Trong khói lửa mù mịt , bóng dáng Đồng Đại Thiên chập chờn , ông ta đang cật lực chống cự với Âu Dương Tu . Tống Tiểu Lan giao thủ cùng Lao Hà , Lãnh Phiêu Dương với Yêu Hồ , Lâm Ngọc Hài cùng Yêu Xà . Tám người này chưởng phong phát ra mù mịt hòa lẫn trong ánh lửa , thần thái ai nấy căng thẳng cực độ .
Xa hơn một chút , Vạn Xuân Đường , Hồ Hán Thương , Bích Phù Dung kịch chiến với Song Sát , áo quần bụi khói nhem nhuốc .
Phía trong họ Huyền Tuyết Sương , Ngọc Băng Tâm , Trần Tuấn Hào , Lục An Vân , Công Tôn Ngọc , Trần Hùng Thương , Đặng Thế Kiệt cùng vô số chúng đệ tử tứ đại phái Quan Ngoại , mồ hôi đầm đìa chống cự với bọn yêu nhân và giáo chúng Tiên Tri giáo . Tòa khách điếm nơi bọn họ nghỉ , ánh lửa đã ngồm ngoàm nhai ngoạm gần hết . Đây đó , một vài tiếng kêu thảm lại vang lên xé nát màn đêm .
Chúng nhân Quan Ngoại lực lượng không phải ít , nhưng do bị tấn công bất ngờ nên đội hình tan vỡ , phần thì thảm tử trong lửa đỏ , phần thì tinh thần hoang mang . Với tình cảnh ấy , thảm bại chỉ là vấn đề thời gian .
Vũ Xương mắt nhòa lệ , hắn trông thấy những người Thiên Vũ Môn và mấy bằng hữu chi giao thì không khỏi xúc động trong lòng . Hắn còn ngẩn ngơ thì lại mấy tiếng hét chói lọi cất lên giữa những âm thanh nhốn nháo của dân thường vô tội đang sợ hãi tột độ tìm đường chạy trốn !
Vũ Xương vận lực hét lên một tiếng như sói hoang , Yến Phi Phi đang bay đến phía sau hắn thì bất ngờ bị một luồng chân lực khủng bố đẩy lui …
Chỉ thấy toàn thân hắn như khối cầu khổng lồ bùng phát bạch quang chói lòa . Không gian quanh đấy cuồng phong liền xuất hiện rồi nổi lên cuốn bay đất đá .
Trong đấu trường , chúng nhân thấy biến thì ngưng hết lại quan sát , chân diện những người Quan Ngoại thập phần hoan hỉ . Bọn tà yêu nhìn nhau hoảng hồn !
Lại thấy cuồng phong nổi lên dữ dội hơn , ai nấy vận lực định thân , bạch quang quanh người Vũ Xương vần vũ , phát tán làm sáng một khoảng không gian rộng lớn mấy trăm trượng vuông . Ánh quang vẫn không ngừng phát tán , tóc tai Vũ Xương vốn buông xõa , bây giờ bay ngược lên không , tà áo căng phồng phất phơ … trông hắn thật như vầng mặ trời hoang dại vô tình mà rơi xuống thế gian …
Bạch quang sau một hồi bùng phát thì cô đặc thành những dòng lấp ánh như nước rồi cuộn đến , tựa hồ làn sóng lớn ôm trọn đám cháy khổng lồ , xiết lại … Lửa nhạt dần , sau đó vụt tắt … không gian một màu bình yên , mát mẻ …
Sắc mặt chúng nhân trắng nhạt bởi bạch quang , tóc tai cùng y phục bay phiêu phất trong gió …
Bọn Tiên Tri giáo và những yêu nhân ban đầu còn ngạc nhiên , nhưng sau đấy sự sợ hãi choán ngợp tâm hồn . Chúng nhìn nhau rồi mạnh đường ai nấy chạy . Không gian sau phút giây im ắng lại bắt đầu vần vũ tiếng ồn như chợ vỡ …
Điệp Vũ Xương hai mắt như muốn trườn khỏi mấy bờ mi , lòng đen lặn xuống , chỉ còn một màu trắng đáng sợ vây bọc . Hắn đưa tay đẩy chân nguyên dạt đến Lao Hà , Âu Dương Tu , Yêu Hồ , Yêu Xà . Đúng lúc nguồn chân nguyên như con sóng khổng lồ sắp ôm chọn thân hình bốn tên tà ma thì trên không xuất hiện bốn nhân ảnh …
Tứ Đại Thần Ma không dám đối chưởng mà chỉ như khói nhạt lao đến cắp bốn tên tà ma bay đi , thân pháp bất phàm chìm vào bóng đêm vô tận !
Vũ Xương từ từ thu chân nguyên lại , thần sắc hắn cũng ôn hòa hơn rất nhiều , màn đêm lại vây lấy chúng nhân …
Mãi rất lâu sau mới có tiếng run run của Đặng Thế Kiệt :
-Xương đệ !…
Hắn thắp ngọn đuốc lên rồi cùng Công Tôn Ngọc , Trần Hùng Thương và Phương Tử Anh bước đến . Năm huynh đệ ôm lấy nhau , lúc này họ mới biết được nước mắt Vũ Xương chảy rất nhiều … tâm tình ai nấy run run , không nói nên lời …
Trong bóng đêm lại bốn nhân ảnh nữa xuất hiện , đấy chính là Huyền Tuyết Sương , Trần Tuấn Hào , Ngọc Băng Tâm và Lục An Vân …
Bọn họ đăm mắt nhìn hắn , trên khóe mắt lóng lánh nước .
Hắn buông mấy người Công Tôn Ngọc ra bước đến run giọng :
-Sư tỷ , Trần huynh , Ngọc cô nương , Lục cô nương !
Trần Tuấn Hào thở dài :
-Bọn ta cứ sợ Điệp huynh đã xảy ra chuyện gì , không ngờ vẫn khỏe mạnh ! Thật khiến ai nấy rất vui mừng !…
Vũ Xương run người một cái ! Những con người chốn hoang vu căm căm gió lạnh này đối với hắn thật nặng tình nặng nghĩa . Đêm nay xảy ra tai họa như vậy chẳng qua cũng do hắn mà ra … vậy mà chẳng ai trách móc hắn một lời …
Hắn hướng đến chỗ Đồng Đại Thiên , Hồ Hán Thương , Bích Phù Dung và chúng nhân Quan Ngoại quỳ sụp xuống nói :
-Môn chủ ! Sư Phụ ! Các vị tiền bối , huynh đệ tỷ muội … Điệp Vũ Xương thật muôn ngàn lần đáng chết !
Đây đó những tiếng thở dài vang lên , Hồ Hán Thương bước đến đỡ đứa đệ tử mà ông yêu quý nhất lên , đoạn run giọng nói :
-Mọi chuyện chỉ là ngòai ý muốn , không thể trách cứ ai trong chuyện này …
Các vị Chưởng Môn cũng đến an ủi hắn vài câu rồi sai chúng đệ tử đi thu nhặt những người tử nạn và chăm sóc các đệ tử bị thương !
Dân chúng Dương Hà trấn sau vụ tai bay vạ gió ấy cũng thiệt mạng mấy chục người . Chúng nhân sợ hãi chạy bán sống bán chết bây giờ cũng trở về thu nhặt tàn tích …
Huyền Tuyết Sương cùng Ngọc Băng Tâm hết sức xúc động , họ đang định bước đến chỗ Vũ Xương hỏi han thì đằng xa , Yến Phi Phi cũng lại gần . Hai người nhìn nhau rồi đột nhiên khựng lại . Nét mặt u ám …
Yến Phi Phi đến chào hỏi mấy vị tiền bối Quan Ngoại , ai nấy cũng từng gặp qua nàng rồi nên cũng không lấy làm lạ lẫm . Lần trước khi chuẩn bị về Quan Ngoại thì lại được Tiên Hoàng cho hay nàng đi cùng Vũ Xương nên cũng không bất ngờ vì sự xuất hiện này .
Vũ Xương biết rõ Ngọc Băng Tâm , Huyền Tuyết Sương rất nặng lòng với mình cho nên hắn cũng muốn nhân cơ hội này chấm dứt hi vọng để họ tìm đường đi cho mình . Hắn liền bước đến bên Yến Phi Phi nắm tay nàng nói với mấy vị tiền bối Thiên Vũ Môn :
-Con muốn thông báo với mọi người một chuyện !… Từ khi đến Cô Nhĩ Sơn con đã coi nàng là nội thê . Mong mọi người sẽ không phản đối !
Đặng Thế Kiệt mau miệng hớn hở :
-Thế thì còn gì vui bằng …
Hắn chợt nhận ra nét mặt sầu khổ đến u ám của Ngọc Băng Tâm và Huyền Tuyết Sương thì vội im bặt !
Đồng Đại Thiên mỉm cười bước đến vỗ vai Vũ Xương nói :
-Chuyện này đáng lẽ phải do Hồ cung chủ quản mới phải . Nhưng lão già này nghĩ mình đã đưa con lên Thiên Vũ Môn thì cũng nên lo luôn chuyện này … hãy để những tai kiếp kia lui đi rồi toàn bộ Thiên Vũ Môn sẽ đến Thu Phong phái cầu hôn hôn và tổ chức lại cho linh đình !
Yến Phi Phi cúi đầu không nói gì . Những người khác cũng đến chúc mừng vài câu . Yến Phi Phi nhìn Lục An Vân cùng Trần Tuấn Hào nói :
-Hai vị cũng nhanh chóng thôi !
Hai người hiểu ý nàng ta nói gì nên nhìn nhau . Trần Tuấn Hào cười lớn một tiếng còn Lục An Vân ửng hồng chân diện đi về phía Lâm Ngọc Hài . Mọi người trò chuyện một hồi rồi cũng lên đường đi tìm nhà trọ khác nghỉ ngơi .
Vũ Xương hỏi Yến Phi Phi :
-Muội có nhận ra hướng bốn tên Ma nhân kia đi tới không ?
Yến Phi Phi đăm chiêu nói :
-Muội cũng đang suy nghĩ đây ! Hướng ấy rõ ràng là Triêu Dương Phái , có khi nào …
Vũ Xương thở dài :
-Ta thấy lần tụ hội này phần lớn khả năng là Nhậm Bá Lân sẽ không tham dự ! Người tâm địa nhỏ nhen như lão ta không nói trước được điều gì cả !
-Chúng ta có nên …
Vũ Xương khựng người lại , hắn chuyển bước đến chỗ Đồng Đại Thiên cùng hai vị cung chủ Thiên Vũ Môn cúi đầu nói :
-Vừa rồi hẳn các vị cũng thấy rõ hướng của bốn tên ma nhân đó bay đi chứ ?…
Đồng Đại Thiên trầm ngâm hỏi :
-Ý con muốn đuổi theo chúng sao ?
Vũ Xương lắc đầu đáp :
-Hướng ấy là hướng đến Triêu Dương phái , bọn chúng đến đấy không hiểu có chuyện gì ? Nên đệ tử muốn qua đó xem sao !
Đồng Đại Thiên nhìn hai vị cung chủ , Hồ Hán Thương nói :
-Nếu con thấy cần thiết thì nên đi , nhưng sau đấy nhớ lên Đồng Tước phái trợ giúp cho mọi người , có hiểu không ?
Vũ Xương gật đầu , hắn đến chào mọi người rồi cùng Yến Phi Phi quay lại khách điếm lấy hành lý bay đi luôn trong đêm đấy , ai nấy trông theo mấy phần ngẩn ngơ …
Đêm đen không ánh trăng , trời chuyển mình về sáng nên không khí mấy phần se lạnh . Sau khi tìm được khách điếm nghỉ ngơi , Vạn Xuân Đường liền đến phòng Ngọc Băng Tâm gõ cửa . Giọng nàng u ám vang ra :
-Cửa không khóa !
Vạn Xuân Đường đẩy cửa bước vào , Ngọc Băng Tâm đang ngồi kiết đà trên giường . Trước mặt nàng là một viên đá lấp lánh ánh bạc tỏa những làn khói lạnh kinh tâm . Làn khói ấy dập dìu bao phủ lấy thân hình Ngọc Băng Tâm , trông nàng thập phần huyền bí !
Vạn Xuân Đường trầm ngâm nói :
-Đâu cần phải làm khổ mình như thế ?
Ngọc Băng Tâm vẫn mờ ảo trong làn khói băng lạnh , giọng nàng run run đáp :
-Đệ tử đang tu luyện Địa Ngục Âm Băng , ở đây không khí ấm áp … chả lẽ sư phụ không hiểu sao ?
Vạn Xuân Đường cười nhạt :
-Trước đây ngươi đâu có luyện nhiều như vậy ?
Nói xong ngẩn ngơ giây lát rồi đi ra . Ngọc Băng Tâm không phản ứng , cũng chẳng đứng dậy tiễn chân .
Làn khói lạnh giá bay lên ngày càng nhiều , thân hình trắng lạnh của nàng run lên mấy lần . Tâm tình dường như kích động tột độ …
Đột nhiên từ viên đá như miếng ngọc bội ấy vài làn hắc khí lắt lay bay ra hòa vào dòng khói trắng nghi ngút . Ngọc Băng Tâm bạch quang bắt đầu bùng phát quanh người . Áo quần nàng căng lên phần phật . Làn khói băng lạnh cũng từ từ tan biến để lộ ra mái tóc đen huyền phủ xuống ngọc diện trắng như ngọc , tám phần nhợt nhạt .
Từ viên đá ấy , hắc khí bay ra ngày càng nhiều , vây lấy thân hình Băng Tâm , ánh mắt nàng trắng hẳn ra hòa nhập cùng làn da , dần dần làn da ấy vết đen xuất hiện dày đặc . Ngọc Băng Tâm run người , mồ hôi ướt đẫm bết chặt những làn tóc phất phơ . Ngọc Diện nàng hắc khí u ám vây bọc , trông như cô hồn dã quỷ …
Viên đá ngưng tỏa dòng khói mang đầy hắc ám rồi “bụp” một cái biến mất . Ngọc Băng Tâm từ từ đứng lên bước lay lắt ra ngòai …