Tuychưa rõ mối quan hệ giữa hai người nhưng dựa vào trực giác của nữ giới, Lâm Nặcchợt thấy mình là người thừa, ghế sau tuy rộng rãi cô lại thấy như đang ngồitrên bàn chông.
Ngoàicửa sổ mưa vẫn chưa ngớt, cần gạt nước mưa vẫn chuyển động nhịp nhàng.
Diệp HiƯơng nghiêng đầu, nghe Giang Doãn Chính nói: “Xin lỗi em, tối nay anh cókế hoạch rồi, để khi khác nhé”.
“À,không sao”, cô mỉm cười thoải mái, ngồi thẳng lên, chẳng chút bận lòng:”Em thật không phải, chẳng báo trước đã chạy ngay đến công ty tìm anh.Vậy, anh đưa em về nhà nhé?”.
“Ừ”,Giang Doãn Chính đáp, ngoặt xe về phía bên phải bùng binh.
Quảnhiên, chỗ ở của Diệp Hi Ương ngược đường với nhà Lâm Nặc. Lâm Nặc nhìn thờigian, giờ tan tầm cao điểm thế này, đi đi về về cũng hết nửa thành phố, e còntốn thời gian hơn cô đón xe về nhà.
Nhưngđã ngồi vào xe rồi, cô chẳng tiện nói gì, huống hồ, hôm nay dường như tâm trạngGiang Doãn Chính không được vui, giờ phút này im lặng là lựa chọn tốt nhất.
Khônglâu sau, cô nhận được tin nhắn của Từ Chỉ An, hỏi: “Em đang ở đâu?”.
Lâm Nặccúi đầu, vội nhấn phím: “Đang trên đường về nhà”.
Hồisau, chuông điện thoại lại reo lên, trong xe tĩnh lặng khiến âm thanh càng vangvọng hơn. Giang Doãn Chính liếc nhìn từ gương chiếu hậu, Lâm Nặc vội chuyểnđiện thoại sang chế độ rung, vẫn là tin nhắn của Từ Chỉ An, hàng chữ ngắn ngủi:”Có mang theo ô không? Có bị ướt không?”.
Cô khẽmỉm cười, tựa lưng vào ghế tán gẫu cùng anh.
Giữađường bị kẹt xe, hai mươi phút sau Diệp Hy Ương về đến nhà, cô thân thiện chàotạm biệt với Lâm Nặc rồi duyên dáng sải bước tiến vào trong thang máy, giữachừng còn quay người lại mỉm cười với Giang Doãn Chính, nụ cười vô cùng ngọtngào.
Đây làkhu chung cư cao cấp nhất trong thành phố, giá thuê hồi đầu năm đã tăng vọtkhiến người khác phải kinh hoàng. Lâm Nặc đặt điện thoại xuống, nghiêng đầunhìn tòa nhà cao chót vót, dưới màn mưa trắng xóa chẳng thể trông rõ được gì.
Giờ thìtrong xe chỉ còn cô và Giang Doãn Chính, đây là lần đầu tiên cô ngồi xe anh kểtừ sau tối đó, không khí yên tĩnh đến mức như ngưng đọng lại.
Xe chạymột đoạn, cô chợt mỉm cười: “Bạn gái anh à? Trông xinh quá!”. Côkhông gợi chuyện gì lại nói đúng đề tài này, chẳng hiểu sao vừa mở miệng ra đãkhẳng điịnh ngay mối quan hệ thân thiết giữa anh và cô ấy.
Thếnhưng, muốn hối hận cũng chẳng kịp, Giang Doãn Chính sa sầm mặt, chẳng nóichẳng rằng, tay nắm chặt vô lăng.
Cô ngồiở băng ghế sau, không trông thấy biểu cảm của anh nhưng cũng cảm nhận được điềugì đó bất thường. Thế nên, cô càng bối rối, hồi sau lúng túng nói: “Látnữa anh còn có việc đúng không? Anh cho em xuống con phố trước mặt là được rồi,em tự về nhà”. Mưa nhỏ hạt dần, thi thoảng vài chiếc taxi trống khách lướtqua.
GiangDoãn Chính vẫn trầm mặc, càng nhấn ga mạnh hơn, thoáng chốc đã lướt qua nhữngngã tư đan chéo nhau, bỏ xa ánh đèn giao thông nhấp nháy phía sau.
Lúc nàyLâm Nặc càng khẳng định rằng tâm trạng Giang Doãn Chính hôm nay rất tệ.
Cũngchẳng rõ bao lâu cô mới nghe thấy anh mở miệng, chất giọng trầm khàn, hệt nhưtrong phòng họp lúc sáng.
Anhnhìn chăm chăm về phía trước, hỏi: “Lời anh nói hôm đó làm em thấy sợư?”.
Cô giậtmình, mím môi: “Đâu có”. Lúc đó phần nhiều là kinh ngạc và hoảngloạn.
“Thếsao em trốn tránh anh?”
“…Hả?”
“Anhlái xe đón em về thì sao nào? Có nhất thiết phải từ chối năm lần bảy lượtkhông?”, Giang Doãn Chính gần như nổi giận, cho xe tiến vào đường cái dẫnvào nhà cô, lại cúi đầu khẽ cười nhạt nói: “Còn nữa, ai nói với em cô ấylà bạn gái anh chứ?”.
“…Không phải thì không phải”, cô chợt thấy ấm ức nhưng ngẫm lại, có lẽ vừarồi cô tự cho mình thông minh, tự tiện suy đoán, e là trong tiềm thức đã muốnphủi sạch mối quan hệ với anh mà thôi.
Mãi đếnlúc này, Giang Doãn Chính liếc mắt qua gương chiếu hậu trông thấy Lâm Nặc đangngồi một góc, dáng hình nhỏ nhắn, nét mặt có vẻ như rất phiền não, tinh thầnphấn chấn thoải mái mấy ngày trước biến đâu mất thay vào đó là tâm trạng với vôvàn nỗi niềm tâm sự.
Anhthầm thở dài, cũng chẳng rõ hôm nay anh làm sao nữa, vừa nãy ở dưới lầu khi LâmNặc mỉm cười từ chối lên xe thì anh đã bắt đầu cáu giận một cách khó hiều.
Thảlỏng dần chân ga, cho xe tấp vào lề, giọng anh có vẻ hơi mệt mỏi: “Đếnrồi”.
Lúc nàyLâm Nặc mới hoàn hồn, hóa ra đã về đến nhà cô.
Trướckhi rời đi, cô không khỏi ngoái đầu lại nhìn, qua tấm kính chắn gió cô loángthoáng trông thấy dáng hình lờ mờ trong xe.
Lên lầubước vào nhà, vừa lúc bà Lâm bày thức ăn lên bàn, trông thấy Lâm Nặc, bà hơingạc nhiên: “Hôm nay chẳng phải là thứ Bảy ư? Con không đi ăn cùng Từ ChỉAn á?”.
“Anhấy bận việc rồi”, di động cô vẫn nắm chặt trong tay, lần này còn may khôngđể quên trên xe Giang Doãn Chính. Cô hỏi: “Bố con đâu hả mẹ?”.
Bà Lâmvừa xới cơm vừa nói: “Bố con bảo về nhà ăn cơm cuối cùng lại gọi điệnthoại về nói có tiệc xã giao không đi không được”. Có lẽ vì đã quen rồi,nên mẹ cô cũng chẳng trách móc gì.
Lâm Nặccười khanh khách, chồm người sang: “Mẹ, cưới một người đàn ông thành đạt,rốt cuộc có hạnh phúc không hả mẹ?”.
Nhà cócủa ăn của để, chẳng bao giờ biết phiền muộn về tiền bạc nhưng ngay cả dịp cảnhà cùng ngồi bên nhau ăn một bữa cơm đơn giản cũng chẳng có. Chẳng hiểu sao côchợt nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp trên xe Giang Doãn Chính, cho dù họ chẳngyêu nhau nhưng chắc chắn có quan hệ thân thiết, vậy mà tối nay Giang Doãn Chínhcó việc bận, người đẹp đành chịu sự cô đơn lạnh lẽo.
“Nhóccon, con đang suy nghĩ gì thế hả?”, bà Lâm cười giễu, liếc mắt nhìn cô,cũng chẳng cho là thật.
Lâm Nặcnhún vai, đưa bát sang, tiếp lời: “Nếu đổi lại là con, khi nào có tiệctùng con sẽ đi theo bố chứ ở nhà một mình chán phèo ấy”.
“Ờ”,bà Lâm miễn cưỡng đáp, “Để rồi xem bản lĩnh con sau này thế nào, liệu concó thể ngày ngày làm ‘cái đuôi’ bám càng Tiểu Từ được không?”.
Từ ChỉAn có thể thành đạt ư? Xem ra trong lòng bà Lâm đã ngầm thừa nhận nhưng Lâm Nặclại chẳng để tâm. Vừa rồi anh nhắn tin nói tối nay phải tăng ca, có vẻ cực kỳvất vả. Sao cô không hiểu rõ tính cách của anh chứ? Xưa nay anh vẫn kiên cường,e rằng trong lòng chỉ mong có ngày vượt trội hơn người.
Thếnhưng, cô thật sự chẳng để tâm vì nếu có thể sống cả đời vui vẻ, bình yên thìcó tài sản bạc tỷ cũng chẳng thể đánh đổi được.
Ănxong, Lâm Nặc đi rửa bát. Cửa sổ bếp khẽ hé mở để nước mưa hắt vào, chắc là bàLâm quên không đóng lại, cô lấy khăn lau tay rồi khép cửa lại.
Cô sữngsờ, hai giây sau, không kìm được lại mở toang cửa sổ ra, gió đêm cùng nước mưathổi vào, nhất thời cô cũng chẳng để ý, chỉ dán mắt nhìn xuống phía dưới.
Nhà côở lầu bảy, chẳng phải cao lắm, liếc nhìn đã trông thấy toàn cảnh phía dưới, vảlại còn vô cùng rõ ràng.
Xe củaGiang Doãn Chính vẫn đậu dưới nhà, dường như vẫn chưa rời đi. Ngoài trời mưatầm tã, đèn đường sáng rực chiếu rọi thân xe đen tuyền bóng loáng, thậm chí còntrông thấy cần gạt nước mưa đang chậm rãi đung đưa.
Đixuống nhà, chiếc xe vẫn ở đó, Lâm Nặc cũng chẳng rõ thế nào, cô cảm thấy nhẹnhõm nhưng một giây sau trái tim bất giác giật thót lên.
Ngầnngừ hồi lâu, cuối cùng cô đi vòng sang giơ tay gõ vào cửa kính.
GiangDoãn Chính hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ xuống nhà, ngẩng mặt lên kéo cửa kínhxe xuống nhìn cô.
Trôngmàn mưa, cô giương chiếc ô đơn độc đứng cạnh cửa xe, đèn đường chiếu lên ngườicô, ánh sáng u ám mờ ảo, chẳng thể che giấu được nỗi hoài nghi hiện trên gươngmặt.
“Saoanh vẫn chưa đi?”
GiangDoãn Chính khẽ nhíu mày, lặng im, người ngả về phía trước rồi lại tựa ra sau.
Lâm Nặcngắm nhìn nửa người anh khuất trong bóng tối, nhất thời chẳng biết nên nói gì.Hồi lâu sau, cô nghe anh thấp giọng nói: “Anh phải đi rồi, em vàođi”. Nói rồi không nhìn cô, anh nhanh chóng cài số, đạp chân ga, chiếc xetừ từ lăn bánh rời đi.
Gươngchiếu hậu phản chiếu bóng hình nhỏ nhắn mảnh mai, dáng vẻ ngẩn ngơ đứng bênđường, khoảng cách mười mấy mét đủ khiến gương mặt ấy mờ nhòa. Anh cau mày,đánh vô lăng sang phải, bánh xe hất tung nước tù đọng sang hai bên, quét thànhmột đường vòng cung rồi nghêng ngang lướt đi.
Đếnbệnh viện, ngồi trong xe một lúc, Giang Doãn Chính mới đi thang máy lên lầu.
Y táđang rót nước ở ngoài, trông thấy anh liền nhoẻn miệng cười rạng rỡ: “BàGiang vừa thức giấc, hôm nay bà ăn uống rất ngon miệng”.
GiangDoãn Chính bước đến vài bước thì trông thấy Chương Vân Như nằm nghiêng trêngiường, nhìn anh khẽ mỉm cười.
Anh gọimột tiếng, “Mẹ” rồi đón lấy ly nước từ tay y tá đưa cho bà.
Ngồibên giường hai mẹ con trò chuyện một hồi, Chương Vân Như nói: “Hồi sáng bốcon đến đây”.
Vẻ mặtGiang Doãn Chính chẳng mảy may thay đổi, lặng lẽ lắng nghe.
Quảnhiên, Chương Vân Như thở dài, khuôn mặt lộ chút khó xử, đắn đo nói:”Chuyện đám cưới với Hi Ương, ý con thế nào?”.
Hìnhnhư gần đây người nhà anh vẫn thường xoay quanh đề tài này, dẫu cho sức chịuđựng có giỏi đến đâu thì lúc này Giang Doãn Chính không khỏi nổi cáu, anh đứngdậy, trầm giọng, nói: “Mẹ vừa khỏe lại đừng bận tâm đến chuyện nàynữa”.
ChươngVân Như khẽ ngẩng đầu, hỏi: “Sao thế? Con sắp đi à?”.
“Conra ngoài hút điếu thuốc.” Anh đi được hai bước thì bị gọi giật lại, ChươngVân Như nói với sau lưng: “Doãn Chính, con ăn cơm chưa? Sắc mặt con trôngcòn kém hơn người bệnh như mẹ nữa, có phải lại đau dạ dày nữa không?”.Chẳng đợi anh trả lời bà liền ấn chuông, dặn dò y tá chuẩn bị thức ăn, sau cùngcòn đặc biệt căn dặn: “… Đừng cho ớt vào nhé”.
GiangDoãn Chính đành quay lại, ngồi vào sofa cạnh cửa sổ, khẽ đặt tay lên bụng, ngheChương Vân Như ca cẩm: “Ngày thường con rất vất vả phải không? Mấy việc xãgiao, nếu tránh được thì con cũng nên tránh đi, phải chú ý chế độ ăn uống, cònrượu bia nữa, dứt khoát đừng uống nữa”. Rồi bà thở dài, nói: “Mẹ nóinhững lời này thế nào con cũng nghe chẳng lọt tai, giờ mẹ lại nằm viện, chẳngthể chăm sóc con được”.
GiangDoãn Chính đổi tư thế, lơ đãng nói: “Con không sao mà”.
ChươngVân Như chợt mỉm cười: “Nếu như con thật sự không hài lòng về Hi Ương, mẹcũng chẳng thể nói gì được. Đương nhiên bố con muốn mẹ ra mặt nhưng mẹ thấy chỉcần con thích là được. Cưới vợ cho con mà, chẳng liên quan gì đến mẹ, chẳng tộigì phải vì thế mà làm đứa con trai duy nhất của mình không vui cả. Còn con nữa,sau này nếu thấy mẹ phiền phức thì cũng đừng hút thuốc, cố ý né tránh mẹnữa”.
“Saocon lại thấy mẹ phiền phức chứ? Mẹ đừng nghĩ thế”, nói rồi, Giang DoãnChính cười nhẹ, khuôn mặt trầm mặc cả ngày lúc này mới dãn ra.
NgắmGiang Doãn Chính ăn cơm, Chương Vân Như thuận miệng nói: “Sao con lại đếnđây giờ này? Cả cơm cũng chẳng kịp ăn nữa”.
GiangDoãn Chính suy ngẫm rồi nói: “Con đưa bạn về nhà nên đến trễ”.
“Bạngái à?”
“Vâng.”Anh chẳng giấu giếm gì, bình thản nói: “Con thích nhìn dáng vẻ trong sángcủa cô ấy”, đũa vẫn cầm trên tay, khóe môi khẽ nhếch lên.
ChươngVân Như không khỏi kinh ngạc, chẳng ngờ rằng chỉ một câu hỏi ngẫu nhiên lại dẫnra một câu chuyện chợt hỏi: “Cô ấy là người thế nào?”.
Làngười thế nào ư? Giang Doãn Chính cũng chẳng rõ phải miêu tả ra sao, trong ấntượng của anh chỉ có khuôn mặt sáng sủa tự nhiên cùng đôi mắt trong suốt ngâythơ vậy mà khi gặp khó khăn lại lộ ra nét kiên cường.
Chuyệntình cảm đôi lúc là vậy, vốn dĩ chẳng cần có lý do, chỉ cần một phút thoáng quacũng đủ để khắc sâu vào tim. Ví như, dạo trước anh trông thấy cô, chẳng qua chỉvì sự cố nhỏ trong mưa mà thôi.
Thậtra, anh cũng ngạc nhiên sao mình lại dễ dàng nói cho mẹ biết về Lâm Nặc. Màthực tế anh quen cô chưa đầy một năm, vả lại…
Anh khẽmỉm cười có chút tự giễu liền bị Chương Vân Như bắt gặp, không khỏi tò mò bàhỏi: “Cô ấy không giỏi giang sao? Hay là, cô ấy không để mắt đếncon?”.
E sựthật chính là ở vế sau, Giang Doãn Chính khẽ nhướn mày, hiểu rằng đây chẳng quachỉ là bước khởi đầu thôi.
Dườngnhư anh đã có dự cảm từ trước thế nên mới bình tĩnh như vậy.
Anhnghe thất giọng nói ôn tồn của Chương Vân Như vang lên bên tai: “Từ nhỏđến lớn, có cái gì con muốn mà không có được đâu…”.