Nhất:” Ta không biết vì sao vừa gặp hắn liền lao tới đánh ta, ta đã giải thích ta và ngươi chỉ bằng hữu nhưng hắn không tin sau đó liền động thủ”.

“Ân?” Lý Mộc quay đầu nhìn về phía Vưu Lạc, quần áo bị rách, trên mặt cũng bị trầy da, hắn gạt tay Trần Bân chạy đến bên cạnh Vưu Lạc.

Lý Mộc Nhất cái gì cũng không hỏi, xoa xoa lên chỗ trầy da của Vưu Lạc nhẹ nhàng hỏi:” Có đau không?”

Vưu Lạc lắc đầu:” ta không sao đại thúc, không đau?”

“Vì sao lại làm thế?”

“Không vì sao cả, hắn là thiếu đánh, hơn nữa là hắn tự tìm”, Vưu Lạc hung hăng nói.

“Không thể nói cho ta biết nguyên nhân sao?” Lý Mộc Nhất có chút khổ sở hỏi.

“Đại thúc, ngươi trách ta sao?”

“Trách ta đánh hắn sao?”

Lý Mộc Nhất cúi đầu trầm mặc, vài giây sau lại ngẩng đầu nhìn Vưu Lạc:” Không, ta tin tưởng ngươi nhất định có lý do của mình, ngươi không nói cho ta biết nhất định là vì ta, chỉ là đừng đánh người nữa, đánh người khác thì mình cũng bị đau a, lần sau trực tiếp nói cho ta biết là được rồi, ngươi không thích ta sẽ không cùng hắn gặp nhau, được không?”

Nghe được lời Lý Mộc Nhất, Vưu Lạc vừa lòng nở nụ cười, dang tay ôm đại thúc vào lòng:” Đại thúc, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi muốn chết”.

Lý Mộc Nhất ghé vào lòng Vưu Lạc hạnh phúc nở nụ cười, bất quá hắn không quên ở đằng sau còn có người đang nhìn bọn họ, hắn xoay người lại nhìn về phía Trần Bân.

“Ta thay mặt Lạc xin lỗi ngươi, ta không biết vì sao lại xảy ra chuyện như hôm nay nhưng ta tin tưởng Lạc, nếu hắn làm như vậy nhất định là có lý do của hắn, hắn không thích ta và ngươi gặp nhau cho nên về sau xin ngươi đừng đến tìm ta”.

Trần Bân nhìn Lý Mộc hỏi:” Có phải dù hắn làm gì đi nữa ngươi cũng đều tin tưởng hắn phải không?”

“Đúng vậy”, Lý Mộc Nhất phi thường chắc chắn trả lời Trần Bân.

“A, xem rat a thật sự là thất bại thảm hại a”.

“Ngươi biết là tốt rồi, ta khuyên ngươi đừng có ý đồ gì xấu xa lên người em dâu ta, nếu không Lí Mục nhất định sẽ đuổi giết ngươi”, Vưu Ly cùng Lí Mục từ phía sau đi ra.

Trần Bân nhìn hai người nhíu mày thì thào tự nói:” Thì ra là thế, thì ra mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của các ngươi, ta bất quá chỉ là một nhân vật phụ bị xoay lòng vòng mà thôi”.

“Ngươi biết là tốt rồi, đừng tưởng rằng mình lợi hại, ít nhất ở thành phí này, ngươi không có cửa đâu”, Lí Mục kéo Vưu Ly vào lòng hôn lên mặt hắn. Vưu Ly như vậy luôn là vẻ mặt mà hắn yêu nhất, kiêu ngạo, cao quý, tự cao tự đại, thì ra vì muốn mãi mãi được nhìn bộ dáng này của hắn cho nên mình mới chấp nhận gia tộc hắc đạo, bởi vì có rất nhiều thời điểm gia tốc hắc đạo đã mang đến cho hắn rất nhiều quyền lợi.

“Ha ha, đúng vậy, có Lí gia ở đây dù muốn làm chuyện gì cũng thật không dễ dàng mà”.

Vưu Ly cũng lười để ý đến Trần Bân mà hỏi Lý Mộc Nhất:” Vợ tam đệ, ngươi biết vì sao Tiểu Lạc lại đánh hắn không?”

“Ân?” Lý Mộc nhìn Vưu Ly, dù ngoài miệng hắn đã nói không thèm để ý nhưng thức ra trong lòng cũng rất muốn biết, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến mình.

“Để ta nói cho ngươi, tất cả mọi chuyện đều là do Trần Bân ở phía sau giật dây, chuyện ngươi và Trình Thành “tình cờ” bị Tiểu Lạc bắt gặp và cả chuyện của Tiểu Bắc. Sau khi Tiểu Lạc biết đã phi thường tức giận, cho nên đã hẹn hắn ra ngoài, không nhờ hắn còn cố ý gọi điện thoại cho ngươi, có lẽ hắn không đã không đoán được ngươi tin tưởng Tiểu Lạc như vậy.

“Các ngươi đã sớm biết việc này.” Đây là câu khẳng định.

“Đúng vậy, vào lúc ngươi và Trình Thành gặp nhau đã biết.

“Vậy vì sao không nói cho ta?”

“Vì Tiểu Lạc không muốn, hắn sợ ngươi sẽ đau lòng, Trần Bân xem như là bằng hữu đầu tiên của ngươi, chẳng qua chỉ có ngươi coi hắn như bằng hữu còn hắn vẫn luôn đối với ngươi có ý đồ mà thôi”.

Lý Mộc Nhất lại trầm mặc, hắn đi đến trước mặt Trần Bân, vào lúc mọi ngươi còn chưa phản ứng đã nghe được “Ba” một tiếng, Trần Bân trừng lớn ánh mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình.

“Cái tát này tat hay Lạc đánh ngươi, chuyện ngươi lừa ta, ta sẽ không so đo”.

Quả nhiên người đối với mình tốt nhất chình là Vưu Lạc, dù là chuyện gì cũng đều vì mình lo lắng, vĩnh viễn đều đem mình đặt ở vị trí đầu tiên, nếu không nay mình không hoàn toàn tin tưởng hắn thì không phải hắn sẽ chịu tiếng xấu thay ngươi khác sao, nếu có chuyện như thế xảy ra không biết hắn sẽ đau lòng đến mức nào.

May mắn mình tin tưởng hắn, cho nên cái tát này hắn làm là vì Vưu Lạc. Với người nam nhân yêu mình đến như vậy phải làm thế nào để báo đáp hắn đây?

Lý Mộc Nhất cùng Vư Lạc đều không hỏi cuối cùng Trần Bân sẽ thế nào bởi vì Vưu Ly nói:” Chuyện về sau hai người không cần xen vào”.

Vưu Lạc tin tưởng hắn, Lý Mộc cũng tin tưởng hắn, đã không biết bao nhiêu lần Vưu Ly luôn lấy tư thái cường hãn như vậy bảo vệ tình yêu cho hai người bọn họ, Lý Mộc cảm thấy mình thật may mắn, có một người yêu như Vưu Lạc, còn có một người thân như Vưu Ly.

Đảo mắt một cái năm mới đã đến, hai vị lão nhân Vưu gia đã được Vưu Tư đón về, cuối cùng hai vị đều quyết định sau này liền ở đây không bao giờ đi Châu Âu nữa, khi trời lạnh cùng lắm thì không ra khỏi nhà nữa, kỳ thật Châu Âu cũng chẳng ấm hơn ở đây là bao.

Vưu Lạc cùng Lý Mộc Nhất đi tảo mộ cha mẹ hắn, Lý Mộc đứng trước bộ cha mẹ, nhìn ảnh chụp hai vị lão nhân, có đôi khi hắn nghĩ, nếu ngay từ đầu người hắn gặp là Vưu Lạc có lẽ cha mẹ sẽ không rời đi, có lẽ họ cũng sẽ vui vẻ như gia đình Vưu gia chấp nhận quan hệ của hai người bọn họ.

Vuốt ve ảnh chụp, Lý Mộc chậm rãi mở miệng:” Ba, con xin lỗi, tuy rằng đã hứa với người là không bao giờ tìm nam nhân nữa nhưng cuối cùng con vẫn yêu một người nam nhân, ba mẹ, hắn gọi là Vưu Lạc, xem như là con rể hai người đi, trong nhà hắn có cha mẹ, hai ca ca và một muội muội cùng mấy đứa cháu nhỏ rất đáng yêu, trong đó có một đã trở thành con nuôi của chúng ta, là một tiểu bảo bảo phi thường phi thường đáng yêu, chờ hắn lớn hơn một chút con nhất định sẽ dẫn nó đến cho người xem. Ba mẹ, hắn đối với con phi thường phi thường tốt, mọi người trong nhà hắn cũng đối với con rất rất tốt cho nên, hiện tại con rất hạnh phúc, von hy vọng hai người ở dưới suối vàng nếu nghe được có thể tha thứ và chúc phúc cho con”.

“Ba mẹ, đại thúc đã gọi cha mẹ con là cha mẹ cho nên cho con được phép gọi hai người như vậy. Con chỉ có thể hứa với hai người, con sẽ dành cả đời này để yêu anh ấy, thương anh ấy, sẽ không làm anh ấy chịu một chút ủy khuất nào, xin hai người tin tưởng con, cũng hy vọng hai người chúc phúc cho chúng con, đây cũng là mong muốn của của anh ấy cho nên hai người sẽ không cự tuyệt phải không? Đến thanh minh chúng con nhất định sẽ lại đến thăm hai người” hai người nắm tay nhau xuống núi, bước về phía ánh mặt trời đỏ rực.

Tối đến Lục Diêm rủ mọi người ra ngoài họp mặt, nghe nói Tiểu Ngải ở đấy Vưu Tư liền cự tuyệt, tuy hắn không ngại nhưng Tiểu Ngải lại luôn cố ý trốn hắn, hắn không muốn để mọi người không thoải mái hơn nữa hắn thích ở nhà bồi cha mẹ với lão bà và mấy đứa nhỏ.

Mấy người tụ họp ngoạn đến cao hứng, ngay cả Lý Mộc Nhất cũng uống rượu, thế là lại có chuyện phiền toái, không có người lái xe đưa bọn họ về, Tiểu Ngải liền xung phong nhận việc bởi vì so với những người hắn uống ít nhất.

Tuy là ít nhưng cũng là uống rượu, kết quả là xảy ra chuyện bất quá không có vấn đề gì lớn, chỉ là tong vào đuôi xe, người lái xe kia đã đi tới, Tiểu Ngải vừa thấy xảy ra chuyện rượu cũng tỉnh hơn phân nửa vội vàng xuống xe xem xét tình huống.

Xuống xe gió lạnh thổi vào mặt, Tiểu Ngải hoàn toàn tỉnh rượu chính là trong người lại không thoải mái cảm giác giống như có cái gì đó muốn đi ra, sau đó có người đi đến bên cạnh hắn, không đợi mở miệng người đó đã đỡ hắn, còn hắn thì ói lên người người ta một đống lớn.

Gọi điện cho mọi người đều tắt máy, cuối cùng, Tiểu Ngải đành phải gọi điện cho Vưu Tư bảo hắn lại đây đón Vưu Lạc cùng Lý Mộc Nhất, còn hắn an vị ở ven đường chờ cảnh sát giao thông xử lý, nam nhân bị hắn ói lên người cũng ngồi bên cạnh.

“Cậu không sao chứ?” nam nhân đưa cho hắn một chai nước khoáng, Tiểu Ngải nhận chai nước rồi khoát tay tỏ vẻ mình không có việc gì.

May mắn là ban đêm nên không kẹt xe, một lúc sau Vưu Tư đã tới rồi:” Tiểu Ngải, sao lại thế này? Ngươi có làm sao không?”

“Ta, ta không sao, hai người bọn họ không có việc gì, ngươi đưa hai người họ trở về đi, ta phải chờ kết quả xử lý của cảnh sát giao thông”.

“Ngươi như vậy có thể được không? Không được, ta lo lắng, ta ở lại cùng ngươi chờ kết quả rồi nói sau”.

“Ta thật sự không sao, hai người bọn họ như vậy nên lập tức trở về thì hơn”.

“Nhưng còn ngươi…”.

“Ta cũng tỉnh rượu rồi, không có việc gì, cũng không có chuyện gì lớn, một lát nữa là có thể xong rồi, ngươi đưa hai người về nhà trước đi, lúc chị dâu say rượu hình như có thói quen không tốt lắm, một lát nữa mà nháo lên sẽ rất phiền toái” Vưu Tư nghĩ nghĩ thấy cũng phải xoay người đem hai người kia đến xe của mình.

Lại đến bên cạnh Tiểu Ngải vỗ vỗ lưng hắn:” Có chuyện gì liền gọi điện cho ta”.

“Được, ta biết rồi”, nhìn xe Vưu Tư đi xa, Tiểu Ngải ngồi xuống đất khóc lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.