– Òm ọp! Òm ọp!
Dường như cảm nhận được chủ nhân đang vuốt ve, Slime bắt đầu tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.
Hai mắt to của nó mở ra, lộ ra vẻ hiền lành vô cùng, không ngừng cọ vào hai tay của Trần Thư.
Mặc dù là Golden Slime, nhưng màu vàng của nó lại giống một màu vàng ảm đạm hơn, từ xa xa nhìn lại, trông nó như là một cục béo phệ biết di chuyển vậy…
– Cha, con đã có Khế Ước Linh rồi nhưng tại sao lại không đi học lớp Ngự Thú vậy ạ?
– Không phải trên bảng điều khiển của Tiểu Hoàng đã viết nguyên nhân rồi đấy à?
– Đâu có đâu…
– Cột xếp hạng tiềm năng đấy.
– …
– Không sao đâu con trai à, cho dù là lớp bình thường thì con cũng có thể trở nên nổi bật mà.
Mẹ hắn gắp cho hắn một miếng xương sườn rồi an ủi nói.
Trần Thư thở dài, trước đây có lẽ là có thể nhưng bây giờ khẳng định là không được rồi.
Học sinh bình thường thi đại học đều là kiến thức văn hóa, trong đó, kiến thức liên quan tới Ngự Thú chiếm một phần rất lớn.
Trần Thư hiện tại có thể nói là cầm bút rồi mờ mịt nhìn xung quanh.
Không được! Phải đi học lớp Ngự Thú mới được!
Bất kể là chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng không thể ngăn cản mình trở thành Ngự Thú Sư!
Thật vất vả mới xuyên qua, hơn nữa còn thức tỉnh cả hệ thống, thế nhưng cuối cùng lại trở thành một người bình thường là chuyện gì đây chứ hả?
Trong lòng Trần Thư hạ quyết tâm. Đột nhiên, trước mắt hắn bỗng xuất hiện hai phương án.
[Phương án một: Nói cho cha mẹ rằng mình nhất định phải đi học lớp Ngự Thú. Phần thưởng hoàn thành: Ngự Thú Lực trung lượng.]
[Phương án hai: Hứa hẹn với cha mẹ rằng mình nhất định sẽ thi đậu vào trường đại học trọng điểm của những học sinh bình thường, cố gắng trở thành một người thường. Phần thưởng hoàn thành: Mười triệu tiền mặt, thiên phú Ngự Thú biến mất.]
Má nó!
Trong nháy mắt, lòng tin vốn kiên định của Trần Thư bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.
Nó thật sự đã cho quá nhiều rồi!
– Cha, cho cha hai lựa chọn, một là nhận mười triệu tiền mặt và hai là trở thành Ngự Thú Sư cường đại, cha sẽ chọn như thế nào?
– Chỉ có con nít mới lựa chọn, còn người lớn đều biết… Tất cả chỉ là nhảm nhí.
Bộ dáng Trần Bình như đang nhìn một kẻ ngốc.
– Khụ khụ… Ngài cũng thật là lý trí…
Trần Thư ho khan vài tiếng, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
– Cha, con muốn đi học lớp Ngự Thú!
Vốn dĩ Trần Thư còn cho rằng cha mẹ hắn sẽ lập tức phản đối, dù sao thì hắn cũng đang trong giai đoạn học kỳ hai của lớp mười một rồi, sắp phải bước vào lớp mười hai.
Bất kể là ở thế giới nào đi chăng nữa thì lớp mười hai đều là một năm cực kỳ quan trọng. Nếu lúc này đột nhiên chuyển lớp thì cũng tương đương với việc đang từ khối văn chuyển sang khối khoa học tự nhiên vậy, với thời gian một năm còn lại thật sự không có khả năng thi đậu được vào trường đại học lý tưởng.
– Phụt!
Người cha vốn đang ăn cơm nghe vậy thì bỗng nhiên bật cười.
Trần Thư không còn gì để nói, xem ra tính cách của mình đúng thật là hoàn toàn di truyền từ cha rồi.
Người có thể bình thường một chút được không vậy? Đây chính là chuyện lớn cả đời của con trai người đó!
– Con trai, đừng nghịch nữa, mau ăn cơm đi.
– …
Trần Thư xoa xoa huyệt thái dương:
– Cha, con thật sự muốn trở thành Ngự Thú Sư mà, làm người bình thường căn bản không phải là thứ con theo đuổi.
Thế mà bản thân lại có thể buông bỏ một ngàn vạn tiền mặt, mình đúng là nam nhân nhất định phải trở thành Ngự Thú Vương rồi!
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Trần Thư, Trần Bình đột nhiên ngừng cười.
– Con thật sự muốn đi học à?
– Vâng!
– Được! Vậy thì cứ học đi!
– ?
Vẻ mặt Trần Thư mờ mịt, dễ dàng như vậy ư?
– Lão Trần, ngươi lại còn làm bậy theo con nữa?
Mẹ mở miệng nói.
Hai người này quá qua loa rồi đấy.
– Con trai đã có ý nghĩ như vậy thì thân làm cha, ta đương nhiên phải ủng hộ rồi.
Dường như mẹ vừa nghĩ đến cái gì đó, thấy vậy cũng không phản đối thêm nữa.
Trần Thư nhẹ nhàng thở ra trong lòng, xem ra tình hình thực tế cũng không gian nan hiểm trở lắm như trong tưởng tượng.
Có điều, cha mẹ thế mà lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy, chẳng lẽ mình là phú nhị đại hay sao? Bất kể là lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì kết quả sau cùng đều phải là kế thừa doanh nghiệp của gia đình ư?
– Cha, cha nói thật đi, con có phải là phú nhị đại hay không?
Trần Thư mong đợi mà hỏi.
– Trước đây, cha cũng thường hay hỏi ông nội con về vấn đề này.
Cha Trần Bình khinh bỉ nhìn hắn.
Trần Thư:
– …
– Thứ hai tuần sau cha sẽ tới trường học nói với thầy giáo. Đồ ăn đều muốn nguội cả rồi, mau ăn cơm đi!
Trần Bình ngăn chặn suy nghĩ không nên có của con trai mình.
Cuối tuần, Trần Thư một mực đóng cửa nhốt mình trong phòng. Có thể nói là hắn đang say mê học tập, say mê đến nỗi không cách nào tự kiềm chế.
Thứ hai, trường trung học số hai ở Nam Giang.
– Ngươi muốn để Trần Thư đến lớp Ngự Thú ư?
Lý Viễn với biệt danh Hắc Toàn Phong nhíu mày lại, học kỳ cuối của lớp mười một rồi mà còn muốn chuyển lớp, đây chính là việc lớn.