Trọng Sinh 60: Con Dâu Nhà Ta Đặc Biệt Hung

Chương 19: Bọn Họ Là Người Tốt



Người cuối cùng chầm chậm bò dậy là La Đình, anh ta từ từ trèo lên khỏi mặt đất, tâm tình vui vẻ vỗ về đám cỏ và bùn trên người. Nhưng đôi mắt sâu thẳm rất thâm thúy của anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc dao chẻ củi cô đang giữ trước ngực.

Nói chung bọn họ không phải người chết, nguy quá…

“Các người là người tốt hay người xấu thì ai mà biết được. Chẳng lẽ người xấu sẽ khắc trên mặt hai chữ xấu xa chắc. Hơn nữa đây là núi sâu biên thùy, ai biết các người là loại người nào?”

Nếu không phải Lý Hữu Quế đang ở trong núi sâu, chắc hẳn cô sẽ lười để ý tới bọn họ và quay người bỏ đi. Nhưng hiện tại, ai biết bốn người này là loại người gì? Cô để họ đi, nhưng không chắc chắn họ sẽ không làm hại cô.

Bên cạnh đó, trách nhiệm chống lại kẻ thù của Lý Hữu Quế lúc nào cũng dâng cao, cô là cô gái có tinh thần trọng nghĩa bạo lều đương đại hảo thanh niên.

Lúc này Liễu Ái Quốc, La Tiểu Long, Vu Cương Thiết đều sững sờ: “…”

Chà, cô ấy muốn gì?!

“Cô gái nhỏ, vậy phải làm sao em mới tin tưởng chúng tôi là người tốt?”. Lúc này La Đình rốt cục lên tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên. Anh cảm thấy buồn cười và muốn trêu chọc cô.

Lý Hữu Quế nghe xong, mắt cô nhìn thẳng vào người đàn ông ở phía sau. Chính là anh ta – anh ta là sếp lớn trong số bốn người. Cô đã để ý rồi, và anh ta là người cần đề phòng nhất.

“Hãy khai nguyên quán trước đi.” Đừng tưởng rằng cô không phân biệt được, cô không phải là một cô gái nhỏ đâu.

Liễu Ái Quốc, La Tiểu Long cùng Vu Cương Thiết vừa nghe thì quay mặt nhìn nhau, ngoan ngoãn báo quê quán từng người.

“Tôi đến từ Tứ Xuyên”.

“Tôi La Hà, Hà Nam”.

“Nhà tôi ở Đông Bắc”.

Cô quen thuộc với phương ngữ của những tỉnh này. Thật là trùng hợp! Đôi mắt của Lý Hữu Quế sáng lên, vẻ đẹp của cô gái nhỏ thật sự kiều diễm.

“Những phương ngữ này nghe thật quen tai làm sao. Hãy nói thêm thì tôi sẽ tin các người”. Lý Hữu Quế trực tiếp ra lệnh. Thực ra, cô một phần cũng đã tin tưởng nhưng vẫn không nên tin người quá vội ở nơi rừng thiêng nước độc này.

La Đình đứng bên quan sát cô cô gái bé nhỏ và cấp dưới của anh ta một cách thoải mái. Cô trông không giống một cô bé chưa từng trải, trừ khi cô là một đứa trẻ rất thông minh. Biết được những kiến thức này thì cũng không hẳn là một đứa trẻ tầm thường.

Phương ngữ?!

Hoàn toàn không là vấn đề gì cả.

Liễu Ái Quốc cùng La Tiểu Long, Vu Cương Thiết đương nhiên sẽ không phản đối, ngược lại cao hứng cùng Lý Hữu Quế nói lên phương ngữ của mình. Bởi vì Lý Hữu Quế tin tưởng và trò chuyện cùng họ, ba người họ cuối cùng đều đem Lý Hữu Quế trở thành người nhà, nói chuyện rôm rả.

Lý Hữu Quế nghĩ thầm ba người nói những chuyện này chắc chắn không phải là đối tượng thù địch, cô đã xác nhận.

Nhìn thấy ba người tranh nhau nói chuyện không ngừng, Lý Hữu Quế đành phải tạm dừng lại, cảm thấy hơi sợ sự ồn ào của bọn họ: “Được rồi, tôi tin các người”.

Hắc hắc hắc.

Ba người đàn ông to lớn bất giác sờ sờ sau gáy, cảm thấy rất cao hứng vì được cô công nhận.

“Em gái, em tên gì? Hiện tại em đã tin chúng tôi là người tốt chưa?” – La Đình không thèm để ý đến biểu hiện ngu ngốc của ba tên thuộc hạ, anh cười nhẹ nói chuyện với Lý Hữu Quế.

“Tôi tin. Tôi là “em gái lớn”. Các chú nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép tiếp tục bắt gà và hái nấm”. Lý Hữu Quế biết rằng người đàn ông ít nói nhất sẽ không dễ lừa như ba người nói nhiều lúc nãy. Đây là người thông minh nhất và mạnh mẽ nhất trong số họ.

Em gái lớn?!

Đó thậm chí là một cái tên? ! Phong tục địa phương ở đây gọi các cô gái trong gia đình đều là chị cả, hoặc chị em gái, chị hai, chị ba, chị thứ tư và cũng được xếp theo số lượng.

Rõ ràng là cô gái nhỏ không muốn họ biết tên thật của mình.

Nhưng là, Liễu Ái Quốc, La Tiểu Long cùng Vu Cương Thiết không biết, bọn họ nghĩ rằng Lý Hữu Quế được kêu bằng tên này.

“Em gái lớn, sao em dám vào trong núi sâu, thật là quá gan dạ”.

“Đúng vậy, em gái lớn, lần trước chúng tôi thấy em giết rắn hổ mang”.

Kể từ lần cuối cùng Liễu Ái Quốc và La Tiểu Long nhìn thấy Lý Hữu Quế đánh chết một con rắn hổ mang, họ đã ngưỡng mộ cô. Ngay cả Vu Cương Thiết không nói lời nào cũng giơ ngón tay cái lên cho cô biết rằng cô rất tuyệt.

Lý Hữu Quế nghĩ thầm: “Sao? Lần trước cô có lộ quá không?!”.

Khi nói đến rắn hổ mang, Lý Hữu Quế vẫn chưa hiểu. Thì ra lần trước những người này đều có mặt ở hiện trường sao?

Sau đó … cô đột nhiên suy nghĩ nhanh nhẹn, không nên lộ ra không gian. Không gian không phải là thứ nên có ở bất kỳ thời đại nào.

Xem ra sau này thật sự cần phải chú ý nhiều hơn, ai biết trùng hợp sẽ bị ai tập kích như thế này nữa?!

“Nhà nghèo nên tôi phải tự mình đi kiếm thức ăn”. Lý Hữu Quế mười mấy tuổi gầy gò và yếu ớt như một đứa trẻ nên lời nói của cô rất dễ thuyết phục bọn họ.

La Đình: …….

Thật đáng thương a…

Liễu Ái Quốc cùng La Tiểu Long, Vu Cương Thiết vốn dĩ chính là những đứa trẻ ở vùng nông thôn, quả thực là rất đồng cảm với Lý Hữu Quế.

“Đi thôi, chúng tôi sẽ tìm giúp em”.

“Em gái lớn, giờ có thêm người và thêm sức. Chúng tôi sẽ bắt chút gà rừng và nấm về cho em”.

Lúc này, Liễu Ái Quốc cùng La Tiểu Long, Vu Cương Thiết đều xem Lý Hữu Quế như em gái trong nhà, cũng quên luôn nhiệm vụ đang huấn luyện, chủ động hỗ trợ cho Lý Hữu Quế.

Lý Hữu Quế:…

Điều này có thực sự tốt?!

Tuy nhiên, ba kẻ ngốc lớn người này không cho cô cơ hội, họ liền cố gắng lao vào tìm kiếm một điều gì đó tốt cho cô mang về.

Mặt La Đình đen lại: …

Lý Hữu Quế trở tay không kịp, thấy mặt anh như vậy, khóe miệng không kìm được mà bật cười.

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của người đàn ông này khiến cô có vẻ thích thú, cô cũng không biết tại sao.

“Chú, thật ngại quá, cháu xin lỗi đã làm phiền các chú, đã cản trở công việc của chú đúng không?”. Cô nên tỏ ra cư xử tốt một chút, thật ra cô cũng là loại người biết điều a.

La Đình mỉm cười: “Em gái, hầu hạ nhân dân không phiền phức gì cả”.

Đương nhiên không phiền toái.

Có nhiều người và sức lực lớn nên chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, một bao tải lớn chất hàng núi, hai con gà rừng đã bị tóm gọn.

Vụ thu hoạch này thật là tốt.

“Cảm ơn các chú, cháu chỉ cần một con gà này thôi, không tiện có thêm một con nữa”. Thấy không còn sớm, cây cối còn chưa chặt xong, Lý Hữu Quế vội vàng đưa một con gà lôi cho Liễu Ái Quốc và chia ít rau rừng.

Đương nhiên Liễu Ái Quốc không muốn nhận, anh vốn là hứa bắt cho cô, như vậy mà lấy thì sao được?

La Đình vừa vặn ở bên, và ngay sau đó cánh tay dài của anh duỗi ra, nhận con gà rừng trên tay cô.

“Quay về nhà đi cô bé” – La Đình gật đầu đồng ý.

Người tốt a.

Lý Hữu Quế mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt họ và vui vẻ đi xuống núi.

Cô vừa đi khỏi, Liễu Ái Quốc khó hiểu hét vào mặt La Đình: “Đại đội trưởng, nhà cô gái nhỏ nghèo như vậy, sao lại muốn gà của người ta? Đại đội trưởng muốn ăn thì để tôi bắt gà cho”.

La Đình hoàn toàn không muốn nói chuyện với tên ngốc này: “Nếu cô ấy bắt hai con gà rừng về, những người khác sẽ nghĩ gì? Tôi sợ rằng không biết hai con gà có có theo cô ấy về được đến nhà không. Quá nhiều thứ bắt được sẽ rất phiền phức”.

Liễu Ái Quốc, La Tiểu Long và Vu Cương Thiết không phải không hiểu, nhưng họ nhất thời không nghĩ tới. Nghe Đại đội trưởng phân tích cũng rất có lý.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.