Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình

Chương 30: Ngủ với anh ấy



Nghĩ đến đây, tâm tình Phó Ngàn Tư đột nhiên rất tốt.

Thật sự không khỏi bắt đầu nhớ lại một số kỉ niệm thời còn cao trung, chủ yếu là muốn tìm xem có manh mối nào để lại vừa đủ chứng minh rằng suy đoán của bản thân là hoàn toàn chính xác nhưng khi mới vừa nghĩ nghĩ đã bị Chu Mộc Địch trực tiếp đánh gãy: “Sao chị lại cười?”

Trông cô ấy kể chuyện rất buồn cười sao?

Tâm tình Phó Ngàn Tư lúc này rất tốt, thay vì cùng cô ấy bất hòa đem ra so đo, cô ngược lại còn chia sẻ một cách vô cùng nghiêm túc: “Kỷ Hàn Trình thật ra chưa từng nói mấy lời nào quá đáng với tôi cả”

Chu Mộc Địch: “……”

Cảm giác chị ta đắc ý đến mức cái đuôi muốn hướng thẳng lên trời luôn rồi!

Nói chuyện thì nói đi, nhất thiết phải bày ra bộ dạng như vậy làm gì chứ!

Win toàn thắng sao?

Hừ!

“Có ai mà đi rắc muối lên vết thương người khác như chị chứ.” Chu Mộc Địch trừng mắt nhìn cô.

Phó Ngàn Tư: “Nhưng mà tôi không cảm nhận được cô đang đau lòng”

Chu Mộc Địch: “……”

Này cũng thật đúng là khó khăn, nói đau lòng cũng không được mà nói không đau lòng cũng không xong.

Mà kỳ thực bản thân cô ấy đối với chuyện này hình như cũng không đau lòng cho lắm.

Nhớ lúc ấy, mỗi lần gặp Phó Ngàn Tư, trong lòng cô đều nghĩ “Phó Ngàn Tư đáng ghét như vậy,tại sao anh Hàn Trình còn muốn đối tốt với cô ta chứ”; nhưng bây giờ nhìn lại Phó Ngàn Tư, trong đầu cô ấy chỉ còn lại “Phó Ngàn Tư thật đáng ghét” mà thôi.

Thực sự mà nói, giận nhiều hơn là đau lòng.

Hơn nữa, cái giận này cũng không phải là từ chuyện cô đoạt Kỷ Hàn Trình mà là cách cô nói chuyện thật khiến người ta khó chịu, lại nói cãi như thế nào cũng không thắng.

Phó Ngàn Tư nghiêng đầu: “Cô nhìn tôi làm gì?”

Chu Mộc Địch lập tức bày ra vẻ mặt khinh thường, cô ấy hừ một tiếng: “Tôi là đang cố gắng từ trên người chị tìm ra ưu điểm,xem xem rốt cuộc chị có chỗ nào đáng giá mà được nhiều người thích như vậy.”

Đều là con gái như nhau, Phó Ngàn Tư lập tức nhạy bén phát hiện ra Chu Mộc Địch lúc này không phải chuyển ý trên người Kỷ Hàn Trình mà là một người khác thì đúng hơn.

Cô nhanh chóng suy nghĩ: “Cô thích Lương Tử An?”

Chu Mộc Địch: “Không được sao? Tôi lại không phải là củ cải đại hoa tâm, thấy một người là yêu một người.”( Củ cải đại hoa tâm ở đây là đào hoa á @@)

Mỗi lần nhìn thấy Kỷ Hàn Trình và Phó Ngàn Tư, trong lòng cô ấy vẫn còn rất chua xót cho nên sao có thể nhanh như vậy đã thích người khác.

Chẳng qua……

“Chẳng qua là đồng bệnh tương lân mà thôi” Chu Mộc Địch duỗi tay chạm vào hư không, tựa hồ Lương Tử An đang đứng ở nơi đó, sau lại sờ sờ chính mình “Không phải nam nữ tám trong tiểu thuyết ngôn tình đều như vậy sau. Hiện tại tôi và anh ấy cũng không làm phiền nam nữ chính hai người, bây giờ chính mình ôm nhau khóc một chút cũng không được phép rồi đi–chị cũng không cần cảm ơn tôi làm gì, ngày đó khai sáng anh Tử An, khiến anh không phải suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng nữa,đó là do tôi thiện lương,hoàn toàn không có liên quan gì đến chị hết!”

Phó Ngàn Tư: “Suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng?”

“Đúng vậy” Chu Mộc Địch nói “Trong khoảng thời gian này,anh ấy hầu như đều làm thêm giờ, đó không phải là muốn ngược đãi thân thể để quên đi nỗi đau thất tình hay sao. Không chỉ vậy,buổi tối còn uống rất nhiều rượu,đúng là đáng thương quá mà.”

Chu Mộc Địch cảm thấy tình huống Lương Tử An lúc này phi thường nguy hiểm, vì thế hết lần này đến lần khác cô kéo anh đi ra ngoài xem phim, ăn cơm, giải sầu gì đó,vân vân.

Thuận tiện ở trong lòng còn say mê tự luyến một chút: Mình đúng là một thiên thần nhỏ hiền lành và tốt bụng.

Phó Ngàn Tư tốt xấu gì cũng quen biết Lương Tử An nhiều năm như vậy, biết rằng phong cách suy nghĩ và hành vi của anh ấy rất thành thục, và hoàn toàn không có khả năng xảy ra loại trường hợp này, có lẽ làm thêm giờ chỉ là bởi vì công ty đang thực sự bận rộn.

Nghe xong mấy lời Chu Mộc Địch nói, cơ bản cô cũng đoán được sự tình huống — hơn phân nửa là vì hai người cùng cảnh ngộ cho rằng đối phương đều bị tổn thương muốn chết đi, và cần được an ủi nên mới hình thành cục diện vô cùng thần kỳ “Ôm nhau sưởi ấm” như vậy.

Bất quá, cô cũng lười giải thích, chỉ nói: “Cô đúng là rất thiện lương.”

Giọng điệu này không có ý mỉa mai, thậm chí khi nghe còn lộ ra vài phần “Giải hòa ngừng chiến”, Chu Mộc Địch đã quen cùng Phó Ngàn Tư cãi nhau, không khí tự nhiên lại rất hài hòa cho nên cũng không biết chính mình nên tiếp như thế nào.

Sau một lúc lâu, cô ấy mới hừ một tiếng: “Cô nhìn ra được sao?”

“Vâng vâng vâng” Phó Ngàn Tư chợt nhớ đến điều gì đó, nhìn cô ấy mỉm cười “Là cô đặc biệt thiện lương, ngày đó lúc tôi ngã xuống cầu thang, tôi nghe nói cô còn vì tôi mà lo lắng đến phát khóc.”

Lời này cô cũng là nghe Tạ Âm nói, không biết có khuếch đại lên hay không.

Kết quả là sau khi nói xong Chu Mộc Địch giống như bị giẫm đuôi, cô tức khắc lộ ra một chút hứng thú: “Thật sự sao?”

Chu Mộc Địch: “……”

Thật xấu hổ.

Trên thực tế, ngày đó Phó Ngàn Tư không rơi gãy tay gãy chân hay xuất huyết gì, là kiểu không quá nghiêm trọng nhưng cô ấy vẫn luôn một mình bên cạnh không ngừng lo lắng sốt ruột.

Nói theo một cách khác chính là tự cô ấy cảm thấy nếu không phải chính mình lôi kéo Phó Ngàn Tư nói chuyện, nói không chừng cô sẽ chú ý lúc xuống cầu thang.

Mặt khác cũng thực sự sợ hãi, sợ Phó Ngàn Tư quăng ngã nghiêm trọng, lại sợ bị người khác hiểu lầm là cô ấy cố ý sau đó đến chỉ trích cô ấy ác độc,không có lương tâm, sau còn bị Kỷ Hàn Trình làm mặt lạnh hung dữ khiến cô ấy không tự chủ được mà bị dọa phát khóc.

Nhưng phải nói,giải thích như thế nào đây?

Đúng lúc này, Triệu Hội Tây cuối cùng cũng ứng phó xong với vị cấp trên máu chó kia, vui vẻ mà đi tới: “Ô ô ô cuối cùng tớ cũng được giải thoát rồi! Tớ định giả vờ tắt máy nhưng anh ta lại tiếp tục gọi tới cho nên tớ liền nói hết pin..!”

Ánh mắt nhanh chóng dừng ở trên người Chu Mộc Địch: “Đây là bạn của cậu à?”

Phó Ngàn Tư đơn giản giới thiệu: “Trước kia học ban (8).”

Ban (8) thuộc khối tự nhiên, hơn nữa còn không cùng tầng. Triệu Hội Tây tuy rằng không thân nhưng cũng nhiệt tình chào hỏi: “Hay là chúng ta vào hội trường nghe tọa đàm?”

Chu Mộc Địch: “Không, hôm nay tôi đi cùng bạn học, cô ấy đang đi WC.”

Kết quả mấy người vẫn là ở hội trường gặp phải, trùng hợp chính là, bạn học trong miệng Chu Mộc Địch vừa vặn là bạn thời đại học của Triệu Hội Tây.

Có đôi khi thế giới thật nhỏ bé.

Cả hai đều không gặp nhau trong hai năm trở lại đây, hoàn toàn không có tiếng nói chung gì, lúc này lại giống như tri kỷ, không chỉ nắm tay một đường nhiệt tình nói chuyện phiếm mà còn ngồi cùng nhau trong hội trường.

Phó Ngàn Tư: “……”

Chu Mộc Địch: “……”

Hai người tuy rằng giống như đã giải hòa nhưng cái này cũng không đại biểu Phó Ngàn Tư nguyện ý cùng người từng là tình địch của mình xem giống như khuê mật mà ngồi cùng nhau xem tọa đàm.

Chu Mộc Địch cũng như thế.

Nhìn trái phải cũng không còn vị trí nào khác, hai người chỉ đành phải miễn cưỡng bước qua ngồi cạnh nhau. Ngay khi ngồi xuống, từng người cúi đầu mở điện thoại.

Phó Ngàn Tư tìm Lương Khấu: 【 Thật sự không nói nên lời, bị kéo tới nghe buổi tọa đàm kỷ niệm ngày thành lập trường nhàm chán còn chưa tính cư nhiên còn ngồi cạnh người đã từng là tình địch của mình,cậu nói xem,có phải quá thảm rồi không!!! 】

Lương Khấu không hiểu nguyên do cũng lập tức vào vị trí quần chúng ăn dưa: 【 Kích thích như vậy sao??? 】

Người Chu Mộc Địch tìm cũng là họ Lương.

Khí thế không giống như Phó Ngàn Tư, nâng tay, gõ chữ một cách đầy suy tư: 【 Anh Tử An, em vừa mới làm một chuyện, bây giờ nghĩ lại, em cảm thấy hối hận vô cùng. 】

Không biết Lương Tử An vừa lúc không bận hay vẫn là do lời nói, nghĩ rằng cô đã làm ra chuyện gì lớn cho nên anh mới nhanh chóng trả lời: 【Có chuyện gì vậy?】

Chu Mộc Địch nghĩ đến chuyện vừa rồi, còn có bộ dàng vừa đắc ý lại ngọt ngào của Phó Ngàn Tư,trong lòng đột nhiên rất buồn phiền: 【 Em hình như đã làm chuyện tương tự giống như anh ngày đó】

【 Em cũng biến mình thành một thánh mẫu 】

Lương Tử An: 【……】

– –

Hôm nay toạ đàm bắt đầu lúc 9 giờ nhưng bởi vì vị giáo sư đó có học thức uyên bác nổi danh bên nước ngoài cho nên số lượng cựu sinh viên tới cùng bạn đặc biệt nhiều. Chỉ mới tám giờ rưỡi, hội trường đã đông nghịt người.

Trong hội trường to hoành tráng, hai màn hình điện tử bên trái và bên phải đang chiếu một bộ phim tài liệu về lễ kỷ niệm thành lập trường, và một người nào đó trên sân khấu đang điều chỉnh micrô.

Hà Tiêu nhấp một ngụm trà sữa mua ở cổng trường rồi cau mày: “Cái gì thế này, toàn là bột kem, không có vị gì cả.”

Cô không giấu giếm vẻ chán ghét của mình dành cho ly trà sữa, tùy ý đặt nó sang một bên.

“Phải không? Có thể là đã thay đổi ông chủ, lần sau tớ không mua nữa.” Một cô gái bên cạnh đã nói với Hà Tiêu như vậy nhưng ở trong lòng thì âm thầm trợn trắng mắt.

Rõ ràng chính cô ta nói sợ chốc nữa sẽ khát nước muốn uống trà sữa cho nên cô mới đi mua nhiều ly như vậy,kết quả thì hay rồi, mấy xú chị em nghe Hà Tiêu nói xong, gió chiều nào theo chiều ấy mà bắt đầu nói trà sữa uống không ngon.

Không ngon thì đừng uống, thật là không biết tốt xấu.

Cô ta không tức giận là vì ngại với địa vị bây giờ của Hà gia, cũng không thể cùng Hà Tiêu xé rách mặt tại đây, chỉ cười làm bộ tùy ý nói: “Nghe nói, hôm nay Phó Ngàn Tư cũng đến.”

Thời cao trung Phó Ngàn Tư là một mỹ nữ có tiếng, lời này ném ra ngoài, quả nhiên, những người khác bắt đầu không ngừng thảo luận:

“Hình như hiện tại cô ta đã gả cho người kế thừa tập đoàn Phong Hằng, chắc chắn là phải rất đắc ý.”

“Lúc nghe được tin tức tôi còn hoảng sợ, không phải lúc cao trung cô ta truy Kỷ Hàn Trình,lúc đó hình như anh ấy không phải không thích cô ta sao, tại sao mới quay đầu lại đã tính đến chuyện kết hôn luôn rồi.”

“Vậy chuyện Phó Ngàn Tư là vị hôn thê của Kỷ Hàn Trình là thật à?”

“……”

Cô ta giả vờ liếc mắt nhìn Hà Tiêu một cái, thấy sắc mặt cô ta càng ngày càng khó coi, giống như ăn phải ruồi bọ, trong lòng có chút hả hê.

Ai bảo cô thích làm bộ làm tịch!

Hà Tiêu biết nhóm người này đều đang xem phản ứng của mình, cô ta nắm chặt lòng bàn tay, nở một nụ cười thản nhiên nói: “Loại chuyện này ai có thể nói trước được đâu chứ, chẳng lẽ nói bất kì ai gả hào môn đều đắc ý sao? Tôi nghĩ chưa chắc, loại chuyện liên hôn gia tộc này, chua xót bên trong chỉ có chính mình là rõ ràng nhất. Nói không chừng Tứ ca căn bản không yêu cô ta, thậm chí tôi còn nghe nói, hai người sau khi kết hôn vẫn luôn ở riêng.”

Dù sao lén lút bịa đặt cũng không ai quản,lại nói với địa vị Hà gia bây giờ cho dù bản thân cô ta lúc này có bịa có nói thế nào cũng sẽ không ai dám mách lẻo với Phó Ngàn Tư,cho nên nói mặt mũi hiện giờ chính là quan trọng nhất.

Chị em plastic đều đồng thanh: “Thật sao?”

“Thật sự” Hà Tiêu bĩu môi nhìn cô gái tóc ngắn ngồi bên cạnh mình “Tâm Ngữ học cùng lớp với Kỷ Hàn Trình, các người hỏi cô ấy thì biết. Lúc học cao trung, Kỷ Hàn Trình luôn thờ ơ, thái độ còn rất chán ghét Phó Ngàn Tư, hiện tại có lẽ cũng sẽ không tốt hơn là bao.”

Tâm Ngữ nãy giờ không gia nhập cuộc thảo luận giữa họ, hiện tại chỉ đành gật bừa những lời này.

Cô ấy nhớ lúc đó, mình ngồi ở phía trước Kỷ Hàn Trình, thỉnh thoảng hay nhìn thấy một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa kiêu ngạo đến tìm Kỷ Hàn Trình mà anh giống như không có biện pháp mà âm thầm chịu đựng.

Cô ấy đã từng ngỏ ý với Kỷ Hàn Trình rằng: “Nếu cô ấy lại đến tìm cậu, cậu có thể thử nói với giáo viên chủ nhiệm, nói rằng việc học tập đối với chúng ta bây giờ là quan trọng nhất. Nếu lỡ như sau này ảnh hưởng đến việc học tập của cậu thì làm sao bây giờ, vẫn là nên để giáo viên tìm gia trưởng đến khuyên cô ấy thì hơn.”

Kỷ Hàn Trình lúc đó như thế nào?

Anh vẫn còn làm bài thi, giọng điệu nhàn nhạt: “Không cần.”

Bộ dạng xa cách cả ngàn dặm.

Dựa vào sự nhạy cảm của con gái, Tâm Ngữ liền biết chuyện này có gì đó không ổn.

Nhưng bất quá con người Hà Tiêu này rất đáng ghét, nếu không theo ý cô ta, nhất định người gặp phiền phức chính là mình, vì thế đành phải gật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cho nên nói gả cho Kỷ Hàn Trình thì có ích lợi gì cơ chứ, không bằng tìm một người toàn tâm toàn ý yêu mình.” Hà Tiêu tổng kết lại những lời này, hoàn mỹ mà kết thúc một cuộc thảo luận đầy chua chát.

Đúng lúc này, ghế dựa phía sau cô ta bị ai đó vỗ vỗ, Hà Tiêu khó chịu quay đầu lại, còn chưa kịp mắng đã thấy nhân vật trung tâm về chủ đề họ bàn luận vừa rồi đang ngồi phía sau.

Phó Ngàn Tư hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, làn da trắng nõn mịn màng, cô cong môi mỉm cười, vẻ đẹp trong sáng đầy rung động.

“Thật không nghĩ tới, sau ngần ấy năm, mọi người đối với tôi vẫn là nhớ mãi không quên.” Phó Ngàn Tư nhàn nhạt liếc mắt nhìn một đám tỷ muội plastic “Còn ở đây mở họp, thảo luận tình cảm tôi với chồng tôi tốt hay không tốt.”

Mọi người đều đồng thời xấu hổ, không phải là như vậy sao?

Khi có ai đó bị bắt quả tang về việc mình đang nói về những điều không hay, trong một thời gian ngắn sẽ không tự động mặt dày mở miệng nói chuyện.

Chỉ có Hà Tiêu là da mặt dày tức giận nói: “Chúng tôi chỉ đang tán gẫu và hoàn toàn không vi phạm pháp luật, Phó tiểu thư làm gì giống như thẩm vấn tội phạm. Chẳng lẽ là bị chúng tôi nói trúng tim đen rồi cho nên mới thẹn quá hóa giận?”

“Làm sao như vậy được, liên hôn gia tộc vốn dĩ luôn dối trá như vậy, cho nên tôi cũng không nghĩ muốn theo đuổi cái gì chân ái…” Phó Ngàn Tư thản nhiên giơ tay lên để cho mọi người xem chiếc nhẫn Paparacha Sapphire trên tay cô, sau đó còn cố ý từ từ thay đổi góc độ để họ có thể nhìn rõ nó hơn “Tiêu tiền là đủ rồi, làm gì có thời gian để ý nó làm cái gì?”

Kỳ thật lời Phó Ngàn Tư muốn nói chính là Kỷ Hàn Trình luôn tốt với cô vân vân nhưng mà đối với những người luôn bới móc dòm ngó đời tư này, lực sát thương quá thấp, thậm chí nếu làm không tốt,không chừng chính mình còn bị Hà Tiêu cắn lại một phát nói cô miễn cưỡng cười vui vẻ.

Lúc này chỉ nên làm bộ dáng “Tôi chỉ yêu tiền” là đủ đối phó, dù sao thì tiền và tài lực Kỷ Hàn Trình cũng nhiều cho nên ai dám nghi ngờ chuyện này.

Vừa dứt lời, mấy chị em plastic của Hà Tiêu liền nhìn chiếc nhẫn không chớp mắt, đôi bàn tay trắng nõn và mảnh mai của Phó Ngàn Tư khi đeo chiếc nhẫn màu hồng cam này đã thể hiện một cách hoàn hảo sự quý giá của nó.

Dựa vào cái gì mà các cô lại cảm thấy lời đó vô cùng có lý?

Chỉ cần có tiền, đàn ông thì tính là cái gì??

Phản ứng của họ tất nhiên cũng rơi vào mắt của Hà Tiêu, cô ta dĩ nhiên càng tức giận hơn: “Ngoài tiền cô chẳng có được gì từ Kỷ Hàn Trình cả, tại sao phải đắc ý!”

“Đúng vậy,chỉ có như thế thì đắc ý làm gì..” Phó Ngàn Tư vuốt vuốt tóc, chớp mắt nhìn Hà Tiêu “Ít ra tôi còn ngủ với anh ấy nữa.”

Hà Tiêu: “……”

Cô ta tức giận đến mức khí huyết dâng trào, biểu tình là vì tức giận đến mức nghẹn khuất không ngừng nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng là hình ảnh làm đông cứng vì sốc, ngay cả miệng cũng hơi mở rộng.

Phó Ngàn Tư không chú ý tới, nghĩ rằng chính mình thành công đả kích tinh thần đối phương, lúc này tâm tình cực kì tốt.

Cô thay đổi tư thế, chuẩn bị thừa thắng xông lên đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một cổ hơi thở mát lạnh nhàn nhạt tới gần, sau đó, tay bị người đó nhẹ nhàng bao phủ,nắn nắn.

Bàn tay của người đàn ông thon dài xinh đẹp, ngay ngón áp út đeo một chiếc nhẫn cưới quen thuộc.

Phó Ngàn Tư nghiêng đầu nhìn qua, thấy Kỷ Hàn Trình tây trang giày da đứng ở một bên, ánh mắt ôn nhu, khóe môi nhẹ nhàng cong cong: “Xin lỗi,là anh đến muộn, bảo bối ngoan nha.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.