Kể từ cái vụ đó, bọn cô không hề gặp lại Lam Thụ Sơn, không hiểu sao Phong Thanh lại trở nên im lặng không còn ríu rít bên cạnh Ánh Nguyệt nữa, khiến cô khó chịu.
Cô cố gắng tìm hiểu mới biết lúc Trần Ân nhào vô ôm cô bị thấy, cô cố gắng giải thích, Phong Thanh.. Vẫn im… Trời ơi… Sẽ không vì chuyện đó mà giận cô cả đời đấy chứ.
– ———-
Buổi ra về, Phong Thanh bỏ về trước, Ánh Nguyệt dặn dò nàng phải chờ vì cô bận phải làm một số việc cho giáo Viên nhưng khi thấy cô nàng bỏ về cô vội vã xin về chạy theo nàng cho đến một nơi.. Cái.. Gì… Bar.. Les?
Bước vào, bao nhiêu ánh mắt dồn vào cô khiến khó chịu tột cùng, tiếng nhạc sầm sì. Phong Thanh hay đi bar nhưng chưa từng đến bar les, cô ấy nhìn vậy chứ tửu lượng kém cỏi vô cùng, vì biết Phong Thanh thích con gái nên cô vội vã tìm đến một góc phòng ai giống Phong Thanh đang bị một cô gái vây quanh.
Cô chạy đến kéo Phong Thanh trước sự ngỡ ngàng của bao người. Phong Thanh dãy dụa.
“Buông ra”
“Đi vs tôi về” cô hét lên.
Phong Thanh đang trong trạng thái say khướt bị kéo về miệng thì cứ kêu buông ra, muốn uống nữa…
Về đến nhà một điều bất ngờ ập đến là.. Phong Thanh ói.. Thẳng lên người Ánh Nguyệt..
Ánh Nguyệt mặt.. Chết tiệt sao ở ngoài không có chuyện vào nhà lại… Cô đúng là của nợ của tôi mà..
Chương sau sẽ có [H] nên chuẩn bị tinh thần đi.. Tại sợ viết tiếp hết hay. ??