Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình

Chương 39: Giường rất mềm



Kỷ Khai Thành cứ như vậy mà bị ngược rời đi.

Phó Ngàn Tư buông cánh tay của Kỷ Hàn Trình,nói với anh: “Em còn phải làm việc, anh có thể tìm một quán cà phê ngồi nghỉ một lát.”

Kỳ thực còn khoảng hơn một giờ nữa mới đến thời gian tan tầm, để tránh Kỷ Hàn Trình chờ đến mức nhàm chán, Phó Ngàn Tư còn vì anh mà suy nghĩ giúp anh nơi đi.

Hai người ở gần một hồi lâu, hiện tại môi Phó Ngàn Tư vẫn còn đỏ bừng, trong mắt còn có chút hơi nước. Sóng mắt di chuyển, có một loại quyến rũ cực mê người.

Kỷ Hàn Trình nắm tay cô: “Nhớ rõ như vậy sao?”

Phó Ngàn Tư sững sờ, vốn dĩ cô muốn nói quán cà phê ở dưới lầu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của anh, cô đột nhiên hiểu ra điều gì đó — thì ra là anh đang hỏi câu cô ấy nói với Kỷ Khai Thành.

“Không thích cô thân thiết với người đàn ông khác” là lời nói Kỷ Hàn Trình nói với cô khi hai người vừa mới kết hôn không lâu lúc hồi Kỷ gia.

Phó Ngàn Tư vốn dĩ không nhớ rõ lắm, nhưng lại không biết tại sao mình lại nói với Kỷ Khai Thành như vậy.

Phó Ngàn Tư hừ hừ, hợp tình hợp lý mà nói: “Bởi vì em có một trí nhớ tốt.”

Sau khi nói xong, cô còn thản nhiên đối diện với Kỷ Hàn Trình, chỉ tiếc là vẫn còn có chút chột dạ, không thản nhiên được vài giây đã nhanh chóng rời đi.

Kỷ Hàn Trình nhìn theo bóng lưng của cô bất đắc dĩ mà bật cười.

– –

Bởi vì cẩu Kỷ không biết phân biệt tình hình mà cố ý chọc giận, Phó Ngàn Tư đặc biệt ghi hận trong lòng.

Đến thời gian tan sở, Phó Ngàn Tư cố tình dọn dẹp thật lâu mới chịu ra khỏi cửa, hơn nữa ở trong lòng còn lên kế hoạch,sau khi trở về nhất định phải làm dì Trương dọn dẹp lại thư phòng một chút.

Khi đến quán cà phê ở tầng dưới, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ Phó Ngàn Tư tìm được góc vị trí Kỷ Hàn Trình đang ngồi, ở nơi đó thậm chí còn thấy được đối diện Kỷ Hàn Trình còn có Mạnh Cảnh.

Quán cà phê lúc này không có người, rất yên tĩnh và chỉ có tiếng piano nhẹ nhàng được phát trên những chiếc loa gắn trên tầng, thậm chí, trong không khí lúc này còn có một mùi hoa oải hương nào đó thoang thoảng quanh đây.

Kỷ Hàn Trình đang nhìn vào chiếc máy tính bảng, đeo kính gọng vàng và mặc một bộ vest màu xám nhạt, nhìn từ xa vừa văn nhã lại vừa tự phụ.

Mạnh Cảnh hình như đang báo cáo điều gì đó, đặc biệt vô cùng nghiêm túc.

Rõ ràng là nơi để thư giãn đầu óc nhưng lại bị hai người ép buộc biến thành không khí nơi phòng họp.

Phó Ngàn Tư không hiểu sao lại muốn bật cười thành tiếng, cô đi giày cao gót đến, Mạnh Cảnh đứng dậy và hơi cúi đầu: “Thưa phu nhân.”

Cô ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hàn Trình: “Hai người đang nói về chuyện công việc sao?”

Mạnh Cảnh dùng ánh mắt xin chỉ thị từ Kỷ Hàn Trình, anh phất tay bảo anh ta tiếp tục.

Phó Ngàn Tư nghiêng đầu nhìn vào máy tính bảng của anh, tất cả đều là báo biểu chứa đầy số liệu tiếng Anh dài ngoằng.

Cảm thấy chính mình như bị thôi miên bởi những số liệu đó, tiện tay bưng tách cà phê đang đặt trước mặt Kỷ Hàn Trình uống một ngụm, đắng đến mức phải nhíu chặt mày.

Đột nhiên cô nhớ lại có một ngày kia, khi cô mang đề thi đến lớp tìm cẩu Kỷ, lúc đó anh cũng đang giải đề, trên bản nháp cũng tràn ngập các loại ký hiệu mà cô xem mãi không hiểu.

Cô và Kỷ Hàn Trình dường như chưa bao giờ ở cùng một thế giới, thậm chí sở thích của hai người cũng rất hiếm khi giống nhau nhưng lại có thể thích nhau như thế này.

Phó Ngàn Tư cong môi cười cười, cúi đầu mở di động, vô tình thấy được Kỷ Khai Thành gửi một lời mời bạn tốt với cô trên WeChat với nội dung: 【 Chị dâu, em muốn báo cáo 】

Cô bất giác nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Hàn Trình.

Và dường như anh cũng phát hiện ra điều đó cho nên mới nhẹ nhàng nắm lấy tay cô phía dưới bàn.

Mạnh Cảnh ngồi ở phía đối diện thiếu chút nữa trợn tròn mắt mất trí.

Phó Ngàn Tư biết Kỷ Hàn Trình hiểu lầm cũng không giải thích, tay trái cứ mặc để anh nắm, tay phải nhấn hai chữ “Đồng ý”.

Qua vài giây, Kỷ Khai Thành liền gửi đến một tin nhắn: 【 Chị dâu, tuy rằng chị và Tứ ca đối xử với em rất tệ bạc nhưng bởi vì em là một người đàn ông vô cùng rộng lượng, chuyện hôm nay em sẽ thành thành thật thật mà bỏ qua cho hai người】

【 Nếu chị có thời gian rảnh hãy tìm thử trong ví, túi áo khoác hoặc ngăn kéo trong thư phòng gì đó, nhất định sẽ vô cùng bất ngờ 】

【 Điên cuồng ám chỉ.jpg】

Phó Ngàn Tư xem đến mức chính mình không hiểu ra sao.

Kỷ Khai Thành cái người này thật là không biết lựa trọng điểm để nói, trực tiếp nói ra cái gì bất ngờ không phải tốt hơn sao, hơn nữa cung cấp phạm vi rộng như vậy làm gì?

Vì vậy cô dứt khoát hỏi: 【 Cái gì bất ngờ? 】

【 Đó là thứ có thể khiến Tứ ca mất mặt nhưng lại làm người ta rất vui vẻ 】Kỷ Khai Thành còn giả bộ bán tính bán nghi.

Phó Ngàn Tư: 【 Anh ấy là Tứ ca của cậu, cho nên cậu có chắc là mình đang bán đứng anh ấy không? 】

Kỷ Khai Thành nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: 【 Anh ấy đứng trước một người đang bị thất tình không ngừng khoe ân ái như vậy mà là người sao? 】

【 Em muốn cho anh ấy biết, ngược cẩu, cẩu cũng sẽ phản kháng! 】

– –

Bởi vì lần này Kỷ Khai Thành anh dũng phản kháng cho nên trên đường về nhà,Phó Ngàn Tư vẫn luôn nghĩ, Kỷ Hàn Trình rốt cuộc đã giấu cô cái gì mà đến nay vẫn không chịu nói cho cô biết.

Khi họ rời khỏi quán cà phê, Mạnh Cảnh không đi cùng họ, Kỷ Hàn Trình tự mình lái xe, Phó Ngàn Tư ngồi ở ghế phụ, bởi vì đang gặp một vấn đề nan giải cho nên so với ngày thường cô trầm mặc hơn một chút.

Sau khi vào nhà, lực chú ý của Phó Ngàn Tư mới bị kéo trở về. Bởi vì cô phát hiện dì Trương hôm nay cư nhiên lại không có chuẩn bị cơm, mà Kỷ Hàn Trình lại cởi áo khoác, thong thả ung dung mà xắn tay áo sơmi.

“Anh định làm cơm sao?” Cô cảm thấy điều này rất mới lạ.

Không phải không tin tưởng anh mà là để một nhân vật cao quý như Kỷ tổng xuống bếp, nhìn sao cũng cảm thấy có chút không khỏe.

Kỷ Hàn Trình chỉ “Ừm” một tiếng: “Không phải em nói muốn ăn hay sao?”

Phó Ngàn Tư lúc này mới nhớ tới chính mình mấy ngày hôm trước làm nũng với anh, nói rằng cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ và rất muốn ăn một bữa tối tình yêu với anh, thậm chí còn nói rằng những đồng nghiệp khác đều có ông xã mang bữa trưa tình yêu đến và chỉ có cô là không có…… Vân vân.

Thì ra anh vẫn luôn nhớ kỹ.

Phó Ngàn Tư cười trộm trong lòng, giả bộ nghiêm túc nói với anh: “Nhưng thư phòng vẫn phải ngủ, anh đừng nghĩ dùng cái này đã mua chuộc được em,đúng, em phải bảo dì Trương nhanh chóng chuẩn bị — thư phòng không có giường, làm sao đây, anh phải chịu ấm ức ngủ dưới đất mất rồi.”

Kỷ Hàn Trình bật cười: “Nhưng đệm phải mềm một chút.”

Thật là rất biết hưởng thụ, Phó Ngàn Tư đối với những lời này không nói đồng ý hay không đồng ý đã xoay người đi tìm dì Trương.

Dì Trương nghe tiên sinh muốn ngủ dưới đất trong thư phòng, phản ứng đầu tiên chính là hai người cãi nhau, đang muốn khuyên nhủ họ hai câu, nhưng xem thái độ của phu nhân nhà họ hình như không giống lắm.

Cuối cùng chỉ có thể kết luận ra đây là sở thích tình thú vợ chồng trẻ, dựa theo sự phân phó mà đi trải giường chiếu.

Sau khi hoàn thành, Phó Ngàn Tư còn đặc biệt đi qua nhìn xem một lần,lúc này mới cảm thấy khá vừa lòng.

Cô ngồi xuống thử, cảm giác cũng không phải quá mềm, vì vậy lại kêu dì Trương bỏ thêm một tầng chăn lót ở dưới đệm.Sau đó mới đi vào phòng ngủ, đem gối đầu của Kỷ Hàn Trình xách ra và ném nó ở đó.

Đột nhiên trong lòng còn cảm thấy rất vui vẻ.

– –

Lúc Phó Ngàn Tư xuống lầu, Kỷ Hàn Trình đang bắt đầu thái rau.

Cô lê dép qua đó, đôi tay chống ở thành bếp: “Kỷ Hàn Trình, giường em đã giúp anh chuẩn bị tốt.”

Kỷ Hàn Trình “Ừm” một tiếng, cả người cao lớn đĩnh bạt, hơi hơi cúi đầu, ngón tay trắng nõn thon dài cầm dao, vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp.

“Anh thật sự muốn ngủ thư phòng sao?”

Kỷ Hàn Trình ngước mắt lên cười khẽ: “Luyến tiếc?”

“Em mới không có” Phó Ngàn Tư lập tức phủ nhận, cô khoang tay xoay người đưa lưng về phía anh “Chỉ là sợ anh đột nhiên đổi ý.”

Một lúc sau, cô quay lại và nhìn anh đang nấu ăn một cách nghiêm túc.

Hoá ra Kỷ Hàn Trình thật sự biết nấu ăn.

Phó Ngàn Tư nhìn anh bận rộn, ở bê cạnh cũng không quên đặt câu hỏi: “Kỷ Hàn Trình, anh học nấu ăn từ khi nào thế?”

Kỷ Hàn Trình trả lời: “Khi ở nước ngoài.”

Phó Ngàn Tư “Ồ” một tiếng, tự mình nghĩ ra cảnh Kỷ Hàn Trình thuê một căn hộ và phải tự nấu ăn. Không hiểu sao lại cảm thấy anh có chút đáng thương.

Vì vậy cô đã vươn tay về phía một bó rau xanh nhỏ: “Vậy thì để em giúp anh rửa sạch.”

Thịt phải rửa sạch mới thái miếng vừa ai.

Rau xanh thì…… Miễn cưỡng cũng ổn.

– –

Bởi vì trong lúc nấu ăn ngửi thấy được mùi rất thơm cho nên Phó Ngàn Tư đối với bữa tối hôm nay của hai người có chút chờ mong.

Sau khi món cuối cùng được mang lên, Phó Ngàn Tư còn cầm di động tìm một góc độ tốt để chụp ra một bức ảnh, thậm chí cô còn cố ý chụp trúng tay Kỷ Hàn Trình sau đó phát lên vòng tròn bạn bè.

Hương vị của các món ăn đã không phụ lòng mong đợi của cô.

Phó Ngàn Tư là người rất kén ăn, không ăn hành lá, gừng, tỏi, nội tạng động vật hoặc các loại rau có mùi thơm như cần tây,….

Ngay cả khi ăn đồ ăn vặt, cũng phải có cách làm cụ thể, chẳng hạn như khoai tây nhất định phải cắt nhỏ hoặc thái lát, cà chua khi nấu chín phải giữ được hình dạng ban đầu,….

Cho nên Kỷ Hàn Trình đã sử dụng máy ép trái cây để ép cà chua thành nước ép, sau đó hầm với thịt thăn sau khi chiên. Với cách này, vị cà chua sẽ hoàn toàn dung vào nước canh, vừa trung hòa vị béo ngậy của thịt bò, vừa chua chua cay cay của cà chua và ớt đỏ,khi dùng với cơm đặc biệt rất ngon.

Thậm chí anh còn chuẩn bị cho cô khoai tây sát lát mỏng, khi cắn giòn giòn ăn rất thơm.

Đều là từ những nguyên liệu và cách làm cô thích nhất.

Phó Ngàn Tư không kìm được ăn thêm một bát cơm nhỏ, sau khi ăn xong bắt đầu làu bàu với Kỷ Hàn Trình, bảo anh làm cơm quá ngon hại cô béo thêm vài cân, cuối cùng nhất định phải kéo tay anh di dạo xung quanh.

Đang là thời tiết đầu đông, trong nhà nhiệt độ không đổi, bốn mùa ấm áp như xuân, ra tới đình viện, gió lạnh thổi vào người, chẳng mấy chốc đã khiến ngón tay lạnh buốt.

Kỷ Hàn Trình phủ thêm một chiếc áo khoác mỏng cho Phó Ngàn Tư, nắm tay cô, vừa đi vừa nghe cô nói.

Phó Ngàn Tư thỉnh thoảng quay đầu nhìn anh, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

Trong viện được lát sàn gỗ cao cấp, khi bước lên sẽ phát ra tiếng “Ken két” rất nhỏ, ngẫu nhiên bước chân của hai người cũng giống nhau, tựa như có một sự ăn ý ngầm nào đó.

Sau đó, Phó Ngàn Tư liền rầu rĩ không vui vì mình không theo kịp bước chân của Kỷ Hàn Trình.

Kỷ Hàn Trình nhìn ở trong mắt,bất giác cũng chậm lại bước chân.

Đi ngang qua nhà ấm, Phó Ngàn Tư giống như một nữ hoàng,sau khi tuần tra một vòng, cô còn hứng thú bừng bừng giới thiệu những kiến ​​thức mình đã học được từ người làm vườn cho Kỷ Hàn Trình nghe.

Rốt cuộc chờ đến khi tiêu hóa xong, hai người cùng nhau bước vào nhà, Phó Ngàn Tư đưa những bông hồng tươi cắt từ nhà kính cho dì Trương, nhờ dì xử lý rồi đặt vào phòng ngủ.

Sau đó, liền vào phòng tắm để tắm.

Sau khi ngâm mình hơn 20 phút, Phó Ngàn Tư đứng dậy ra ngoài phát hiện Kỷ Hàn Trình không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trong phòng ngủ.

Không phải lúc này anh nên ở thư phòng xem văn kiện sao?

Phó Ngàn Tư vô thức nắm chặt dây lưng áo tắm: “Không phải nói anh ngủ thư phòng sao?”

Kỷ Hàn Trình bật cười, đi đến bên cạnh cô, không biết là do cố ý hay là do vô tình, hơi thở nhàn nhạt lướt qua bên tai: “Anh đến đây để tắm.”

Phó Ngàn Tư không hiểu sao càng tức giận hơn,cô quay người lại nói:” Chẳng lẽ ở tầng dưới không có phòng tắm?”

Kỷ Hàn Trình dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút sâu xa: “Em nghĩ xem?”

Phó Ngàn Tư: “……”

Bởi vì ở đây có mùi của cô?

Không, cô không nghĩ mình sẽ nói.

– –

Kỷ Hàn Trình tắm rửa xong, quả nhiên chỉ hôn cô một cái hoàn toàn không định làm gì cả mà đi đến thư phòng.

Phó Ngàn Tư duỗi tay lau bọt nước đọng lại trên trán khi nãy anh hôn cô bỗng nhiên có chút hối hận nho nhỏ.

Hai người đã xa nhau nhiều ngày như vậy, ngày đầu gặp lại cư nhiên lại phải tách ra ngủ.

Phó Ngàn Tư một mình nằm ở trên giường lớn vừa cảm thấy trống rỗng lại vừa cảm thấy khó chịu.

Cẩu Kỷ cũng thật là, ngày thường thì rất biết chơi xấu như thế nào hôm nay lại rất biết tuân thủ lời hứa như vậy.

Không để cô oán trách xong, WeChat đã truyền đến một tin nhắn: 【 Giường rất mềm 】

Theo sát là một tin khác: 【 Em có muốn đến đây ngủ cùng anh không? 】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.