Trương Đại Lực thấy Trình Dịch nhắm vào, tất nhiên cảm thấy bất bình thay.
– Kệ hắn ta đi, có khi về đến nhà hắn ta cũng chẳng dễ chịu gì đâu, bốn vạn cũng đâu phải con số nhỏ.
Vẻ mặt Trần Thư rất vui vẻ, thậm chí còn nổi hứng huýt sáo.
– Đúng rồi, làm sao nhanh như vậy mà hắn ta biết là ta đã hạ sát thủ nhỉ? Đừng có để ta biết là ai báo đấy.
Trần Thư hừ hừ vài câu, hiển nhiên có hơi khó chịu với người mật báo.
– Đương nhiên đó là ta rồi!
Trương Đại Lực đột nhiên vỗ đùi, vẻ mặt ngạo nghễ, tựa như là đang tranh công trạng vậy.
– Trần Bì, ngươi giờ đã là người nổi tiếng trong lớp rồi, không cần phải cảm kích ta đâu!
– Ngươi?
– Phải rồi, buổi tối ngươi mới nói với ta thì ta đã lập tức chia sẻ tin tức vào nhóm lớn ngay, không biết có bao người đang bàn tán về ngươi đấy.
Trần Thư mở điện thoại ra, quả nhiên thấy trong nhóm lớp có vô số tin nhắn.
– Chú Sói Cô Độc ( Trương Đại Lực): Trịnh Dịch, người đánh ngươi là Trần Thư, huynh đệ của ta, nếu ngươi muốn trả thù thì có thể tìm đến ta bất cứ lúc nào, Trương Đại Lục ta không ngại tiếp ngươi đâu.
– Trịnh Dịch: @Vạn Niên Trần Bì, người hạ độc thủ quả nhiên là ngươi, ta nhớ kỹ mặt ngươi rồi đấy.
– Vương Vũ Cương: Trần Bì cũng ác quá cơ, đúng là tấm gương cho chúng ta.
– Phương Kha lão sư: Trần Thư, ngày mai tới phòng làm việc của ta một chuyến.
– Chu Bất Vi: Đây là nhóm mãng phu, người nên cút đi chắc hẳn là đám Ngự Thú Sư chúng ta nhỉ.
– Ngô Khải: thân là Ngự Thú Sư nhưng lại chọn cách đánh lén, loại người này mà cũng xứng danh Ngự Thú Sư sao? Ta cũng từng dùng thử rồi, vậy không hay cho lắm…
…
– Trần Bì, ngươi xem trong nhóm đang rất náo nhiệt, mọi người đều đang bàn tán về ngươi đấy.
Trương Đại Lực mặt ngây ngô cười, hoàn toàn không biết có gì không đúng cả.
– Đại Lực này, chúng ta không cần phải cao ngạo như vậy, khiêm tốn mới chính là cách khoe khoang tốt nhất, hiểu chưa hả?
Trần Thư nhấn mạnh nói.
Hắn ngàn tính vạn tính, nhưng lại không ngờ Trương Đại Lực sẽ bán đứng hắn.
– Hiểu, hiểu rồi.
Trương Đại Lục chợt hiểu ra, hắn ta gật đầu liên tục.
– Đi thôi, xem thử liệu còn tìm được Đại Lực Hoa không.
Hai người tiếp tục dạo chợ đen, chỉ tiếc là các cửa hàng đã không còn thấy bán Đại Lực Hoa nữa rồi.
Loại này vốn cực kỳ khan hiếm, chủ yếu được tập đoàn lớn và chính thức thu mua.
Dù sao thì Đại Lực Dược Tề cũng là loại dược tề thường thấy, là thứ mà đại bộ phận Khế Ước Linh đều cần để tăng lực lượng.
– Đến cửa hàng bên đó xem thử xem.
Cuối cùng, bất đắc dĩ Trần Thư chỉ có thể đi vào cửa hàng trong chợ đen.
Cửa hàng trong này chỉ có vài gian, nhưng hàng cực kỳ đa dạng.
Điều quan trọng chính là chỉ cần ngươi có tiền thì mua bất cứ thứ gì cũng được.
– Đại Lực Hoa mà cần hai vạn? Cáo từ!
Trần Thư bước vào cửa hàng, chớp mắt đã không biết nói gì.
Thực tế thì cửa hàng trong chợ đen bán quá đắt, nếu thêm nguyên liệu khác,vậy giá thành đã tới hai vạn rưỡi rồi.
Những Luyện Dược Sư bình thường đều chỉ có thể phối ra năm bình, không lời cũng không lỗ, đây là phối ra một sự cô đơn à.
Dù sao thì Trần Thư cũng không xứng.
– Đúng rồi, đại ca, ngươi đang tuyển nhân viên cửa hàng à?
Trần Thư chợt nghĩ.
Bây giờ sắp kết thúc lớp mười một rồi, cũng sắp nghỉ hè rồi, hắn muốn tìm một công việc làm thêm.
Chẳng những có thể kiếm được Hoa Hạ tệ mà còn có thể mở mang tầm mắt, tiếp xúc càng nhiều người thì khả năng kích hoạt hệ thống tuyển hạng càng cao.
– Tuyển chứ, dán ở bên ngoài cửa hàng ấy.
Trần Thư vội tới trước cửa, quả nhiên có giấy báo tuyển.
Gấp! Gấp! Gấp!
Thông báo tuyển nhân viên cửa hàng (thực tập).
Nội dung công việc: chịu trách nhiệm sắp xếp phân loại hàng hóa.
Thời gian làm việc: 9 giờ sáng đến 21 giờ tối.
Chế độ đãi ngộ: Một tháng 400, nếu làm chính thức, lương gấp đôi
Lưu ý: chấp nhận làm việc trong hè, lương giảm một nửa.
Khá lắm! Ta là người bộc trực!
Trần Thư im lặng một hồi, cửa hàng trong chợ đen quả đúng với tên gọi hắc điếm.
Sói già phố Wall mà nhìn thấy cũng phát khóc lên được.
– Thiếu niên, muốn ứng tuyển sao? Xem tướng mạo ngươi cũng đàng hoàng, ta có thể trực tiếp nhận ngươi luôn, không cần qua phỏng vấn.
– Dẹp tiệm luôn đi.
Hai người Trần Thư dứt khoát rời đi, không chút lưu luyến.
Đúng lúc này, tiếng nổ ầm ầm vang lên làm rung chuyển cả chợ đen.
Trần Thư ngẩng đầu lên, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai con Khế Ước Linh ở trên đường phố phía xa xa.
Một con Đại Điểu với bộ lông màu đỏ, trên móng vuốt hiện lên ánh lửa mơ hồ.
Con còn lại là một chiếc bóng cao to đến hai mét, toàn thân đen kịt, nhưng lại có thực thể.
Hai con này đang không ngừng chém giết lẫn nhau.
Mặc dù ưu thế của nó là có thể bay, nhưng con đại điểu đỏ thẫm này vẫn nằm ở thế yếu.
Bóng đen tựa một dây thừng đen trói Hỏa Điểu lại.
Cách đó không xa, vẻ mặt của Hứa Tiểu Vũ rất khó coi mà nhìn cảnh này, nàng ta không nghĩ đến trong chợ đen mà cũng có thể gặp rắc rối được.
Hỏa Điểu này là Khế Ước Linh của nàng ta, nó đã đạt đến cấp A rồi.