“Gia gia, chúng ta đã về rồi!”
Lâm Dung vừa hô vừa bước vào ngưỡng cửa, Nhan Khanh đi theo phía sau, Nhan Khanh hai tay tràn đầy, tay trái cẩn thận từng li từng tí một mang theo cái giỏ sơ sinh, bên trong là tiểu long miêu màu trắng vẫn còn ngủ say, tay phải mang theo vài túi lớn quà tặng.
“Ôi chao, Dung Dung, để ta xem chắt gái ta một chút nào!” Lâm Tuyền từ trong phòng đi ra, với chiếc máy ảnh SLR màu đen trên người, hướng một nhà ba người chính là “tách tách” chụp liên hồi.
Sau khi chụp xong ông vươn tay tiếp nhận cái giỏ, nhìn viên thịt trắng nõn đáng yêu bên trong, không nhịn được cảm khái: “Đã bao nhiêu năm ta chưa từng thấy tiểu long miêu nhỏ như vậy, thời điểm ba ba ngươi cùng ngươi sinh ra giống nhau cũng không phải bản thể, đứa nhỏ này về sau nhất định có một tương lai đầy hứa hẹn!”
Đúng rồi, tên đứa nhỏ là gì?
“Nhan Tâm Dao.” Nhan Khanh cướp trả lời, Lâm Dung hừ một tiếng không nói.
“Tại sao không phải là họ Lâm a.” Lâm Tuyền đi vào đại sảnh, đem cái giỏ đặt lên bàn, từ trên người lấy ra một chiếc khóa vàng (kim tỏa), nhẹ nhàng đeo lên cổ tiểu long miêu.
“Chỉ là một cái họ mà thôi, không có gì đáng kể.” Lâm Dung làm sao có thể không biết xấu hổ nói là thời điểm Nhan Khanh đem hắn thao làm đến thần trí không rõ, hắn mơ mơ hồ hồ đáp ứng con gái họ Nhan? Không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm lý do để chuyển chủ đề, “Đúng rồi gia gia, người sao lại chơi máy ảnh SLR vậy?”
“Đây không phải là cuộc sống tẻ nhạt khi về hưu sao, ông xem trên internet có một nhóm học tập dành cho người già nên ông đã thêm vào, bên trong có đủ loại lớp học, chẳng hạn như học nhiếp ảnh, hội họa, nghệ thuật thưởng trà, nấu ăn và nhiều chủng loại hơn nữa! Lớp học nhiếp ảnh đã được vài tháng, hiệu quả rất là tốt!